Chương 10: Xâm nhập vào cuộc sống
"Ông chủ, cho cháu hai ly trà sữa trân châu".
"Ly vừa hay ly lớn?"
Trịnh Tử Lộ nhìn Thịnh Uyên đứng bên cạnh, hai chữ rít qua từ kẽ răng: "Ly lớn".
Cửa hàng trà sữa đối diện trường học, lượng khách trong cửa hàng không nhỏ nhưng lúc này thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại 15 phút cho nên không cần xếp hàng.
Trịnh Tử Lộ đưa ly trà sữa trân châu đã làm xong cho cậu: "Đây, đừng uống bể bụng đấy".
Thịnh Uyên: "Một ly trà sữa chưa đến được mức đó".
Răng hàm Trịnh Tử Lộ sắp bị nghiến nát đến nơi, cậu ta ừng ực ừng ực uống hết phần trà sữa của bản thân, thấy Thịnh Uyên còn những hơn nửa ly, "Mày có thể uống nhanh hơn chút không, tao còn có việc bận".
Thật ra cậu ta không cần phải chờ cậu.
"Bận gì?"
"Trở về phòng ký túc xá thu dọn. Tối hôm nay thầy chủ nhiệm giáo dục sẽ tới kiểm tra vệ sinh phòng ngủ".
Nếu như không có màn kịch náo loạn ngoài sân vận động thì cơm nước xong xuôi cậu ta đã lập tức trở về phòng ngủ rồi.
Trịnh Tử Lộ càng nghĩ càng đau thương, nếu như không có màn kịch náo loạn ngoài sân vận động thì cậu ta cũng chẳng cần mời Thịnh Uyên uống trà sữa!
Kiểm tra vệ sinh phòng ký túc.
Thịnh Uyên nhai trân châu: "Bình chọn phòng sạch đẹp hả?"
"Xem như thế đi, cho dù không được cái gì thì cũng được nhận lời khen ngợi khuyến khích".
Thịnh Uyên khởi hành: "Đi thôi".
Trịnh Tử Lộ bất ngờ: "Mày đi làm gì hả?"
Thịnh Uyên quay đầu nhìn cậu ta: "Không phải cậu mới bảo dọn dẹp phòng ký túc đấy à?"
Trịnh Tử Lộ sững sờ tại chỗ.
Cậu ta nhìn theo bóng lưng cao lớn trước mặt.
Không phải nó muốn quét dọn ký túc xá hộ mình đấy chứ?
Nó tốt đến thế sao?
Hai người họ đi tới ký túc xá khu A, đi lên tầng bốn. Phỏng đoán trong lòng Trịnh Tử Lộ dần dần được chứng minh.
Hoảng sợ! Nó thực sự muốn tới đây giúp mình.
Trịnh Tử Lộ dừng chân trước cửa phòng 407, giới thiệu: "Đây là phòng của tao".
Thịnh Uyên liếc mắt nhìn qua: "Vậy à".
Gương mặt Trịnh Tử Lộ thoáng nét cười: "Ừ, cùng nhau quét dọn nhé".
"Được, tôi ở ngay sát vách, cậu quét dọn xong có thể sang tìm tôi".
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Tử Lộ, Thịnh Uyên đẩy cửa đi vào phòng 408.
Trịnh Tử Lộ: ...
Biết làm người cái beep!
Mình đang mong đợi cái quái gì vậy?
Thịnh Uyên! Mày hãy làm người đi!!!
Thịnh Uyên đi vào trong phòng 408, căn phòng không có gì khác biệt với ngày hôm qua, ngay cả bộ đồng phục treo trên ban công nhỏ cũng chưa được lấy xuống.
?
Chẳng lẽ hôm qua đối phương không quay về?
Ý nghĩ này mới xuất hiện trong chớp mắt đã bị Thịnh Uyên bỏ ra sau đầu ngay.
Cậu không có thời gian cân nhắc nhân vật mục tiêu như thế nào, hiện giờ cậu còn có chuyện chính phải làm.
Thịnh Uyên vén ống tay áo lên trên cánh tay. Thời gian nghỉ trưa không còn mấy, Thịnh Uyên nhanh chóng thu dọn phòng ngủ một hồi, cuối cùng gấp gọn bộ đồng phục học sinh hôm qua lại, quy củ đặt xuống bên đầu giường.
Một cậu học sinh trung học thật gọn gàng.
Nhân vật mục tiêu, đây chính là thiết lập anh đây tặng cho cậu.
