Chương 21: Hình như ta có nhi tử
Tạ Kiếm Bạch cảm nhận được khí tức tương đồng từ trên người hắn, Ngu Thừa Diễn còn có thể nói gì nữa? Hắn cũng không muốn nhận thân với y.
Hắn phiền lòng, cũng không nói rõ được, thậm chí còn mất cả hứng thú đối đầu với Tạ Kiếm Bạch như trước đây, chỉ muốn tránh y thật xa.
"Ta không làm gì cả, được sức mạnh của ngươi công nhận cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này ta cũng sẽ không làm gì đối với môn phái của ngươi, ngươi có thể yên tâm." Ngu Thừa Diễn mất kiên nhẫn nói: "Đừng làm phiền ta, đi đi."
Hắn muốn rời đi nhưng Tạ Kiếm Bạch lại chặn đường hắn, rõ ràng không muốn để hắn được như ý.
Ngu Thừa Diễn càng thấy phiền, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút bất lực.
Trước đây hắn luôn cảm thấy Tạ Kiếm Bạch không khác gì một con rối được lên dây cót, người này cố chấp đến mức kinh người, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ cắn chặt không buông.
Bây giờ bị Tạ Kiếm Bạch để mắt tới, nếu Ngu Thừa Diễn không rửa sạch sự nghi ngờ của y đối với mình, e rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ có ngày được yên ổn, không bao giờ kết thúc.
"Ta nói lại lần nữa, ta không làm gì cả." Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta sinh ra đã như vậy rồi, càng không muốn có một chút quan hệ nào với ngươi. Ngươi nếu không tin thì tự mình đi mà điều tra, ở đây chặn đường ta làm gì?"
Ngu Thừa Diễn cảm nhận được pháp lực lạnh lẽo của Tạ Kiếm Bạch thấm tới, bao trùm lấy hắn. Pháp lực của nam nhân giống như một loài động vật máu lạnh không có thân nhiệt, quấn quanh người hắn dò xét.
Hắn mặc cho Tạ Kiếm Bạch kiểm tra sau đó liền thấy trên khuôn mặt tảng băng của nam nhân xuất hiện một tia bối rối.
Có thể khiến Tạ Kiếm Bạch để lộ ra biểu cảm như vậy, điều này nhất định đã khiến y vô cùng khó hiểu.
"Ngươi quả thực không động dùng tới sức mạnh." Y nói: "Nhưng, tại sao ngươi lại có khí tức tương đồng với ta như vậy?"
"Ta làm sao biết được, tự ngươi đi mà điều tra." Ngu Thừa Diễn hừ lạnh.
Tạ Kiếm Bạch chau mày, bối rối đứng đó.
Sống nhiều năm như vậy, y chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
Trên người Ngu Thừa Diễn quả thực không có dấu vết của việc bị động tay động chân sau này. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không nhìn ra được điểm bất thường. Nhưng Tạ Kiếm Bạch là thần, sự thấu hiểu về sinh mệnh của y sâu sắc hơn người thường rất nhiều.
Tạ Kiếm Bạch có thể cảm nhận rất rõ ràng, thanh niên trước mặt này có khí tức vô cùng tương đồng với y, đó phải là người có quan hệ huyết thống cực kỳ thân thiết mới có thể sở hữu.
Trong một khoảnh khắc, Tạ Kiếm Bạch đã nghĩ, chẳng lẽ là hậu duệ của một thân nhân nào đó mà y chưa từng gặp? Không, không đúng, một vạn năm đã trôi qua, cho dù y thật sự có thân nhân để lại hậu duệ, mối liên hệ giữa y và họ cũng không nên mạnh mẽ đến vậy.
Toàn bộ sự việc đều toát ra vẻ kỳ lạ, và – thanh niên trước mặt này rõ ràng biết điều gì đó, chỉ là hắn không muốn nói ra.
Một hồi lâu sau, Tạ Kiếm Bạch mới lên tiếng: "Ngươi biết ta là ai và không hề cảm thấy kinh ngạc. Tại sao?"
"Liên quan gì đến ngươi." Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi là ai thì đã sao? Ta đã vi phạm điều luật nào của tông môn? Nếu không có thì đừng có bám lấy ta."
Nói xong câu đó, hắn lại một lần nữa rời đi, lần này Tạ Kiếm Bạch không ngăn cản.
Ngu Thừa Diễn ngự kiếm phi hành, nhìn xuống những dãy núi sông dài bên dưới, đôi vai căng cứng của hắn từ từ thả lỏng một chút. Xem ra dùng logic của Tạ Kiếm Bạch để ngăn cản y vẫn có hiệu quả.
