Chương 51-55
Chương 51
Ngày Trần Hải Lan tổ chức lễ cưới, dưới sự sắp xếp của Thái Mỹ Đình, Tiêu Chiến đã mượn stylist của Vưu Thư.
Phong cách rất khác stylist thường ngày của Tiêu Chiến, stylist hôm nay đã uốn nhẹ mái tóc màu nâm sẫm của cậu, còn phối thêm cho cậu một cặp kính gọng mỏng màu bạc, trên người mặc một cái áo thun rộng màu hồng đất.
Lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, Thái Mỹ Đình nói: "Không tệ ha, lần đầu tiên thấy cậu đeo kính, trông rất thú vị."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mình ở trong gương.
Vưu Thư ở bên cạnh nói: "Tiểu Tiêu không tệ, thích hợp với nhiều kiểu tạo hình, sau này nên thử thách các vai diễn khác nhau."
Thái Mỹ Đình nói đùa với Vưu Thư: "Lần sau cho cậu ấy thử vai tư văn bại hoại*."
(*斯文败类 chỉ nam sinh đeo kính tướng mạo đẹp mắt, hao hoa phong nhã nhưng thực chất là người âm hiểm; ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.)
Bây giờ đã là mùa đông, nhưng hòn đảo nơi Trần Hải Lan tổ chức đám cưới nằm ở vùng nhiệt đới, nên trời vẫn nắng và nóng.
Lần này Trần Hải Lan hào phóng bao trọn một khách sạn năm sao trên đảo để chào đón những vị khách tới tham gia đám cưới, lễ cưới được tổ chức trên một bãi biển tư nhân ở trước khách sạn, mà khách sạn ngoài một tòa nhà cao tầng ra, còn có thêm bảy tám căn biệt thự biệt lập, bao quanh mấy căn biệt thự là một bể bơi nước ngọt có hình dạng dị thường, buổi tối bên cạnh bể bơi còn có tiệc tối tự chọn.
Lúc Tiêu Chiến theo Thái Mỹ Đình và Vưu Thư đến nơi tổ chức lễ cưới, cậu mới thật sự cảm nhận được các mối quan hệ và địa vị của Trần Hải Lan ở trong showbiz. Cậu không dám nói hơn một nửa showbiz đến đây, nhưng cậu có thể gọi tên ít nhất gần một trăm người trong giới, so với mấy Fashion Awards lớn cuối năm diễn ra trước đó vài ngày còn lung linh hoa lệ hơn.
Sau khi đưa tiền mừng cho người nhà và ghi tên vào sổ, nhóm Tiêu Chiến mỗi người đều được ghim một đóa hoa cài ngực màu hồng nhạt lên ngực.
Thái Mỹ Đình đầu tiên giới thiệu Tiêu Chiến với một số người, sau đó cô gặp được một người bạn lâu rồi không gặp nên nói chuyện rất nhiệt tình, Tiêu Chiến bèn một mình rời đi.
"Chiến!" Có người gọi cậu rất to.
Tiêu Chiến quay đầu về phía giọng nói gọi cậu, thì nhìn thấy Đàm Tuyết Nguyệt mặc một bộ váy màu lam nhạt đang chạy về phía mình, lúc cô chạy tới trước mặt cậu, cậu giơ tay ôm Đàm Tuyết Nguyệt.
Đàm Tuyết Nguyệt mỉm cười: "Sao tới muộn vậy? Anh đeo kính suýt chút nữa em không nhận ra luôn đó."
Tiêu Chiến giải thích: "Anh đi cùng sếp."
Lúc show thực tế ghi hình đến giai đoạn cuối, Tiêu Chiến và Đàm Tuyết Nguyệt đã có một mối quan hệ thân thiết, thật ra sự thân thiết này nửa thật nửa giả, nhưng tính Đàm Tuyết Nguyệt vốn thích làm nũng, Tiêu Chiến cũng chẳng ngại tiếp tục diễn sự thân thiết này trước mặt người khác.
Sau khi ôm Đàm Tuyết Nguyệt cậu liền buông tay ra, Đàm Tuyết Nguyệt kéo Tiêu Chiến đi tới bên cạnh bờ biển, muốn giới thiệu cho cậu mấy người bạn.
Trên bãi biển đã trang trí xong cho lễ cưới một lúc nữa, lễ đài, hoa tươi, bong bóng, còn cả ghế ngồi của khách mời nữa, màu sắc tổng thể là trắng và hồng nhạt tao nhã tươi mát, trên những chiếc ghế được sắp xếp gọn gàng cũng được gắn tên của khách mời, không thể ngồi lung tung được.
Mấy người bạn của Đàm Tuyết Nguyệt đều là nữ diễn viên trẻ, có người Tiêu Chiến biết, cũng có người Tiêu Chiến chưa nghe tên bao giờ, cậu còn gặp được Vi Trạch Huy ở bãi biển.
Vi Trạch Huy nhìn thấy Tiêu Chiến đi cùng Đàm Tuyết Nguyệt bèn nháy mắt với cậu, lúc sau Vi Trạch Huy gọi Tiêu Chiến đi hút thuốc với hắn, lúc chỉ có hai người, hắn hỏi Tiêu Chiến: "Nghiêm túc hả?"
