#4. Cũng đã rất lâu rồi

Đã rất lâu rồi tôi mới lại trải nghiệm cảm giác này, cảm giác điên cuồng thích một ai đó, mỗi giây mỗi phút trong tâm trí đều sẽ có chút gì đó nhớ tới người đó. Dù tất nhiên là tôi không tới nỗi luôn có hình ảnh của cậu lấp đầy tâm trí, tôi còn trẻ, vẫn còn nhiều việc cần quan tâm tới, không chỉ riêng cậu. Cậu chỉ là thứ gì đó mờ ảo, khuất sau tấm màn mỏng, không đủ để khiến tôi hoàn toàn phân tâm, chỉ đủ để tôi biết rằng có cậu tồn tại ở đó, sâu thẳm trong suy nghĩ của bản thân. Chỉ cần đơ người ra một chút, tự mình nghĩ lại xem hôm nay đã xảy ra cái gì thì ngay lập tức những thứ liên quan tới cậu sẽ xen vào.

Tôi đã từng thích không ít người, nhưng duy chỉ có hai người là khiến cho tôi không ngừng luyên thuyên nói về khi ở cùng đám bạn. Một người là từ rất lâu trước đó, còn một người nữa là cậu. Mỗi người lướt ngang qua cuộc đời tôi, nếu có đủ ấn tượng tôi đều sẽ ghi nhớ kĩ, nhưng họ không hẳn khiến tôi điên cuồng nghĩ cách mọi lúc mọi nơi để tới gần như cậu. Cậu là một người tôi có thể liên tưởng tới thứ gì đó khi nghĩ tới, thứ gì đó không rõ ràng, mà chỉ hư hư ảo ảo, nhưng tự nhiên, sau một hồi suy nghĩ, nghe vài bài nhạc, tôi bỗng nghĩ ngay tới những thứ có thể tượng trưng cho cậu.

Cậu có rất nhiều trạng thái lạ lẫm và thú vị mà có lẽ tôi còn chưa khám phá ra hết.

Cậu như một như cơn gió ẩm, nóng của mùa hè mỗi khi nhẹ nhàng băng qua hành lang đông nghẹt người để đến lớp học cùng đám bạn, và vô tình lướt qua tôi. Nếu không chú ý kĩ, sẽ không nhìn thấy, nhưng chỉ cần tới gần một chút, sẽ nhận ra ngay cái hơi vừa nóng vừa ẩm của mùa hè nhẹ nhàng tỏa ra từ cậu, từ cách mặt cậu biểu cảm thoải mái, cười nói vu vơ, tới dáng đi sải chân phóng khoáng của cậu. Rất tự nhiên, như một giấc ngủ trưa nóng nực của mùa hè, ẩm và hừng hực.

Cậu sau đó lại tựa như một cái cây khẳng khiu rũ trụi lá đỏ của mùa thu, yên lặng uốn người tựa lên bầu trời hoàng hôn êm dịu mỗi khi lặng im tập trung cao độ làm bài. Đôi mắt sẽ chỉ hướng về phía một mục tiêu là bài tập trên bàn, tay loay hoay ghi chép, hoặc sẽ là chiếc máy tính trước mặt, 10 ngón chăm chú gõ liên tục lên bàn phím. Trông thì có vẻ buồn chán y hệt một cái cây trụi lá, nhưng vì cách nó rất êm đềm, bình thản mà tựa lên bầu trời hoàng hôn, như cách cậu rất thản nhiên làm bài không màng tới bầu không khí xung quanh, đã khiến nó, hay là cậu, trở nên thật đẹp.

Cậu lại cuồn cuộn nổi sóng như một cơn bão mỗi khi lao người trên sân đấu thể thao, tay nhồi trái bóng rổ liên tục trong khi chân không ngừng chuyển động, băng qua hàng đống những thân ảnh trên sân. Lúc cậu chơi bóng chuyền cũng vậy nữa, ánh mắt dường như không phải là của cậu mà tôi đã biết, sắc như dao, rừng rực lửa như thực sự có lửa cháy ở trong đó, chờ thời cơ mà lao tới, bật người nhảy lên cao, tay vươn qua đầu đập thẳng vào trái bóng, cho nó bật sang lưới của đối thủ, dội thẳng xuống nền sân, trong khi miệng ra hiệu cho đồng đội. Tôi đã thử tượng tưởng, vẽ thử hình ảnh khi cậu chơi thể thao, nghĩ rằng một người có chút quậy phá, lại có chút ngoan hiền như cậu sẽ không quá hoang dại, nhưng tôi đã lầm. Nhìn cậu nhễ nhại mồ hôi trong bộ đồng phục thể thao gọn nhẹ, tràn đầy năng lượng lao từ nơi này sang nơi khác, tôi mới nhận ra, thì ra cậu có thể trở nên điên cuồng và hoang dại mức đó, ầm ầm như vũ bão, đùng đùng như sấm chớp ngang trời.

