Lớp Học PUA Nam Chính

9.

Một thời gian sau, mẹ Thái lại tới tìm tôi.

Tôi nói với trợ lý: "Nói tôi đang họp, đưa bà ấy đến phòng khách chờ đi."

"Vâng thưa Bạch tổng."

Tôi cũng không có ý gì xấu, chỉ là không muốn như một con chó được gọi là tăm tắp chạy qua, trong nguyên tác, nhắc đến bà Thái đều là cốt truyện máu chó.

Tôi nỗ lực phấn đấu như vậy là để hy vọng khi họ đến tìm tôi, ít nhất sẽ phải qua bảo vệ và thư ký.

Ngay cả khi bà đưa cho tôi 10 triệu ép tôi rời xa con trai bà, tôi cũng phải đứng bên cạnh luật sư, như vậy hình ảnh sẽ đẹp hơn, phù hợp với phong cách thẩm mỹ của tôi hơn.

Tôi nghịch điện thoại một lúc mới ra ngoài: "Chào bác, cháu vừa họp xong."

Mẹ Thái mang theo một hộp canh: "Nghe nói cháu hay bị đau bụng, bác hầm cho cháu một ít canh tổ yến bổ khí dưỡng máu này."

"Khách sáo vậy, có chuyện gì sao bác?"

"A Từ cãi nhau với Tĩnh Tĩnh." Bà than ngắn thở dài, "Tĩnh Tĩnh một lòng muốn vào giới giải trí, muốn làm mình tinh, còn A Từ lại muốn con bé đi du học."

"Vâng, chuyện này cháu biết."

Không chỉ biết rõ mà ngay từ đầu, tôi chính là người đề nghị Thái Từ Khôn đưa Thái Từ Tĩnh đi du học, sau này cũng góp phần châm ngòi.

"A Từ cũng thật là, sao cứ phải bắt ép con bé làm gì, làm minh tinh có gì không tốt đâu."

"Giới giải trí quan hệ nam nữ khá hỗn loạn ạ."

Mẹ Thái đổi lời: "Tĩnh Tĩnh cãi nhau với anh anh rất nhiều lần, A Từ đều không chịu nhường con bé. Hôm nay con bé phải bay sang Mỹ, kết quả lại trốn đi mất rồi! Bây giờ vẫn chưa liên lạc được. Cháu là bạn cùng phòng của nó, có biết nó chạy đi đâu không?"

Tôi xoay bút: "Bác yên tâm, cháu sẽ thử liên lạc với cậu ấy."

Tôi hỏi những người bạn cùng phòng cũ xem bây giờ Thái Từ Tĩnh đang ở đâu.

Trong nguyên tác, họ thường xuyên cùng Thái Từ Tĩnh nhắm vào tôi, bởi vì tôi quyến rũ anh trai người ta, không biết xấu hổ đi làm tình nhân.

Sau khi tôi xuyên tới đây, tình huống đã tốt hơn nhiều: Tôi mở công ty với giáo sư Từ, quả nhiên năm nay Từ Tri Thu đã được thăng lên làm giáo sư, mà sau khi tốt nghiệp, họ cũng không tìm được việc làm.

Tôi chọn hai người có điều kiện gia đình bình thường, trở thành bà chủ của họ.

Bây giờ họ đều gọi tôi là Bạch tổng.

Tôi liên lạc với họ, họ nhanh chính báo cho tôi biết vị trí của Thái Từ Tĩnh, tôi lái xe đến đó, Thái Từ Tĩnh đang khóc trong khách sạn: "Đừng tưởng tôi không biết, đều là do tiện nhân cậu xúi giục anh trai tôi!"

"Tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi, ai biết anh ấy lại để trong lòng?" Tôi vô tội nói.

"Chỉ vì chúng ra cùng phòng ký túc xá nên bây giờ anh ấy cứ so sánh tôi với cậu!" Thái Từ Tĩnh lau nước mắt, lớp trang điểm đậm cũng bay hết.

"So cái gì mà so? Cậu như thế nào mà lại so sánh với tôi? Năm cuối cậu đang giao du với đàn ông bên ngoài, tôi đã là nhà tư bản tung hoành khắp nơi rồi, đùa sao."

Tôi dựa lưng vào ghế sô pha, vắt chéo chân, điên cuồng PUA cô ấy, "Bây giờ cậu nghĩ như thế nào, quyết tâm muốn vào giới giải trí sao?"

"Tôi sẽ không đi du học đâu! Học có ích lợi gì! Chính cậu cũng bỏ học mà!"

Tôi tự rót trà cho mình: "Tôi có bằng tốt nghiệp rồi, hơn nữa còn được phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên ưu tú."

"Tóm lại là tôi muốn đóng phim!" Thái Từ Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi không biết nói gì.

Cô ấy khiến tôi tin vào số mệnh.

Có lẽ Thái Từ Tĩnh đã được định sẵn sẽ làm ảnh hậu rồi.

Tôi đảo mắt: "Vậy cậu không muốn trở về sao? Ở bên ngoài làm lụng vất vả?"

"Tôi sắp tham gia một bộ phim ngắn, người đại diện của Hoa Hối đã liên lạc với tôi."

Tôi giễu cợt: "Hoa Hối đã có chị đại rồi, cậu vào đó, thứ nhất không có tài nguyên, hai không có bối cảnh, hơn nữa diện mạo khí chất của cậu cũng tương tự với chị đại của Hoa Hối, làm sao người ta có thể nâng cậu lên? Cậu chưa từng trải đời, hơn nữa ở Hoa Hối có rất nhiều tiệc rượu, cậu có dám quyết tâm ngủ với mấy ông chủ ở đó không?"

Thái Từ Tĩnh bị tôi nói cho im.

Cô tiểu thư này ấy à, mặc dù ở trường làm điều sằng bậy, ỷ vào nhà họ Thái mà hất mặt lên trời, nhưng nếu không có anh trai thì cũng chẳng là cái thá gì, chỉ là một cô bé chưa có kinh nghiệm xã hội thôi.

Tôi tính toán: "Tôi sẽ về nói với anh cậu về việc thành lập công ty cho cậu."

"Anh ấy sẽ đồng ý chứ?"

"Anh ấy không đồng ý thì để tôi." Tôi hừ lạnh một tiếng, rời đi trong ánh mắt kinh sợ của Thái Từ Tĩnh.

Về phía Thái Từ Khôn, tôi đổi cách nói khác: "Cậu ấy quyết tâm muốn vào giới giải trí."

