Nhật Ký, Ngày... Tháng... Năm

Mỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức, bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi.

***

Tôi là Mía!

Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía.

Tôi vừa bước sang tuổi mười tám vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nỗ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Ở cái tuổi 17, 18 đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân, tôi hiện đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao tôi không học ở trường cấp ba bình thường mà phải là trường giáo dục thường xuyên, thật ra cũng có rất nhiều lý do khiến tôi phải tạm dang dở việc học của mình, nhưng đó chắc chắn không phải vì tôi ham chơi nên mới bị tống vào đây rồi. Tôi có thể kể vắn tắt về cuộc đời mình như thế này, tôi sinh ra và lớn lên ở miền Tây, vì gia đình còn nhiều khó khăn nên tôi sớm phải thôi học và theo người bà con ra Hà Nội để đi làm. Không lâu sau đó, người bà con ấy thấy thương cho hoàn cảnh của tôi, nên đồng ý để tôi dành chút thời gian buổi tối để đi học tiếp.

Tôi thích mặc áo dài, thích xõa tóc ngang lưng và đạp xe đến trường vào những buổi sớm mai. Thích cái không khí của ngày tựu trường, mùi thơm của những trang sách mới, mùi nắng gắt vào những buổi trưa hè lim dim trong lớp nghe giảng bài,... Tiếc là những mong ước nhỏ nhoi đó đã bị những muộn phiền của cuộc sống dồn nén dưới ánh chiều tà, khiến tôi phải nép mình tìm kiếm chút hy vọng cho tương lai vào ban đêm, ở một ngôi trường nằm im trong ngõ nhỏ ít người qua lại, không có áo dài, cũng chẳng có buổi sớm mai nào cả. Tôi còn trẻ mà, nghĩ lại cũng thấy buồn lắm chứ. Nhưng trong môi trường giáo dục thường xuyên này, ngoài tôi ra cũng còn có nhiều trường hợp tương tự, thậm chí còn có nhiều anh chị lớn hơn tôi tới vài ba chục tuổi nhưng vẫn chọn tiếp tục với con chữ. Ấy thế là tôi lại đỡ tủi thân được phần nào.

Độ tuổi nào mà chẳng có riêng cho mình những nỗi lo, còn trẻ thì sợ vấp ngã, lớn hơn một chút thì sợ chông chênh, về già thì sợ chết. Tuy tôi còn trẻ nhưng đã sợ tất cả những điều vừa kể trên. Hơn thế nữa, tôi còn có những nỗi buồn không thể gọi tên, thôi thì cứ tạm gọi tắt là... cậu ấy.

Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23 tháng 9, cậu bước vào lớp với bộ quần áo màu đen từ trên xuống dưới, ngồi một mình bên dãy bàn bên cạnh. Ừm, nhìn sơ qua cũng gọi là có chút đẹp trai đi.

Tôi cũng chẳng biết cơ duyên nào mà đúng hôm đầu tiên cậu ấy đi học, cô giáo dạy môn Địa lại bảo cậu lên ngồi cạnh tôi để làm bài tập. Cậu ấy từ lúc bước vào lớp cho tới khi ngồi cạnh tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Chẳng biết nói sao, nhưng tôi quả thật không thích cậu, không thích một chút nào...

Mấy hôm sau đó, cậu vẫn ngồi một mình ở dãy bàn bên cạnh, chốc chốc lại ôm điện thoại, không nói với ai câu nào. Mãi cho tới một hôm, tôi đang ngồi yên vị ở bàn của mình, cậu ấy từ ngoài cửa bước vào liền tiến tới chỗ tôi rồi bảo:

"Cho tớ ngồi cùng với!"

Cha mẹ ơi, khi ấy tôi không nói không rằng liền kéo ghế dọn chỗ cho cậu ấy vào ngồi phía trong, giống như bị một thế lực nào đó thôi miên, đến khi nhìn lại mới hay bản thân quá dễ dãi rồi.

Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chỉ xin ngồi nhờ một hôm đó thôi, ai ngờ hôm sau tôi đến lớp muộn, vừa vào đã thấy cậu ngồi một đống ở bàn tôi rồi. Bao năm qua tôi chưa từng có bạn cùng bàn, dù là trai hay gái cũng chỉ ngồi cạnh một vài buổi là xong. Tôi cứ ngồi một mình ở góc bàn thứ hai của dãy bàn đối diện với giáo viên, không hề di chuyển sang chỗ khác như thể chỗ đó định sẵn là của riêng tôi vậy. Tự nhiên bây giờ ở đâu lại lòi ra cậu bạn cùng bàn, trong tôi cứ đặt ra rất nhiều câu hỏi: Tại sao cậu ấy lại ngồi ở đây? Tại trong lớp còn rất nhiều chỗ trống nhưng không ngồi, lại chọn ngồi với mình? Tại sao không ngồi cùng ai khác mà nhất định phải là mình?

Có hàng tá câu hỏi muốn cậu ấy trả lời, nhưng tôi sẽ để dành cho sau này vậy. Sau này, nếu lỡ có gặp lại cậu ấy ở đâu đó, bất giác mỉm cười, bất giác sẽ hỏi cậu ấy: "Tại sao năm đó lại chọn ngồi cùng bàn với mình?"

Còn nhớ hôm đó là tiết Lý, cậu ấy nghe giảng chán quá nên lấy tay chống lên trán mà ngủ thiếp đi. Tôi nhìn cậu ấy, đầu gật gù nhưng mắt thì nhắm tịt, mái tóc đen huyền, sống mũi cao vút, lại thêm cặp lông mi dài mà rậm. Tự nhiên tôi cười, bình thường cậu lạnh lùng chảnh chó như vậy, thế mà khi ngủ lại trở nên đáng yêu như một đứa trẻ. Chẳng hiểu sao, tôi có chút rung động... Tôi nhớ hôm đó rõ ràng là ban đêm, nhưng vẫn bị cảm nắng.

Nhưng từ khi nào thì tôi bắt đầu thích cậu ấy?

Là vào một ngày thời tiết thật đẹp, cậu bận chiếc áo sơ mi màu tôi thích... Lúc nào cũng vậy, tôi luôn bị thu hút bởi những người con trai mặc áo sơ mi trắng. Mặc dù với chiều cao hạn chế của cậu ấy chưa đủ để gọi là soái ca, nhưng ngay từ khoảnh khắc nhìn cậu ấy bận sơ mi trắng đứng dưới ánh nắng vàng, tôi đã biết gọi tên cho nỗi buồn của mình là gì rồi.

***

Hà Nội, 02.02.2017

Chúng tôi đã lâu lắm chưa gặp nhau...!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top