Tiêu Chiến nói: "Đừng nói bậy, tôi và cô ấy không có gì đâu."
"Không hợp khẩu vị của cậu à?" Vi Trạch Huy nói.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu.
Lúc này đã gần tới thời gian tổ chức lễ cưới, các vị khách lần lượt tới bãi biển, ngồi trên những chiếc ghế màu đen dưới sự hướng dẫn của cô gái lễ tân.
Tiêu Chiến vẫn luôn dõi theo dòng người đi từ khách sạn đến bãi biển.
Vi Trạch Huy hỏi cậu: "Cậu tìm ai à?"
Tiêu Chiến bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói: "Đâu có." Sau đó cậu lại nói: "Chúng ta cũng qua đó ngồi thôi."
Chỗ ngồi của cậu được sắp xếp ở hàng thứ tư bên cạnh lối đi bên trái, hơi lệch một chút nhưng cũng coi như khá cao.
Thái Mỹ Đình và Vưu Thư đều ở hàng trước, bên cạnh Thái Mỹ Đình là giám đốc đài truyền hình mà Trần Hải Lan trực thuộc, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Lúc khách tới dự lễ lần lượt vào chỗ, Trần Hải Lan mặc lễ phục tân hôn cũng xuất hiện bên cạnh lễ đài. Lúc mới tới Tiêu Chiến đã gặp anh, nhưng Trần Hải Lan quá bận, nên chỉ chào nhau chứ chẳng nói thêm gì.
Phía sau Trần Hải Lan là bốn vị phù rể của lễ cưới hôm nay, đều là người mà Tiêu Chiến biết, có lưu lượng đang hot, cũng có tiểu sinh phim truyền hình tuyến 1.
Lúc này Trần Hải Lan đang liên tục nhìn vào điện thoại của mình, hình như điện thoại của anh vang lên, Tiêu Chiến chỉ thấy anh nhận một cuộc điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Mấy người phù rể cũng đi theo.
Người ngồi cạnh Tiêu Chiến chính là Đàm Tuyết Nguyệt, cô ngẩng đầu lên, sau gáy hiện ra đường cong xinh đẹp, nói: "Ai tới hả?"
Một lát sau, Tiêu Chiến nhìn thấy Trần Hải Lan bước vào cùng một bóng người quen thuộc, hô hấp của cậu không khỏi ngưng lại, đó chính là Vương Nhất Bác ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám mơ thấy.
Vương Nhất Bác mặc một cái áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, vạt áo nhét vào trong quần tây màu đen, trông eo nhỏ chân dài, cực kỳ giống Dư Hải Vương.
Sự xuất hiện của anh khiến nhiều người quay đầu lại nhìn, trong quá trình Trần Hải Lan đi cùng anh từ lối đi bên trái đến chỗ ngồi ở hàng trước, liên tục có người đứng lên chào hỏi anh.
Vương Nhất Bác đều lịch sự đáp lại, nhưng không dừng lại.
Bọn họ cách chỗ ngồi của Tiêu Chiến ngày càng gần, Tiêu Chiến không thể kiềm chế được sự căng thẳng của mình, theo phép lịch sự, cậu nên đứng dậy chào hỏi Vương Nhất Bác mới đúng. Nhưng trong lòng cậu nặng trĩu giống như có thứ gì đó đang đè lên, lúc Vương Nhất Bác đến gần, cậu thậm chí còn không dám đối diện với anh, cậu không muốn ngẩng đầu lên.
Đàm Tuyết Nguyệt ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay đụng cậu: "Vương Nhất Bác đẹp trai quá ha!"
Cậu không trả lời.
Điều không ai ngờ tới là, lúc đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dừng lại.
Anh ngồi xổm xuống bên chân Tiêu Chiến nhặt một đóa hoa cài ngực lên, đó là đóa hoa không biết rơi ra từ ngực Tiêu Chiến từ lúc nào.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn động tác của anh.
Vương Nhất Bác đặt hoa cài ngực vào trong tay Tiêu Chiến, mỉm cười vỗ vai cậu, dường như rất thân thiết nhưng cũng rất xa cách.
Sau đó, Vương Nhất Bác tiếp tục đi về phía trước cùng Trần Hải Lan, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói với Trần Hải Lan: "Chiến, tôi và cậu ấy mới cùng quay một bộ phim của Hà Chinh." Tiếp đó cậu chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hoa cài ngực trong tay mình, bỗng nhiên nhận ra cậu chưa nói cảm ơn anh.
Nhưng bên cạnh chẳng có ai chú ý tới cậu cả, Đàm Tuyết Nguyệt nhìn Vương Nhất Bác đi tới ngồi xuống chỗ của mình ở giữa hàng thứ nhất, nhỏ giọng nói: "Sao không thấy Viên Thiển nhỉ?"
Tiêu Chiến mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Nhất Bác. Đúng là anh tới một mình, Trần Hải Lan cũng chỉ giữ cho anh một chỗ, xem ra Viên Thiển sẽ không tới.
Chương 52
Suốt lễ cưới Tiêu Chiến đều mất tập trung, rất khó để cậu không chú ý đến Vương Nhất Bác đang ngồi ở hàng trước, cho dù cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh mà thôi.
