Chap 69: Bảo bối thần kỳ của Thương lão sư


Chương 69: Bảo bối thần kỳ của Thương lão sư

Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Edit: Tiểu Linh
___

[ ] Tô Hà ở nhà ăn mông cũng chưa kịp đụng tới ghế dựa, di động liền vang lên...

“Uy, trợ lý Hách ?”

“Tô Hà?”

Đối diện, Hách trợ lý có chút xin lỗi, nhưng vẫn là theo ý của tổng tài nói...

“Ngươi hiện tại có thuận tiện hay không tới công ty một chuyến?”

Ai kêu tổng tài gần đây điên rồi,

“Tổng tài nói, có hai phần văn kiện yêu cầu ngươi tới xử lý.”

“ Bây giờ sao ?!”

Có lầm hay không, hiện tại đã tan ca rồi mà !

Không có biện pháp, ai kêu Thương Cảnh Mặc là sếp lớn của nàng. Nhưng nàng không muốn kì thực tập của mình bị đánh giá trung bình, như vậy nàng ngay cả học phân cũng không có.

Văn phòng.
Nữ hài ngồi ở chỗ này đối với kia điệp tư liệu vừa thấy chính là đêm khuya,

Đêm khuya, Cảnh Ngộ tất cả mọi người tan tầm, chỉ có tổng tài làm một trản tiểu đèn còn sáng lên.

Đó chính là đáng thương Tô Hà,
Thương Cảnh Mặc ——

Cái tên đáng giận này, Tô Hà hôm nay cả ngày nguyền rủa một vạn tám ngàn biến.

Tô Hà nhìn chằm chằm bảng EXCEL, những cái tài liệu phức tạp, giống như cùng nhau nhảy múa, đầu óc bắt đầu váng mắt hoa.

Nữ hài còn đang cầm ly cà phê còn bốc khói liu riu, nàng đầu bắt đầu gà gật ngủ quên.

“Hắt xì ——”

Tô Hà bị hắt xì đánh tỉnh, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, đầu cũng vựng vựng hồ hồ.

Ô, thật khốn kiếp, mệt quá. Thật thống khổ.

Số khổ Tô Hà từ bỏ bữa tiệc lớn ở chỗ này tăng ca, cũng không biết Thương Cảnh Mặc tên cặn bã kia hiện tại đang làm gì thế??

Nhưng mà, sự thật, Thương Cảnh Mặc cũng không có tan làm...

Hắn đang ở trong văn phòng, nhìn nàng qua cửa chớp.

Rốt cuộc, gần rạng sáng, Tô Hà rốt cuộc chịu đựng không nổi,

“Đông” một tiếng đầu ngã ở bàn phím máy tính, đã ngủ.
……

Thương Cảnh Mặc từ đầu đến cuối không rời khỏi văn phòng,

Thẳng đến cảm giác ngoài cửa sổ không có động tĩnh, ngẩng đầu vừa thấy, thì ra là ngủ rồi.

Nam nhân mũi gian một tiếng lãnh xuy, không để ý tới, tiếp tục công tác.

Ngoài cửa, Tô Hà hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu đến lợi hại,

Chính mình đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị bệnh sao? Liền trợn mắt sức lực đều không có.

Aizhh…
Đều do Thương Cảnh Mặc,

Thân thể của nàng trước kia vẫn luôn là bổng bổng đát, nhưng mà chỉ cần thức một đêm sẽ có các loại vấn đề,

Gần đây nhiều chuyện như thế, hơn nữa ban ngày tâm tình lại không tốt lắm...

Buổi tối không ăn cơm lại tới tăng ca, nàng khẳng định là muốn ngã bệnh.

Hỗn đản lão sư.

Tô Hà nghĩ hắn chiếm hữu chính mình thân thể sau rõ ràng lãnh đạm đi xuống thái độ, tức khắc, trong lòng vạn phần ủy khuất.
……

Thương Cảnh Mặc ngồi ở trước máy tính, bắt đầu thất thần.

Nguyên bản, hắn muốn trừng phạt nàng một chút chuyện dám cùng nam nhân khác đi ra ngoài ăn cơm.

Nhưng mà hiện tại nhìn nàng như vậy, gầy yếu đơn bạc bóng dáng, ghé vào trên bàn, lại không đành lòng.

Nam nhân cuối cùng xoải bước ra cửa chuẩn bị đem ôm nàng đến giường ngủ trong văn phòng,

Ai ngờ vừa chạm vào trán của nàng, mới phát hiện nóng đến kinh người!

“Tô Hà?” Thương Cảnh Mặc sắc mặt trầm xuống, tuấn mỹ nháy mắt nhấc lên khẩn trương.

