Chapter 3: The Water Hose
MJ vô thức nhìn vào không gian khi Ned và Liz cãi nhau về Star Wars. Cô thực sự không thể tập trung và trời nóng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Giờ học đã kết thúc khoảng 40 phút trước và họ đang đợi mẹ Liz đến đón cô ấy vì cô ấy không được phép rời khỏi sân trường mà không có sự hướng dẫn của phụ huynh nữa.
Việc mẹ Liz tức giận là chính xác. Liz đã bán tác phẩm nghệ thuật của mình và cô không có lời giải thích hợp lệ. Cô ấy nói với cha mẹ đó là vì cô muốn. MJ nghĩ rằng đó là một lời nói dối của cô ấy với cha mẹ, nhưng khi cô hỏi, Liz cũng phản ứng tương tự.
"Star Wars thật sự rất tuyệt, kết thúc tranh cãi nào." Ned lắc đầu trong sự hoài nghi.
"Tớ sẽ đồng ý với Ned." MJ đã lên tiếng.
"Cậu đã không nói bất cứ điều gì trong 20 phút và cuối cùng cậu quay lại và đồng ý với nó?" Liz rên rỉ, cô vẫn trong tình trạng sốc như thể MJ vừa sỉ nhục cô.
Ned cười, tự hào rằng anh không đơn độc trong chuyện này.
MJ nhún vai rồi lắc lư qua lại. Cô quyết định lờ đi 20 phút vừa rồi. Tốt hơn là cô không nên nói về lý do của điều đó, đó là vì cuộc gặp gỡ tối qua với Peter. Nhìn thấy anh ta tử tế với cô thật kỳ lạ và cô đã không nhận ra điều đó. Nhưng vài giây sau anh ta lại trở thành một tên khốn là điều hoàn toàn hợp lý.
MJ không nói với Liz hoặc Ned vì cô ấy thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính mình, cô không muốn nghe họ đặt câu hỏi và cô không thể trả lời nó.
"Có phải mẹ của cậu giống như một con rùa hoặc một cái gì đó không?" Ned rên rỉ, tựa người vào lan can cạnh cột cờ.
"Tớ sẽ đối phó với mẹ cậu ấy. Tớ chỉ vui vì cậu đã không bỏ lỡ RISD." Liz thú nhận khi cô bảo vệ mắt khỏi ánh nắng mặt trời chói chang. Thời tiết ở New York thật sự rất nóng, MJ đã mặc một chiếc áo khoác hôm qua, hôm nay cô tiếp tục toát mồ hôi nhễ nhại.
MJ mất tập trung một lần nữa. Tâm trí cô nhảy đến lúc cô nói với Peter rằng anh là một playboy. Đó không phải là sự thật, nhưng nó là sự thật đã diễn ra. Trong một khoảnh khắc cô có thể thề rằng cô nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong mắt anh. Cô chỉ không thể xác định đó chính xác là gì.
"Trái đất gọi MJ?!" Liz kêu lên, làm MJ thoát khỏi suy nghĩ của mình. "Cậu có thể đi ngay bây giờ, mẹ tớ tới rồi."
"Ồ," MJ gật đầu nhanh chóng trước khi đưa Liz một cái ôm và chuyển sang Ned để làm như vậy. "Gặp lại các cậu sau."
"Nhớ cuộc gọi video tối nay của chúng ta!" Ned hét lên trong khi đi bộ về phía xe của mình.
MJ giữ im lặng và tiếp tục đến xe của cô. Cô chắc chắn họ sẽ hỏi cô tại sao cô lại như vậy ngày hôm nay, nhưng cô sẽ đối phó với nó sau.
