Chap 53 : Gặp lại người xưa
Đình Trọng tỉnh lại trong bụi cây vào buổi sáng sớm , cậu ôm cái bụng đói cồn cào mà nhăn mặt , Đình Trọng ló đầu ra xem xét chắc chắn không có một bóng người thì liền thục mạng chạy . Cậu dựa theo trí nhớ của mình mà tìm nhà Minh Vương , thân người mệt lã , đã bốn ngày không ăn không uống , cổ họng khô khan đau rát , gương mặt nóng bừng thở mạnh , vết thương sớm đã bắt đầu nhiễm trùng xưng lên nhức nhối , cậu cứ chạy , cứ cắm đâu mà chạy . Quả là ông Trời không phụ lòng người , cậu đã nhìn thầy ngôi nhà ngươi xưa rồi nhưng bước chân nặng nề quá , hơi thở gần như sắp cạn kiệt , ánh nhìn mờ dần , sức cùng lực kiệt , Đình Trọng trực tiếp ngã xuống
- Minh...Vương huynh.....
Minh Vương đang phơi y phục thì nhìn qua thấy có một bóng người nằm đó , Minh Vương chậm rãi tiến lại gần đưa tay sờ vào mũi cậu
- Vẫn còn sống... Vị huynh đài ơi?
Đình Trọng ngước mặt lên nhìn người đang đụng chạm , cậu giơ cánh tay lên lộ ra chiếc vòng bạch đôi lúc xưa người đã trao tặng cho mình . Minh Vương thoáng nhìn liền kinh ngạc nhận ra
- Đình Trọng? Có phải là đệ không?
- Vân..vâng....
- Ta đưa đệ vào nhà , sao đệ lại thành ra như thế này kia chứ?
- Chuyện dài lắm....
Minh Vương khó khăn dìu Đình Trọng vào bên trong nhà , đặt cậu nằm trên giường ngoài , Minh Vương lật đật rót chung nước đưa Đình Trọng , cậu nhận lấy rồi đưa lên miệng uống , trải qua cơn khát thì lại tới cơn đói , bụng cậu kêu rang tiếng * ọc ọc* đầy xấu hổ , Minh Vương không nhịn được mà mỉm cười
- Đợi ta một chút
Minh Vương đứng dậy bước ra sau bếp lấy một ít bánh bao nóng hổi mới làm đem ra cho cậu
- Đệ ăn đi , chắc đệ đói lắm rồi đấy
- Đa tạ huynh , đa tạ huynh
- Đệ không cần quá khách sáo , đều là huynh đệ với nhau
Đình Trọng xúc động xém rơi nước mắt , vì cơn đói đã lên đến cự hạn nên cậu nhanh chóng ngốn hết ba cái bánh bao vào trong bụng
- Ăn từ từ thôi , coi chừng bị mắc nghẹn bây giờ
- Vâng , đệ biết rồi
Đình Trọng lấy tay rót thêm một chung nước uống thêm một chút nữa , bây giờ cậu có thể nghiêm chỉnh nói chuyện với Minh Vương sau bao năm xa cách rồi , gặp lại người xưa luôn là một cung bậc cảm xúc khó tả
- Nhà mình có khách sao?
Cả hai quay lại nhìn Xuân Trường đang bước vào , chỉ vừa nhìn thấy sự hiện diện của Đình Trọng ngay lập tức Xuân Trường bị hù một phen bàng hoàng ngỡ ngàng
- Trần phó tướng sao lại xuất hiện ở đây ? Chẳng phải cậu đang cùng Đỗ tướng quân vui vẻ bên nhau ư?
- Chuyện này....
- Có chuyện gì thì đệ cứ nói thẳng ra , nếu giúp được thì ta sẽ giúp đệ
Xuân Trường bỏ bó củi sang một bên rồi ngồi xuống ghế lắng nghe những điều Đình Trọng sắp kể ra , khúc mắc trong lòng sắp được giải bày . Cậu thở dài nhắm mắt trầm tư một lúc sau mới cất tiếng
- Thật ra sau khi mọi người mỗi người một ngã , hôn lễ của tôi và Duy Mạnh tưởng chừng sẽ êm đẹp nhưng không.....Tiến Dũng hắn ta đổ tội cho Duy Mạnh chàng với mưu đồ phản quốc và đã bắt giam chương phụ mẫu cùng chàng ấy , phong tôi làm hoàng quí phi . Chính vì không thể chịu được nên tôi đã bỏ trốn đến đây.
- Vậy còn Nguyễn tướng quân thì sao?
- Chẳng thể can ngăn , hắn là hoàng thượng một nước , Nguyễn tướng quân không thể làm gì
Xuân Trường cau mày nhăn nhó , anh đã hiểu ra một phần nào đó trong âm mưu của hắn , nội tâm gào thét , Tiến Dũng hắn đã quá lộng quyền bắt ép người khác làm theo ý mình
- Vậy Tiến Dũng đã có kế hoạch từ trước , phân tán những người thân cận của Đỗ tướng quân và người
- Tôi lúc đầu không nhận ra , còn tin lời hắn nói sẽ đến chúc phúc....