“ Ưm…” Trong lòng ngực tiểu nữ hài vẻ mặt triều hồng, rõ ràng là phát sốt.

Thương Cảnh Mặc không nói một lời ôm nàng trở về phòng,

Gạt ra một chiếc điện thoại, lập tức kêu chuyên nghiệp bác sĩ đoàn đội tới xử lý.
……

Ngày hôm sau khi Tô Hà tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên 1 chiếc giường lạ...

Trên tay treo từng tí, xa hoa có phẩm vị trang hoàng tuyệt đối không có khả năng là bệnh viện,

Mà nơi này, hiển nhiên cũng không phải Ngân Than.

Nàng đang ở đâu vậy nè?

“Cảnh Mặc, chúng ta không thể nói chuyện tử tế sao ?”

Đúng lúc này, cách ván cửa truyền đến nữ nhân thanh âm,

Tô Hà trắng bệch trên mặt nghe xong bắt đầu nhíu mày, thanh âm này…

Thẩm hệ chủ nhiệm?

Cảnh Mặc…

Tô Hà nghĩ nghĩ, màu đen đồng tử chợt co chặt —— thì ra hệ chủ nhiệm chính là vị hôn thê của Thương Cảnh Mặc !

Trời ạ, nàng chết chắc rồi!

Nữ hài vẻ mặt chuông cảnh báo xao vang ôm chăn đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, quả nhiên, liền nghe thấy ngoài cửa thanh âm còn ở tiếp tục!

“Hôn ước của chúng ta, là từ nhỏ đã định. Tô Hà kia tính cái gì? Em không phản đối anh trước khi kết hôn tìm nữ nhân chơi đùa, nhưng bây giờ em đã trở về, Cảnh Mặc, anh đối với em công bằng một chút được không ?”

Tìm nữ nhân chơi đùa !!

Tô Hà nghe năm chữ như thế, tâm, mạc danh giống bị kim đâm đau buốt...

Cái vị hôn thê này thật là rất hào phóng nha, bất quá… Nàng đối với Thương lão sư mà nói, chỉ là loại nữ nhân qua đường sao…

Chỉ nghe thấy, nam nhân trầm mặc bình tĩnh thanh âm vào lúc này xa cách mở miệng,

“Thẩm Mạn Ni,”
“Ta nói cho ngươi một lần cuối, ta với Tô Hà, không chỉ là chơi đùa.”

“Còn có, ta khuyên ngươi không cần tìm cô ấy làm phiền.”

“Thương Cảnh Mặc!” Thẩm Mạn Ni thấp giọng hét lên ra tới.

“ Anh chẳng lẽ muốn hủy bỏ hôn ước sao?!” Rốt cuộc, nàng không thể nhịn được nữa, lấy ra con át chủ bài cuối cùng.

“Anh đừng quên, hôn ước này là ba của anh định!”

Trong không khí, an tĩnh.

Không có người ta nói gì,
Mọi âm thanh đều tịch.

Tô Hà lòng đang giờ khắc này nắm lên,

Chính là, chính là bởi vì nàng quá mức khẩn trương, tay không cẩn thận run lên, trực tiếp đem treo ở đầu giường điếu bình cấp kéo xuống tới ——

“A ——”

Bên trong cánh cửa truyền ra tới nữ nhân một tiếng thét chói tai,
Rành mạch mà truyền tới ngoài cửa, Thẩm Mạn Ni đều sợ ngây người.

Nàng tại chỗ ngây người một giây, giây tiếp theo, liền thấy nguyên bản vẻ mặt hờ hững nam nhân nhanh chóng mà từ ghế dựa trạm kế tiếp lên vẻ mặt khẩn trương mà nhìn hướng cửa phòng nghỉ đi đến ——

Cửa bị mở ra,
Bên trong cánh cửa, Tô Hà ăn mặc áo ngủ, chính ngồi xổm trên mặt đất nhặt điếu bình, tưởng trộm một lần nữa quải trở về, thật tốt bị Thương Cảnh Mặc bắt vừa vặn,

“Ngươi đang làm cái gì?”

“Ách?  Em… Ách… ”
Tô Hà lập tức chột dạ, nàng vừa rồi tỉnh, nghe xong không ít lão sư góc tường, nàng có thể hay không bị giết người diệt khẩu a oa oa…

“ Em đâu làm cái gì! Em đang chơi điếu bình, ừm, cái điếu bình này hình dạng khá xinh đẹp, ha ha, thiết kế không tồi… ”

Ánh mắt Thương Cảnh Mặc giống như đang xem một người thiểu năng trí tuệ.

