Chương 4

Chương 4: Sống chung hòa bình

Đơn giản rửa mặt một chút, Hứa Lập nằm ở trên chiếc giường xa lạ, ben mũi vẫn vương vẫn hương long não(nhãn), cậu đoán chú Dương gia lúc thường sẽ không có khách, đồ dự bị như khăn trải giường cùng chăn vẫn luôn đặt ở trong tủ.

Tắt đèn, ánh trăng lặng lẽ thăm dò phía trước cửa sổ, đem rèm cửa sổ chiếu lên hơi toả sáng. Tất cả xung quanh cũng làm cho cậu cảm thấy vô cùng xa lạ, thế nhưng chú Dương đã tận lực giúp cậu dàn xếp xong xuôi, Hứa Lập nhớ tới trước lúc tan học cô Tần nói, đem mọi chuyện cùng nhau nuốt xuống.

Mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, Hứa Lập ngủ thiếp đi.

Cậu luôn luôn có thói quen dậy sớm, đồng hồ sinh học đúng sáu giờ vang lên, nếu như không có gì khác thường, vào lúc này cậu sẽ sang khu nhỏ bên cạnh mua bữa sáng về, thả một phần ở nhà, bà nội lúc tỉnh lại cũng không cần tự mình làm điểm tâm.

Lúc này ngày mới mới vừa sáng, Hứa Lập suy nghĩ một chút, cảm thấy được vẫn là sớm một chút rửa mặt tương đối tốt, miễn cho đợi chút nữa chen chúc.

Sáu giờ mười, cậu đổi về quần áo của mình, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng rửa tay, chậm chạp không đáp lại, quả nhiên bên trong không có một bóng người, cậu thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm qua đã dùng qua bàn chải đánh răng dựa vào một cái ly thủy tinh bên trong, trên buồng rửa mặt để các loại tạp vật, có sữa rửa mặt, quát hồ đao, thậm chí còn có kẹp tóc, kim loại ti cuối cùng cẩn một khỏa sáng rõ dâu tây, giống thật sự, Hứa Lập đoán, đây cũng là Dương Gia Vũ.

Cậu nhẹ nhàng mở vòi, lấy một chén nước, động tác chậm rãi bắt đầu đánh răng.

Ước chừng qua nửa phút, cậu ngậm một ngụm nước, từ trong gương thấy được một người.

Chỉ thấy Dương Gia Hựu còn buồn ngủ mà xông vào phòng rửa tay, híp lại mắt, lấy cùi chỏ hồi chặn lại cửa phòng, tiếng đóng cửa vang vọng ở trong không khí, chấn động đến mức người sau lưng lạnh cả người, đón lấy, Dương Gia Hựu không coi ai ra gì đứng ở bên bồn cầu, tích tiểu thành nước phun một trận.

Còn không đợi Hứa Lập rửa mặt xong, Dương Gia Hựu quay mặt sang, sợ đến run run một cái, vội vã đem quần mặc, "Cậu là ai a? Mới sáng sớm muốn hù chết người sao? !"

Hứa Lập vội vã đưa lưng về phía hắn, "Tôi sắp rửa mặt xong, ngay lập tức đi ra ngoài."

Dương Gia Hựu gãi đầu, lúc này mới ký khởi trong nhà nhiều hơn một người, hắn cau mày nói: "Làm phiền cậu nhanh lên."

Hứa Lập vội vã rửa mặt, dưới cằm còn dính nước, cậu muốn tìm khăn mặt lau mặt, dò xét một vòng, phát hiện khăn mặt tối hôm qua dùng chẳng biết đi đâu.

Dương Gia Hựu đã bắt đầu đánh răng, Hứa Lập suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi ra ngoài.

Tay phải mới vừa mở ra cửa phòng rửa tay bắt tay, Hứa Lập đột nhiên bị người trước mắt doạ hết hồn, cậu nhìn thấy Dương Gia Vũ mặc áo ngủ con thỏ bằng nhung, nổi giận đùng đùng quét mắt nhìn mình một cái, rất nhanh, bé đứng bên cạnh anh trai Dương Gia Hựu, "Anh sáng sớm làm tôi thức rồi!"

Hứa Lập nhớ lại gian phòng của Dương Gia Vũ ở bên cạnh, hẳn là vừa nãy đóng cửa gây ra tiếng động lớn .