Con người Tạ Kiếm Bạch cổ hủ, trước nay y luôn hành xử theo quy củ. Nếu không có bằng chứng, dù có nghi ngờ một người đến đâu y cũng sẽ không cưỡng ép can thiệp.
Xem ra tính cách tệ hại này của y cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Sau khi xác định Tạ Kiếm Bạch không đuổi theo nữa, Ngu Thừa Diễn liền đến ngọn núi ngoại môn để gặp Ngu Duy.
Ngu Duy đang cùng Ninh Tố Nghi trò chuyện dưới gốc cây về những điều đã thấy trong mấy ngày du ngoạn bên ngoài môn phái, vừa thấy hắn đến, nàng liền nói: "Ta đã nghe lời ngươi rồi nhé, vừa rồi ngươi hứa với ta là ba ngày không tu luyện, ngươi phải nhớ giữ lời đấy."
Thấy nàng đã quên bẵng chuyện vừa xảy ra trên chủ phong, Ngu Thừa Diễn lúc này mới yên tâm.
"Được, hứa với ngươi rồi, ba ngày không tu luyện." Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ nói.
Nghe lời hắn, Ngu Duy liền lập tức reo hò.
Ngu Thừa Diễn nhìn về phía Ninh Tố Nghi: "Ba ngày này các ngươi cứ ở trong tẩm xá đi, vừa hay ta có việc phải về chủ phong, hai ngày nữa mới quay lại."
Ninh Tố Nghi không nghi ngờ gì mà đáp: "Được."
Ngu Thừa Diễn biết chuyện của mình và Tạ Kiếm Bạch vẫn chưa kết thúc, nếu y chỉ bám lấy mình thì thôi, hắn không muốn để Tạ Kiếm Bạch chú ý đến Ngu Duy, vậy nên hắn rất nhanh đã rời khỏi ngoại môn, không nán lại thêm chút nào.
Trước đây khi hắn vào Huyền Thiên Tông đã được ghi danh ở chủ phong và được phân cho một viện riêng, mấy tháng nay hắn thật ra không mấy khi quay về.
Trên đường trở về chủ phong, Ngu Thừa Diễn thầm mắng mình không giữ được bình tĩnh. Tạ Kiếm Bạch cũng không biết hắn là ai, nếu hắn vừa rồi không phản ứng kịch liệt như vậy cũng sẽ không để Tạ Kiếm Bạch nhận ra điều bất thường.
Dù cho đối với bất kỳ ai, chuyện nhi tử tương lai của mình đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng có chút quá kỳ lạ, nhưng với thủ đoạn của Tạ Kiếm Bạch, e rằng rất nhanh y có thể điều tra ra chân tướng.
Thật phiền phức!
Ở một nơi khác, Tạ Kiếm Bạch cũng đã trở về chủ phong.
Y không phải vì đuổi theo Ngu Thừa Diễn mà là vì muốn đến xem Trắc Thiên Thạch trên đỉnh phong.
Trắc Thiên Thạch thực ra là một khối tiên thạch đến từ Thiên giới, thông qua Vô Tận Chi Hải đến hạ giới, trong quá trình mài giũa kéo dài trong hỗn độn của Vô Tận Chi Hải mà trở thành một bảo vật hiếm có.
Nó có thể phản chiếu tất cả sức mạnh mà nó tiếp xúc, cũng chính là 'đo căn cốt' mà mọi người thấy nhưng nó cũng là một vật chứa sức mạnh cực tốt.
Gần một vạn năm trước, Tạ Kiếm Bạch dựng khối đá khổng lồ này ở đây chỉ là vì lúc chiêu mộ đệ tử muốn chiếu một cái ở đây cho tiện mà thôi, nhưng thực ra dùng nó để đo căn cốt đúng là có chút lãng phí.
Trắc Thiên Thạch trước đây chưa từng chứa đựng sức mạnh của bất kỳ ai, chút năng lượng nhập vào từ việc đo căn cốt của các đệ tử căn bản không đủ để Trắc Thiên Thạch lưu trữ. Mãi cho đến mấy ngàn năm sau, tông chủ đương nhiệm của Huyền Thiên Tông muốn trộm dò xét sức mạnh của Kiếm Tôn lại không cẩn thận suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, một tia sức mạnh đó ngược lại lại bị Trắc Thiên Thạch bắt giữ.
Ai có thể ngờ rằng trong một lần tình cờ, khối tiên thạch này lại coi sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch như một pháp bảo hộ tông, kết nối với hàng ngàn vạn ngọc bài của các đệ tử Huyền Thiên Tông?