"Giới đó rất hỗn loạn." Thái Từ Khôn điên cuồng hút thuốc.

"Hay là vậy, em sẽ lập công ty rồi tìm người đại diện dẫn dắt cậu ấy. Để cậu ấy đi theo người khác kiếm ăn, không bằng chúng ta đi theo, quan sát, bảo vệ cậu ấy."

Thái Từ Khôn nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích: "Em làm đi, tôi sẽ bỏ tiền."

"Số tiền đó đáng là bao chứ, anh bước chân vào giới giải trí sẽ bị mọi người cười chết, để em làm, em cũng có hứng thú với việc này."

Tư bản cũng có thứ mà họ khinh thường, tư bản lớn sẽ không để tâm tới giới giải trí.

Tôi không quan tâm tới thanh danh của Thái Từ Khôn, chỉ là không muốn anh can thiệp vào, vì tôi muốn nắm Thái Từ Tĩnh trong tay mình.

Cuối cùng, nhờ có tôi đứng giữa hòa giải, tôi đã thành công đưa Thái Từ Tĩnh trở về nhà họ Thái.

Mẹ Thái nước mắt lưng tròng nói: "Bạch Lộc, cháu tốt quá, cháu rất giỏi... Cảm ơn cháu." Bà ôm Thái Từ Tĩnh cùng cúi đầu với tôi.

"Dù sao Bạch Lộc cũng thu dọn mớ rắc rối em gây ra, sau này đừng bắt nạt cô ấy nữa." Thái Từ Khôn trừng mắt với em gái.

Thái Từ Tĩnh đương nhiên sẽ không bắt nạt tôi được nữa.

Bởi vì tôi đã thành lập công ty và ký hợp đồng với cô ấy, trở thành bà chủ.

Tôi ngầm chỉ đạo với người đại diện: "Cứ dẫn dắt cậu ấy, không cần quá lo lắng, đây là phú nhị đại, gia đình chỉ mong cậu ấy sớm gả chồng thôi."

Nhưng Thái Từ Tĩnh cũng giỏi thật, tôi đã làm tới thế mà sang năm thứ hai, cô ấy đã có hai bộ phim hot rồi.

Tôi cũng thừa nhận, dù sao tôi với cô ấy chia 8:2, tiền đều vào túi của tôi.

Tôi ghét Thái Từ Tĩnh, nhưng tôi không thể khó chịu với tiền, như thế là trái đạo đức.

Vì thế tôi để người đại diện nhận việc cho cô ấy, cho cô ấy tham gia chương trình, đóng phim liên tục, mỗi tháng kiếm về 800 vạn.

Tôi lại dùng tên tuổi của Thái Từ Tĩnh huy động 480 triệu nhân dân tệ, tuyển một nhóm các em trai trẻ tuổi vào công ty bồi dưỡng.

Sau đó, tôi hình thành một thói quen tốt là mỗi khi áp lực lại chạy đến công ty giải trí.

Nhìn một đám thanh niên tranh nhau gọi mình là chị, còn ngầm ám chỉ muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt hơn, đúng là tuổi trẻ ~.

Cảm ơn Thái Từ Tĩnh.

10.

Ngay khi sự nghiệp của tôi đang trên đà phát triển, một ngày nọ, Thái Từ Khôn gọi điện rủ tôi đi du lịch.

Công ty của anh mỗi năm đều có chi phí tổ chức đi du lịch chung, mấy năm nay hai chúng tôi khá thân nhau, anh luôn rủ tôi đi cùng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi không nghi ngờ gì hết, thu dọn đồ đạc rồi đi tới đó.

Thật ra tôi không ghét Thái Từ Khôn, dù gì anh cũng là khách hàng đầu tiên của tôi, không những đưa tôi tiền mà còn rủ cả nhà, rủ cả bạn bè cùng đưa tiền cho tôi, anh không còn là trai đểu nữa mà Bồ Tát trong núi Phổ Đà còn không linh nghiệm bằng anh.

Mùng một Tết tôi sẽ tới nhà thăm anh, sau đó cùng vào chùa dâng hương.

Một nguyên nhân rất lớn khác khiến quan hệ giữa anh và tôi tốt lên là vì giữa chúng tôi không có khúc mắc tình cảm, chỉ là những người bạn bình thường trong lĩnh vực làm ăn.

Lúc rảnh thì cùng nhau tâm sự, uống trà, trao đổi thông tin, xem gần đây có thể đầu tư cái gì, kiếm tiền từ đâu.

Đó là cuộc sống của những người làm ông bà chủ như chúng tôi.

Cho nên tôi cũng không có yêu cầu cao với Thái Từ Khôn, chỉ cần đừng bắt tôi giặt giũ nấu cơm, sau đó làm thế thân mang thai sinh non gì đó, tôi có thể hòa bình tiếp xúc với anh.

Nhưng trời đất khó lường.

Lúc tôi lái xe đến khách sạn anh đặt, phát hiện bãi cỏ đã trải đầy hoa hồng.

Không phải là một bó hoa đơn giản mà là bó hoa được tạo kiểu đắt tiền, một bó hoa hồng khổng lồ cao hơn 30 mét, tạo nên khung cảnh vô cùng mộng mơ.

Anh đứng bên dưới ôm bó hoa hồng ngọc trai.

Sau đó, những người bạn chung của chúng tôi, mẹ Thái, Thái Từ Tĩnh, nhân viên công ty anh, ai cũng mặc quần áo đẹp đến tham dự, mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

Các bạn à, tôi tưởng sẽ đi biển nên chỉ đi một đôi dép lào, cũng không sơn móng tay luôn.

Thái Từ Khôn đã trang điểm tỉ mỉ, cố ý làm tóc và mặc quần áo đẹp ôm bó hoa đi tới trước mặt tôi:

"Bạch Lộc, trước đây anh không biết cách nói chuyện với con gái, cũng không biết gì về tình yêu, em là cô gái đầu tiên sẵn sàng kiên nhẫn dạy anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nói nhiều với một cô gái như vậy, ở bên em, anh luôn rất hạnh phúc. Bây giờ anh muốn kéo dài hạnh phúc này, gả cho anh nhé, được không em?"

Nói xong, anh quỳ một gối xuống, lấy nhẫn kim cương ra.

Tôi hoang mang.

Trong bầu không khí đó, tất cả mọi người ồn ào, máy ảnh chĩa về phía tôi.