Vợ mới cưới của Trần Hải Lan tên Tiết Tử Giai, Tiêu Chiến không biết cô bao nhiêu tuổi, nhưng trông cô vô cùng tao nhã và có khí chất, nghe nói là một giáo viên đại học chứ không phải là người của công chúng.
Cả lễ cưới rất lãng mạn và ấm áp, có thể thấy Trần Hải Lan rất yêu Tiết Tử Giai, mà việc gả cho Trần Hải Lan, cũng làm Tiết Tử Giai cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc Trần Hải Lan và Tiết Tử Giai trao nhẫn rồi hôn nhau, Tiêu Chiến nhìn thấy hình như Trần Hải Lan rơi nước mắt, bỗng nhiên cậu cảm thấy rất hâm mộ Trần Hải Lan, cậu không biết đến ngày kết hôn, liệu mình có cơ hội để mừng đến phát khóc hay không.
Cuối lễ cưới, lúc cô dâu sắp ném hoa trong tay, rất nhiều người bèn rời khỏi chỗ của mình, đặc biệt là mấy cô gái trẻ chưa kết hôn, sôi nổi đến gần muốn cướp hoa cưới của cô dâu.
Tiêu Chiến ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, người ở hàng trước rời đi hết nên cậu có thể nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác càng rõ hơn, lúc này Vương Nhất Bác đang nhỏ giọng trò chuyện với giám đốc đài truyền hình.
Lúc cô dâu quay lưng về phía mọi người giơ hoa cưới ném lên thật cao, một cơn gió biển bất chợt ùa đến, gió từ ngoài biển thổi tới mang theo mùi tanh nồng không có gì che chắn nên cực kỳ mạnh, bó hoa cưới bị thổi vừa cao vừa xa, cuối cùng rơi trên tay Đàm Tuyết Nguyệt đứng ở bên ngoài chứ không chen vào trong đám người.
Đàm Tuyết Nguyệt hình như cũng không ngờ mình sẽ cướp được hoa cưới, đầu tiên cô sửng sốt một lát, sau đó cười thả ga giơ hoa lên ra hiệu với mọi người.
Tiếp đó Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng dậy, lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung lên cô dâu và phù dâu, anh đi theo người nhà của Trần Hải Lan rời khỏi bãi biển.
Buổi trưa là tiệc cưới truyền thống kiểu Trung Quốc, buổi chiều bên cạnh bể bơi và biệt thự chính làm phòng tân hôn có chuẩn bị các loại đồ uống và trà bánh, bữa tối là tiệc tối tự chọn kiểu phương tây ở bên cạnh bể bơi.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Chiến vẫn không gặp được Vương Nhất Bác, hoặc là nói cậu có gặp Vương Nhất Bác, nhưng không có cơ hội nói chuyện với anh. Với lại, cậu cũng không biết mình nên nói gì với Vương Nhất Bác cả.
Buổi trưa ăn cơm xong, một số khách mời không thể sắp xếp được công việc thì rời đi trước, nhưng rất nhiều người không vội vàng đi về, toàn bộ khách mời tham dự lễ cưới đều được sắp xếp phòng ở trong khách sạn, mọi người có thể chơi đến ngày mai.
Đây là cơ hội tốt để gặp gỡ nhiều người và kết bạn với những người mà trước đây mình không thân lắm.
Vi Trạch Huy là người có vòng xã giao vô cùng rộng lớn, buổi chiều lúc một đám người trẻ tuổi ở bên cạnh bể bơi vừa chụp ảnh vừa tán gẫu, hắn giới thiệu cho Tiêu Chiến làm quen với Nhậm Kính Nguyên hôm nay làm phù rể cho Trần Hải Lan, Nhậm Kính nguyên debut với tư cách idol thông qua chương trình tìm kiếm tài năng, rồi nhanh chóng đóng phim thần tượng, giờ là minh tinh lưu lượng đang hot.
Đến buổi tối, tất cả các phương tiện truyền thông đến săn tin đều được yêu cầu rời đi.
Bên cạnh bể bơi ánh đèn bắt đầu được thắp sáng, âm nhạc cũng vang lên, đồ uống cũng đổi thành đủ loại rượu, rất nhiều người đổi sang đồ bơi, so với ban ngày thì càng chơi đùa tự do hơn.
Nhậm Kính Nguyên chỉ mặc một cái quần bơi, không ngại để lộ dáng người đẹp đẽ của mình, gã nhảy vào bể bơi, vươn tay bơi qua phía đối diện.
Bên cạnh bể bơi bỗng chốc bị bao vây bởi mấy cô gái trẻ tuổi.
Vi Trạch Huy coi trọng một nữ diễn viên tuyến 3, nữ diễn viên đó rất đẹp nhưng lại không hot, cô khoác một cái váy dài bên ngoài áo tắm, bưng ly rượu, dường như không muốn nói chuyện với Vi Trạch Huy lắm, nhưng cũng không rời đi.
Tiêu Chiến vẫn mặc bộ đồ ban ngày, kính đeo trên sống mũi quá lâu, nên hơi khó chịu, thỉnh thoảng cậu sẽ lấy kính xuống, xoa xoa sống mũi rồi đeo lên lại.
