Chương 58: Nhẫn
Sau khi trở về từ đại học B, đêm đó phần chân bị cụt của TaeHyung bị sưng lên, còn bị rách da. Anh nhìn miệng vết thương dữ tợn của mình thật lâu không nói gì.
Jisoo nhỏ xương, vô cùng nhẹ, là anh quá mức vô dụng thôi. Phần chân bị cụt còn lại vốn không thể chịu lực tải quá lớn, nhưng mà anh cắn răng cõng cô không tới 10m, hậu quả là phần chân bị cụt còn lại mẫn cảm sưng to dữ tợn.
Thân thể khó coi này...
TaeHyung lạnh lùng kéo kéo khóe miệng.
Nghỉ đông của cao tam không được mấy ngày, chờ đến khi qua đêm trừ tịch của Tết Âm Lịch, tất cả học sinh của cao tam đều quay về đi học.
TaeHyung về nhà liền nhận được một tin nhắn. Anh click mở, một người đàn ông tên "K" đã phát một tin nhắn cho anh:
"Satan, cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau hoàn thành phần mềm kia đi!" ——K.
TaeHyung rũ mắt, ngón tay chỉ lên màn hình, xóa tin nhắn đó đi.
Sau một hồi lâu không nhận được phản hồi từ phía TaeHyung, người bên kia trao đổi với nhau: "Nếu hắn không chịu làm thì phải làm sao bây giờ?"
K cười lạnh một tiếng: "Hắn được phép lựa chọn sao? Không phải hắn muốn một cuộc sống bình thường, có thể thi đại học, có thể đi học đại học sao? Một thằng nhóc 18 tuổi còn hôi miệng sữa thôi mà, để cho hắn biết hắn đời này không thể làm người bình thường là được. Chỉ có chúng ta mới có thể chấp nhận một tên quái vật như hắn."
Tháng ba mùa xuân, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió xuân.
Chỉ còn ba tháng cuối cùng nữa là thi đại học. Vườn trường Lục Trung không chỉ có học sinh lớp cao tam tự giác hơn nhiều mà ngay cả học sinh lớp cao nhất và cao nhị cũng bị ảnh hưởng mà trầm ổn hơn một chút.
Năm 2009, còn chưa có khuếch trương mời gọi, đại học chia làm tuyến 1,2,3 cùng với trường dạy nghề.
Vào mỗi tiết học buổi tối, Eunha sẽ tìm một vài bạn học đi ra ngoài tâm sự, làm phụ đạo tâm lý cho bọn họ. Ví dụ như ngày thường năng lực học sinh chỉ ngang với đại học tuyến hai thì sẽ cổ vũ bọn họ thi tuyến một, nếu là tuyến chuyên khoa thì sẽ cổ vũ bọn họ cố gắng thi đậu khoa chính quy.
Đối với một thành phố nhỏ như thành phố C thì thi vào đại học B cũng không dễ.
Jisoo sợ chính mình thi đại học không tốt nên ôn tập đặc biệt nỗ lực.
Bởi vì khi còn nhỏ năng lực phản ứng không bằng bạn bè cùng lứa tuổi, cho nên cô có thói quen đem mọi thứ đánh giá ở tình huống tệ nhất, như vậy nếu thành công thì sẽ kinh hỉ, nhưng nếu thất bại cũng sẽ không nhụt chí.
TaeHyung quá lợi hại, điểm của anh nhất định có thể thi đậu đại học B. Cô chỉ có thể nỗ lực lại nỗ lực một chút, làm cho mình đến lúc đó phát huy không tốt cũng có thể thi đậu ngôi trường kia.
Học kỳ này trở về trường học, bọn họ không có thời gian ngủ trưa, kỷ luật của Lục Trung luôn lỏng lẻo, nhưng năm nay quản lý cũng nghiêm khắc hơn, bên ngoài cửa sổ thường có chủ nhiệm lớp hoặc hiệu trưởng thay phiên nhau tuần tra làm cho bọn học sinh lo lắng đề phòng, kẹp chặt đuôi mà ngoan ngoãn học tập.
Lớp của Jisoo còn áp dụng quy định thu điện thoại, mỗi tuần điện thoại đều bị Eunha thu mất, cuối tuần mới trả lại.
Tất cả đều hận không thể đem học sinh ấn lên bàn học, để bọn họ học tập ngoan ngoãn trong hơn 100 ngày còn lại trước kỳ thi.
Trên bảng đen trong phòng học dùng phấn viết xuống ngày đếm ngược thi đại học.