Đang thắt dây an toàn, điện thoại MJ đột nhiên kêu lên. Màn hình của cô sáng lên với một hình ảnh của chính mình được gửi trực tiếp đến icloud của cô. Bức ảnh được chụp khi tóc của cô vẫn dài ngang vai với tóc mái. Cô đang ngồi ở bàn ăn trưa thường ngày cùng với Ned, Liz và một vài người khác. MJ đã mỉm cười, rất rạng rỡ. Ai đó phải nói điều gì đó vui nhộn vì nó thể hiện rất rõ trong nụ cười của cô.
Là nó! Đây là tấm hình phù hợp! Ned hoặc Liz hẳn đã xem qua cuộn camera của họ và quyết định gửi nó đi.
Phải nói MJ vội vã về nhà là một cách nói quá. Cô cuối cùng đã sẵn sàng để bắt đầu công việc của mình. Tấm vải cô đang sử dụng đã được để trong nhà để xe, nơi cô đã thực hiện hầu hết các tác phẩm của mình.
"MJ!" Có người đã gọi khi MJ bước ra khỏi xe. "Chào!"
Đó là May, dì của Peter.
"Chào cô Parker!" MJ chào đón với một làn sóng. May đang tưới bụi cây trước cửa nhà của cô ấy. Nó bắt đầu nở ra những bông hoa nhỏ và MJ thấy chúng thật xinh đẹp.
"Hãy gọi cô là May." Cô ấy sửa lại khi cô đặt vòi nước xuống để lau khuôn mặt của cô trong vài giây. "Có chuyện gì với cháu à? Cô đã không nhìn thấy cháu trong một thời gian."
MJ bước tới cánh cổng màu đen kim loại ngăn cách các ngôi nhà. May có mái tóc nâu dài phủ, cô đang mặc quần short xanh và áo thun trắng. MJ rất thích nhìn May. Cô ấy còn trẻ và đã không để mình quên điều đó ngay cả khi phải chăm sóc một đứa nhóc tuổi teen khi ở độ tuổi trẻ như vậy. MJ có thể nói rằng May sẽ không thay đổi mọi thứ nếu có thể, cô ấy yêu Peter.
"Cháu hơi bận rộn với công việc nghệ thuật của cháu." MJ gật đầu. "Cháu đang trên đường làm việc đó ngay bây giờ."
"Oh thật sao?" May nói và tiếp tục tưới nước chỗ MJ gợi ý. "Tại sao cô không nhờ Peter giúp cháu nhỉ? Thằng bé suốt ngày than phiền rằng nó chán đến mức nào."
Tay của MJ tự động tìm đến cổ tay đầy vòng tay và bắt đầu vặn chúng. May đang nhìn chằm chằm vào cô với hy vọng có thể giúp đỡ, MJ không thể từ chối cô. Đồng thời, MJ cũng không muốn Peter giúp đỡ cô. Anh ta có thể làm những gì? 3.000 cách để làm phiền cô chỉ trong 3 phút ư?
May tắt vòi nước và bắt đầu cuộn nó lại. "Giữa cô và cháu." Cô thì thầm mặc dù không có ai xung quanh có thể nghe thấy. "Cô nghĩ rằng cháu là người có ảnh hưởng tốt đến thằng bé."
"Yeah?" MJ nghiêng đầu sang một bên. "Nhắn với cậu ấy, cháu sẽ ở trong nhà để xe."
"Tất nhiên rồi, vui vẻ nhé!" May vẫy tay với MJ và quay gót đi về phía sân sau nhà của mình.
Điều cuối cùng cô muốn là để May biết về mối thù của mình với Peter. Cô càng ít biết về cháu trai của mình thì càng tốt. MJ có thể tưởng tượng trái tim của May sẽ tan vỡ nếu cô ấy biết MJ ghét anh ta.
Bật máy điều hòa nhỏ chạy qua nhà để xe, cha cô đã đặt nó ở đây cho cô vì cô dành rất nhiều thời gian ở đây, MJ cảm thấy tuyệt vời. Thoát khỏi cái nóng ngột ngạt là điều cô muốn làm từ khi cô bước vào đây.
