Nuôi Dưỡng Cửu Thiên Tuế
[HOÀN] Nuôi dưỡng Cửu thiên tuế
Tác giả: 月晚弥雾
Bản dịch thuộc sở hữu của Gió xuân vạn dặm - Blog truyện
------
Điều đầu tiên ta làm sau khi sống lại là sai người đi tìm Lục Chấp khi chưa trở thành thái giám.
Cửu Thiên Tuế uy phong lẫm liệt của kiếp trước giờ đang nằm bên chân của ta, nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt lang sói, như thể muốn lột da rút xương nuốt ta vào bụng.
Ta từng ghét hắn, hận hắn, nhưng bây giờ chỉ còn mình hắn.
01
"A tỷ mệt ạ?" Một giọng nói dịu dàng gọi ta về hiện tại.
Giọng nói quen thuộc này...
Ta như vùng thoát khỏi bóng tối mịt mùng của thủy triều, mở to mắt, uy nghiêm khó gần.
Người thiếu niên mang tâm trạng lo lắng lắc đầu với ta, thường phục sắc vàng ngả đỏ của thái tử lại loang lổ vết rượu nơi cổ áo.
Gương mặt này, dù có nghiền thành tro thì ta cũng không bao giờ quên.
Thịnh Nguyên, đệ đệ mà ta dồn hết tâm sức, yêu thương vô cùng.
Khoảnh khắc hắn ra lệnh, ta bị vạn tiễn xuyên tim ấy vẫn khiến ta không hết kinh hãi.
Ta cúi đầu, nhìn cung trang hoa lệ, gấm Tô Châu dệt mây cuốn cầu kì hiếm có trên thế gian.
Ngẩng đầu lên, Tam hoàng tử Tề Câu của nước Hạ đang thở hổn hển, giơ chén rượu trống không trong tay lên.
Ta nhớ trận Hồng Môn Yến này.
Vĩnh Xương năm thứ hai mươi bốn.
Sao có thể?
Chẳng lẽ trời cao cho ta một cơ hội làm lại cuộc đời?
Tam Hoàng tử đặt mạnh chén rượu xuống bàn, cạch một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
"Người đời đều nói Thái tử và Đại Công chúa của quý quốc tỷ đệ tình thâm, chư vị nhìn xem, ta lại thấy giống trưởng tỷ như mẹ thì hơn?" Gã say khướt híp mắt, "Chim non vừa nở, mạnh miệng những vẫn phải chờ một nữ nhân đứng ra bảo vệ?"
Sắc mặt Thịnh Nguyên tức khắc tái nhợt.
"Tam Hoàng tử nói đùa rồi." Ta phất tay áo đứng lên, bình tĩnh nhìn gã, "Hoàng tộc quý trọng tình thân, nước Hạ nổi danh đi lên từng m//áu xươ//ng, khó trách sẽ hiểu lầm."
Không đợi Tam Hoàng tử mở miệng, ta tiếp tục nói: "Hôm nay tổ chức yến tiệc, có gì cần bảo vệ chứ? Tam Hoàng tử uống tận hứng nhưng cũng đừng làm người khác cụt hứng."
Vĩnh Xương năm thứ hai mươi bốn, sáu nước cử các hoàng tử tới nước Vân Xuyên, ngoài mặt nói muốn liên hôn hòa hữu nhưng thật ra lòng muông dạ thú.
Lão Hoàng đế của nước Hạ gần đất xa trời, Tam Hoàng tử nhăm nhe đoạt quyền, sau nhiều lần cầu hôn ta bị cự tuyệt thì gây khó dễ với quả hồng mềm trước mặt mọi người, khiến nước Vân Xuyên mất hết thể diện.
Kiếp trước, ta yêu thương đệ đệ như mạng nên "kính" hắn một chén rượu.
Chờ sau khi tan tiệc tiệc, ta bị phụ hoàng cấm túc tròn nửa năm, quyền thế thủ hạ vất vả lắm mới gầy dựng được lại đành phải dâng hai tay cho kẻ khác.
Sống lại đời này, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ ấy.
Ta híp mắt, nữ quan và vũ nương bên cạnh lập tức thủ thế. Ta thấp giọng dặn dò vài câu, nữ quan theo lệnh làm theo, không bao lâu đã bưng lên mấy vò rượu lên.
Rượu ngon, sênh ca nhảy múa, vô thanh vô thức che giấu sóng ngầm.
Ta ra hiệu mời: "Đã có mỹ nhân thì không thể thiếu rượu ngon, rượu Lưu Ly do bổn cung ủ nhiều năm, chư vị nếm thử xem được không?"
Tỳ nữ nâng cao chén rượu.
Tam Hoàng tử đã tỉnh táo lại, nghe vậy đón lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, cũng chịu bỏ qua.
"Rượu ngon tuy tốt." Ta đoan trang gật đầu với Tam Hoàng tử, "Nhưng không thể mê đắm."
Sau khi đuổi Tam Hoàng tử đi, ta trở lại chỗ ngồi, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Chuyện xưa cũ kia, rốt cuộc là giấc mông hoàng lương hay thật sự là kiếp trước kiếp này?
"A tỷ?"
Ta vừa ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh nhìn Thịnh Nguyên.
Thịnh Nguyên cười ngượng ngùng: "Cảm ơn a tỷ giúp đệ giải vây. Vừa rồi đệ thấy sắc mặt của tỷ không tốt, tỷ mệt sao?"
Ta ừ một tiếng, cũng không đáp lại, chỉ gắp một miếng cà rốt lên.
Nhưng còn chưa đưa vào miệng thì đã nghe thấy Thịnh Nguyên nói: "Ơ, chẳng phải a tỷ không thích ăn cà rốt sao?"
"Hương vị cũng không đến nỗi nào."
Có lẽ cảm nhận được thái độ lạnh lùng của ta, Thịnh Nguyên không dám hỏi nữa.
Ta gắp hai miếng nữa rồi đặt đũa xuống.
Vô vị, không ngon.
Cũng chỉ có loại quái thai như Lục Chấp mới thích ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top