Nhưng điều duy nhất tôi biết là con mẹ nó, tôi không muốn kết hôn, dù muốn cũng sẽ không kết hôn với Thái Từ Khôn.

Thế là tôi nắm lấy tay anh, lắc điên cuồng:

"Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn Thái tổng đã cho em vinh dự này! Trước đây chúng ta chỉ là đối tác, bây giờ anh lại muốn trở thành đối tác nhân sinh với em, chuyện này quá bất ngờ, giờ đầu óc em choáng váng, nói năng không mạch lạc. Vụ này lớn quá! Anh đột nhiên tập kích làm em không chuẩn bị gì hết trơn. Nào, tới đây tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước ha... Ôi thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người mau vào trong ăn cơm đi, đồ ăn đã dọn ra chưa?"

Sắc mặt Thái Từ Khôn rõ ràng khó coi, những người khác cũng hiểu màn cầu hôn không được thuận lợi. Nhưng dù sao tôi cũng cho anh bậc thang đi xuống rồi, cũng không nói thẳng ra, bọn họ nên ăn thì ăn nên uống thì uống, cả đám vui vẻ đi vào trong khách sạn.

Thái Từ Khôn khó khăn không thể đối mặt với tôi, giả vờ như mình vẫn là chú rể, nghiêm túc đi qua chiêu đãi khách.

Tống Minh đi tới, nhìn có vẻ như muốn quở trách tôi.

Tôi giành trước một bước, làm mặt lạnh: "Thái Từ Khôn có ý gì vậy, hôm nay anh ấy không giữ thể diện cho tôi gì hết."

Tống Minh ngẩn ra: "Hả? Sao lại cậu ấy lại không nể mặt cô?"

"Anh ấy không báo cho tôi biết về màn cầu hôn, ngay cả nhiếp ảnh gia cỏn ăn mặc lịch sự hơn tôi, tôi đứng trong khung cảnh này không hợp chút nào, nếu tôi đăng lên mạng, có khi người ta còn tưởng tôi photoshop ghét mình vào, nói tôi giả bộ đấy."

"Chỉ vì chuyện này sao?" Tống Minh hết nói nổi, "Vì cầu hôn cô mà cậu ấy chuẩn bị gần một tháng, chạy trước chạy sau hết hơn 300 vạn, cố ý bảo bọn tôi đừng để lộ!"

"Tôi không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cầu hôn tôi làm gì?" Tôi lạnh lùng.

"Còn không phải vì công ty giải trí gì đó của cô có nhiều chó con quá, khiến cậu ấy sốt ruột sao?"

"Anh ấy sốt ruột thì chuẩn bị màn cầu hôn long trọng? Anh ấy không nghĩ tới việc sẽ bị từ chối à? Làm việc không cẩn thận, lên kế hoạch qua quýt! Tôi cứ tưởng anh ấy là người cẩn trọng, không ngờ..." Tôi lắc đầu, "Quá xúc động, quá lỗ mãng."

Tống Minh thấy tôi còn trách ngược lại Thái Từ Khôn thì hoàn toàn không theo kịp logic của tôi.

Một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta đần ra, kêu một tiếng, tiếp tục lặp lại như chị dâu Bạch Thái: "Cô từ chối cậu ấy trước mặt mọi người sẽ khiến cậu ấy mất mặt!"

Con người tôi có một chỗ tốt là chưa bao giờ để mình bị thiệt:

"Đấy không là lỗi của tôi mà hoàn toàn là vấn đề của anh ấy. Thứ nhất, anh ấy chỉ cần hỏi tôi, tôi từ chối, anh ấy cũng chỉ buồn chứ không đến mức mất mặt. Thứ hai, anh ấy chưa lên kế hoạch bị từ chối thì phải cứu vãn như thế nào, mất mặt là do anh ấy tự làm tự chịu."

"Nhưng anh ấy dám làm như vậy, chứng tỏ anh ấy dám chắc tôi sẽ đồng ý, chắc trong lòng anh ấy nghĩ chỉ cần mở miệng là tôi sẽ đồng ý đúng không, anh ấy coi tôi là gì, hả? Có phải anh ấy coi thường tôi, coi tôi là món đồ chơi không?"

Tống Minh thấy tôi càng nói càng giận thì vội vàng an ủi:

"Đương nhiên không phải thế! Sao lại như thế được! Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy thật sự thích cô nên mới làm vậy thôi."

"Vậy thì EQ quá thấp." Tôi không thèm nghe giải thích, hôm nay cho dù ông trời có tới, lỗi cũng là của Thái Từ Khôn, tôi đã cho anh đủ mặt mũi rồi.

Thấy tôi ngoan cố như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: "Cậu ấy EQ thấp, cô cũng bao dung cậu ấy chút đi.... Hai người đã biết nhau lâu rồi, cậu ấy đối với cô thế nào chúng tôi đều biết, cô nhanh chóng xác định với cậu ấy đi."

"Chuyện của bọn tôi mà anh có vẻ biết rõ hơn tôi nữa nhỉ? Nếu thấy không nỡ vậy anh kết hôn với anh ấy đi, dù sao cảnh hôn lễ cũng được dựng sẵn ở đây rồi, vest thì để tôi đặt cho anh."

Tống Minh muốn khóc: "Bạch Lộc, tôi không phải gay! Tôi với cậu ấy là anh em trong sáng thuần khiết, sao cô có thể nghĩ tôi như vậy được!"

Tôi mắng Tống Minh máu chó phun đầy đầu, đúng lúc Thái Từ Khôn đi tới tìm tôi, Tống Minh như nhìn thấy cứu tinh chạy biến, còn chú ý không nhìn Thái Từ Khôn để tránh bị nghĩ là gay.

Tôi còn đang nổi nóng, chưa mắng sướng nên bảo Thái Từ Khôn đi theo tôi vào phòng họp, tiếp tục mắng anh: "Hôm nay anh có ý gì?"

"Tôi còn có ý gì được, hử?" Thái Từ Khôn ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra, sau khi hoàn hồn lại không dám hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức: "Chúng ta biết nhau lâu như vậy, em không nên cho tôi một cái hứa hẹn sao?"

"Hứa hẹn cái gì? Chúng ta còn chưa yêu nhau, tại sao lại trực tiếp đi đến bước kết hôn rồi?"