MJ cắm điện thoại vào máy chiếu và xem bức ảnh cô đang cười trên tường nhà để xe. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy nụ cười của cô vì cô hiếm khi cười như vậy. Kéo thẳng vải ra, MJ đã đứng lên để sẵn sàng cho công việc. Đây sẽ là một quá trình dài.
"Cháu đang tới, dì May!" MJ nghe Peter hét lên từ bên ngoài nhà để xe. MJ có thể cảm thấy mình cứng đơ. Cô đã hối hận vì đã đồng ý chuyện này. Cô sẽ không thể hoàn thành bất cứ công việc nào khi có mặt anh ta.
Khi Peter bước vào nhà để xe, anh thậm chí còn không nói chuyện với cô, anh chỉ đơn giản là ngồi lên ghế cạnh bàn làm việc và rút điện thoại ra.
Ít nhất lần này anh ta còn mặc áo.
Nếu Peter đang tỏ ra ra phớt lờ cô thì cô cũng sẽ lờ anh ta đi. Cô chắc chắn sẽ có thể thắng trận này vì Peter không thể im lặng quá 5 phút.
Lấy một cái kim, cô nhấn vào tấm bảng. MJ đang nghĩ cô sẽ bắt đầu với mái tóc, sau đó là khuôn mặt. Cô có một loạt dây chuỗi với màu sắc khác nhau để phù hợp với tông màu da và mái tóc của mình.
"Vậy, cậu cần tớ làm gì?", Peter nói để phá vỡ sự im lặng của anh đúng như MJ mong đợi.
"Ngồi ở đó, tiếp tục yên lặng và không làm phiền tôi." MJ đề nghị mà không quay lại nhìn anh. Việc này quan trọng hơn việc Peter đang làm.
Peter thì thầm điều gì đó trong hơi thở mà MJ không thể nghe được và cô đã chọn cách lờ nó đi.
Nó đã diễn ra như thế trong 15 phút. Họ phớt lờ nhau. Cho đến khi Peter bắt đầu giận dữ, anh thở hổn hển và đi qua đi lại quanh chỗ ngồi của mình.
"Cậu có thể đừng làm tôi mất tập trung được không?" MJ nói một cách khó chịu.
Peter sau đó đứng dậy và đi đến bên cạnh MJ, người vô thức tránh xa anh. Cô không thể thay đổi được điều đó, bản chất của cô đó là ở càng xa anh càng tốt.
"Cậu có nghiêm túc không?" Peter đã trợn tròn mắt với sự hoài nghi về việc MJ không thể đứng gần anh.
Tiếp tục làm xâu chuỗi của mình, MJ dừng lại một vài giây và nhìn về phía Peter. "Tôi không bị gì cả, chỉ là cần phải thận trọng."
"Về cái gì ?!" Peter kêu lên. "Cậu nghĩ gì tớ sẽ làm gì? Giết người à?"
Peter quyết định tự mình làm điều gì đó để giúp MJ vì đó là việc anh cần làm ở đây. Anh thậm chí còn không muốn đến nhưng dì May nói rằng cô ấy sẽ lấy xe của anh trong một tuần nếu anh ấy không làm. Peter thậm chí còn không biết tại sao dì mình thích MJ nhiều đến thế.
Peter nắm lấy một vài chiếc ghim và bắt đầu đính chúng vào tấm bảng, ở bất cứ đâu.
"Này đừng chạm vào nó!" MJ kêu lên, cô đánh mạnh vào tay anh. "Cậu sẽ làm hỏng nó!"
"Đừng đánh tớ chứ!", Peter vừa nói vừa ôm tay của mình rồi đập mạnh tay cô.
"Sau đó, ngừng chạm vào công cụ đi!" MJ đáp lại bằng một cú vung tay khác.
Peter gạt tay cô lần nữa và cô cũng làm như vậy. Họ đang chiến đấu bằng một tay của mình.
