Q1-C12 : TÁI KIẾN (GẶP LẠI)
"Bắc Bắc, cần phải vội vã bán sao?" Trương Tứ Nương trong lòng vẫn cảm thấy không bán thì tốt hơn, coi như là bên kia không có ai tìm đến, giữ lại ngồi tưởng niệm cũng tốt, nếu cứ bán đi như vậy, về sau hối hận sẽ không tìm lại được, nếu là bán cho Tống Lan Bình, vậy tương lai tích góp đủ tiền, liền mua lại là được.
Tống Mộ Cẩn nhẹ gật đầu, "Ân, sớm một chút bán đến lúc đó bên nhã hàng vừa có tin tức, chúng ta có thể động thủ, hơn nữa..." Dừng một chút, nói tiếp, "Nhị cô cô khẳng định còn phải thương lượng với nhị cô phụ, không cần khiến Nhị cô cô thêm phiền toái."
Trương Tứ Nương suy nghĩ một chút, liền nói, "Vậy nghe theo con đi, còn nữa, đến lúc đó nương hoặc là cha đi cùng các con." Nhi tử cùng nữ nhi cũng đều là hài tử, nếu như bị người để ý sẽ không tốt.
"Nương, con và Dương Dương đều lớn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì ." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Hơn nữa, cũng không nhất định có thể bán được, vừa đi chính là mất một ngày công, trước mắt là ngày mùa, vẫn không nên trì hoãn chuyện trong đất." Đã không để cho mình giúp làm việc, như thế nào còn làm trì hoãn thời gian của bọn họ?
"Vậy hai đứa cẩn thận một chút, có chuyện gì thì đi tìm tam cô." Trương Tứ Nương không có khuyên nữa .
...
Qua hai ngày, Tống Mộ Cẩn cùng Tống Dương lần nữa sớm tinh mơ xuất phát đi trong trấn, lần trước hai tỷ đệ là đi bán thuốc, lần này đi bán ngọc, cao hứng nhất không gì bằng Tống Dương.
Thứ nhất, tỷ tỷ nói không đi, mặc dù không phải là thân tỷ tỷ, nhưng hắn có một người tỷ tỷ như vậy, còn thân hơn ruột thịt, thứ hai tỷ tỷ nói muốn mở cửa tiệm buôn bán, như thế một nhà về sau cuộc sống sẽ phát triển không ngừng, chỉ là ngẫm lại, Tống Dương mười hai tuổi đã cảm thấy nhiệt huyết bành trướng, cả người đều tràn đầy sức lực.
So với Tống Dương kích động hưng phấn, Tống Mộ Cẩn rất bình tĩnh.
"Bắc Bắc, Dương Dương, các ngươi lại đi trong trấn a?" Ở trên xe, hai người đụng phải Tống Ngọc Tú.
Tống Ngọc Tú mặc áo khoác nhỏ màu hạnh bạch cùng váy ngoài màu xanh nhạt nhạt hơn vỏ trai, thanh tú động lòng người như cành hoa ngọc lan nở rộ.
"Ngọc Tú tỷ." Tống Mộ Cẩn cùng Tống Dương kêu.
Tống Dương lướt nhìn ra ngoài, "Ngọc Tú tỷ tỷ cũng đi trong trấn sao? Một mình? Không cần Hòe Hòe cùng ngươi đi sao?"
Tống Ngọc Tú sắc mặt khẩn trương, nói, "Ta đến nhà tam cô có chút việc." Nói xong liền rủ mắt nhìn đầu gối.
Tống Dương cùng Tống Mộ Cẩn thấy như vậy, cũng không nói chuyện với nàng ta.
...
"Ta đi trước." Đến trong trấn Tống Ngọc Tú trực tiếp cùng hai người nói, xong liền nhập vào đám người.
Tống Ngọc Tú cùng bọn họ hai tỷ đệ từ trước đến nay không thân thiết, Tống Ngọc Tú xa cách như vậy hai người cũng không có để ý.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bán?" Tống Dương hỏi, "Phải đi hiệu cầm đồ sao?"