Rốt cuộc ở ngày thứ 75, một tin tức trên Tieba được lưu truyền một cách điên cuồng.
Người đầu tiên nhìn thấy tin này chính là Minseo.
Cô ta click mở bài đăng sau đó sợ ngây người, sắc mặt trầm trọng, càng xem sắc mặt càng trắng, lúc nhìn đến cuối cùng thì cả người đều có chút hốt hoảng.
Sao có thể chứ! Không có khả năng!
Cô ta đứng bật dậy, đi đến trước bàn của Jisoo: "Cậu nói cho tôi, đây là giả đúng không? Cậu quen cậu ấy, cậu ấy nhất định không phải... Tàn..." Minseo cắn răng, cũng không nói ra được.
Jisoo vốn dĩ đang làm đề toán, nghe vậy thì ngước mắt, ánh mắt dừng trên di động của Minseo.
Đó là một bài viết khiến người ta chấn động.
Mới đầu nói về năm 1996, năm đó có một trận mưa rất lớn. Cảnh sát hình sự truy bắt một đám tội phạm buôn bán ma túy lập công lớn, giải cứu rất nhiều gia đình vô tội. Nhưng mà có con của hai hình cảnh bị trả thù điên cuồng.
Những kẻ buôn bán ma túy đó bắt cóc hai đứa nhỏ, hơn nữa đem hai đứa nhỏ một đứa chém đứt tay và chém đứt hai chân đứa còn lại.
Đám tội phạm đó phát rồ, đem phần tay bị đứt và chân bị gãy đặt trước cửa nhà người bị hại, để mẹ bọn họ tận mắt nhìn thấy một phần tay chân của con mình.
Sau đó hai đứa nhỏ kia được cứu ra.
Đứa nhỏ bị chặt đứt tay vì mất máu quá nhiều mà không cứu được.
Còn đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân thì kiên cường còn sống.
Ngay sau đó là đèn flash nhắm ngay vào đứa nhỏ và người nhà của đứa trẻ. Đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh, báo từ năm 1996 đã cũ nên không quá rõ, nhưng khuôn mặt tái nhợt và thân thể tàn khuyết của đứa nhỏ ở trong bức ảnh, chỉ nhỏ bằng một khối đậu hũ.
Hình cảnh lập công kia tên là Kim Heechul.
Đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân tên là TaeHyung.
Thời gian qua lâu, bất hạnh của bọn họ cũng đã bị lãng quên.
Bé trai nhỏ trong ảnh chụp nho nhỏ một đoàn, Jisoo ngơ ngẩn mà ngón tay dừng trên đôi mắt như hai quả nho đen của anh.
Taemin quay đầu, lắp bắp nói: "SooSoo, cậu khóc ư?"
Phải không? Jisoo sờ mặt mình thì quả nhiên thấy có nước mắt rơi xuống.
Ngô Mạt vừa thấy phản ứng của cô thì cắn răng đoạt lại di động của mình. Cô ta đến giờ không chấp nhận nổi! Người đầu tiên cô ta thích là một kẻ lừa đảo, mà thiếu niên thứ hai khiến cô ta khuynh tâm ngưỡng mộ lại là... Một người tàn tật.
TaeHyung bây giờ không còn là thiếu niên không đàng hoàng nổi danh khắp Tam Trung.
Anh là người đứng đầu về học tập trong lòng mọi người ở Nhất, Tam, Lục Trung.
Jisoo đứng dậy, chạy vội về phía Tam Trung.
Bài viết này đã đăng được nửa ngày, cô biết tin tức này quá muộn.
Lúc đám Seokjin đọc đến bài này thì trên mặt đều là vẻ vớ vẩn, sao có thể chứ?
Sắp ba năm, TaeHyung cùng bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ, đi chạy. Bọn họ ở chung lâu như vậy, tại sao lại không biết chứ? Tiêu đề gọi là "Đứa bé ngày xưa bị chặt đứt chân, hiện tại ngụy trang thành phú nhị đại."
Ngay sau đó khi bọn họ nhìn thấy ảnh chụp đứa nhỏ suy yếu thì sắc mặt Seokjin lập tức thay đổi: "Con mẹ nó! Là tên khốn nào làm đây?"
Hắn giống như một tên điên bạo nộ: "Jimin, cậu tra xem là IP của kẻ nào? Tìm ra được hắn thì hôm nay lão tử giết chết hắn!"
Sắc mặt Jimin cũng rất ngưng trọng, hắn đang nhìn TaeHyung.