"Được rồi, được rồi!" Peter giơ tay lên để đầu hàn . Anh có thể thấy nụ cười tự mãn hình thành trên môi cô và anh không thể có nó bây giờ, phải không?
Anh không thể để MJ đi loanh quanh và nghĩ rằng cô đánh anh!
"Tớ sẽ đi lấy sạc điện thoại của tớ!" Peter đã nói dối, anh đi ra khỏi nhà để xe và nhảy qua cổng trở về sân nhà của mình. Trời vẫn nóng và có lẽ MJ cần làm mát một chút.
Anh cầm vòi nước mà dì của anh đã sử dụng trước đó và bật nó lên.
"Michelle!" Anh gọi. "Nhìn kìa, nhanh lên, tớ nghĩ rằng một con chó đang bị thương!"
Peter có thể nghe tiếng MJ điên cuồng thả mọi thứ trong nhà để xe và chạy ra khỏi đó.
Anh cầm vòi nước hướng thẳng vào nhà để xe nên ngay khi cô bước ra, cô đã bị xịt nước. MJ chạy ra ngoài cùng khuôn mặt hoảng loạn, Peter biết cô cực kỳ buồn bã vì không có con chó nào bị thương và thực tế là cô đang bị ướt sũng.
"Là MJ! Đồ khốn!" Cô nói rất nhanh trước khi lần theo dấu vết xung quanh với đôi mắt tìm kiếm chú chó tội nghiệp.
''Got ya!" Peter hét lên rồi bật vòi, làm ướt đẫm nơi cô đứng.
MJ siết chặt nắm đấm và nhìn lại chính mình. Đây là lần cuối cùng của anh, cô sẽ giết anh. Điều này không chỉ gây lãng phí thời gian cho dự án của cô vì cô phải thay bộ đồ khô ráo, mái tóc của cô giờ đã trở nên rối bù.
"Được rồi, bình tĩnh lại." Peter nói rồi thả vòi xịt xuống khi thấy MJ tức giận như thế nào. "Đó chỉ là một trò đùa thân thiện thôi."
MJ dậm chân rồi đi về phía trước, nhảy qua cổng một cách dễ dàng.
"Trước tiên nó không thể là một trò đùa thân thiện bởi vì chúng ta không phải là bạn bè, Parker!" MJ hét lên, nhào đến chỗ anh nhưng anh đã né được và làm cô ngã xuống đất. Đó không phải là một mùa thu đẹp, hoặc, cô đã hôn mặt đất bằng khuôn mặt của mình. Chưa kể đến quần áo của cô, nó đang bị dính bùn và ướt sũng.
Peter không thể nhịn được cười được khi cô nhổ cỏ ra từ miệng của mình.
Đứng dậy từ mặt đất, MJ đã không ngần ngại quyết định hạ Peter lần nữa nhưng anh lại nhanh hơn cô. Lúc này, tất cả những gì cô ấy muốn là ném tên lửa vào anh và kết thúc chuyện này. Dì May sẽ điên vì Peter phải không? Cô ấy có thể nhận nuôi một anh chàng khác và gọi anh ta là cháu trai của mình. Bất cứ ai cũng sẽ tốt hơn là Peter.
"Là do cậu tự làm thôi!" Peter cười. Cô trông rất tức giận và mỗi khi cô không thể bắt được anh, chắc chắn sẽ có thêm một cọng tóc bạc mọc ra trên đầu cô vì căng thẳng.
"Thật sao?!" Cô hét lên, nắm chặt nắm đấm của mình. "Tôi tự làm vậy sao?Tôi tự phun mình bằng ống nước của cậu à??"
"Ừ cậu đã làm vậy mà!" Peter nói đùa khi đến gần MJ và nhảy lùi lại khi cô chộp lấy anh. Điều này quá vui, ít nhất là đối với Peter. Anh nhìn mũi cô nhăn lại khi cô tức giận và anh không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt nâu nhạt của cô phản chiếu dưới ánh mặt trời và anh ấy phát hiện mình thường xuyên nhìn ngắm chúng.
