Chapter 4#
Đây là Hứa Ngụy Châu.
Nhờ phước của Cao Dương, mặc dù Hứa Ngụy Châu và Trần Nguyên Văn chưa từng gặp nhau trước đây, nhưng chỉ cần nghe cái tên đã khiến tai anh như mọc kén.
Đúng là chỉ có thấy người thật việc thật mới tin được, thật sự không phụ câu ' trăm nghe cũng không bằng một thấy '
Bây giờ người cũng đã đứng trước mặt mình, Trần Nguyên Văn thẳng thắn nhìn vào mặt Hứa Ngụy Châu.
Điều khiến anh chú ý là đôi mắt của Hứa Ngụy Châu.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng như mặt hồ trên cao nguyên, trong đó không có một tia tình cảm dư thừa nhưng lại có sức quyến rũ khó hiểu.
Thấy Trần Nguyên Văn nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ đưa mắt liếc nhìn anh, nhưng nhanh chóng quay đi, như thể dùng ánh mắt nói rõ với anh rằng hắn không có chút ý muốn nói chuyện với anh.
[ P/S: Sợ mn rối nên tớ giải thích xưng hô trước. Tớ mới Edit trước chút xíu nên cũng chưa rõ ai Công / Thụ 🙈 Xưng hô cũng chưa biết quyết định như thế nào nên đành viết như sau:
Trần Nguyên Văn => Anh
Hứa Ngụy Châu => Hắn
Mn Oke 0 nì ? ]
Trần Nguyên Văn nhếch lên khóe môi, lộ ra một tia cười lạnh, ngữ khí trung lập trả lời Cao Dương: "23 tuổi, tương lai quả nhiên là vô hạn, hiện tại người đã ký hợp đồng với công ty môi giới nào chưa?"
Cao Dương vội nói: " Này còn chưa tốt nghiệp, chưa kịp kí hợp đồng với công ty nào hết. "
"Thật không?" Anh dường như đã mất hứng thú với chủ đề này, vì vậy chỉ đáp lại một cách nhẹ nhàng, cũng không nhìn vào Hứa Ngụy Châu nữa.
Thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, Cao Dương vội quay người lại, vỗ vai Hứa Ngụy Châu, nói với hắn: “Hứa Ngụy Châu, đây là ông chủ lớn của Wenqing Films, Trần Nguyên Văn, tôi có nói qua trước đây với cậu. Nào, nhanh gửi lời chào đến hắn. "
Cao Dương không có nói sai chỗ nào, ngoại trừ việc thích chạm vào người ta khi nói chuyện, Trần Nguyên Văn là người trong lĩnh vực kinh doanh, cho dù trong lòng cảm thấy chán ghét hành vi của bạn mình nhưng anh cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Còn hắn lại là chuyện khác.
Hứa Ngụy Châu dường như rất phản kháng với sự đụng chạm của Cao Dương, ngay khi Cao Dương đặt tay lên vai hắn, Hứa Ngụy Châu đã rút tay ra với vẻ mặt không tốt lắm.
“A, xin lỗi, tôi quên mất, cậu không thích người ta chạm vào mình, đừng để ý nhé.” Cao Dương hôm nay hiếm có tâm tình tốt, chỉ cười thu tay về, “Đi thôi, chào anh Trần một tiếng đi. "
Nhưng hắn dường như không muốn nhìn vào khuôn mặt của Trần Nguyên Văn nên cũng chỉ lạnh lùng gọi một tiếng: " Anh Trần. " Rồi thôi.
Mọi chuyện chỉ có như vậy.
“ Ừ. ” Trần Nguyên Văn trầm giọng đáp lại sau một lúc lâu, trên mặt lộ ra lãnh đạm phi thường biểu tình.
Hiện tại ngay cả Cao Dương cũng có thể cảm giác được giữa hai người bọn họ có áp suất rất thấp, nhưng rõ ràng Cao Dương vẫn còn đang lơ ngơ, hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Một phần lí do cũng vì ngoại hình và khí chất của Hứa Ngụy Châu đều là hàng đầu trong làng giải trí, Trần Nguyên Văn lại có tiếng là bậc thầy ăn chơi, trước đây Cao Dương toàn thấy anh gặp ai đẹp đều sẽ chơi đùa với họ một chút. Sao hôm nay anh lại thờ ơ với Hứa Ngụy Châu như vậy?
Chẳng lẽ người này không hợp khẩu vị của anh?
Cao Dương còn chưa kịp nghĩ thêm, Trần Nguyên Văn đã cắt đứt dòng suy nghĩ, " Người cũng tới rồi, tớ gọi điện thoại chào hỏi sau. Bây giờ tớ về trước nhé. "
"Cậu bây giờ về luôn sao?" Cao Dương có chút không vui, " Cậu vừa tới liền đi, chúng ta còn chưa có thời gian nói chuyện đàng hoàng."