Liếc nhìn lại, bên trong căn phòng 408 sạch sẽ gọn gàng, chuyện cậu đã làm không còn chỉ dừng ở việc đơn giản như giặt chiếc áo đồng phục hôm qua nữa.
[Hệ thống: Hôm qua cậu là cô tiên ốc, hôm nay là cái gì?]
Thịnh Uyên: "Cô tiên ốc plus".
[Hệ thống: ...]
Cậu hiểu plus quá nhỉ.
Trước khi ra cửa Thịnh Uyên đặt một bản photo trong túi nhựa mình mang theo lên giường của Dụ Tả Kim, sau đó mới rời đi.
Trở lại phòng học, Thịnh Uyên đưa đồ cho Hạ Chi Kỳ để cậu ta phát tài liệu xuống cho các đàn em.
"Có chỗ nào đọc không hiểu hoặc có bài nào không làm được thì hỏi thẳng tôi".
"Nhưng đại ca ơi, không phải anh cũng cần ôn tập ạ?"
"Cậu không phải để ý đến chuyện đó."
"Chúng em làm thế sẽ chậm trễ chuyện ôn tập của anh..."
"Là do tôi đáng đời".
Hạ Chi Kỳ: ...
[Hệ thống: ...]
Cậu hiểu nghệ thuật giao tiếp ghê đấy.
--
Chạng vạng tối Dụ Tả Kim xách theo một túi rác đen cực lớn đi ra khỏi cửa sau cửa hàng thịt nướng.
Tiếng gọi của ông lão trong cửa hàng mơ hồ truyền ra.
"Tiểu Dụ à, hôm nay khách ít, con cứ về trước đi, ông và cô Trần của con tự giải quyết được".
Dụ Tả Kim vất rác xong xuôi, không thèm để ý đến lời ông lão nói. Hắn quay lại cửa hàng tiếp tục làm việc.
Kỳ Thắng cầm theo áo khoác đồng phục từ trường học quặt sang đây tìm hắn: "Anh Dụ, em nghe nói hôm nay Đầu Sắt sẽ tới kiểm tra ký túc xá nam".
Dụ Tả Kim đeo găng tay cao su, dáng người cao lớn đứng bên bồn rửa cực kỳ bé nhỏ rửa bát đũa.
Bờ vai hắn rất rộng, sống lưng hơi cong, bởi vì nếu như đứng thẳng đầu hắn sẽ đập phải ngăn tủ bên trên.
Thời tiết bên ngoài đã hơi lạnh hơn, Kỳ Thắng khoác áo khoác đồng phục vào: "Anh Dụ, hôm nay không có chuyện gì cả, tan việc thì anh về ký túc xá đi nhé".
Bọn họ không sợ Đầu Sắt nhưng nếu để thầy mở đài thì nhất định sẽ cằn nhằn không có điểm dừng lại.
Giống như Đường Tăng niệm kim cô chú, không bao giờ ngừng lời.
Ồn ào đến độ đầu người đau.
Kỳ Thắng tò mò: "Đúng rồi anh Dụ này, sáng nay anh ở lại phòng ký túc làm gì vậy?"
Dụ Tả Kim im lặng không đáp.
Kỳ Thắng nhìn hắn, không hỏi nhiều thêm.
"Anh Dụ, em đi trước đây, tạm biệt."
Kỳ Thắng rời khỏi cửa hàng từ cửa sau, ngay lúc cánh cửa đóng lại thì tiếng bước chân cũng hoàn toàn biến mất.
Hôm nay cửa hàng ít khách, ba người cùng dọn dẹp mọi thứ, đóng cửa vào khoảng 9 giờ 50.
Ông lão xách một chiếc túi giấy sang: "Tiểu Dụ, sắp Trung Thu tới nơi rồi, con cầm lấy hai cái bánh Trung Thu này về nhé".
Dụ Tả Kim rũ mắt. Ánh sáng mờ mờ phía sau bếp chiếu sáng mặt mày hắn, nốt ruồi dưới mắt càng thêm nổi bật.
"Không cần đâu".
Hắn không nhận đồ, chỉ để lại câu: "Mai con lại tới" sau đó liền đi ra khỏi cửa sau của cửa hàng.
Cô Trần khoác áo khoác, vén rèm đi vào sau bếp. Cô nhìn túi giấy đỏ vẫn còn trong tay ông cụ: "Tiểu Dụ không nhận ạ?"
Ông cụ cúi lưng còng eo, lắc đầu.