"Chưa từng yêu nhau, à..." Ngón tay kẹp thuốc của Thái Từ Khôn khẽ run, "Vậy những năm qua chúng ta tính là gì? Tôi nấu cơm cho em, em muốn đi đâu tôi lái xe đưa đón, đi chơi cùng em, ba em nằm viện 19 năm tới lúc phẫu thuật em ở nước ngoài không về kịp, tôi ở bệnh viện chăm sóc ba em không biết ngày đêm!"

"Vậy chẳng lẽ tôi chưa làm gì cho anh sao?" Tôi hỏi lại, "Tôi mua Halley cho anh, đồng hồ, tây trang, giày của anh không phải tôi mua thì cũng là tôi chọn, tôi đi đâu cũng mang quà về cho anh, anh nói anh muốn uống trà sữa, tôi đặt mấy trăm ly giao đến cho nhân viên công ty anh từ trên xuống dưới ai cũng có, anh còn muốn cái gì, chẳng lẽ tôi phải cưới anh sao? Tôi chưa đủ săn sóc à?"

Cảm xúc của Thái Từ Khôn đã hoàn hoãn hơn, nhưng vẫn rất thất vọng: "Em nghe thử xem, em nói tôi có khác gì trai đểu không. Là em đang PUA tôi, coi tôi là lốp dự phòng."

"Tôi PUA anh? Coi anh là lốp dự phòng á?" Tôi khoanh tay, "Thái Từ Khôn, tôi coi anh là bạn tốt! Con người của tôi rất hào phóng, nguyện làm mọi thứ vì bạn bè!"

Thái Từ Khôn quay đầu đi: "Giữa nam với nữ vốn không có tình bạn khác giới."

"Được lắm! Hóa ra tôi coi anh là bạn, anh lại muốn ngủ với tôi?!" Tôi cầm đôi dép lào ném về phía bộ vest được đặt may riêng của anh.

Ba Thái mất sớm, Thái Từ Khôn phải làm chủ gia đình từ nhỏ, mẹ anh lại chiều con nên đời này anh chưa từng bị ai đánh.

Bị tôi lấy dép lê đánh như vậy, anh hoang mang, vô thức co người lại.

Tôi lập tức cầm chiếc dép còn lại trong tay, nổi giận đùng đùng đi lại trên sàn gỗ:

"Được, nếu anh đã nói thế, để tôi nếu cho anh biết, tại sao nhiều năm rồi tôi vẫn chỉ coi anh là bạn, không có bất kỳ suy nghĩ nào với anh -- Anh còn nhớ trước đây chúng ta quen nhau như thế nào không?"

"Em là bạn của Thái Từ Tĩnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Thái Từ Khôn tránh nặng tìm nhẹ.

"Sau đó thì sao? Con mẹ nó, anh ra giá 30 vạn bảo tôi làm tình nhân nhỏ của anh, bởi vì tôi giống mối tình đầu của anh!"

Tôi cầm dép lê đập lên bàn: "Anh cảm thấy với khởi đầu như vậy thì tôi có thể đến với anh sao? Anh điên rồi!"

Trong mắt Thái Từ Khôn hiện lên vẻ xấu hổ: "Đó là lúc trước, lúc đó tôi chưa biết nhiều về em, hơn nữa chúng ta cũng nhanh chóng cởi bỏ hiểu lầm..."

"Hiểu lầm? Anh đừng đánh tráo khái niệm nhé." Tôi cười lạnh, "Từ lúc anh nói câu đó, anh đã không có cơ hội gì với tôi rồi. Tại sao? Bởi vì chuyện này thể hiện phẩm chất con người anh quá thấp kém! Quá tệ hại! Tại sao một người đàn ông có thể nói ra những lời bao nuôi tình nhân với phụ nữ chứ? Ngày đầu tiên biết tôi đã muốn dắt tôi về nhà ngủ rồi? Người không tuân thủ đạo đức nam giới như anh sẽ bị gãy mấy cái xương."

Thái Từ Khôn lập tức ngồi thẳng dậy:

"Em nói thế, anh không thừa nhận. Đó là lần đầu tiên, trước đây anh chưa từng yêu ai, sau này cũng không có. Người khác ra ngoài xã giao đều dẫn theo bạn nữ, nhưng chỉ cần em rảnh, nhất định anh sẽ dẫn em theo, hoặc là để thư ký nam đi tiếp khách. Anh tuyệt đối là người đàn ông tuân thủ nam đức nhất Bắc Kinh này."

"Hơn nữa vì sao lúc chúng ta gặp mặt, tôi lại đưa ra yêu cầu quá đáng đó với em, bởi vì đó chính là em! Nhìn thấy em, tôi đã biết số phận định sẵn tôi phải ở bên cạnh em rồi. Cho dù EQ của tôi có thấp một chút, cách làm hơi cực đoan một chút, có chút cường thủ hào đoạt với em, nhưng tấm lòng tôi dành cho em là thật, em phải thừa nhận điều này."

Tôi kinh ngạc nhìn anh từ trên xuống dưới, "Được lắm Thái Từ Khôn, anh tiến bộ rồi đấy."

Tổng tài bá đạo miệng như cái hũ nút mà giờ cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi!

Nếu tôi chưa từng đọc nguyên tác có khi cũng tin.

Tôi vứt dép ngồi xuống ghế: "Lời anh nói nghe cũng hay đấy, nhưng tôi biết, ba năm qua, nếu tôi không bò lên cao, vẫn là cô sinh viên đại học một xu không dính túi thì bây giờ, tôi vẫn là con chim hoàng yến của anh, đừng nói là yêu, thậm chí anh còn không tôn trọng tôi nữa."

"Nói lung tung."

"Sự thật chính là như vậy!" Tôi đã đọc kịch bản rồi, "Đó chính là điều tôi ghét nhất, anh sẽ xúc phạm tôi, đề nghị bao nuôi tôi, bảo tôi làm tình nhân cho anh. Hành động đó khiến tôi cảm thấy anh đê tiện, phóng đãng, tàn nhẫn, thậm chí là ác động, cũng khiến cho tình yêu bây giờ của anh đối với tôi là thứ vi diệu, anh hiểu không?"

Bước vào loại giao tiếp tâm linh cấp độ cao siêu này, Thái Từ Khôn không nói, đây là câu hỏi anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Bởi vì anh là đàn ông, là một người nắm giữ rất nhiều tài nguyên, trong xã hội, anh luôn là người có địa vị cao, chưa bao giờ cần cúi đầu nhìn người khác.

