Chap 8: Phải gọi là bà xã!

Buổi tối, bên ngoài trời đột nhiên nổi gió lớn không lâu sau thì đổ mưa. Jimin đang ngủ, nghe tiếng sấm chớp liền giật mình thức dậy. Hắn chính là đang trải nệm ngủ dưới đất.

Jimin nhìn về phía giường, thấy Yoongi cuộn tròn trong chăn, cơ hồ còn run lên một chút. Hắn mới đi kéo màn lại, rồi nhìn về phía giường lần nữa. Chần chừ một lúc mới bước tới.

"Cậu ổn không?"

Yoongi nghe được chất giọng quen thuộc liền mở chăn ra. Lập tức ôm lấy hắn mà hoảng sợ.

"Tôi sợ sấm sét lắm!"

Cậu đã ôm hắn rồi, nhưng trong lòng dường như vẫn còn hoảng sợ thì phải. Jimin không nói gì, chỉ ôm lấy cậu một lúc, còn đưa tay vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé mà trấn an.

"Giờ cũng đã không ngủ được rồi, chúng ta nói chuyện tới sáng đi."

Yoongi rời khỏi hắn, lấy lại bình tĩnh đề nghị.

"Được thôi."

Jimin sau đó đi rót hai cốc nước, còn lấy một vài gói kẹo và bimbim để trước mặt.

"Jimin, có phải sau này khi chúng ta ly hôn, anh sẽ đi lấy vợ mới phải không?"

Hắn không nhìn cậu, sau đó lại buồn cười hỏi lại.

"Sao tự nhiên cậu hỏi thế?"

YoonGi ngơ ngác.

"Bởi vì anh là con một, hơn nữa, tôi cũng không thể.."

Câu nói của yoongi nhất thời bị chặn đứng vì ánh nhìn của hắn. Những lời sắp nói ra đều bị cậu nuốt lại vào bụng.

"Có bị ngốc không? Nếu lấy vợ chỉ để sinh con thì đời nào tôi chọn cậu? Hơn nữa, tôi con một người anh trai cùng cha khác mẹ đang định cư ở nước ngoài, cũng đã có vợ có con. Park gia đâu cần tôi 'giữ giống' chứ!"

Yoongi à lên một tiếng. Tiếp thu hết thảy những lời vừa rồi. Cậu lại tiếp tục gặm bimbim.

Sang sáng hôm sau, mẹ  park từ sớm đã đến gõ cửa phòng bọn họ. Yoongi khó khăn thức giấc nhưng cuối cùng vẫn là cùng hai người kia đi thăm mộ ba chồng mình. Yoongi thấy mẹ chồng và jimin tâm trạng buồn buồn, cậu cũng tự biết khắc chế cái miệng của mình lại.

Sau khi dâng hương, YoonGi mới cùng jimin trở về nhà. Cậu đã hứa là cậu sẽ nấu cơm để cúng giỗ ba chồng, nên vừa về đã lập tức chạy ngay vào bếp, đeo tạp dề và bắt đầu.

Jimin đi loanh quanh phụ cậu một vài chuyện vặt. Không khí này rất giống một đôi vợ chồng mới cưới. Nhưng đột nhiên từ bên ngoài, jimin nghe tiếng bước chân đi vào. Hắn nhìn về phía cửa chính, liền thấy một cô gái, vóc người cao ráo, xinh đẹp đang tiến về phía hắn.

"Jiyeonie? Là em sao? Em lớn quá, anh không nhận ra."

Nghe thấy Jimin vẫn còn nhớ đến mình, cô gái kia liền bật cười. Nhìn hắn rời khỏi nhà bếp để tiếp chuyện với cô.

"Anh về khi nào thế?"

Jimin rót cho cô cốc nước mát, an ổn ngồi xuống phía đối diện mới cười cười trả lời.

"Anh về hôm qua, nhưng mà hơi mệt nên không sang nhà em hỏi thăm hai bác."

YoonGi ở phía trong nấu ăn, thi thoảng có liếc nhìn bọn họ một cái rồi bĩu môi.

Ôi giồi ôi! Nói chuyện với gái là cái mặt sáng sủa hẳn ra.

Khoảng tầm mười phút sau, Jiyeon có việc nên xin phép về trước. Lúc này jimin mới trở lại bếp phụ yoongi mang thức ăn bày ra bàn.