“Hôm nay tớ vừa từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, vừa xuống máy bay là cậu gọi cho tớ rồi,” Anh mệt mỏi vặn cổ, cổ áo sơ mi hồng trượt theo cử động của anh, lộ ra xương quai xanh gầy guộc.
Hứa Ngụy Châu ánh mắt lặng yên lóe lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Trần Nguyên Văn uể oải nhìn Gao Yang: "Ba vẫn còn mệt, con có thể để ba về nghỉ ngơi trước được không, nghỉ ngơi xong lại nghe con khoe khoang, ngoan. "
"Tớ Đ** M* cậu!" Cao Dương cười, "Nhưng mà cậu thật sự không có khí lực, làm sao vậy? Cậu với người yêu cũ chia tay rồi à? Lâu rồi không thấy cậu dẫn cậu ta đi chơi."
"Chia tay rồi." Trần Nguyên Văn có chút không kiên nhẫn, "Sau này đừng nhắc tới cậu ta nữa, phiền phức."
Cao Dương nói: "Được, không nhắc thì không nhắc, đi thôi, tớ dẫn cậu ra ngoài."
Trần Nguyên Văn quay lại lấy một chiếc áo khoác từ người phục vụ, vai kề vai với Cao Dương, sải bước ra khỏi hội trường.
Từ đầu đến cuối, anh không nhìn Hứa Ngụy Châu thêm một lần nào nữa.
Hứa Ngụy Châu đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai người, đôi mắt hờ hững nhìn bóng dáng màu hồng thật lâu, cho đến khi người đó đi ra khỏi đại sảnh, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn mới xoay người đứng dậy bước đi. Hoà vào đám đông nhộn nhịp mà không có biểu hiện nào trên khuôn mặt.
Bên ngoài sảnh khách sạn, Trần Nguyên Văn đã ngồi trong xe thể thao của mình, nhưng Cao Dương nắm lấy cửa sổ xe của anh để ngăn anh lái xe rời đi.
"Tối nay cậu sao thế? Sao lại lạnh nhạt với Hứa Ngụy Châu như vậy? Không phải cậu thích nhất loại trai đẹp này sao?"
Anh thờ ơ nói: "Cậu ta có bé nhỏ không? Trên người cậu ta có chỗ nào phù hợp với chữ "nhỏ" không? Cậu ta cao gần bằng trời."
" Thì cậu ấy cũng khá cao..." Cao Dương dừng một chút, "Cái gì? Cậu bởi vì cái này không thích sao? Cậu ấy chân dài như vậy, chơi cùng không phải càng thêm hứng thú sao?"
" Chơi cái gì vậy? Tớ chán rồi, nhưng Cao Dương, cậu mới là người có chuyện đó, cậu làm gì mà khách khí với thằng nhóc đó thế?" Anh lấy ra một điếu thuốc châm lửa, trầm giọng nói: " Cậu thích cậu ta à ? "
"Cậu sao vậy? Tớ không giống cậu, tớ không thích con trai." Cao Dương vội vàng phủ nhận, " Tớ chỉ muốn ký hợp đồng rồi đưa cậu ấy vào công ty của tớ. "
Sau khi Cao Dương đầu tư thành công vào " Truy Tìm Bóng Tối", cha hắn đã rất vui mừng và ngay lập tức đăng ký một công ty mới cho hắn, còn cho phép Cao Dương ấy đầu tư vào bất cứ bộ phim nào hắn xem được.
Việc đầu tiên Cao Dương làm sau khi mở công ty là tìm Hứa Ngụy Châu ký hợp đồng, nhưng Hứa Ngụy Châu không đồng ý lời mời của hắn.
" Tớ có nói chuyện với cậu ấy một lần, nhưng cậu ấy không đồng ý, nhưng cũng không từ chối rõ ràng." Cao Dương nhìn Trần Nguyên Văn, sau đó nói tiếp: " Cậu ấy sẽ tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay và có rất nhiều công ty lớn đang tìm kiếm Hứa Ngụy Châu để ký hợp đồng. Tớ đã thử cử người đi bàn bạc rồi, nhưng lại bị từ chối trực tiếp. Thử nghĩ mà xem, cậu ấy đã trực tiếp từ chối tớ khi một công ty lớn như Helu đang tiếp cận cậu ấy, nhưng vẫn không từ chối tớ một cách rõ ràng. Cậu ấy chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm về nó, vì vậy tớ nghĩ rằng tớ vẫn nên cố gắng. "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top