Cái mà xã hội đòi hỏi ở anh là chiến thắng, chiến thắng không ngừng, lấy được nhiều tài nguyên xã hội hơn.

Còn đối với phụ nữ, chỉ cần có được tình yêu của anh là đã thắng rồi.

Quy tắc trò chơi này quả là dị dạng.

"Điều tôi quan tâm không phải là tấm lòng anh dành cho tôi, điều tôi quan tâm chính là cách anh đối xử với những người không không có địa vị bằng anh, đó mới là thể hiện nhân cách. Bây giờ chúng ta đều có tiền có thế, nhưng như thế thì có gì hơn người?"

Tôi chỉ vào cô lao công đi ngang cửa sổ khách sạn.

"Nhân cách của chúng ta không khác gì cô ấy, tất cả đều bình đẳng. Nhưng trong lòng anh, trong lòng cả gia đình anh, các người đều cao cao tại thượng, cơ thể nghiền áp, giẫm đạp những người khác. Trước đây ở trường tại sao Lâm Tĩnh lại bắt nạt tôi? Bởi vì cậu ấy có gia thế. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa xin lỗi tôi nữa mà."

"Thứ mang lại cho tôi cảm giác an toàn không phải là tình cảm, mà là nhân phẩm."

Tôi dạy cho anh quá nhiều tư tưởng mới, lúc tôi đi rồi, Thái Từ Khôn vẫn còn ngồi một mình tiêu hóa.

Sau khi về đến nhà, tôi mở cuốn sách "Tình yêu đơn giản" ra, gửi cho anh đoạn lời thoại nổi tiếng:

"Anh nghĩ rằng, vì tôi nghèo, thấp kém, không xinh đẹp, nhỏ bé thì tôi vô hồn và không có trái tim sao? Anh sai rồi! Linh hồn của tôi cũng giống anh, trái tim của tôi cũng giống anh! Nếu thượng đế ban cho tôi sự giàu có và xinh đẹp, tôi nhất định sẽ khiến cho anh không thể rời khỏi tôi, cũng giống như bây giờ tôi không thể rời khỏi anh. Những lời tôi muốn nói với anh, là chính tâm hồn của tôi muốn nói với tâm hồn của anh, giống như cả hai chúng ta đã trải qua cái chết, chúng ta đang đứng trước thượng đế, là bình đẳng, bởi vì hai chúng ta bình đẳng."

Tôi nói với anh: Đây là một cuốn sách được viết vào năm 1847.

Là tiếng lòng của một người phụ nữ hai trăm năm trước.

Mà hiện tại đã là năm 2023.

Gần hai trăm năm qua, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng của chúng ta.

11.

Chuyện này qua đi, có một khoảng thời gian, mọi người đều lén cười nhạo Thái Từ Khôn là chó con của tôi. Trong một bữa tiệc, thậm chí còn có một ông già nhắc đến tên anh, bảo anh đừng quá để tâm tới phụ nữ, tôi quá mạnh mẽ, quá lợi hại, phụ nữ nên tìm người ngoan ngoãn vẫn hơn.

Với điều kiện của anh, mỗi tháng có thể tìm một hot girl mạng, như thế mới bõ công phấn đấu.

Thái Từ Khôn trả lời rằng anh rất ngưỡng mộ tôi. Trong lòng anh, tôi rất quan trọng, anh không muốn tôi khinh thường anh nữa.

"Trước khi làm một chuyện gì đó, trước hết phải là một người đàn ông." Anh nói với ông chủ kia như vậy.

Người ta cảm thấy anh đang giả vờ thanh cao.

Nhưng không sao, dù sao anh cũng là bên A, ông chủ kia trong lòng thì thầm mắng anh, nhưng ngoài mặt lại đổi địa điểm hẹn thành quán trà, vừa ngồi uống trà vừa bàn công việc, đúng là cuộc sống của người lứa tuổi trung niên.

12.

Cứ thế vài tháng trôi qua, thời hạn ba năm đã tới, nữ chính Từ San San của chúng ta về nước, tôi nhận được tin tức từ Tống Minh, hơn nữa còn là người đầu tiên.

"Vài người bạn cũ bọn tôi muốn rủ cô ấy đi ăn một bữa, cô có muốn đi cùng không?"

Tôi lấy làm lạ: "Bạn cũ các anh hẹn nhau, rủ tôi đi làm gì?"

"Bởi vì cô cũng là bạn cũ của chúng tôi! Chúng tôi ăn cơm sao có thể không rủ cô?" Tống Minh cười trong điện thoại: "Tóm lại cũng phải báo cho cô một tiếng, cô đến hay không thì tùy."

Tôi thấy hơi vi diệu nhưng vẫn đi, thật ra tôi rất thích hóng chuyện, tôi muốn biết sau khi thay đổi dòng thế giới, vận mệnh sẽ như thế nào.

Kết quả lúc tôi đến, tất cả mọi người đều có mặt, trừ Thái Từ Khôn.

"Những người khác đâu? Bận họp ư?" Tôi cố nhớ lại, hôm nay anh không có lịch trình quan trọng gì mà.

"Sao cậu ấy dám đến chứ." Tống Minh làm mặt đểu với tôi.

"Anh ấy không tới mà anh lại gọi tôi?"

"Tôi cũng không ngờ cô lại tới thật, tôi chỉ định thông báo với cô một tiếng, chuyện này cũng đâu thể giấu cô, đến lúc cô biết thì lại không hay." Tống Minh cười khổ nói.

Xem ra, giải quyết chuyện ánh trăng sáng về nước cũng khiến đám trai thẳng chết tiệt này vắt hết óc suy nghĩ, không biết thu xếp thế nào cho ổn thỏa.

Tôi cảm thấy buồn cười, cũng cảm nhận được rằng mọi người đang giúp Thái Từ Khôn tránh bị nghi ngờ, khác xa so với nguyên tác.

Lúc Từ San San bước vào, tôi cẩn thận đánh giá ngũ quan của cô ấy, quả thực hai chúng tôi có chút giống nhau, nhưng giống thì giống vẻ bề ngoài, khí chất lại khác một trời một vực.

Tôi là kiểu người dù ở hoàn cảnh nào cũng không nghĩ người khác có thể giống mình chứ đừng nói đến chuyện giống cô ấy, tôi luôn hiểu rõ điều này, có thể đây là do bản tính kiêu ngạo đặc biệt của tôi.

Ngược lại, Từ San San có vẻ không chịu được.