Chỉ chốc lát sau, Đàm Tuyết Nguyệt và ba bốn cô gái đi tới ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, Đàm Tuyết Nguyệt hỏi cậu sao không đi bơi.
Tiêu Chiến thuận miệng nói: "Anh không biết bơi."
Đàm Tuyết Nguyệt lập tức nói: "Em dạy anh nhé." Nói xong, cô định kéo Tiêu Chiến đứng dậy.
Đúng lúc này, Vi Trạch Huy dẫn nữ diễn viên đó tới, nói hay là mọi người vừa chơi game vừa uống rượu. Đề nghị của hắn lập tức nhận được sự đồng ý của rất nhiều cô gái, một lúc sau Nhậm Kính Nguyên cũng tới, bỗng chốc hấp dẫn hơn mười hai mươi người trẻ tuổi cùng chơi game bên cạnh bể bơi.
Vi Trạch Huy giỏi nhất là mấy chuyện này, trong đầu hắn không có nhiều thứ lắm, nhưng gái đẹp và rượu chiếm hơn một nửa.
Trước đây Tiêu Chiến cũng thường chơi đùa với bọn Vi Trạch Huy, nhưng hôm nay không hứng thú lắm, trò chơi cần sự chú ý cậu luôn phạm sai lầm, nên liên tục bị rót mấy ly rượu.
Về sau cậu có chút chịu không nổi, bưng ly rượu chủ động xin tha: "Tôi uống không nổi nữa, không uống được không?"
Nhậm Kính Nguyên trong miệng ngậm thuốc lá, trên vai khoác một cái khăn tắm, gã chỉ Tiêu Chiến nói: "Không uống cũng được, nhưng không uống thì phải xuống nước."
Quy tắc trong showbiz rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản, ai hot thì người đó có thể nói chen vào được.
Nhậm Kính Nguyên vừa nói ra khỏi miệng, mọi người bèn bắt đầu ồn ào, hai chàng trai trẻ nhấc Tiêu Chiến lên ném xuống nước. Tiêu Chiến lập tức chìm xuống đáy bể, nước lạnh trong bể bơi hoàn toàn bao chặt lấy cậu từ mọi hướng, cả thế giới chìm trong một mớ hỗn độn.
Cậu đập nước nổi lên mặt nước, thở hổn hển gỡ kính trên sống mũi xuống, cậu không thể tức giận, không thể rời đi ngay, nên mỉm cười bò lên bờ, nói: "Tôi đi thay đồ."
Có người cầm một cái khăn khô vắt trên giá choàng lên người cậu.
Đàm Tuyết Nguyệt nắm tay cậu: "Không được đi!"
Tiêu Chiến chỉ có thể quấn chặt khăn tắm, cậu không muốn chơi nữa.
Chương 53
Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Hai cô gái ngồi bên cạnh Đàm Tuyết Nguyệt đang nói chuyện, Tiêu Chiến nghe thấy một người trong đó nói: "Vương Nhất Bác đi rồi hả?"
Một cô khác nói: "Cậu hỏi Vương Nhất Bác làm gì?"
Cô gái kia nói: "Thần tượng của tớ, hỏi một chút cũng không được à?"
Giọng của hai cô không nhỏ, người khác đều có thể nghe thấy.
Bỗng Nhậm Kính Nguyên nói: "Chưa đi, ở chỗ anh Lan, bọn họ quen biết nhau hơn mười năm rồi, tình cảm rất tốt."
Lúc này, một chàng trai trẻ nói với cô gái kia: "Nghĩ về Vương Nhất Bác làm gì, cô có đẹp bằng một nửa Viên Thiển không?"
Cô gái kia ấm ức: "Viên Thiển có đến đâu, tôi nghĩ một chút cũng không được à, ít nhất thì tôi trẻ hơn Viên Thiển gần mười tuổi, không chừng Vương Nhất Bác cũng muốn thay đổi khẩu vị đó."
Cô vừa dứt lời, cô gái bên cạnh bèn luống cuống dùng khuỷu tay đụng cô, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Chiến cũng nhìn về căn phòng đó, cậu nhìn thấy ở trên tầng hai của căn biệt thự bên cạnh bể bơi, Vương Nhất Bác và Trần Hải Lan đang đứng bên ban công nhìn xuống, những lời bọn họ vừa nói chắc chắc Vương Nhất Bác có thể nghe thấy.
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, để che giấu sự bối rối, Vi Trạch Huy vội vã bảo mọi người tiếp tục chơi game.
Tiêu Chiến không biết có phải do uống một ít nước lạnh hay không, mà không nhịn được cứ cúi đầu ho mãi.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Tiêu Chiến và Đàm Tuyết Nguyệt cùng thua.
Nhậm Kính Nguyên không muốn để bọn họ uống rượu, cứ nhất định muốn chơi trò khác coi như hình phạt.
Vi Trạch Huy nói: "Hôn đại một cái đi." Nói xong câu đó, hắn giống như tranh công mà liếc nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cậu vội vã nói: "Tôi thì không sao, nhưng Tuyết Nguyệt là con gái, cô ấy nói không được là không được, thôi cứ để tôi xuống nước đi."
