Chap 1
Ngày nắng, tôi bước về văn phòng khoa cũ. Lâu lắm rồi, ký ức lấm lem của cái thời sinh viên làm tôi nhớ. Cuốn lưu bút đã ố vàng, nhưng vẫn còn hiện rõ. Này đây cái hội trường chật chội nhồi nhét, này đây đám bạn hét hò quậy phá, ăn hàng, ngủ gật, sống chết cùng những ngày thi, vui buồn có nhau.... Này đây những êm đềm hiện lên. Nơi đó, tôi đã có mối tình đầu cho riêng mình.
Vẫn là tôi, con bé nhỏ xíu, ngây ngô và yêu cuồng nhiệt, gặp anh ta một lần duy nhất nhưng quyết từ bỏ tất cả chỉ để mong cái duyên sẽ gặp lại.
Ôi, nơi cửa sổ ấy, góc hành lang ấy, cho yêu thương đong đầy. Tôi biết cảm giác thích thích anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lạ lẫm như quen từ kiếp nào. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ mình đã dành tình cảm của mình cho anh như thế trong gần 2 năm trời, vu vơ, mông lung và không phiền muộn, tôi không thích yêu thầm, nếu đã thích một người, không nói ra thì điều đó không còn ý nghĩa nữa. Nên cô chấp tay cầu Thượng Đế mang anh về bên cô.
Người đã nghe thấy.
Là nơi cổng trường tôi xấu hổ đứng nép vào một góc nhìn anh ấy, run lẩy bẩy. Là những chiều hẹn hò tôi nắm vạc áo anh bay. Vẫn còn đó, chung cư nơi tôi và anh hẹn hò những giờ tan tầm rộn rã, ở hội trường, tôi lén nhìn trộm anh. Vẫn còn đó những bữa sáng anh chuẩn bị, những ngày thi hai đứa cuống cuồng học bài, những giờ tan trường anh đón đưa, những ngày Đông lùm xùm áo len, vẫn thích một bàn tay ấm. Ngày Tốt nghiệp hai đứa viên mãn cầm tấm bằng thông hành bước vào đời . Vẫn còn đó – tôi ngô nghê, suốt đời luôn nghĩ anh là của riêng mình. Tôi đã đi qua thời sinh viên bên anh êm đềm như thế
Ra trường, mặc dù tôi quay cuồng trước cuộc sống làm tấp nập, nhưng anh và tôi vẫn tròn đầy trong tình yêu. Buổi sáng tay gặm bánh mì, tay nhắn tin với anh ấy rằng tôi đã đến công ty. Trưa, anh ấy không quên nhắc nhở tôi ăn uống đúng giờ kẻo lại bệnh. Chiều chiều đợi nhau về dù quãng đường ngắn xíu. Tối đến ngật ngù vẫn không quên chúc nhau ngủ ngon.
Như câu chuyện cổ tích tôi kể đi kể lại nhiều lần về anh, về tôi ngày đó, ngây thơ vụng dại để suốt đời tôi thương, tôi nhớ. Hai đứa rong ruổi khắp những con đường Sài Gòn, ăn hàng, dạo phố, cà phê...Vẫn đầy ắp trong tôi những lần đầu tiên anh dành. Công viên nước mùa hè cô lẽo đẽo theo anh tập bơi chờ đợi một cái nắm tay cũng đủ làm tim tôi rộn ràng, rạp chiếu phim với những tập phim tôi chưa bao giờ xem trọn vẹn bởi chỉ cần những giây phút bên anh là đủ, chiếc hôn đầu tiên vội vã. Mới 5h sáng, hai đứa đã hối hả chuẩn bị lên xe, bên nhau cả ngày, chiều lại nuối tiếc sợ xa, cuối cùng chọn đi bộ hết đoạn Trần Hưng Đạo để theo về nhà anh.
Tính anh chu đáo và cẩn thận, những việc đơn giản nhất như mang khẩu trang ra đường, mặc áo khoác tôi cũng vòi vĩnh đợi anh nhắc nhở. Trái gió trở trời tý là anh lo mua thuốc mang đến ngay dù trời mưa hay nắng. Tôi ốm yếu, bướng bỉnh, có chút ngang tàng của con gái Miền Trung nhưng anh lại chiều chuộng hết mực miễn sao cho tôi thấy vui. Anh cau có khi tôi tham ăn nhiều đồ nóng nhưng lại lặng lẽ đi mua nước mát về cho tôi uống. Cả khung trời là của hai đứa, bình yên và ngọt ngào đến kỳ lạ. Hay những khi anh bận rộn vừa học vừa làm là tôi lại xúng xính áo quần leo lên chiếc xe Buýt quen thuộc lên thăm cho anh đỡ vất vả. Cả thế giới của tôi chỉ là anh.
Cứ thế, thời gian yên bình trôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top