Tống Mộ Cẩn lắc đầu, "Không, hiệu cầm đồ nhất định sẽ áp giá thấp nhất, cho nên chúng ta không đi tiệm cầm đồ, đi Thúy Bảo Các."
Đó là cửa hàng bán đồ trang sức đeo tay a! Đến tiệm của người ta bán ngọc, đó là dưới gầm xe của người ta cướp mối làm ăn a! Tống Dương thoáng chốc trợn to hai mắt bên cạnh thủ về phía Tống Mộ Cẩn, "Đi chỗ đó bán? Người ta sẽ đuổi chúng ta ra ngoài đó!"
Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ta nghe nói Thúy Bảo Các không bắt nạt trẻ nhỏ, rất có uy tín, chúng ta đi thử một chút xem, xem bọn họ có thu hay không, nếu bọn họ không thu lại còn để ý chúng ta bán cho khách của bọn họ, vậy chúng ta lại đi nơi khác."
Nghe không phải là muốn đi qua cướp việc làm ăn của người ta, Tống Dương liền yên tâm, "Được, vậy chúng ta thử xem."
...
"Cô nương, công tử xin mời, xin hỏi muốn mua gì? Trong tiệm chúng ta kim, ngân, ngọc, trân châu, phỉ thúy, mã não mọi thứ đều có, hơn nữa chế tác tinh tế, kiểu dáng mới mẻ độc đáo."
Tống Mộ Cẩn Tống Dương hai tỷ đệ vào Thúy Bảo Các, tiểu nhị liền nhiệt tình kêu gọi, cũng không có người nào vì bọn họ ăn mặc đơn giản mộc mạc mà coi thường bọn họ.
Tống Mộ Cẩn không khỏi ở trong lòng nhẹ gật đầu, nói ra, "Ta muốn xem ngọc."
"Được, xin hỏi cô nương là muốn tặng quà? Hay là tự mình dùng?" Tiểu nhị tươi cười rạng rỡ, "Chúng ta mấy ngày hôm trước vừa nhập lô hàng mới, là phong cách mới nhất ở kinh thành, không bằng cô nương xem một chút có thích hay không ?"
"Được." Tống Mộ Cẩn gật đầu nhẹ.
"Vậy xin chờ một chút." Tiểu nhị khom người nói.
Tống Mộ Cẩn gật đầu.
"Cô nương người xem bộ ngọc phù dung này, xem một chút xem có hợp ý hay không, nếu không thích, chúng ta còn có thể làm theo yêu cầu của cô nương." Tiểu nhị cầm đồ đi ra bày trước mặt hai người.
Màu đen nhung gấm làm nổi bật ngọc phù dung màu trắng đục, bóng loáng ôn nhuận, diễm lệ động lòng người.
Tống Mộ Cẩn cúi đầu nhìn kỹ.
Tống Dương đứng ở một bên có chút ít câu nệ, bất quá cũng không có nhìn đông nhìn tây, yên tĩnh đứng bên người Tống Mộ Cẩn.
Nhìn một lát, Tống Mộ Cẩn ngẩng đầu nhìn tiểu nhị nói ra, "Không biết quý các có thu ngọc hay không?"
Tiểu nhị ngược lại cũng không có kinh ngạc, vẫn như cũ tươi cười rạng rỡ nói ra, "Chuyện cô nương nói, phải được chưởng quỹ làm chủ, còn thỉnh cô nương chờ."
Nói xong liền đi thỉnh chưởng quỹ đến.
"Trong tiệm các ngươi còn có cái nào tốt hơn chút không?"
"Tiểu thư, còn có một bộ này, người xem xem."
"Những thứ này cũng không được!"
"Lão phu nhân lễ Phật, tiểu thư không bằng mua chuỗi tràng hạt?"