Đàm Tuyết Nguyệt cũng uống không ít rượu, cô giơ tay lên che miệng, lắc đầu nói: "Chiến là anh tôi, không được đâu."
Nhậm Kính Nguyên nói: "Thà thua cuộc ha." Nói xong hắn nói với Đàm Tuyết Nguyệt: "Lần này không thể chỉ xuống nước không thôi, phải bơi một vòng cả đi cả về, cô nỡ nhìn anh cô phải làm vậy ư?"
Tiêu Chiến gỡ kính xuống, ném khăn tắm qua một bên, đứng dậy đi tới cạnh bể bơi.
Bên cạnh có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi cậu.
Tiêu Chiến nói với Nhậm Kính Nguyên: "Bơi mấy vòng cũng không thành vấn đề, tôn chỉ của tôi là không thể để con gái khó xử."
Vi Trạch Huy nghe thế, huýt sáo tán thưởng cậu.
Lúc này, từ ban công tầng hai của biệt thự vang lên giọng nói của Trần Hải Lan, anh nằm nhoài trên lan can của ban công, nói với phía dưới: "Kính Nguyên, giúp anh chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt, không được bắt nạt mấy đứa."
Tiêu Chiến không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Trần Hải Lan, anh đang nhìn cậu.
Nhậm Kính Nguyên nói với Trần Hải Lan: "Anh Lan, anh không hiểu mấy trò chơi của giới trẻ đâu, anh nhanh về với chị dâu đi."
Bốn phía lập tức vang lên tiếng cười.
Tiêu Chiến thu lại ánh mắt, trong dạ dày quặn lên từng cơn, có lẽ là cồn đang quấy phá. Lúc cậu định nhảy xuống nước, Đàm Tuyết Nguyệt bỗng dưng bắt lấy tay cậu, nói: "Thôi vậy, em không nỡ để Chiến vất vả."
Show thực tế đến giờ mới chiếu được ba kỳ, do tổ chương trình sao tác, mỗi kỳ Tiêu Chiến và Đàm Tuyết Nguyệt đều sẽ trở thành chủ đề hot trên weibo, giờ còn có cả fans của "Tinh Nguyệt" CP nữa.
Mọi người ít nhiều gì cũng biết được một chút, nên cũng rất thích trêu đùa hai người họ, nghe thấy Đàm Tuyết Nguyệt nói thế, có người dẫn đầu hô: "Hôn môi! Hôn môi!" Những người khác cũng hùa theo vừa vỗ tay vừa hô: "Hôn môi! Hôn môi!"
Đàm Tuyết Nguyệt mỉm cười bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại quay về hướng Tiêu Chiến, trong mắt cô, có lẽ thật sự cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Tiêu Chiến thấy Đàm Tuyết Nguyệt như vậy, không có cách nào để từ chối nữa, cậu im lặng một lát, nửa quỳ nửa ngồi xuống từ từ ghé sát bên môi Đàm Tuyết Nguyệt, định chạm nhẹ một cái rồi tách ra.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Nhưng lúc cậu vẫn chưa chạm vào môi Đàm Tuyết Nguyệt, dịch dạ dày nương theo đồ ăn chưa tiêu hóa bỗng chốc cuộn trào lên, cậu lập tức đẩy Đàm Tuyết Nguyệt ra, nói một câu "Xin lỗi", rồi che miệng chạy sang một căn biệt thự gần nhất ở bên trái.
Cánh cửa biệt thự đang mở, trong phòng cũng sáng đèn, cậu tìm được phòng vệ sinh của tầng một, không nhịn được mà quỳ gối trước bồn cầu, bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Cậu nôn rất nhiều, có lẽ toàn bộ đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa mà cậu đã ăn ngày hôm nay đều bị nôn ra hết, đi kèm sự kích thích của a xít dạ dày, nước mắt và nước mũi cũng đồng thời chảy ra.
Mãi cho đến khi nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày, cậu mới mở miệng thở hổn hển, giơ tay ấn nút xả bồn cầu, lúc định đứng lên lại nhận ra hai chân bủn rủn, ngay cả sức để đứng lên cũng không có, rõ ràng ban nãy ở bên cạnh bể bơi, cậu còn cảm thấy mình có thể bơi quanh bể bơi hai vòng nữa mà.
Lúc này, có người từ phía sau đỡ eo và cánh tay cậu lên, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân đi vào đây, cậu bèn quay đầu lại nhìn, thì thấy người dìu mình lên hóa ra lại là Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không nói gì, cũng không bận tâm đến quần áo ướt nước trên người cậu cũng làm quần áo mình ướt sũng, anh đỡ cậu đến bên cạnh bệ rửa mặt, giơ tay mở nước nóng cho cậu.
Tiêu Chiến vô cùng chật vật, nước mắt giàn giụa trên mặt cũng chẳng có cơ hội lau đi, cậu ngẩn ngơ gọi một tiếng: "Anh Bác."
Vương Nhất Bác dùng ly hứng nước nóng cho cậu súc miệng.
Tiêu Chiến nằm nhoài bên mép bệ rửa mặt, sau khi súc miệng lại dùng nước nóng rửa mặt.