"Ai thế?"

Yoongi đanh giọng hỏi, làm jimin giật mình suýt làm rơi hết bát đũa trên tay.

"Là Jiyeon, con gái của một nhà gần đây. Thấy sao? Có xinh đẹp không?"

Jimin buột miệng khen ngợi, biểu tình còn rất ngưỡng mộ cô ấy.

"Xinh đẹp hay không thì anh cũng đã có tôi rồi. Bớt để ý gái bên ngoài đi, nếu không tôi mách mẹ ráng chịu."

Jimin định trả lời lại thì mẹ park từ bên ngoài đi vào. Ngồi xuống bàn ăn.

"Yoongie nói phải đấy, con nên tránh xa cô ấy ra. Dù sao, cô ấy cũng đã có hôn phu rồi."

Hắn tròn mắt ngạc nhiên kèm theo biểu tình ức chế.

"Ơ..con đã làm gì đâu? Chỉ mới nói chuyện thôi mà mọi người làm căng thế?"

___

"Anh định chở tôi đi đâu?"

YoonGi an ổn ngồi trên chiếc xe đang chạy bon bon về phía trước. Sau bữa cơm trưa, nhà ba người đều tranh thủ nghỉ ngơi, yoongi còn định ngủ đến chiều để bù cho tối qua thức trắng. Nhưng  jimin đã lôi cậu dậy, bảo cậu thay đồ đẹp sau đó liền kéo cậu vào trong xe.busan xa lạ như vậy, hắn muốn chở cậu tới đâu thì còn lâu cậu mới biết!

"Đi dạo một vòng sau đó đi ăn lòng nướng, uống rượu soju."

Yoongi ngạc nhiên nhìn hắn.

"Có biết uống rượu đâu? Thanh niên thế kỉ 21 rồi, uống rượu làm gì cho hại sức khỏe."

Jimin nhếch miệng.

"Tập cho quen dần."

Chiếc xe sau đó rẽ tới một công viên lớn. Buổi chiều hôm nay khá vắng người. Yoongi thích thú đi dạo một vòng, còn luôn hít thở lấy không khí trong lành nơi đây vào buồn phổi. Đi dạo một lúc, mặt trời mới lặn xuống. Như lời đã hứa, jimin dẫn YoonGi tới một quán bán lòng nướng mà hồi trước hắn hay ăn.

Jimin và Yoongi ngồi vào bàn. Hắn vừa thuần thục rót rượu vừa xoay trở mấy xiên lòng nướng trên bếp lửa. Sau khi xiên đầu tiên chính, hắn đưa cho YoonGi thử trước.

"Ngon quá! Anh ăn đi, jimin."

Yoongi vừa cắn xong một miếng liền đưa miếng còn lại cho hắn. Jimin cũng không kiêng dè mà ăn ngon lành.

"Uống đi."

Hắn đưa ly rượu nhỏ về phía cậu. Yoongi không từ chối, còn cầm lên nâng ly cùng hắn.

"Cạn ly!"

Ăn uống một hồi, hắn thấy gò má của yoongi phím hồng, mũi còn chóm đỏ như một chú tuần lộc non. Hắn liền bật cười vì bộ dạng của cậu lúc này rất đáng yêu.

"Anh jimin!"

Hắn nghe ai đó gọi tên mình, xoay người lại mới phát hiện người gọi là Jiyeon.

"Anh đang uống rượu ạ?"

Jimin  thấy Jiyeon tiến về phía mình, định mở miệng trả lời thì yoongi đã lên tiếng.

"Không thấy hay sao mà còn hỏi?"

Jiyeon thấy người bên cạnh  Jimin đanh đá như vậy, liền tỏ ra sợ hãi.

"Jimin người đó là ai vậy?"

Jimin nhìn sang cậu rồi lại nhìn Jiyeon.

"Là.."

"Tôi là vợ anh ấy đó, làm sao? Ý kiến gì thì lên phường."

Thấy yoongi đã say lại rất dễ nổi nóng, bản thân cậu cũng không hề thích Jiyeon, jimin mới lên tiếng trấn an.

"Để anh đưa YoonGi về. Gặp em sau!"

YoonGi nghe vậy lập tức nổi giận một lần nữa.

"YoonGi cái gì? Phải gọi là 'bà xã' chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top