"Tính tình đứa nhỏ này lạnh lùng quá".
Cô Trần thở dài: "Sắp vào thu rồi, trong nhà đứa nhỏ cũng không biết mua cho nó thêm hai bộ quần áo".
"Không có ai quan tâm đến nó cả".
Lần đầu tiên ông cụ gặp Dụ Tả Kim là vào hai năm trước. Cậu thiếu niên với gương mặt non nớt hỏi thăm chỗ ông có cần người làm không.
Giữa mùa đông nhưng quần áo hắn rất mỏng.
Từ đó đến nay, ông chưa từng trông thấy người nhà của hắn.
Cô Trần tới nơi này một năm trước. Lúc đầu cô tưởng Dụ Tả Kim là người thân của ông lão, sau này mới biết không phải nhưng cô cũng không hỏi kỹ tình huống của Dụ Tả Kim.
Chắc là một gia đình nghèo nên đứa nhỏ mới phải ra ngoài tìm việc.
"Bố mẹ thằng bé đâu rồi ạ?"
"Chưa từng gặp, ông nghe người khác nói nó sống ở trong trường học, cũng chưa từng thấy nó liên lạc với ai bao giờ."
"Đáng thương quá".
Ông cụ và cô Trần khóa cửa rời đi.
Chi tiêu ăn mặc đều do chính Dụ Tả Kim làm việc kiếm tiền.
Không ai quản Dụ Tả Kim mà cũng không ai dám quản hắn.
Trong giới bất lương hắn nổi tiếng là một kẻ bạo lực, đánh nhau nhất định phải thấy máu tựa như kết quả đó mới có thể khiến hắn sản sinh được niềm vui.
Ngoại trừ đám đàn em theo sau Dụ Tả Kim thì không ai muốn tiếp cận với hắn.
Hôm nay Dụ Tả Kim quay về ký túc xá vừa đúng thời điểm tiết tự học tối thứ ba còn lại năm phút đồng hồ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đã tới dưới tầng một ký túc xá canh sớm để phòng ngừa học sinh tan học chạy về vội vàng thu dọn phòng, thầy định giết chúng khi chúng chưa kịp trở tay.
Thấy bóng dáng Dụ Tả Kim thầy định xông lên dạy dỗ một phen, thằng nhóc này dám chuồn về ký túc xá sớm.
Nhưng khi nhớ lại những gì quản lý ký túc nói trước đó, nào là mở cửa phòng không có bóng ai, ba giờ sáng mới chịu trở về, thầy thở dài nuốt lời định nói lại.
Thời kỳ nổi loạn.
Nếu thầy nói ra có khi thằng oắt này ngày nào cũng về ký túc lúc nửa đêm cho thầy biết mặt.
Trở về sớm còn an toàn hơn trở về muộn.
Nhưng thầy không thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tiến lên: "Dụ Tả Kim, em đã thu dọn ký túc xá chưa, mở cửa để thầy kiểm tra nào".
"Chưa dọn".
Dụ Tả Kim lạnh lùng nhả ra hai chữ, nghiêng người nhường bước.
Ý bảo thầy tự vào mà xem.
Thầy chủ nhiệm giáo dục trợn mắt dựng mày: "Hôm qua thầy đã báo thầy sẽ kiểm tra vệ sinh rồi mà!"
Vừa nói thầy vừa đi vào trong phòng 408.
Cửa phòng mở ra, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt.
Cánh cửa sổ cạnh ban công nhỏ mở rộng.
Gió xuyên qua cánh cửa, len lỏi vào mái tóc Dụ Tả Kim.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn căn phòng sạch sẽ, bước chân tạm dừng.
"Không phải quét dọn rồi đấy hả?"
Dụ Tả Kim ngước mắt.
"Được lắm, thằng nhóc nhà em mới nói vậy vì muốn tặng cho thầy một niềm vui bất ngờ đúng không!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục đi vào, suýt chút nữa đã bị vấp ngã bởi cái ổ gà ngay ngoài cửa. Thầy ngửa đầu lên ngó trái ngó phải một hồi: "Dọn dẹp sạch sẽ lắm".
Ánh mắt chuyển dời sang một chỗ.
"Ôi! Còn học tập nữa cơ à!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhặt tập ghi chép bài vở trên giường Dụ Tả Kim lên, cười thấy răng không thấy mắt.
"Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan!"
"Không phải đồ của em".