"Đây là Bạch tổng của bọn em." Thái Từ Tĩnh ngồi bên cạnh tôi, khoác tay tôi rất thân mật, tỏ vẻ chúng tôi là bạn tốt của nhau, "Chị San San, bọn em hay nói với Bạch tổng là chị rất giống cậu ấy."

Từ San San không biết phải làm sao, giống như trong nguyên tác, Bạch Lộc ngồi đây bị người ta nói là thế thân.

"Người đẹp ai cũng giống nhau, tam đình ngũ nhãn mà." Tôi chạm ly với cô ấy, quả nhiên thấy cô ấy thở phào.

(Tam đình ngũ nhãn: là một câu tục ngữ cổ của Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một gương mặt bình thường.)

Không còn drama gì xảy ra nữa, mọi người chỉ trò chuyện với nhau.

Tôi chưa từng gặp Từ San San, nhưng đã quen làm việc nên tôi chuẩn bị một món quà gặp mặt cho cô ấy, là một chiếc trâm ngọc trai cổ điển. Sau đó mấy tên đàn ông uống say, cô ấy đổi ghế sang đây ngồi nói chuyện với tôi, cùng làm quen.

Thật ra tôi cũng biết một chút về hoàn cảnh của cô ấy, gia đình cô ấy phá sản, cô tiểu thư là sinh viên nghệ thuật này phải về nước làm việc trả nợ, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

"Chị tìm được việc chưa?"

"Tống Minh đã sắp xếp công việc cho chị rồi, nhờ chị quản lý một khách sạn dưới tên người nhà anh ấy."

Tôi nói vậy cũng tốt, kết bạn WeChat với cô ấy rồi rời đi.

Lúc hai chúng tôi đi ra ngoài, chiếc Bentley của Thái Từ Khôn đã lặng lẽ đậu bên ngoài, bật đèn, kêu một tiếng bíp ra hiệu cho tôi.

Tôi ngồi trên ghế phụ, Từ San San ở ngoài cửa sổ chào hỏi với anh: "A Từ, sao hôm nay cậu không tới vậy?"

"Tôi bận quá." Thái Từ Khôn tránh mắt đi, nói dối, "Bạch Lộc tới cũng vậy thôi."

"Bận mà giờ này còn cố ý tới đây sao? Cậu vất vả quá." Từ San San khách sáo nói.

"Đã hơn 11 giờ rồi, tôi phải đón cô ấy." Thái Từ Khôn nói.

Lúc Từ San San nhìn chúng tôi lái xe đi, vẻ mặt rõ ràng có chút buồn bã, cũng có chút hâm mộ.

Tôi nhắn tin bảo Tống Minh đưa cô ấy về.

Xong xuôi, tôi liếc nhìn Thái Từ Khôn: "Anh căng thẳng quá nhỉ."

Chắc là anh nhờ Tống Minh báo chuyện này cho tôi, sau đó trốn đi thật xa, không ngờ tôi lại thật sự đến gặp Từ San San.

Thái Từ Khôn xoay vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: "Tim anh sắp vỡ ra rồi."

"Khúc mắc tình cảm phức tạp như vậy, anh xử lý cũng được đó chứ. Nhưng cái gì gọi là 'Bạch Lộc tới cũng vậy thôi'? Em tặng quà cho cô ấy, anh lại nói em đại diện cho anh, có phải anh coi em là nhân tình của anh không?"

"Đúng, ở bên ngoài anh cũng thường xuyên chiếm tiện nghi của em như vậy."

Tôi cong khóe môi.

13.

Từ San San không ở lại Bắc Kinh mà nhanh chóng đến khách sạn của Tống Minh nhậm chức, đó là một thành phố rất xa.

Chưa tới nửa năm, hai người này lại kết hôn!

Lúc nhận được thiệp mời tôi không thể tin được, nhưng nghĩ đến việc Từ San San rất muốn làm giàu, Tống Minh lại là đồ háo sắc, trong nguyên tác, anh ta luôn nói đỡ cho Từ San San, cũng là chó con của cô ấy nên diễn biến này cũng không có gì bất ngờ.

Thái Từ Khôn đi làm phù rể, Từ San San mời tôi làm phù dâu.

Nửa năm nay cô ấy thường xuyên qua lại với tôi, nói thật là cô ấy không có bạn bè, đám người như Thái Từ Tĩnh mắt cao hơn đầu, thấy gia cảnh cô ấy sa sút thì không để ý tới cô ấy nữa.

Có lẽ trong vòng bạn bè của cô ấy, tôi là người duy nhất đối xử tử tế với cô ấy.

Hôn lễ tổ chức rất long trọng, sau khi hai người kết hôn, Từ San San sinh một cô con gái.

Có một hôm cô ấy đột nhiên khóc lóc gọi điện thoại cho tôi, nói không chịu nổi nữa, muốn ly hôn.

Hóa ra là vì gia đình cô ấy phá sản, gả vào nhà họ Tống lại không có địa vị gì, dù có cung phụng cha mẹ chồng như thế nào cũng không được họ đối xử tốt, Tống Minh còn ngoại tình trong lúc cô ấy mang thai. Lúc đầu cô ấy còn làm loạn, nhưng như thế sẽ bị đánh.

Cô ấy muốn sinh đứa con trai để nối dõi tông đường cho nhà họ Tống, nhưng cuối cùng lại sinh ra con gái.

Vì thế Tống Minh thậm chí còn không đăng ký kết hôn với Từ San San, ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lúc cô ấy ở cữ cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa họ cũng không trả nợ cho nhà cô, còn rất nghiêm khắc về vấn đề tiền bạc, sợ cô ấy trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.

Tôi đã đoán trước kết quả này: "Vậy chị dẫn con gái qua đây đi, nhà em có rất nhiều phòng trống, chị thích ở phòng nào cũng được."

Cô ấy bối rối một lúc: "... Bạch Lộc, chị chỉ kể khổ với em thôi, chứ chị còn làm gì được? Aiii, tình huống của chị như vậy sao có thể ly hôn với anh ấy? Làm sao chị nuôi con gái được?"

"Chẳng lẽ chị không đi làm sao? Em thuê một bảo mẫu chăm con cho chị, sau này kiếm được tiền, chị chỉ cần trả em tiền thuê nhà với tiền thuê bảo mẫu là được."

"Có lẽ cả đời chị còn không khá lên được, chị cũng không tìm được việc làm, bây giờ khó xin việc lắm..."