"Tổ mẫu sưu tập nhiều chuỗi tràng hạt tốt, nếu tặng tràng hạt sẽ phải tặng loại tốt, hơn nữa hiện thời ta lại không ở bên cạnh tổ mẫu, muốn tặng thì tặng cái tổ mẫu không có mới tốt, nếu bị trùng thì không được."
"Tiểu thư không cần phải gấp, sinh nhật lão phu nhân vào cuối tháng năm mà."
"Vẫn là nha đầu nhà ngươi thông minh."
Tống Mộ Cẩn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua.
Một vị cô nương khoảng mười bốn tuổi người mặc đồ màu vàng đất, mang giày vải dẫn theo nha đầu ngồi ở chỗ không xa, cô nương dung mạo đoan chính thanh nhã, mặt mày trong suốt, dáng tươi cười thiên chân hồn nhiên.
Kiếp trước Tống Mộ Cẩn biết nàng! Là trưởng tức (con dâu trưởng) của hộ bộ thượng thư Triệu gia Văn Lê Hương!
Khi đó nàng một năm sẽ tới Tể Nguyên Tự mấy lần, Tống Mộ Cẩn gặp qua nàng, chỉ là lúc đó nàng là một vị thiếu phu nhân đoan trang, đẹp đẽ quý phái.
Mơ hồ nghe nói lúc nàng còn là cô nương theo phụ thân ở tại nơi nhận nhiệm vụ vài năm, chẳng lẽ chính là tại đây?
Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một chút, cười đem hà bao chứa ngọc bội lấy ra, "Ta đúng lúc có một khối ngọc bội, không biết có thể vào được mắt cô nương hay không, cô nương nếu không tin, có thể để chưởng quỹ hỗ trợ phân biệt thực hư một chút."
Nói xong lại hướng về chưởng quỹ vừa tới nói ra, "Chưởng quỹ, nếu là vị cô nương này để ý, ta có thể trước bán cho ngươi, sau đó ngươi lại bán cho nàng."
Chưởng quỹ cười cười, "Văn cô nương một mảnh hiếu tâm nếu để ý đó đương nhiên là việc tốt, cô nương cũng không cần khách khí trực tiếp bán cho Văn cô nương là được, tại hạ chỉ là giúp xem ngọc một chút."
Văn cô nương là thiên kim Huyện lệnh gia, Văn gia là thư hương môn đệ, gia môn thanh quý, giúp người cũng là giúp chính mình.
Cô nương kia lập tức cười đi tới.
Tống Mộ Cẩn đem ngọc bội từ hà bao lấy ra.
Văn Lê Hương cũng là biết xem hàng , sắc mặt sáng ngời, bất quá rất nhanh lắc đầu nói ra, "Đây nhất định là vật cô nương yêu mến, ta thế nào lại không biết xấu hổ mà lấy đi."
Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ta vốn là đưa ra bán, nếu cô nương không cần, ta cũng sẽ bán cho chưởng quỹ ."
Văn Lê Hương có chút ít do dự.
Tống Mộ Cẩn nói, "Cô nương nếu để ý, thì không cần khách khí ."
Văn Lê Hương thấy nàng mặc giản dị, nghĩ đến cũng là cuộc sống bức bách, suy nghĩ một chút gật đầu quyết định mua, lại đem ngọc bội đưa cho chưởng quỹ thỉnh hắn phỏng đoán.
Chưởng quỹ đánh giá một trăm hai mươi lượng.
Văn Lê Hương liền đưa nhiều hơn ba mươi lượng là một trăm năm mươi lượng mua lại.
Do chưởng quỹ làm chứng, hai người trả tiền nhận hàng.
Tống Mộ Cẩn cầm lấy ngân phiếu, cười nói, "Vậy ta liền cáo từ trước."
Nói xong kéo Tống Dương còn chưa có lấy lại tinh thần đi ra ngoài.
Mới ra cửa chính Tống Mộ Cẩn con mắt sắc liễm, chạm mặt một người tựa như băng nổi tuyết vỡ, chính là người lần trước trên núi đụng phải!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top