"Gì mà không phải đồ của em chứ, nó được đặt trên giường của em này". Thầy chủ nhiệm giáo dục giơ tay vỗ bôm bốp vào lưng Dụ Tả Kim hai cái: "Không cần giải thích, thầy hiểu thầy hiểu".
Dụ Tả Kim: ...
"Tiếp tục duy trì nhé."
Thầy chủ nhiệm giáo dục xua tay, cười ha ha rời khỏi y hệt ngày hôm qua, quả nhiên lịch sử luôn có sự trùng lặp đến đáng sợ.
Cửa phòng đóng lại.
Nhìn ký túc xá gọn gàng trước mắt, nghi ngờ hiện lên trên gương mặt Dụ Tả Kim, tất cả mọi thứ đều làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Hôm qua giặt đồng phục, hôm nay dọn phòng ký túc.
Lồng ngực hắn xao động mãnh liệt.
Có một con thú hoang đã xâm nhập vào lãnh địa của sư tử.
Dụ Tả Kim đi ra khỏi phòng ký túc xuống dưới tầng một. Hắn bước thẳng vào trong văn phòng của quản lý ký túc xá.
Lúc trông thấy hắn, quản lý ký túc hoảng hốt đến mức suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
"Bạn học Dụ, có chuyện gì thế em?"
Dụ Tả Kim đi sượt qua người quản lý.
"Này này, bạn học Dụ, đây là đồ của giáo viên, bạn học Dụ!"
Dụ Tả Kim nhấc thẳng danh sách học sinh ở trong ký túc, trông thấy cột tên thứ hai ở phòng 408 vốn luôn trống rỗng hiện giờ đã có thêm hai chữ.
Thịnh Uyên.
Một nơi khác, tiếng chuông ở tòa nhà dạy học vang lên, Thịnh Uyên dừng bút, thu dọn sách vở nhét vào trong ngăn bàn, đeo cặp sách lên vai phải, đứng dậy.
"Anh Thịnh, tạm biệt".
"Anh Thịnh, tạm biệt".
Thịnh Uyên vẫy vẫy tay. Lúc cậu đi đến cổng trường học liền trông thấy năm sáu thiếu niên bất lương đang ngẫu nhiên tóm vài học sinh trung học phổ thông số 1 đi ra để thẩm vấn.
Thịnh Uyên lặng lẽ tháo kính cận, thay nó bằng cặp kính râm vẫn nhét trong túi đồng phục.
[Hệ thống: Cậu làm gì thế?]
Thịnh Uyên không thèm chớp mắt: "Ngụy trang".
[Hệ thống: ...]
Thật phục cái dáng vẻ tự tin mở mắt nói dối này của cậu.
Thịnh Uyên đeo kính râm ra khỏi cổng trường, một cậu thiếu niên bất lương chú ý tới cậu.
"Chờ chút!"
Thịnh Uyên tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu thiếu niên tóm chặt lấy cậu: "Này! Tao gọi mày đấy".
"Tôi?"
"Đúng vậy!"
Cậu thiếu niên bất lương tóm chặt cổ cậu, phát hiện ra Thịnh Uyên hơi cao liền yên lặng kiễng gót chân mình: "Này, tao hỏi mày một chuyện, mày có biết người tên là Thịnh Uyên không hả?"
"Thịnh nào Uyên nào?"
"Hình như là Thịnh trong phồn thịnh, uyên..." người kia khổ não tiếp tục nói: "Uyên trong oán hận".
(* Uyên: 渊 - yuān, oán: 怨 – yuàn)
Thịnh Uyên: ...
Khóe miệng Thịnh Uyên thẳng băng: "Không biết, trường chúng tôi có rất nhiều Thịnh Uyên, tôi không biết cậu muốn tìm người nào".
"Còn có thể là người nào nữa, chính là thằng đã đánh Ngô Địch - anh em tốt của đại ca nhà tao đó".
"Đại ca của cậu là?"
"Vua Sói".
Thịnh Uyên: "Oa"
[Hệ thống: Oa].
Đã lâu lắm rồi chưa được nghe tới một cái tên có cảm giác thời đại cũ như vậy.
"Cái thằng Thịnh Uyên rạch giời xuất hiện kia hình như lợi hại lắm. Mày có quen biết nó không?"
Thịnh Uyên: "Từng loáng thoáng nghe tới".
--
Lời tác giả:
Anh Dụ: Tốt hơn hết cậu đừng để tôi tóm được.
Anh Thịnh: Cậu đừng không biết phân biệt tốt xấu như thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top