- Tạm thời bây giờ đệ cứ ở đây với ta
- Lời Minh Vương nói đúng đấy , Trần phó tướng hãy ở lại đây
- Đa tạ hai người nhiều lắm , tôi nhất định sẽ ghi ơn
________________
Đã trôi qua ba ngày kể từ lúc cậu rời khỏi nơi tăm tối đó , tâm tư chỉ mãi dán chặt vào Duy Mạnh , cậy rất muốn gặp anh ngay bây giờ , cậu cần được anh ôm , Đình Trọng nhớ hơi ấm của Duy Mạnh đến phát điên , hằng đêm cậu hay mơ thấy mộng xuân giữa hai người , cử chỉ anh âu yếm vuốt ve yêu chiều thân thể cậu , ánh mắt cùng đôi môi chỉ dồn về phía cậu , tất cả trên người anh từ bên trong ra tới bên ngoài đều là của riêng mỗi cậu . Vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ vu vơ bỗng Đình Trọng bị Xuân Trường kéo vào trốn trong một cái bao lớn
- Trần phó tướng hãy trốn trong đây , quân triều đình đã tìm đến tận đây rồi
Cậu kinh hãi hoảng loạn , Minh Vương cố gắng trấn tĩnh cậu vài câu
- Đệ bình tĩnh lại đi , mọi việc cứ để huynh lo , không cần phải sợ
Minh Vương đậy tấm bao lớn phủ hết toàn người cậu rồi cùng Xuân Trường bước ra đối diện với quân lính và Tiến Dũng
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Hai người bình thân
Xuân Trường bình tĩnh coi như mọi chuyện nãy giờ chưa từng xảy ra mà cất giọng bình thản hỏi
-Chẳng hay hôm nay hoàng thượng cất công tới đây gặp chúng thần vì điều gì ?
- Trẫm chỉ đến tìm một người , mà người này hiện đang ở trong nhà của Lương tướng quân
- Hoàng thượng có nhầm lẫn gì không? Nhà của thần chỉ có hai người , không hề có người thứ ba nào.
- Trẫm không lầm . Lính đâu , lục soát
Bọn lính đẩy hai người ra đi vào lụ soát từng ngóc ngách nhưng chẳng tìm ra một bóng người nào
- Tâu bệ hạ , thần không nhìn thấy ai ở trong đó
Tiến Dũng liếc mắt sang nhìn Xuân Trường và Minh Vương đăm chiêu , cả hai gần như đổ cả mồ hội hột vì hồi hộp
- Bắt người đứng kế bên Lương tướng quân cho ta
Minh Vương bị quân lính giam giữ , Xuân Trường trong lòng tức giận đá hai tên lính đang giữ lấy hai cánh tay Minh Vương mà ôm vào lòng
- Hoàng thượng, người làm vậy là có ý gì ? Người đã không tìm thấy thì ngài đi chỗ khác tìm .
- Nếu người đã không tìm được thì ta sẽ xử trảm Đỗ Duy Mạnh . Đi về
- Tiến Dũng! Khoan đã
Cậu sợ hãi bỏ tấm bao to chạy ra hét lớn , Tiến Dũng đắc ý đi tiếp không có ý định dừng lại
- Tiến Dũng , ngài nghe tôi nói gì không?Tôi bằng lòng theo ngài về....
Lúc này hắn mới dừng hẳn quay lại hỏi cậu một lần nữa
- Em chắc chứ?
- Chắc, ngài hãy tha cho Duy Mạnh
- Được , chỉ cần có em bên cạnh
Hắn bước đến gần đánh vào huyệt khiến Đình Trọng ngất xỉu , Tiến Dũng bồng cậu trên tay bước đi không quên để lại một lời đe dọa
- Nếu Lương tướng quân xen vào chuyện của trẫm...trẫm không chắc người bên cạnh Lương tướng quân có thể toàn mạng
__________________________
Chap này logic hơi ngộ tí nhưng mình muốn pr fic này , fic chỉ là chút ngẫu hứng , nó là thể loại đoản , mặc dù mang danh là fic ngẫu hứng nhưng mình xin chắc chắn nó sẽ sống lâu hơn truyện này:> , những câu chuyện mình vu vơ nghĩ ra sẽ được tạo trong fic Nhật ký thả ngải
1. Đây là fic về allTrọng ( vs như : 521 , 0621 , 0221 , 0521 , 0721 v...v)
2. Nếu ai ko thích thì ko đọc nha để tránh việc nếu bạn chỉ trung thành 1 huyền và chán ghét những thuyền khác mà chửi mình .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top