Chương 5

Đừng nhìn bộ dạng bình thường của bạn nhỏ Vương Nhất Bác lạnh lùng là loại chảnh, thực ra cậu ấy rất thích ăn vặt, điều này là do Tiêu Chiến ở bên cạnh bàn ăn phát hiện ra. Là loại 'chỉ cần có đồ ăn ngon, chuyện gì đều đáp ứng bạn'.

                      

                

Điều này khiến Tiêu Chiến càng không yên lòng để cậu ra đường một mình, hận không thể luôn luôn bọc trong túi mang theo bên người

                      

                

Khách Sạn cách quán cà phê không xa, Tiêu Chiến nắm tay người chậm rãi qua đường.

                      

                

Thành phố Paris này đẹp ở chỗ chung quanh phần lớn là kiến trúc, nhiều loại cổ kiến trúc liền hấp dẫn Vương Nhất Bác chú ý.

                      

                

Khách Sạn là một tòa nhà rất độc đáo, không lớn, sở dĩ gọi Khách Sạn là bởi vì bản thân nó tên là Khách Sạn

                      

                

Hồi đó Vương Dật có nói: Khách sạn bán rượu không phải là khách sạn sao? Làm gì mà phải lãng phí thời gian để suy nghĩ tên?

                      

                

Quầy bar có một chàng trai tuổi không lớn lắm, nhìn thấy hai người trẻ tuổi từ cửa bước vào, đặt chiếc ly thủy tinh trong tay xuống, cười nói "Có đặt trước?"

                      

               

"Ừ, bàn số 95" Tiêu Chiến thản nhiên nói

                      

               

Có người phục vụ qua bên đây khom người nói "Hai vị xin mời đi theo tôi"

                      

               

Từ bên ngoài nhìn vào xem ra khách sạn này quy mô cũng không lớn, Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ lấy chỗ số 95 nhỏ như vậy, chẳng phải là sẽ rất chen chúc sao, không nghĩ rằng bên trong thế mà lại lớn như vậy

                      

                

Người phục vụ là một tỷ tỷ rất đẹp, Vương Nhất Bác chớp mắt buông tay Tiêu Chiến, tiến đến giật giật tay áo của cô "Tỷ tỷ, anh hai tôi đâu?"

                      

               

Tiêu Chiến còn đang khó hiểu, nghe thấy lời này của Vương Nhất Bác mới nhớ ra cô gái này đúng là nhìn rất quen mắt.

                      

                

"Nhất Bác qua đây" đưa tay qua nắm kéo người lại "Đừng động tay động chân với con gái người ta, cỡ nào cũng không lễ phép."

                      

                

"Tiêu Chiến anh. . ." Vương Nhất Bác vừa định phát cáu, ngẩng đầu nhìn gương mặt của người này, lại nghĩ tới lời nói của Tiêu Chiến ở bên ngoài quán cà phê, mặt bỗng nhiên đỏ lên, lúng túng cúi đầu xuống nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng

                      

                

Người phục vụ tên là Lý Lộ Linh, là nhân viên phục vụ ở quán rượu này, mới tới không bao lâu, thực tập sinh hiện còn học đại học, cô nhìn Vương Nhất Bác và Vương tổng có gương mặt giống nhau, thiếu chút nữa nhận sai.

                      

                

Nếu không phải bên cạnh có Tiêu Chiến đi theo, cô sẽ muốn hoài nghi rằng Vương Dật có phải là luyện thần công gì đó hay không, bên cạnh một giây trước vẫn còn ở trên văn phòng, một giây sau đã xuất hiện ở cửa ra vào rồi?

                      

                

Cô nàng hơi thẹn thùng "Dật. . . Vương tổng trên lầu, cần tôi đi lên gọi anh ấy không?"

                      

                

"Quả nhiên. . . Cái tên này chỉ có anh tôi mới nghĩ ra được" Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn Tiêu Chiến "Xem ra là lần này muốn tôi mời anh rồi "

                                  

              

                        

               

Tiêu Chiến cười cười không có nói, đi theo đằng sau người phục vụ tìm tới vị trí mà mình đã đặt trước.