Tôi từ khi nào mà đã rất tự nhiên yêu thích hết mọi trạng thái của cậu, cảm thấy chúng thực sự rất thú vị, thế nhưng, trạng thái mà tôi thích nhất của cậu, trạng thái mà tôi mỗi ngày đều chiêm ngưỡng, chính là trạng thái bình thường nhất của cậu. Cậu nếu đang ở trong trạng thái bình thường đó thì sẽ luôn có dáng đi sảng khoái, cơ mặt thư giãn, đôi mắt sẽ luôn lấp lánh, và miệng thì dù không cười cũng sẽ nhìn tựa như đang mỉm nhè nhẹ vậy. Cậu những lúc như vậy đều gợi tôi nhớ tới những tia nắng đầu mùa hạ, lúc trời vừa chuyển từ xuân sang. Những tia nắng sáng chói và trong vắt, rực rỡ nhưng lại không quá chói mắt, vẫn còn mang dư vị của mùa xuân đan xen vào nhau, rọi qua những tán cây rồi đậu xuống một góc tường, xiên xiên như đang ngồi nghỉ. Mỗi cử chỉ, mỗi hành động, mỗi lời nói của cậu đều sẽ có cảm tưởng như đang ngồi yên thoải mái nghỉ ngơi, nhưng cùng một lúc lại tỏa ra một thứ gì đó cuốn hút kì lạ như những tia nắng ấy vậy, tưởng rằng sẽ chỉ ở góc tường kia, đứng ngắm một chút, nhưng hóa ra lại dành nhiều thời gian hơn cả tưởng tượng để mỏi mệt chăm chú ngắm nhìn.

Đó chính là cậu mà tôi đã yêu thích, là hình ảnh đẹp nhất mà mỗi khi nghĩ tới cậu tôi đều sẽ có trong đầu. Tôi đã tưởng rằng lần "cảm nắng" này của mình cũng sẽ chỉ như một cơn sốt nóng hổi, sẽ tới rồi đi trước khi bản thân mình nhận ra, nhưng ai ngờ, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã hết 1 tháng trời rồi mà tôi không những chưa thể nguôi ngoai, mà còn không hiểu vì cái quái gì, lại thích cậu nhiều hơn như thế này.

Lần nữa, tôi lại đang tự chứng kiến từng trang truyện quan trọng nhất của cuộc đời mình dần được vẽ lên ngay trước mắt. Chúng sẽ xảy ra, được ghi lại trong tâm trí, rồi trở thành một thứ gì đó khác trong cuộc đời tôi, trước khi tôi đủ lớn để hiểu lý do vì sao tôi vẫn chưa thể nắm giữ cuộc đời của bản thân mình. Tôi sẽ phải làm gì đây? Đứng giữa dòng chảy của số phận, tay ôm một rổ đầy những chìa khóa mở ra hàng vạn những cánh cửa chưa biết tên, chân vẫn chưa đủ mạnh để leo lên đỉnh núi cao kia, và tay cũng chưa đủ khỏe để đánh bay mọi thử thách, tôi không biết phải làm gì hơn ngoài chậm rãi, thật chậm rãi, bước từng bước một trên con đường mông lung phủ đầy sương này.

Khi đến lúc, tự động sẽ có một ai đó, tay mang một ngọn lửa ủ trong lồng kính trong veo, sáng hơn cả mặt trời chói lọi, bước ra từ trong màn sương, ngay nơi giao nhau của những con đường số phận, nắm lấy tay tôi, rồi nói: "Từ bây giờ, em sẽ hiểu em phải làm gì. Từ bây giờ, em sẽ biết cách tự nắm giữ tương lai của bản thân mình. Tôi và em cũng chỉ là hai đứa trẻ luôn bị sương mù nuốt chửng, chưa bao giờ nếm trải được thế gian là như thế nào, lạc lối và ngơ ngác như nhau. Đi cùng tôi và ngọn đèn này, hai ta sẽ cùng nhau học những thứ mới mẻ xuất hiện khi sương mù vừa tan, và con đường dẫn tới tương lai của em sẽ không còn mờ đục như một giấc mơ không lối thoát nữa."

Tôi không dám tin rằng cậu chính là người mang ngọn đèn đó. Nhưng, có lẽ, cậu sẽ là người giúp tôi hiểu được chút gì đó của những điều sương mù không bao phủ, là người mang tặng tôi một mảnh gì đó trong ti tỉ những mảnh khác trong bức tranh tri thức mà tôi sẽ không bao giờ có thể hoàn thành, là một người dù tốt hay xấu thì cũng sẽ giúp tôi biết thêm một điều gì đó của thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top