Còn Vương Nhất Bác thì buông cậu ra, mở vòi hoa sen trong bồn tắm rộng lớn của phòng vệ sinh rồi nói với cậu: "Đây là phòng của tôi, cậu tắm đi, thay đồ luôn." Nói xong, Vương Nhất Bác rời khỏi phòng vệ sinh, nhưng rất nhanh đã quay lại, mang một cái áo tắm đến cho Tiêu Chiến.
Lúc Vương Nhất Bác đi ra ngoài lần nữa, anh giơ tay đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Tiêu Chiến cởi giày và vớ ướt sũng ra, giẫm trên gạch men, rồi giơ tay cởi sạch quần áo, bước vào trong bồn tắm đứng dưới dòng nước nóng ấm áp.
Chương 54
Tiêu Chiến tắm rửa sơ qua, hơi nước nóng ướt làm cồn trong cơ thể cậu bốc hơi, dạ dày nôn ra hết, toàn thân ngày càng cảm thấy khó chịu.
Lúc sau cậu gần như là bò ra khỏi bồn tắm, lấy áo tắm treo trên móc, lúc mặc lên người mới chợt nhớ ra mình chẳng mang theo quần lót để thay.
Cậu đi tới trước đống quần áo mà mình cởi ra trên đất, lúc nhặt quần lót lên thì thấy nó ướt nhẹp, cái cảm giác cơ thể bị bọc trong đồ lót ướt rất khó chịu, giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, nên dứt khoát bỏ cuộc, quấn thêm một cái khăn tắm rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ban nãy xông vào đây quá vội, giờ Tiêu Chiến mới nhận ra bên trong biệt thự thật ra cũng không rộng lắm, tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ thiết kế kiểu mở rộng, hình như chỉ có một chiếc giường đôi lớn.
Lúc này Vương Nhất Bác đang ngồi ở sô pha của phòng khách, trên mặt chẳng thể nhìn ra cảm xúc, mà cánh cửa rộng mở lúc cậu xông vào giờ đã đóng lại.
Không biết có phải vì trước đó ngâm nước lạnh hay không, so với cơn chóng mặt khi say rượu, Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể mình cứ lờ đờ càng nghiêm trọng hơn.
Cậu đi tới phía sau lưng ghế sô pha đối diện với Vương Nhất Bác, khẽ gọi một tiếng: "Anh Bác."
Lúc vừa dứt lời, bên cạnh bể bơi ngoài biệt thự vang lên một trận ồn ào, ngay sau đó Tiêu Chiến nghe thấy Đàm Tuyết Nguyệt gọi to tên mình, giọng điệu có vẻ không vui lắm.
Cậu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, theo bản năng bước lên một bước.
Kết quả Vương Nhất Bác lập tức nói: "Đừng đi." Giọng anh rất nhẹ cũng rất trầm, nhưng thái độ chẳng hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn giống như đang ra lệnh.
Tiêu Chiến nhìn anh.
Vương Nhất Bác vẫn ngồi dựa trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, lúc Tiêu Chiến nhìn anh, anh cũng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không nhịn được mà dời ánh mắt của mình đi trước, cậu nói: "Đồ của em đều ở trong phòng khách sạn, ngay cả quần lót để thay em còn không có."
Vương Nhất Bác nói: "Giờ đừng đi."
Tiêu Chiến hơi do dự, cậu đi tới phía trước sô pha, ngồi xuống chỗ đối diện với Vương Nhất Bác. Cậu cũng chẳng muốn để bản thân mình trông ngượng ngịu chút nào, nhưng dưới áo tắm cậu không mặc quần lót, nên chỉ có thể kẹp áo tắm bằng hai chân của mình.
Cậu chẳng hề hay biết, giờ mặt cậu đang ửng đỏ một cách bất thường, từ mặt cho đến cổ đều là một màu hồng nhàn nhạt.
Vương Nhất Bác im lặng nhìn cậu.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bàn trà bằng gỗ trước mặt mình, nói: "Chắc là muộn một chút nữa em mới về, đợi bọn họ tản ra hết đã."
Cậu nói xong, Vương Nhất Bác lần lữa không trả lời, cậu cảm thấy hơi luống cuống, lúc ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, thì nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Đêm nay ngủ ở đây đi."
Tiêu Chiến sững sờ.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại trên bàn nhìn thời gian: "Hơn 12h rồi."
Cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài chẳng có ý định chấm dứt.
Tiêu Chiến chẳng thể nào suy nghĩ được, trong đầu cậu lúc thì trống rỗng lúc thì có quá nhiều thứ loạn thành một đống. Cậu chỉ biết là Vương Nhất Bác bảo mình ngủ lại đây, cậu không nghĩ xem Vương Nhất Bác bảo cậu ngủ trên giường hay là trên sô pha, cũng không nghĩ xem nếu như cậu ngủ ở căn biệt thự này thì có phải Vương Nhất Bác phải đổi một phòng khác hay không.
Nhưng cậu không thể, cũng không muốn từ chối Vương Nhất Bác, nên mờ mịt gật đầu nói: "Vâng ạ."
Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi sô pha, vạt áo đã bị rút ra khỏi lưng quần, hơi nhăn nheo, nhưng lại có cảm giác gợi cảm bất kham.
Anh xỏ một tay trong túi quần, nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha, nói: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."