"Aha!" MJ hét lên khi cô cuối cùng cũng nắm được anh và đè anh ngã xuống đất. Peter phải thừa nhận lý do duy nhất cô bắt được anh là do anh lơ đãng.
MJ ghì chặt vai Peter và nhận ra rằng vòi nước ở quá xa để cô có thể trả thù. Thay vào đó, tự nguyền rủa mình, MJ quyết định đấm anh ta.
"Cậu", đấm. "Là" đấm. "Tên ngu ngốc nhất" đấm, đấm, đấm. "Nhất trên thế giới!"
Peter vẫn cười và điều đó chỉ làm MJ phát điên. Nhấc đầu gối lên khỏi mặt đất, cô gần như đã có cuộc trả thù ngọt ngào trước khi Peter nắm lấy chân cô và lật cô xuống đất.
"Ahhh," MJ rên rỉ vì đau đớn nhưng điều đó không ngăn được việc cô dùng tay đánh vào ngực anh.
"Nếu tớ là kẻ ngu ngốc thì cậu là gì vậy?" Peter chế giễu rồi quay sang một bên để anh có thể nhìn thấy cô.
MJ thở dài từ những việc cô vừa phải chịu đựng. "Cậu chỉ mới học tiểu học đúng không?" MJ cười khi nhìn lên bầu trời trong xanh. Cô ấy lại cảm thấy nóng nực. Cô ước rằng vòi nước ở gần đây để có thể tự dùng chúng. Điều khiến MJ ngạc nhiên là cô đã có thể vui vẻ với Peter. Cô không bao giờ tưởng tượng nổi điều này.
"Có lẽ vậy." Anh cười toe toét.
"Tôi tin là vậy." MJ đã đồng ý, cô quay sang bên cạnh để cô và Peter đối mặt với nhau. Đó là một sai lầm, vì nỗi sợ không gian cá nhân lại len lỏi vào đầu cô. Nhưng cô đã không di chuyển. Nhìn Peter gần như thế này khiến cô bắt đầu nhận ra vài điều về anh ta. Có một đường kẻ nhỏ phía trên lông mày và mũi anh ta có một chút méo mó như thể anh đã từng làm gãy nó trước đây. Rồi cô nhìn vào môi anh.
Trông nó thật mềm mại, hồng hào và mỏng manh khiến MJ tự liếm môi mình. Cô không thể tin vào suy nghĩ của chính mình, đôi môi của Peter trông thật quyến rũ. Ôi chúa ơi, có phải cô đã muốn hôn Peter không?
Nhảy lên khỏi mặt đất ngay lập tức, MJ phủi bụi trên người mình.
"Tôi sẽ tự dọn dẹp và hoàn thành dự án của mình." MJ nói.
Peter đứng dậy và nheo mắt nhìn cô.
"Cậu không cần phải uh- quay lại, tôi sẽ nói với dì May rằng cậu đã giúp đỡ." MJ buột miệng nói khi đã đi về phía cổng. Cô phải chạy thật xa khỏi anh và tránh xa khỏi anh.
"Um, ổn chứ?" Peter nói một cách hoài nghi, anh không chắc chắn lý do tại sao cô lại bắt đầu hành động kì lạ một cách đột ngột. "Gặp lại sau, Michelle."
MJ gật đầu và vội vã nhảy cửa sổ nhà cô.
Điều đó làm cho Peter tò mò. Không có bình luận gì về việc anh gọi cô bằng tên thật ư? Có chuyện gì vậy?
Nằm xuống đất, Peter thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên họ thực sự ở cùng một nơi mà không chửi rủa nhau. Đây là lần đầu tiên họ vui vẻ cùng nhau. Peter có thể cảm thấy mình tham lam. Anh muốn nhiều hơn thế.
Nhìn cô ấy cười và mỉm cười với anh là một trải nghiệm hoàn toàn mới và anh muốn... và cần nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top