Ba bước hai bước đi qua đây, trực tiếp đem nàng từ trên mặt đất ôm lên,

Mu bàn tay thượng kim tiêm cũng rớt, có máu đỏ tươi rơi ra,

Thương Cảnh Mặc không nói một lời lấy ra di động, kêu bác sĩ lại đây xử lý.

Nhưng mà cũng liền ở ngay lúc này, Thẩm Mạn Ni cũng đi tới phòng cửa!

“Cảnh Mặc!”

Nếu vừa rồi nói Tô Hà, nàng là khinh miệt, không cam lòng,

Như vậy hiện tại, nàng xem ở Tô Hà liền ngủ ở phòng này, đó chính là không thể tin tưởng, phẫn nộ!

“Nàng như thế nào ở chỗ này?!!” Hắn cư nhiên đem nữ nhân đưa tới văn phòng?! Hắn vẫn là Thương Cảnh Mặc sao!

“Nàng vừa rồi làm rớt kim tiêm, Ừm… Kêu y tá lại đây xử lý một chút.”
……

Nam nhân căn bản không có trách nàng, phân phó xong, treo di động.

Vẫn chưa nói gì, trầm khuôn mặt nâng lên nàng mu bàn tay bắt đầu kiểm tra lỗ kim hay không có bệnh nhẹ,

“Thương Cảnh Mặc!”

Nữ nhân bị bỏ rơi ngoài cửa quả thực bị chọc giận đến điên rồi.

“ Anh đừng im lặng, nói cho em biết ——”

Nữ nhân tiến lên thời điểm, nam nhân lập tức xoay người lại,

Chặn nàng ý đồ tới gần giường thân thể, trên người hơi thở đã âm trầm dọa người!

Thẩm Mạn Ni nhìn đến như vậy Thương Cảnh Mặc theo bản năng cả người hướng sau lui một bước,

“ Anh… anh… anh làm cái gì…”
Nam nhân thanh tuyến căng chặt,

“Sấn ta hiện tại muốn chiếu cố nàng không rảnh thu thập ngươi, cút.”

Thẩm Mạn Ni ngây ngẩn cả người,
Qua vài giây, khóc lớn tức giận mà chạy đi ra ngoài.
……

Phòng nghỉ,
Trong không gian lập tức chỉ còn lại có Tô Hà cùng Thương Cảnh Mặc, hai người chi gian một chốc một lát không nói gì,

Thương Cảnh Mặc nghĩ đến là bởi vì chính mình bức nàng tăng ca mới có thể hại nàng sinh bệnh, nhất thời, có chút áy náy,

“Còn khó chịu sao?”

Tô Hà lắc đầu,
Nhưng là, này không đại biểu nàng đã tha thứ hắn!

“Làm ngươi tăng ca, là ta không đúng, xin lỗi.”

“Không có gì lão sư, đây là việc em nên làm.”

Nữ hài nói chuyện thanh âm thực bình tĩnh, trên mặt biểu tình lại cũng thực nhạt nhẽo.

Thương Cảnh Mặc nhìn nàng một cái, biết như vậy nàng là ở sinh khí, cũng chưa nói cái gì.

Bất quá một lát, bác sĩ cùng hộ sĩ cũng đều tới.

Bọn họ một lần nữa cấp Tô Hà làm xử lý, Tô Hà liền dựa vào trên giường tiếp tục nghỉ ngơi,

“Mấy ngày nay không cần tới làm việc, cũng không cần đi học, ta đã giúp ngươi xin phép.”

Nam nhân mặt vô biểu tình, dùng phân phó miệng lưỡi kể rõ,

“  Trước khi ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, nơi nào cũng không được đi.”

Tô Hà tú khí lông mày lập tức ninh lên,

“ Chỗ nào cũng không được đi?”
“Chẳng lẽ muốn em chỉ được luẩn quẩn trong nhà sao?”  Vậy thì chán chết mất!

“Không,”

Nam nhân nói, tiếp theo câu nói, mới càng thêm làm người hỏng mất!

“ Lúc ta đi làm, ngươi ở chỗ này nằm.”

Tô Hà, “……”
Chòi oiii!
……

Cứ như vậy, Tô Hà thành công từ học sinh thân phận, bay lên thành “Pokemon” của nam nhân ,

Mỗi ngày đặt ở tinh linh cầu, nam nhân đi đến nơi nào đã bị đưa tới nơi nào, ném văng ra, triệu hoán bảo bối thần kỳ, mà nàng chính là cái bảo bối xui xẻo kia...

Liền như thế lại qua một đoạn thời gian, nhật tử thoạt nhìn gió êm sóng lặng,

Nhưng mà, không có người biết chính là.

Bên ngoài bình tĩnh không gợn sóng, Thẩm Mạn Ni, đã ấp ủ những âm mưu bẫy rập mới, chờ đợi nàng ...

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top