TaeHyung cực kỳ bình tĩnh.
TaeHyung cầm bút, còn tiếp tục tính toán: Bởi vì vệ tinh chuyển động tròn bên ngoài địa cầu nên nếu coi bán kính của địa cầu là R......
Jimin cắn răng: "Tớ, hiện tại nhờ người xóa bài."
Hắn tìm được bài kia, nhưng lại phát hiện nó như cá diếc qua sông, phàm là hắn chỉ huy người đi xóa một bài, thì tiếp theo lại nhảy ra một bài.
TaeHyung rũ mắt, bút tiếp tục viết: Căn cứ theo lực vạn vật hấp dẫn thì vệ tinh sẽ bị hút mà chuyển động tròn lực hướng tâm đến......
JungKook cũng thấy được bài này. Hắn sửng sốt ước chừng vài phút, sau đó lần đầu tiên trong mấy năm qua hắn không đọc sách mà cùng đám người Jimin xóa bài đăng.
Chính là quá nhiều...... Nhiều đến xóa không xong.
Mặc kệ bọn họ nhờ bao nhiêu người xóa bỏ thì ngay sau đó lại có bài mới được tung ra.
JungKook đỏ hốc mắt.
Hắn nhìn màn hình di động, lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực hơn so với việc thi không tốt.
TaeHyung trước sau vẫn rất bình tĩnh, anh viết xong bài tập thì thu dọn đồ của mình trở về chung cư.
Ở trường học anh rất nổi danh, ban đầu anh học hành không ra gì, ba ngày hai bữa không đi học, sau đó lại trải qua phong ba "gian lận", vì thế mọi người trong trường đại đa số đều biết anh.
Lúc anh đi từ phòng học đến cổng trường, có vô số người lặng lẽ đánh giá hai chân anh.
Lúc này Seokjin chạy tới đuổi theo anh nói: " Kim ca." Phú nhị đại ngày thường vô tâm vô phế nhưng lúc này nước mắt lại sắp chảy ra, nói: "Anh đừng lo lắng, nhất định là có người giỡn chơi, chờ đến buổi tối...... Buổi tối là chúng ta sẽ có thể xóa hết tất cả bài viết kia, sau đó tìm con rùa rụt đầu kia, giết chết hắn."
TaeHyung lúc này mới nhìn hắn một cái: "Không cần, cậu trở về đi."
"Vậy còn anh?"
TaeHyung trầm mặc một lát, bình tĩnh mà trả lời hắn: "Chuẩn bị thi đại học." Anh muốn thi đậu đại học B.
Bóng dáng thiếu niên bị hoàng hôn tháng ba kéo đến thật dài.
Seokjin nổi giận gầm lên một tiếng, suýt nữa rơi lệ đầy mặt.
Jisoo ngồi xổm bên dưới tiểu chung cư của TaeHyung, dù anh mới chỉ mang cô tới một lần nhưng cô vẫn nhớ rõ.
Gió xuân tháng ba nhu nhu thổi một hơi, lộc non đầu cành xanh biếc, chim chóc nhảy lên cành cây, nghiêng đầu đánh giá cô gái sau khi không ngừng rơi nước mắt.
Jisoo bẻ nhánh cỏ dại, không ngừng đan vào với nhau.
Trước khi anh trở về, cô đã lau khô nước mắt.
TaeHyung tùy ý khoác cặp trên vai, lúc anh đi qua bồn hoa nhỏ của chung cư thì bị một thân thể mềm mại ôm lấy.
"TaeHyung!"
Anh cười nói: "Ừ. SooSoo, sao em lại đến đây? Không phải em phải ôn tập thật tốt sao?"
Cô rũ mắt: "Em mệt quá, ở trên bàn ngủ một giấc, tỉnh lại mới phát hiện nhớ anh."
Anh rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước ngực mình: "Ừ, anh cũng nhớ em."
Cô hỏi hắn: "Nhớ bao nhiêu?"
TaeHyung trầm mặc mà sờ sờ tóc cô, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Trên đường trở về anh nhìn thấy một cây ngọc lan nở hoa, vừa nhìn thấy nó thì đã nghĩ có thể em sẽ thích."
Anh mở tay ra, để lộ một đóa hoa ngọc lan màu trắng.
"Vậy nếu em không đến thì sao?"
Anh không nói.
Bởi vì không quan trọng cô có đến hay không, anh chỉ là đã quen mỗi ngày đều làm như vậy.
Cô nhận lấy đóa hoa kia nói: "Em cũng có quà cho anh."
