#6. Chỉ mong có thể là "một thứ gì đó" trong tâm trí của cậu

Đã rất lâu rồi tôi mới lại tìm thấy chính mình dành gần hết thời gian của một ngày, để vừa làm việc gì đó, vừa cố nghĩ ra càng nhiều cách để tiếp cận cậu càng tốt. Tôi vốn là đứa con gái có lòng tự tôn cao, rất tự tin, và rất ít khi hạ mình vì một ai đó. Trước đây, dù có thích ai đến cỡ nào, tôi cũng sẽ giữ hình ảnh bản thân là một đứa con gái tự tin, khác biệt, và sẽ không bao giờ chỉ lẩn quẩn xung quanh người mình thích, đem tất cả lòng tự trọng ném ra ngoài cửa sổ. Tôi tất nhiên không luôn đeo bám cậu, luôn tìm cách thả thính cậu như các đứa con gái khác, tôi trong mắt cậu vẫn luôn là một đứa con gái không bao giờ dựa dẫm người khác, cũng như sẽ không bỏ quên bản thân vì ai khác, có thực lực, có lòng tự tôn, và có được sự tôn trọng của cậu, nhưng cậu đâu biết để giữ hình ảnh và suy nghĩ đó về tôi, tôi đã trải qua bao lần tự hỏi liệu có phải rằng mình đã trở thành một trong những đứa con gái rẻ tiền kia hay không. Tôi không hiểu vì sao luôn cảm thấy không an toàn khi nghĩ tới những gì mình đã cố làm để nói chuyện với cậu, tuy những hành động đó không là gì cả. Cậu nói với người khác về tôi như một đứa con gái học giỏi, tự tin, thân thiện và khá tốt bụng, tôi còn muốn gì nữa chứ?

Có lẽ tôi muốn sự chú ý của cậu.

Một hình ảnh đẹp là chưa đủ, tôi cần đối với cậu, tôi đặc biệt hơn những sinh - vật - là - nữ nhan nhản trên cõi đời này. Tôi luôn tự hỏi không biết cảm giác sẽ thế nào nếu ánh mắt của cậu dành cho tôi là duy nhất, là một thứ gì đó hoàn toàn khác với ánh mắt cậu dành cho người khác. Tôi không dám tự tin nói rằng tôi sẽ có thể được như vậy, cậu và tôi chỉ được gắn với nhau bằng một sợi dây yếu ớt, mỏng manh tựa sợi tơ nhện, dễ dàng đứt bất cứ lúc nào. Cậu sẽ không bao giờ vì tôi mà bỏ qua thứ gì của riêng mình, cậu cũng sẽ không bao giờ vì tôi mà làm điều gì đó, tôi không ở trong tâm trí cậu, cũng như cậu chưa bao giờ nghĩ về tôi nhiều hơn "bạn".

Tôi không trách gì được cậu cả, đó là chuyện dễ hiểu. Việc của tôi bây giờ không phải là chỉ ngồi yên chờ một ngày bản thân sẽ đạt được điều đó, phải hành động thì mới có kết quả, vậy nên thay vì như những người khác theo đuổi bằng cách thả thính cậu không ngừng nghỉ, tôi sẽ chỉ là một người bạn sẵn sàng giúp đỡ cậu, cùng cười và vui đùa với cậu. Tôi chỉ mong, tôi ít nhất có thể là "thứ gì đó" trong trí nhớ cậu lúc này.

***

Mấy ngày hôm nay tôi vui không tả nổi. Cậu chú ý tới tôi nhiều thật nhiều, cách cậu đối xử với tôi cũng thật khác.

Đầu tiên là về việc nhắn tin.

Cậu là một dry texter (người nhắn tin nhạt nhẽo) nổi tiếng trong khối, nhắn với ai cũng hệt như đang nói cho xong chuyện, nhất là với con gái. Lịch sự nhẹ nhàng thì đầy ra đó, nhưng không có một chút gì gọi là hứng thú trong giọng điệu cậu nhắn với người ta. Trước đây, mỗi khi tôi nhắn cho cậu thì cậu rất hay trả lời chậm rì như ốc sên, khiến tôi luôn rạo rực khó chịu trong lòng. Khi tôi nhắn cho cậu hỏi bài hoặc bàn về chuyện trên lớp, cậu sẽ thường xuyên nói rằng không rõ hay không biết, tốt lắm thì buông vài lời bình luận với kể lể, xong tắt máy luôn. Lâu lâu cậu còn xem mà không trả lời nữa chứ! Lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác rằng cậu cảm thấy tôi rất phiền! Bởi vì vậy, cuộc hội thoại của hai đứa luôn luôn ngắn cũn cỡn có một mẩu bé xíu.