                

Vương Nhất Bác nhận lấy menu nhỏ mà Tiêu Chiến đưa tới, đầu tiên là kinh ngạc thở dài, sau mới trả lại nhân viên phục vụ, nói "Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, cái này cũng không tệ, à, cái này, cái này. . ."

                

Bạn nhỏ thấy một đống đồ ăn bề ngoài nhìn không tệ, sau đó bắt đầu đánh dấu chọn món, Tiêu Chiến nhìn thấy toàn bộ món bên trên Menu đều bị khoanh, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vương Dật lại không đồng ý cho cậu ăn ở bên ngoài.

                

Vương Nhất Bác chọn xong rồi mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến "Anh có muốn chọn hay không?"

                

"Không cần, em chọn gì tôi cũng thích "

                

"Vậy là được rồi" Vương Nhất Bác nhìn nhân viên phục vụ đã đi xa, lại bắt đầu nói thầm "Cũng không biết trên hình đẹp như thế thì đồ ăn làm ra thành phẩm có đẹp được như vậy hay không."

               

Thời điểm Vương Dật đi xuống là lúc Vương Nhất Bác đang gục xuống bàn nhìn Tiêu Chiến chơi điện thoại

                

"Cái trò chơi này thật là lợi hại, tôi cũng phải chơi "

               

"Trẻ con không thể chơi game, ngoan, nhìn ca ca chơi "

                

Vương Nhất Bác nhếch miệng "Anh cùng anh trai tôi đúng là chung một tính cách, hừ."

                

Vương Dật: ". . ."

                

"Tính cách gì?"

                

"Xấu. . ." Đứa nhỏ quay đầu liếc nhìn người đang qua đây "Anh hai, anh xuống rồi à?"

                

"Ừ" Vương Dật gật gật đầu, kéo ghế ra một bên, ra hiệu cho Vương Nhất Bác ngồi xuống, mới quay về phía Tiêu Chiến nói "Tiêu tổng, thật không nghĩ tới là anh sẽ đến đây."

                

"Tôi cũng không nghĩ là sẽ trùng hợp như vậy, ha ha."

                

"Đồ ăn chọn sao rồi?"

                

"Chọn một lần thôi, anh hai, trong tiệm này có nhiều đồ ăn ngon như vậy, em đã chọn tất cả." Vương Nhất Bác cướp lời, lại bắt đầu hỏi "Thật sự có ngon như thoạt nhìn trên ảnh không?"

                

Vương Dật không để ý tới cậu "Tiêu tổng đây?"

                

"Không sao, Nhất Bác chọn gì tôi cũng thích" Tiêu Chiến cười, tay xoa nhẹ đầu của người đang hiếu kỳ đối diện.

               

Vương Nhất Bác lần này ngược lại ngoan, không có hất bàn tay đang làm loạn trên đầu ra, Vương Dật cảm thấy mặt mũi đều bị em trai ham ăn của mình vứt sạch.

                

"Tiêu tổng, bình thường thích uống rượu gì, đợi chút nữa tôi cho người đem hai bình qua đây được chứ?"

               

"Anh, em cũng muốn uống."

                

"Trẻ con không thể uống rượu."

                

"Em đã không còn nhỏ rồi, em trưởng thành rồi mà, có được hay không?"

            

              

                        

                

"Anh nói không thể là không thể, đợi chút nữa người ta sẽ đem sữa bò đến cho em."

                

"Lại là sữa bò" Vương Nhất Bác không vui nằm dài trên mặt bàn, Vương Dật không để ý tới cậu. "Em ấy cứ như vậy, Tiêu tổng chớ để ý, ta còn có việc, hai người dùng cơm vui vẻ."

                

"Ừm" Tiêu Chiến gật gật đầu, cười nói "Vương tổng đi làm việc đi."

                

Lỗ tai Vương Nhất Bác giật giật, nghe tiếng bước chân đi xa mới ngẩng đầu, dùng con mắt ướt sũng nhìn Tiêu Chiến.

                

"Em làm gì vậy ha ha."

                

"Tôi muốn uống rượu."