Anh nhìn cô.
"TaeHyung, anh vươn tay ra." Cô nói, "Không đúng, là tay kia."
Anh thuận theo mà thay đổi tay.
Jisoo mở bàn tay đang nắm chặt ra, đem bọc cành xanh non mềm lồng vào ngón áp út của anh.
Là một chiếc nhẫn, lớn nhỏ vừa vặn.
Cô hỏi anh: "Anh thích không?"
Hầu kết TaeHyung giật giật: "Ừ."
Cô cười, đi cà nhắc rồi dùng ngón cái phủ lên khóe môi của anh: "TaeHyung, lúc anh vui vẻ thì phải cười, lúc khổ sở thì phải khóc. Không thể sống như cái máy rồi nghẹn hỏng chính mình."
Anh rũ mắt, nhìn cái "nhẫn" trên ngón áp út của mình.
Trong lòng anh đau đớn hồi lâu, đến cùng không bỏ được món quà cô cho mình mà trả lại cho cô, anh nắm chặt nắm tay.
Về sau nhẫn thật của cô sẽ cho một người khác, anh có cái này...... Có cái này cũng đã rất tốt rồi.
Jisoo nói: "Em cực kỳ tham lam, hiện tại đưa cho anh cái này là muốn anh sau này trả cho em một cái thật có biết hay không?"
Cô cực kỳ nghiêm túc, bên trong ánh mắt như nước long lanh phản chiếu bộ dạng trầm mặc của anh.
TaeHyung nói: "Được."
Cô vui mừng gật đầu, lui ra phía sau một bước nghiêng đầu đánh giá anh: "Ai nha đây là bạn trai của ai? Thật là hào phóng lại đẹp trai quá."
Môi anh hơi cong cong lên, nhỏ đến khó mà phát hiện.
Khi đến trường vào thứ hai, TaeHyung phát hiện rất nhiều người đã không còn lặng lẽ hoặc là tò mò mà nhìn chân mình nữa.
JungKook thực khẩn trương mà đứng ở cửa phòng học, dùng khẩu hình nói: "Xuyên ca đến rồi!"
Seokjin làm dấu "OK", lấy ra một cuốn sổ ký tên bên trong bàn học.
TaeHyung đi vào phòng học, ánh mắt các bạn học đều không quái dị như trước. Giống như quá khứ, nghiêm túc vùi đầu mà làm bài, người nào vui đùa thì vẫn cứ vui đùa.
Không có bất kỳ ai dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.
TaeHyung ngước mắt.
Seokjin chạy tới, nhét một cuốn sổ nhỏ vào trong tay anh, hắn nghiêm trang mà khụ khụ: " Kim ca, lần trước sinh nhật anh các anh em cũng không thể tặng quà cho anh, hôm nay tặng bù."
Đó là một cuốn sổ màu đen.
TaeHyung nhìn vào mắt hắn, Seokjin khụ khụ, lần đầu tiên làm loại việc này, nhóm nhị đại không được tự nhiên cực kỳ.
TaeHyung mở trang đầu tiên ra.
Chữ vừa xấu vừa to, xiêu xiêu vẹo vẹo viết: " Kim ca là khốc nhất thế giới! —— Seokjin"
Phía dưới là Jimin viết: Kim ca thật trâu bò, vĩnh viễn đệ nhất.
Lại giở qua một trang thì thấy một hàng chữ viết như chữ học sinh tiểu học, " Kim ca thi đại học thi Cambridge đi! Cambridge! —— JungKook"
Trong lòng JungKook thì cao thượng nhất chính là Cambridge.
TaeHyung rũ mắt lật tiếp.
Rất rất nhiều lời nhắn, có đến hơn ngàn điều. Có những người anh quen, có người không quen, nam sinh, nữ sinh, từ cao nhị đến cao tam, mỗi một câu đều là đều cổ vũ. Ngay cả Yuri, cũng ở phía trên viết một câu nhưng đi con đường phía trước.
Seokjin cùng Jimin và JungKook đã cầm cuốn sổ này chạy suốt một ngày, làm vở tràn ngập lời nhắn.
Rất rất nhiều lời nói cuối cùng tụ thành một câu.
"TaeHyung cố lên!"
TaeHyung không nói, ngón tay anh cầm chặt lấy cuốn sổ.
Hóa ra thế giới này không chỉ có ác ý và cô đơn, không có ai nhắc đến sự tàn khuyết của anh.
Làm người tốt, cho dù không làm chuyện xấu đã là một việc không tồi rồi, đúng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top