Dương Gia Hựu đầu cũng không quay lại, thông qua gương nhìn em gái, "Kia không thể trách tao, ai kêu phòng ngủ của tao bên trong không có phòng rửa tay, tao buồn tè, chỉ có thể đi ở phòng rửa tay chung." Bên miệng hắn hiện ra một vòng bọt kem đánh răng, âm thanh nghe có chút mơ hồ.

Dương Gia Vũ kìm nén một hơi, nửa ngày mới nói: "Coi như là bình thường, anh cũng không thể ầm ĩ như vậy, đối vách tường đánh bóng bàn còn chưa tính, mỗi sáng sớm đánh răng cùng lau giầy đều như vậy."

Xem ra hai người bọn họ đây là oán hận chất chứa đã lâu, Hứa Lập đứng ở một bên cạnh tiến thoái lưỡng nan.

Dương Gia Hựu vội vã rửa mặt xong, lạnh lùng nhìn Dương Gia Vũ, "Vậy được, tao với mày đổi phòng gian, tao bảo đảm mỗi ngày đều không ầm ĩ đến mày."

"Tôi dựa vào cái gì đổi với anh!" Dương Gia Vũ tức giận nói, "Phòng anh trên tường tất cả đều là túc cầu."

Dương Gia Hựu bị chọc giận, "Mày có phải là cảm thấy cả nhà phải nhường mày không?" Nói, hắn hướng Dương Gia Vũ đi tới, Hứa Lập theo bản năng mà che ở trước mặt nàng, "Cậu, cậu làm gì?"

Dương Gia Hựu nói: "Này không chuyện của cậu, cậu tránh ra."

Dương Gia Vũ so với Hứa Lập thấp hơn một cái đầu, khí thế không chút nào lùi bước, "Tôi nói đều là lời nói thật, mỗi ngày đều muốn chịu đựng ngươi phát ra tiếng động lớn như vậy, không quản tôi nói bao nhiêu lần, anh xưa nay cũng không thay đổi."

"Có người nói với anh trai như mày sao?" Dương Gia Hựu liếc mắt nhìn nó một cái, lại nghĩ tới việc tối hôm qua mình bị mẹ ném đũa, ngòi giận bén lửa, đối em gái Dương Gia Vũ bất mãn đạt tới cực điểm, "Mày chính là ỷ vào mẹ bất công, mới cứ như vậy bắt nạt tao."

Dương Gia Hựu thân thủ đẩy ra Hứa Lập, không ngờ Hứa Lập đứng không nhúc nhích, âm thanh rất nhẹ: "Có chuyện gì từ từ nói."

Dương Gia Hựu mắt điếc tai ngơ, hắn càng nghĩ càng oan ức, vành mắt đều đỏ: "Trong nhà căn phòng tốt nhất là cho mày, tốt thôi, mày là con gái, tao nhường mày, không cùng mày tính toán. Lúc tao đánh bóng bàn mày đang ngủ thì cũng thôi đi? Hiện tại ngay cả tao đánh răng đều phải bị mày quở trách chỉnh đốn, ngược lại vô luận xảy ra cái gì, sai luôn là tao, mày xưa nay đều là người bị hại!"

Hứa Lập theo bản năng mà quay đầu lại nhìn một chút Dương Gia Vũ, vốn tưởng rằng bé hội như giống như hôm qua khóc, mà lúc này lại cố chấp nhìn chằm chằm Dương Gia Hựu, trên mặt một chút sợ hãi đều không có, "Ai bảo anh ngày hôm qua nói tôi chỗ này có vấn đề?" Nói xong, học Dương Gia Hựu, chỉ huyệt thái dương của mình.

Dương Gia Hựu còn muốn nói gì đó, bị âm thanh cách đó không xa cắt đứt: "Sáng sớm ồn ào cái gì?"

Từ Anh mặc áo quần ở nhà, hướng ba đứa trẻ đi tới, phát hiện con trai cùng con gái đứng ở hai bên Hứa Lập, như hai hai con trâu chuẩn bị xông vào nhau, cô đại khái đoán được cái gì, đơn giản là hai anh em bọn họ lại cãi nhau.

Từ Anh vỗ vỗ vai Dương Gia Vũ, ngữ khí rất nhẹ: "Gia Vũ, trở về phòng đi."