Tiêu Chiến đứng dậy, nghe theo lời dặn dò của Vương Nhất Bác đi lên tầng hai, cậu vừa bước chân lên cầu thang thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ dưới tầng một, cậu không biết là ai, đứng ở phía này không thể nhìn thấy được.
Hình như Vương Nhất Bác đi mở cửa, nhưng cửa phòng nhanh chóng được đóng lại.
Tiêu Chiến đi lên tầng hai mới phát hiện bên ngoài phòng ngủ của tầng hai có một sân thượng rất rộng, sân thượng của biệt thự này hướng ra biển.
Cửa kính giữa phòng ngủ và sân thượng đang mở, có thể cảm nhận được làn gió biển mang đầy hơi nước và muối từ xa thổi tới, cũng có thể nghe rõ tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Tiêu Chiến theo bản năng đi đến sân thượng.
Lúc cậu vừa bước tới sân thượng thì nghe thấy Vương Nhất Bác ở sau lưng gọi mình: "Chiến, lại đây."
Tiêu Chiến lập tức quay đầu lại, cậu nhìn thấy Vương Nhất Bác bưng một cái bát, đứng ở cửa cầu thang.
Cậu bèn đi về phía anh.
Cái bát trong tay Vương Nhất Bác vẫn còn bốc hơi nóng, trong bát có một cái thìa nhỏ, đợi Tiêu Chiến đi tới, anh đưa bát cho Tiêu Chiến, nói: "Tôi bảo khách sạn đưa tới một bát cháo bí đỏ, nhân lúc còn nóng cậu húp đi."
Tiêu Chiến nhận lấy, cậu cúi đầu nhìn cái bát một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh."
Vương Nhất Bác không nói gì, quay người đi thẳng xuống lầu.
Chương 55
Tiêu Chiến ngồi xuống bên giường, từ từ húp cháo Vương Nhất Bác đưa tới cho mình. Vị bí đỏ ngọt thanh, cháo gạo kê dẻo và nhừ, cậu húp từng ngụm từng ngụm, cảm nhận được món cháo ấm áp trượt xuống cổ họng, dần dần lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.
Nhưng dạ dày được lấp đầy thì sao chứ, cái cảm giác trống rỗng cậu cất sâu trong tim, trong phút chốc như bị xé toạc ra và lộ tẩy ngày một trần trụi hơn, dù có thế nào cũng không lấp đầy đc.
Tiêu Chiến đặt bát không trên tủ đầu giường, sau đó đi tới sân thượng.
Ngoài trời là một màu đen kịt, phạm vi ánh sáng có thể chiếu tới cực kỳ hạn chế, rõ ràng cách đó không xa chính là biển rộng mênh mông vô bờ, nhưng ở trong bóng tối lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gió biển và sóng biển, tiếp đó trong đầu lại hiện ra khung cảnh mờ mịt xa xôi, sự mênh mông vô bờ này làm lòng người cũng bất giác trở nên trống trải, như thể trước thiên nhiên hùng vĩ, con người quá nhỏ bé không đáng để nhắc tới.
Điều này khiến Tiêu Chiến trong giây lát muốn hoàn toàn hòa vào thiên nhiên trong bóng tối, áo tắm mỏng manh trên người cậu bị gió biển thổi kéo căng, dường như cũng trở thành gánh nặng, cậu gần như có kích động muốn xé rách tất cả những thứ trói buộc mình rồi nhảy từ trên sân thượng xuống, cứ như vậy để bản thân mình được một lần muốn làm gì thì làm.
Nhưng cậu không thể, cho dù là một màu đen kịt, cậu cũng không biết liệu ở đó có những đôi mắt khác ẩn nấp đang lạnh lùng nhìn mình hay không, một khi xé nát những thứ trói buộc rồi liều lĩnh nhảy xuống, thì cậu cũng sẽ không quay lại được nữa.
Rốt cục cậu cũng chỉ có thể bước thật đúng hướng trên quỹ đạo của cuộc đời, không dám bước lệch một bước, bởi vì phải trả giá quá đắt, cậu không chịu đựng nổi.
Tiêu Chiến đứng ở đó cho đến khi toàn thân đều lạnh cóng, cậu mới rời khỏi sân thượng, giơ tay đóng cửa kính lại, rồi tắt đèn trên tầng hai đi.
Cậu không biết Vương Nhất Bác đang làm gì, cũng không biết liệu Vương Nhất Bác có lên đây ngủ hay không, nhưng cậu vẫn chỉ chiếm nửa chiếc giường và nửa tấm chăn, còn nửa kia thì để trống.
Sau khi im lặng nằm xuống, Tiêu Chiến phát hiện ra cách một tấm cửa kính cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười vang lên ở bể bơi bên ngoài biệt thự, nhưng dường như tiếng sóng biển càng gần cậu hơn, càng rõ hơn. Tầng một vẫn còn ánh đèn, nhưng không nghe thấy tiếng động gì, hình như cậu không nghe thấy Vương Nhất Bác đi ra ngoài, nhưng cũng không dám khẳng định anh còn ở trong phòng hay không.
Một lát sau, Tiêu Chiến đoán chắc hơn mười phút, đèn dưới tầng một bỗng nhiên tắt đi, toàn bộ gian phòng rơi vào trong bóng tối.