"Mấy ngày nay người đại diện của Thái Từ Tĩnh đang muốn từ chức, chị tới dẫn dắt cậu ấy đi."

Cô ấy vẫn lấy lý do từ chối tôi, khóc lóc nói đi nói lại mất câu đó, không ly hôn được, không tìm được việc làm, không thể nuôi nổi con.

Tôi đặt vé máy bay bay thẳng đến đó, trò chuyện với cô ấy cả buổi chiều:

"Chị biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này không? Bởi vì chị đặt hy vọng lên người đàn ông, cảm thấy chỉ cần có đàn ông thì mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt mà không có lý do. Chị xem chị gả đến nhà anh ta, nhìn thì có vẻ làm phu nhân nhà giàu, nhưng chị sinh con, làm việc nhà, lo liệu mọi thứ mà không được một xu nào. Lương hàng năm của người giúp việc nhà em cộng thêm tiền thưởng đã là 20 vạn rồi, em có dám mắng chửi gì dì ấy đâu? Chỉ có dì ấy mới mắng em."

"Nhưng chị không chắc mình có thể làm tốt không... Chị chưa từng đi làm."

"Bên ngoài là rừng cây, nhưng nơi đây là địa ngục, sống trong địa ngục, chị không có giá trị và phẩm giá của một con người đâu."

Vào lúc đó, ánh mắt Từ San San rõ ràng là xúc động.

Tôi cũng không nói thêm gì, sau khi vào nhà liền nói tôi muốn đưa cô ấy và con gái tới chỗ chúng tôi du lịch.

Ba mẹ Tống cũng biết tôi từ lâu, đối xử rất khách sáo với tôi, cũng không muốn nói nhiều với cô con dâu này nên dễ dàng đồng ý.

Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ là một chiếc vali, sau đó ôm con gái cùng tôi bay về trong ngày.

Tôi thu xếp cho cô ấy một căn nhà, tìm bảo mẫu tốt tới chăm sóc bé gái, sau đó nhờ người đại diện của Thái Từ Tĩnh tới bàn về công việc với cô ấy, dẫn dắt cô ấy, hôm sau đưa cô ấy tới công ty làm việc.

Cùng tối hôm đó, Từ San San nhắn tin cho tôi:

"Hôn qua chị còn nghĩ mình sẽ như vậy đến hết đời, tuyệt vọng đến mức muốn ôm con tự sát. Không ngờ sang ngày hôm sau, chị lại biến thành con người hoàn toàn khác."

Những gì tôi trả lời cho cô ấy là một đoạn văn trong "Giới tính thứ hai" --

"May mắn lớn nhất của người đàn ông cả khi trưởng thành hay thơ ấu là anh ta phải bước trên con đường cực kỳ khó khăn,nhưng đây lại là con đường đáng tin nhất."

"Bất hạnh của người phụ nữ là dường như không thể cưỡng lại được cám dỗ vây quanh, cô ấy không được khuyến khích vươn lên mà chỉ bị cổ vũ trượt xuống để có được hạnh phúc. Khi phát hiện ra mình bị lừa thì đã quá muộn, bởi vì sức lực cô ấy đã cạn kiệt trong cơn mạo hiểm."

Từ San San biết mình không có đường lui nên rất nỗ lực, cũng học tập chăm chỉ, sau khi người đại diện từ chức, cô ấy đã tới giúp tôi.

Từ San San và Thái Từ Tĩnh là đôi bạn thân trong nguyên tác, sau khi dằn vặt nhau một thời gian, sau đó bởi vì Thái Từ Tĩnh quá kiêu ngạo và độc đoán, bị sập phòng một lần nên Từ San San chiếm quyền chủ động, cuối cùng không bị Thái Từ Tĩnh khinh thường nữa.

Tôi nghiêm túc dẫn dắt cô ấy một năm, giao công ty cho cô ấy, để cô ấy tự do tài chính, con gái của cô ấy thì gọi tôi là mẹ nuôi.

Sau khi Thái Từ Khôn biết chúng tôi ở cùng nhau thì rất khiếp sợ, cũng bối rối, sau đó nhận ra chúng chỉ hợp tác làm ăn với nhau, không hề liên quan tới anh, cũng không có hứng thú với anh thì mới yên lòng.

Nhưng anh vẫn không dám gặp mặt Từ San San, lần duy nhất bọn họ gọi điện thoại cho nhau là Từ San San tìm tôi để thảo luận về hợp đồng.

Sau khi anh nghe máy, cô ấy nói: "Sao cậu lại tùy tiện nghe điện thoại của người khác vậy."

Thái Từ Khôn tức phát điên: "Tại sao tôi không thể nghe điện thoại của cô ấy?"

Nhận thức của Từ San San với Thái Từ Khôn từ đây biết thành "người đàn ông đó", cũng giống như bao người bạn thân khác, cô ấy cảm thấy Thái Từ Khôn không xứng với tôi.

Lại nói đến Tống Minh, sau khi thấy Từ San San bỏ trốn, lại thấy cô ấy phát triển khá tốt, trở thành chị đại tỏa sáng hoạt bát thì lại tới quấy rầy.

Từ San San nói: "Tôi bận lắm, anh hẹn thời gian với trợ lý của tôi trước đi."

Sau đó được hẹn trước tận hai năm.

Tống Minh làm loạn ở công ty, tới nhà cô ấy gây chuyện nhưng không có giấy đăng ký kết hôn nên không được coi là tranh chấp gia đình, bị bắt tạm giam.

Ngày anh ta được thả ra, Thái Từ Khôn còn mắng cho một trận, nói anh ta khốn nạn, nhân phẩm thấp kém! Không giống một người đàn ông.

Sau đó anh ta sống thành thật hơn nhiều. Tống Minh rất sợ Thái Từ Khôn không để tâm tới mình nữa, cảm giác như anh ta gay vậy.

Tôi nói với Từ San San: "Chị đúng là cô gái được trời chọn, số mệnh của chị không có giấy kết hôn nên cũng không cần thời gian chờ ly hôn, trước khi sự nghiệp bắt đầu cũng sinh con xong rồi."

Bây giờ Từ San San cũng có cái nhìn lạc quan hơn về vấn đề này: "Mặc dù Tống Minh là tên cặn bã nhưng lại cho chị một đứa con xinh đẹp thông minh, trong người cũng chỉ có nhiễm sắc thể X là dùng được thôi."

Sau đó, Từ San San cặp với một tiểu chó săn trong công ty.