Dương Gia Vũ thở một hơi thật dài, mạnh miệng nói: "Con không đi trở về, trừ phi Dương Gia Hựu xin lỗi con."

"Mẹ xem nó ——" Dương Gia Hựu nhìn mẹ, mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển nói: "Còn nói con là anh trai, nó đối với con xưa nay cũng là lớn hô gọi nhỏ, con tại sao lại phải làm anh trai."

Từ Anh nhíu mày: "Hai người các con đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hả?"

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thấy bọn nhỏ đều không nói lời nào, Từ Anh nhìn Hứa Lập, âm thanh rất nhẹ: "Hứa Lập, cháu nói một chút, hai người bọn họ làm sao vậy?"

Dương Gia Hựu nhìn Hứa Lập, ánh mắt lóe lên một trận khẩn thiết, phảng phất tại không tiếng động mà thỉnh cầu cậu vì chính mình giải thích, dù sao hắn chỉ là dậy sớm đi vệ sinh mà thôi, cũng không có nghiêm trọng như lời em gái nói.

Dương Gia Vũ cũng theo dõi cậu, một bộ dáng nắm chắc phần thắng.

Hứa Lập tình thế khó xử, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, không nghĩ mâu thuẫn trở nên gay gắt, "Là con dậy sớm gây ra tiếng vang quá lớn, đem Gia Vũ đánh thức."

Dương Gia Hựu ánh mắt lóe lên một trận thất lạc.

"Không phải anh ấy, là anh trai." Dương Gia Vũ vội vàng nói.

Dương Gia Hựu nén nỗi căm giận trong lòng mà nhìn em gái, đối tình cảnh này thất vọng tới cực điểm, ở trong nhà này, đặc biệt là thời điểm mấu chốt, xưa nay sẽ không có người vì chính mình nói một câu, mỗi lần Dương Gia Vũ đều như vậy hùng hổ doạ người, mà mẹ xưa nay đối với oan ức của mình làm như không thấy, mẹ chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ba tuy rằng nói đạo lý, thế nhưng lúc thường công việc khá bề bộn, rất ít tham dự những việc nhỏ không đáng kể trong nhà.

Từ Anh đại khái hiểu một ít, đơn giản là Dương Gia Hựu dậy sớm đánh thức Dương Gia Vũ, vừa vặn Hứa Lập cũng tại phòng rửa tay, hai anh em tranh chấp không ngừng, Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là ôm đồm trách nhiệm, muốn nhanh chóng hóa giải mâu thuẫn.

Tối hôm qua chồng cô Dương Chấn Hoa cùng cô tâm sự đến rất muộn, bình tĩnh mà xem xét, cô cũng có chỗ không đúng, thế nhưng chuyện nhà hỗn loạn, đúng sai dây dưa trong đó, có lúc rất khó bảo đảm công bằng tuyệt đối.

Cô suy nghĩ một chút, cúi người xuống, đối con trai cùng con gái nói: "Gia Hựu, mẹ ngày hôm qua hướng con vung đũa, là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con."Cô vừa nhìn về phía Dương Gia Vũ, "Anh trai là con trai, lúc thường tương đối qua loa một chút, không giống con sợ tiếng động mạnh, gần đây trong nhà có Hứa Lập, không nói những cái khác, hai người các con không phải nên học sống chung hòa bình sao, đừng để Hứa Lập phải khó xử như vậy nhé? Con xem một chút hai người các con, cãi nhau cũng làm cho Hứa Lập rất bối rối."

Hai anh em không nói gì, đều cảm thấy có chút đuối lý.

"Được rồi, có gì muốn nói mà không thể nói, nên làm gì làm gì thì làm đi, " cô vươn tay xoa mái tóc dài của Dương Gia Vũ, "Gia Vũ, con tôn trọng anh trai  một chút, không thể như vậy gọi thẳng tên, biết không?"

Dương Gia Vũ cúi đầu, mặt mày trầm trọng, nửa ngày mới gật gật đầu.

Dương Gia Hựu biểu tình so với vừa nãy tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng không quá hài lòng, hắn đang nghĩ, nếu như hôm nay không phải Hứa Lập ở đây, mẹ khẳng định liền giống như trước kia. Giữ gìn bảo vệ em gái, hắn đã gặp quá nhiều lần .

Thấy Dương Gia Hựu trở về gian phòng của mình, Từ Anh nói: "Gia Vũ, con cũng đi rửa mặt, thời gian không còn sớm, đợi chút nữa còn phải đi học."