Sau đó lúc ở trên lớp, khi đang tám chuyện vui vẻ, một đứa lôi chủ đề những kiểu người nhắn tin đáng ghét nhất. Tôi liền chớp lấy cơ hội, lèo lái sang chủ đề về những người nhắn tin khô khan nhạt nhẽo, biểu lộ tôi ghét kiểu đó nhiều cỡ nào, xong bảo cậu: "Nhất là mày á! Nhắn cho mày lúc nào cũng làm tao thấy kiểu tao phiền lắm!"

Mấy đứa kia liền "Ừ!" liên tục. Quả nhiên cậu làm cái thói quen kì cục như vậy nhiều lần với nhiều người lắm rồi! Cậu ngơ ngác nhìn bọn tôi, sau đó ngượng ngùng gãi tai: "Xin lỗi mà... Không phải tao cố tình đâu á, thói quen luôn rồi..." Tôi phì cười, nhìn cậu bối rối thật sự rất dễ thương.

Sau đó, mỗi lần cậu trả lời tin nhắn tôi chậm, cậu sẽ nhẹ nhàng xin lỗi, và không hay trả lời chậm hoặc xem không trả lời nữa. Cậu có ghi nhớ! Tôi tự nhiên lại cảm thấy hạnh phúc thật nhiều.

Tính ra cậu đã hai lần cố sửa lỗi khi bị góp ý, dù chỉ là chút lời bình luận của vài người bạn, nhưng cậu vẫn xem trọng và tỏ ra nghiêm túc về vấn đề này. Điều này của cậu lại làm tôi thích cậu thêm nhiều một chút, vì những người biết nhìn ra, nhận và sửa lỗi sau khi bị nhắc nhở luôn là những con người ham học hỏi và đứng đắn. Hành động đó của cậu chứng tỏ rằng cậu sẵn sàng từ bỏ lòng tự tôn của mình một chút để lắng nghe rồi sửa đổi bản thân, như vậy... có tính là xem trọng lời tôi nói, hay nói cách khác là xem trọng tôi không nhỉ?

***

Chiều nay trong giờ Tiếng Anh, lớp chúng tôi cùng chơi một trò chơi rất mắc cười. Đại loại là tụi tôi đứng thành vòng tròn, rồi lần lượt phải nói một từ cô giáo đặt ra nhưng không được để lộ răng. Ai cười há miệng lớn, để lộ răng là đều thua hết, nên ai cũng làm miệng mình thành hình dạng rất buồn cười. Cậu bị loại trước tôi, nên đi ra khỏi vòng tròn trước rồi bắt ghế ngồi ngay cạnh chỗ tôi đứng để xem mọi người chơi tiếp. Cô bạn N. của tôi cũng bị loại nên ngồi ngay gần cậu, rồi vừa xem người khác chơi vừa bình luận trò chơi. Tôi trong lúc chưa tới lượt thì quay ra nói chuyện với N. và vô tình cười để lộ răng, cậu nhìn thấy nên trợn mắt: "Ê ê ê!"

Tôi cũng hết hồn nhận ra rằng mình vừa mắc lỗi, nhưng chưa ai thấy ngoài cậu và cô bạn – hai người đã thua nên liền xua tay ra hiệu cho đừng nói ai hết. N. thì đồng ý ngay, nhưng cậu thì đâu có chịu, nên vừa cười vừa nói: "Thôi nha, mày thua rồi. Đi ra ngay và luôn!"

Tôi bĩu môi rồi đi ra khỏi vòng tròn, xong đứng dựa vào bàn coi tiếp trận đấu hài hước đang tiếp tục diễn ra. Tôi suốt quãng thời gian đứng ở ngoài nhìn thì vẫn cảm nhận được ánh mắt của cậu lâu lâu lại nhìn tôi, nhưng không ngờ rằng thật ra có chuyện còn hay hơn xảy ra.

Tới cuối giờ học, tôi đi ra khỏi lớp và nói chuyện với đứa bạn thì nó lập tức kể lể, "Nãy á, tao thấy thằng E. đúng thích thú khi kéo mày ra luôn, xong cứ quay đầu sang bên cạnh nhìn mày suốt luôn á, đã vậy còn liên tục xích ghế tới gần mày nữa! Trời ơi không chừng nó đang bắt đầu thích mày rồi đó!" Tôi chớp chớp mắt mấy lần liền vì ngạc nhiên, sao cậu nhích ghế tới gần tôi mà tôi không thấy vậy ta? Không biết vậy có phải là một dấu hiệu hay không, nhưng hành động đó của cậu đã khiến tôi rung rinh tới tận bây giờ.

- Kết thúc Chương 6: Chỉ mong có thể là một thứ gì đó trong tâm trí của cậu -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top