Tiêu Chiến nằm trên giường cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh dưới tầng một, chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu.
Tầng hai chỉ có một chiếc giường.
Vì biết rõ sự thật này, tim Tiêu Chiến bắt đầu đập dữ dội, cậu gần như là nín thở, lắng nghe tiếng bước chân trong bóng tối để nắm bắt tuyến đường của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lên lầu, đi tới cạnh giường dừng lại.
Đôi mắt của Tiêu Chiến dần dần thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ, trước mặt cậu hiện lên bóng dáng Vương Nhất Bác đứng bên giường.
Cậu không dám nhúc nhích, sợ mình vừa nhúc nhích một cái Vương Nhất Bác sẽ rời đi.
Kết quả Vương Nhất Bác không rời đi, mà vén nửa cái chăn lên nằm xuống giường.
Tiêu Chiến cảm giác được nửa giường bên kia hơi chìm xuống, tiếp đó cậu ngửi thấy mùi nước hòa quyện với hương sữa tắm, Vương Nhất Bác vừa tắm xong.
Chiếc giường này rất rộng, chăn cũng rất lớn, bọn họ rõ ràng nằm song song nhau, đắp chung một cái chăn, nhưng lại chẳng đụng đến nhau.
Sau khi nằm xuống Vương Nhất Bác chẳng nói gì cũng chẳng nhúc nhích.
Tiêu Chiến im lặng đợi một lát, cậu bất an trở mình, thắt lưng áo tắm đã sớm bị lỏng ra, áo tắm mở rộng ra chẳng khác gì đang ở trần cả.
Nhưng cho dù cậu có trở mình, thì vẫn cẩn thận không dám đụng đến Vương Nhất Bác.
Lúc này Vương Nhất Bác khẽ nói: "Chưa ngủ hả?"
Tiêu Chiến trả lời anh: "Vâng, không ngủ được."
Vương Nhất Bác cũng trở mình quay mặt về phía cậu, nói với cậu rằng: "Ngủ sớm một chút đi, cậu mệt rồi."
Tiêu Chiến phản đối Vương Nhất Bác một cách vô nghĩa: "Em không mệt."
Vương Nhất Bác im lặng một lát, rồi trầm giọng nói: "Vẫn muốn đi ra ngoài hả?"
Tiêu Chiến hơi ngẩn người, nói: "Em không đi. Em muốn ở đây." Nói xong cậu mới nhận ra mình không nên nói câu thứ hai.
Vương Nhất Bác lại im lặng.
Tiêu Chiến khó khăn gập hai chân lại, cậu nói: "Sáng mai em không có đồ mặc, làm sao đây?"
Vương Nhất Bác nói: "Tôi giao quần áo của cậu cho nhân viên khách sạn đem đi giặt rồi, sáng mai sấy khô xong sẽ đưa tới."
Tiêu Chiến im lặng lắng nghe, một lúc sau lại hỏi: "Quần lót cũng đưa đi giặt ạ?"
Vương Nhất Bác nói: "Tôi bảo người ta đưa cái mới, cũng giặt sạch khử trùng sấy khô rồi mới đưa tới."
Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng, cậu khẽ nói: "Cảm ơn anh Bác."
Giữa bọn họ lần thứ hai rơi vào im lặng.
Tiêu Chiến không cam lòng cứ như vậy mà đi ngủ, nhưng cậu không biết phải nói gì với Vương Nhất Bác nữa, cậu không muốn tùy ý bắt đầu câu chuyện.
Kết quả Vương Nhất Bác lại hỏi cậu trước: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Ban đầu Tiêu Chiến không hiểu, cậu nhìn đường nét của Vương Nhất Bác trong bóng tối: "Gì ạ?"
Vương Nhất Bác nói: "Dạ dày đỡ hơn chút nào chưa?"
Giờ Tiêu Chiến mới hiểu, cậu theo bản năng giơ tay che lên bụng mình, nói: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Vương Nhất Bác không nói tiếp nữa.
Tiêu Chiến cắn môi, hỏi anh: "Anh Bác, sao anh lại tới một mình?"
Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà một lát sau anh hỏi ngược lại: "Tôi nên tới với ai?"
Tiêu Chiến ngừng thở, sau đó cố sức nói: "Vợ anh."
Vương Nhất Bác không nói gì.
Tiêu Chiến vốn đang đợi anh nói, kết quả qua một lúc lâu cậu mới nhận ra Vương Nhất Bác không định trả lời câu hỏi của mình, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, hơi tiến lại gần Vương Nhất Bác, hỏi: "Vì sao hai người không tới cùng nhau."
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh, anh nói: "Cô ấy không muốn tới thì không tới thôi."
Tiêu Chiến ma xui quỷ khiến hỏi câu tiếp theo: "Anh Bác, hai người có ổn không?" Đây là thắc mắc đã dồn nén trong lòng Tiêu Chiến rất lâu rồi, cậu bảo mình đừng nghĩ nữa, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, câu hỏi này chẳng những không biến mất, mà nó càng không ngừng mở rộng ra, đến giờ phút này cậu không nhìn thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, mới không kiềm chế được mà hỏi ra khỏi miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top