"Vâng." Dương Gia Vũ thật biết điều mà đồng ý.

Hành lang bên trong chỉ còn dư lại Hứa Lập, Từ Anh trên mặt mang theo áy náy, "Xin lỗi, trong nhà rất nhiều việc phiền phức, khẳng định cũng làm cho con cảm thấy khó chịu."

Hứa Lập nhấc lên ánh mắt, mặt mày ung dung, "Không có, cô Từ, là con nên cám ơn các cô."

Từ Anh vì đứa bé này hiểu chuyện cảm thấy đau lòng, cô đoán Hứa Lập cần phải chịu rất nhiều oan ức, mới sẽ như vậy hiểu chuyện, nghĩ tới đây, cô vì suy nghĩ của chính mình ngày hôm qua cảm thấy tự trách, "Hứa Lập, không quản phát sinh cái gì, chuyện trong nhà con chúng ta sẽ cùng giúp con giải quyết, chú Dương là bạn tốt nhất của ba con, tuy rằng nhà chúng ta cũng có rất nhiều mâu thuẫn cùng không vui, thế nhưng cô cam đoan với con, sẽ không làm khó con."

Hứa Lập trong mắt lập loè nước mắt, cậu cật lực cười cười, "Con biết, cảm ơn cô ạ."

"Đừng khách khí." Từ Anh sắc mặt thả lỏng chút, ngữ khí nhẹ nhàng: "Con cũng đi dọn dẹp một chút, đợi chút nữa chú Dương tự mình đưa con đi."

Hứa Lập liền vội vàng nói: "Không cần, con đi xe bus là tốt rồi."

"Nơi này cách trường con có chút xa, đi xe bus sợ không kịp, chú Dương tiện làm một ít chuyện, đưa con rất tiện đường."

"Kia Gia Hựu cùng Gia Vũ đâu?"

"Bọn họ học cùng một trường học, Gia Vũ học tiểu học, Gia Hựu học tại sơ trung, có lái xe đưa bọn họ đi tới trường, con yên tâm đi."

Nghe thấy cô Từ nói như vậy, Hứa Lập mới thoáng yên lòng, cậu không mắc vào giữa chuyện của hai anh em nhà này, khiến mối quan hệ vốn gượng gạo trở nên càng khó khăn.

Bất quá trải qua sự việc hồi sáng, Dương Gia Vũ cùng Dương Gia Hựu ngược lại yên tĩnh một chút.

Lúc ăn sáng hai người yên tĩnh dị thường, không giống như ngày thường đấu võ mồm. Hứa Lập ngồi ở bên cạnh Dương Gia Vũ, cậu uống một cốc sữa bò, dùng dư quang lặng lẽ đánh giá Dương Gia Vũ, cậu cảm thấy được chỉ cần không gặp phải việc mang tính kích thích, Dương Gia Vũ thoạt nhìn cùng người bình thường không hề khác gì nhau, tại sao Dương Gia Hựu lại nói Dương Gia Vũ có vấn đề?

Lại nhìn về phía Dương Gia Hựu, hắn trầm ngâm ăn bánh mì nướng, dùng cái nĩa đâm trứng gà, phảng phất muốn không tiếng động mà biểu đạt phẫn nộ. Hứa Lập thật giống hiểu được điều gì, cậu đoán cô Từ lúc thường bận bịu chuyện nhà, không cho bảo mẫu tham gia cơm nước mỗi ngày, đại khái là không yên lòng đem những việc này giao cho những người khác đi làm. Nếu như Dương Gia Hựu nói không sai, cô Từ càng không thể mời người chăm sóc Dương Gia Vũ.

Từ Anh vì gia đình, có thể nói là làm ra sự hi sinh này, nhiều chuyện, khó tránh khỏi không thể chú ý đến những cảm xúc nhỏ bé, liền giống như việc ngày hôm qua ăn đậu xanh, cô sẽ không biết lí do con gái không thích đậu xanh, là bởi vì đã từng thiếu chút nữa bị sặc, dù sao nếu như mỗi sự kiện đều giải quyết gọn gàng triệt để, mỗi một ngày trôi qua thật không thể đủ thời gian.

Trong cuộc sống, làm sao để mọi chuyện đều hoàn hảo đây?.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top