                

"Phốc" Tiêu Chiến không để ý tới cậu, "Uầy, đồ ăn em gọi tới rồi."

                

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn thấy thật sự có rất nhiều người đang bưng đồ ăn qua đây, lập tức di dời lực chú ý.

                

Tiêu Chiến nhìn người đang hối hả trực tiếp động đũa, nói "Em chậm một chút, đồ ăn vừa ra còn rất nóng, tôi không tranh với em đâu."

                

"Không có. . . Nóng, anh mau ăn đi" Vương Nhất Bác thổi thổi trực tiếp rồi bỏ vào miệng, mỗi loại đồ ăn đều thử qua, sau đó mới phát hiện Tiêu Chiến còn chưa có động đũa. Mới bắt đầu gắp cho người ta "Nào, mở miệng."

                

Tiêu Chiến thổi thổi mở miệng bỏ đồ ăn vào trong "Cũng không tệ lắm."

                

"Nhất định rồi." Vương Nhất Bác đối với phương diện ăn uống này hiểu rất rõ "Thứ tôi thích là được ăn ngon, biết vì sao anh tôi lại không cho tôi đi ăn ngoài không?"

                

Tiêu Chiến không hề nghĩ ngợi "Sợ nuôi không nổi."

                

"Ừ" Vương Nhất Bác lại gắp một gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói "Cũng có thể nói là như vậy."

                

Bạn nhỏ đang ăn vui vẻ thì người phục vụ đưa tới một chút sữa bò cùng một bình rượu đỏ.

               

Tiêu Chiến nhìn màu sắc của bình rượu, với giá tiền này không khỏi cảm thán "Anh của em hào phóng thật đấy!"

                

Vương Nhất Bác bĩu môi "Cái rắm, anh ta hẹp hòi nhất, keo kiệt chết."

                

"Ha ha"

               

Thiếu niên giận dữ cầm qua hộp sữa bò trên bàn, sau đó tức giận rút ống hút ra cắm vào.

                

"Em không thích uống sữa tươi sao?"

              

"Thích chứ, nhưng tôi cũng muốn uống thử rượu, lần trước vừa uống thử một ngụm liền bị hạ dược, mùi vị gì gì đó đều không có nếm ra được."

                

"Vậy." Tiêu Chiến kéo dài âm thanh "Lần này cho em nếm thử hương vị."

                

"Thật sao?" Vương Nhất Bác hai mắt mở thật to "Không cho anh gạt tôi."

              

"Không lừa em."

              

Tiêu Chiến rót ly rượu "Nào, chỉ có thể nếm một ngụm nha!"

                

"A" bạn nhỏ ngoan ngoãn cầm cái ly được đưa qua, không chần chừ uống liên tiếp mấy ngụm.

                

Tiêu Chiến: ". . ."

                

"Được rồi được rồi, coi chừng lại say." Tiêu Chiến đoạt lấy cái ly trong tay thiếu niên.

                

"Sẽ không đâu." Vương Nhất Bác xoa xoa đầu đang bắt đầu chóng mặt "Tiêu tổng anh thật tốt, giống như anh ruột của tôi vậy."

                

"Không phải là anh ruột, em quên tôi hiện tại là đang theo đuổi em rồi sao."

                

"À đúng rồi, vậy là bạn trai." Vương Nhất Bác đã hơi say rồi, lời nói ra hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.

               

Tiêu Chiến nhìn thức ăn đầy bàn nhíu nhíu mày "Còn ăn được không?"

                

"Ăn" Vương Nhất Bác hé miệng một cái "Anh đút tôi."

                

"Được, tôi đút em." Tiêu Chiến múc chén cơm, thêm một bát canh nóng cho bạn nhỏ.

                

"Nào, cẩn thận nóng."

                

Bạn nhỏ bị cho ăn no gục xuống bàn ngủ mất, Tiêu Chiến cởi áo khoác đắp cho người ta rồi mới tự mình bắt đầu ăn cơm.

                

Vương Nhất Bác bĩu môi, Tiêu Chiến cười lắc đầu "Ừm, quả nhiên rất đáng yêu."

            

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top