Cô ấy dẫn dắt chó săn để cậu ta trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cậu ta khóc lóc nói phải để cô ấy sinh cho mình một đứa con, nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng.

Tôi mới nói, hai người mau tới với nhau đi, chấm dứt hợp đồng rồi sang năm tôi không dám đọc báo cáo tài chính nữa đâu!

Thế là hai người họ sống cùng nhau.

Sau khi Thái Từ Khôn biết chuyện thì ghen tới mức vặn vẹo:

"Tại sao tới bây giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng kết hôn với em sao?"

"Người ta chỉ sống chung thôi mà."

"Nhưng chúng ta còn không sống chung với nhau!" Thái Từ Khôn càng nói càng tủi thân, "Sao lại như vậy? Em như vậy thật sự khiến anh không có cảm giác an toàn, mỗi ngày anh đều bận rộn tới mức mệt mỏi, về nhà phải lái xe nửa tiếng đi tìm em, có lúc em không có nhà, anh cũng không biết em đang ở đâu, ở với ai. Em còn không thèm trả lời tin nhắn của anh!"

"Vậy anh có thể dọn tới đây."

Tôi cảm thấy gần đây anh có chút lo lắng về chuyện này, có lẽ là do mọi người hay hỏi khi nào tôi mới gả cho anh, anh thấy trong công ty tôi có nhiều chó con như vậy, hẳn là rất áp lực.

Ở chung một khoảng thời gian, tinh thần của anh đã tốt hơn, có hôm nằm trên giường, anh hỏi tôi khi nào sẽ kết hôn.

Tôi nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh: "Chế độ hôn nhân đã lỗi thời rồi, không phù hợp với xã hội hiện tại nên mới có nhiều người không muốn kết hôn nữa. Chúng ta như thế này không tốt sao? Hợp thì ở chung, không hợp thì giải tán."

Sau đó vậy mà anh lại khóc.

"Anh mặc kệ, anh không cần biết chế độ hôn nhân có lỗi thời hay không, anh chỉ muốn kết hôn thôi. Em như vậy khiến anh cảm thấy em không hề quan tâm đến anh, không thèm để ý đến cảm xúc của anh. Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau mười năm rồi, là mười năm đấy! Ở bên ngoài anh vẫn chỉ là bạn trai em, tên tiểu bạch kiểm họ Đường kia chịu được, nhưng anh bắt đầu với em từ con số 0 mà! Bạch Lộc, em đã nói anh muốn gì em cũng đều thỏa mãn, anh muốn tờ giấy đó."

Sau đó tôi nghĩ, cũng đúng nhỉ, thôi không sao.

Mặc dù tôi không phải là người quá đạo đức, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm gia đình, trước đây đồng ý yêu Thái Từ Khôn là vì cảm thấy anh khá tốt, ngủ với anh cũng không sao.

Nhưng vì thái độ chơi bời của tôi mà anh bị tra tấn về mặt tinh thần, tôi cũng cảm thấy hổ thẹn.

Hơn nữa mấy năm nay anh cũng tiến bộ rồi, so với nguyên tác như hai người khác nhau, cách đối nhân xử thế cũng khác đi, không những là người bình thường, mà tiêu chuẩn còn cao hơn người bình thường rất nhiều.

Nhân phẩm của anh phải đứng số một số hai trong số những người đàn ông tôi từng gặp, anh có thể tiếp thu những cách suy nghĩ mới, cũng sẽ nhìn mọi thứ từ góc độ của phụ nữ chúng tôi, hoàn toàn không giống những người đàn ông bình thường.

Tôi cảm thấy đây cũng không phải vấn đề lớn.

Nếu sau này không tốt thì vẫn có thể ly hôn.

Pháp luật bảo vệ người có tiền, mà tôi lại là người có tiền.

Tôi hành động rất nhanh, sáng hôm sau liền dẫn anh tới cục dân chính, anh cầm giấy chứng nhận thành khẩn nói với tôi: "Sau này nếu anh bị bệnh cần làm phẫu thuật thì em có thể ký tên rồi."

"Anh không sợ em rút khí quản của anh sao?"

"Con người em, sát tâm quá nặng, vừa mới kết hôn đã muốn giết chồng mình." Thái Từ Khôn lắc đầu, bây giờ đổi lại đến lượt anh giảng đạo đức cho tôi.

Hôn lễ của chúng tôi rất hoành tráng xa hoa.

Tôi hoàn toàn không muốn làm như vậy.

Nhưng Thái Từ Khôn kiên quyết: "Anh đã thất bại ở điểm này thì phải đứng dậy ở đây. Anh phải làm thật hoành tráng, nói cho mọi người biết, cuối cùng Thái Từ Khôn cũng đã thành công."

"Đừng khiêm tốn như vậy, em xấu hổ lắm, theo luật pháp bây giờ anh đã là chồng của em, anh nói chuyện quyết đoán hơn đi."

"Vậy tối nay cho anh ngủ nhé."

Tôi thật sự muốn chết cười với anh.

Nhưng kết hôn đúng là phiền phức thật, chúng tôi đều đã hơn 30 tuổi, không có những dục vọng trần tục ấy, đêm hôm đó, chúng tôi chỉ lặng lẽ dựa vào chiếc ghế ngoài vườn hoa.

Ánh trăng đầy sao, anh dịu dàng hỏi tôi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ, bây giờ em thật lợi hại."

Tôi gần như đã thay đổi số phận của tất cả các nhân vật trong câu chuyện này.

Tôi để mình đứng đỉnh cao, biến những xung quanh trở thành người tốt, dù họ có thật lòng hay không.

Tôi cũng cố gắng hết sức giúp đỡ những người gọi là nữ phụ xấu xa đang bị mắc kẹt trong ngõ cụt, không làm tổn thương họ chút nào cho dù tôi không cần làm vậy.

"Đó là đương nhiên." Thái Từ Khôn gật đầu, "Sau này thì sao, em có mong muốn gì cho tương lai không?"

Tôi suy nghĩ.

"Em hy vọng thế giới sẽ không còn truyện ngược nữa."

"Em hy vọng tất cả phụ nữ đều hãy bước ra ngoài xã hội và đấu tranh."

"Hy vọng mọi người có thể nhận ra giá trí của công việc nội trợ và việc làm mẹ."

Thái Từ Khôn nhìn tôi thật lâu, không nhịn được dựa vào người tôi thấp giọng nói: "Anh cũng rất thích dáng vẻ này của em."

Anh chính là tín đồ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top