Vừa đến gần Trắc Thiên Thạch, Tạ Kiếm Bạch liền có thể cảm nhận được sức mạnh trong đá đang kích động phản hồi. Nó là một phách của y hóa thành, trong tiềm thức luôn muốn dung hợp với chủ nhân.
Tạ Kiếm Bạch không có ý định thu hồi nó ngay lập tức mà đặt tay lên mặt đá, điều động sức mạnh.
Trong mấy ngàn năm qua, số lượng đệ tử kết khế ước tông môn với sức mạnh của y nhiều không đếm xuể, thông tin như núi gào biển thét ồ ạt tràn về phía y. Tà áo của Tạ Kiếm Bạch không gió mà bay, làn tóc đen bay múa, càng làm nổi bật đôi mắt phượng chuyên chú và sắc bén của y.
Một mẩu thông tin của Ngu Thừa Diễn trong số hàng ngàn vạn đệ tử nổi bật như trăng giữa bầy sao, gần như không cần Tạ Kiếm Bạch tốn công tìm kiếm đã hiện ra trước mắt y.
Hồi lâu sau, Trắc Thiên Thạch trở lại yên tĩnh, Tạ Kiếm Bạch mới buông tay.
Y ngây người đứng tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng, mãi cho đến khi Tiêu Tử Dực đến, y vẫn còn chưa hoàn hồn.
Tiêu Tử Dực không dám hỏi Tạ Kiếm Bạch vừa rồi đi đâu, tâm trạng thấp thỏm khi một mình canh giữ chủ phong của ông cũng không có ai để giãi bày. Ông đến gần, cung kính hỏi: "Tôn thượng, có cần đến ngọn núi của vãn bối nghỉ ngơi một chút không?"
Lần này Tạ Kiếm Bạch không từ chối.
Hai người cùng nhau trở về Kiếm Phong, Tiêu Tử Dực vốn định nhường cung điện của mình cho Tạ Kiếm Bạch nhưng y từ chối, thay vào đó để Tiêu Tử Dực sắp xếp một nơi ở hẻo lánh.
Đợi đến khi Tiêu Tử Dực rời đi, Tạ Kiếm Bạch lấy pháp bảo ra liên lạc với Tiêu Lang Thiên Tôn.
Tiêu Lang nhận được liên lạc của y thì giật nảy mình. Tính cách của Tạ Kiếm Bạch tuyệt đối không phải là loại người sẽ liên lạc với đồng liêu để trò chuyện khi đi làm công vụ, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn mới khiến Tạ Kiếm Bạch chủ động liên lạc với Thiên giới.
Khi hắn kết nối pháp bảo, tay hắn còn đang run, sợ rằng sẽ nghe được tin xấu gì đó như hạ giới sắp bị hủy diệt từ phía Tạ Kiếm Bạch.
"Kiếm Bạch, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Lang mặt mày tái nhợt, hắn run giọng hỏi.
Hắn thấy Tạ Kiếm Bạch trong hình chiếu chau mày nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc làm Tiêu Lang càng thêm thấp thỏm.
Xong rồi, xong rồi, trên mặt Tạ Kiếm Bạch còn có biểu cảm nữa, hạ giới không phải thật sự sắp bị hủy diệt rồi chứ!
Dưới sự cái nhìn chăm chú và khẩn trương của Tiêu Lang, Tạ Kiếm Bạch đang trầm tư cuối cùng cũng lên tiếng: "Hạ giới có tồn tại thứ gì giống như Bồng Lai Thần Thụ không?"
Bồng Lai Thần Thụ là cây dục tiên của Thiên giới.
Tu vi càng cao, càng khó có con nối dõi, tu chân giới đã vậy huống chi là các vị thần tiên. Khả năng thần tiên có thể mang thai tự nhiên rồi sinh con chưa đến một phần triệu, đa số đều sẽ lựa chọn cầu cứu Bồng Lai Thần Thụ.
Khi họ muốn cầu tự, họ sẽ đến bái kiến thần thụ, nếu có duyên phận, Bồng Lai Thần Thụ sẽ trực tiếp mọc ra một linh quả giống như trẻ sơ sinh, được tiên khí của phụ mẫu nuôi dưỡng, linh quả sẽ hóa thành hài tử.
Nghe câu hỏi đột ngột của Tạ Kiếm Bạch, đầu óc của Tiêu Lang như bị đóng băng một lúc rồi mới lắc đầu.
"Không có. Hạ giới vẫn đang trong lục đạo luân hồi, thần thụ không có nơi để bén rễ." Tiêu Lang hỏi: "Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Sau đó, Tiêu Lang lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Tạ Kiếm Bạch có nhiều biểu cảm đặc sắc đến vậy.
Sau một hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh hỏi: "Liệu có khả năng nào, dù cho người phụ thân không hề tồn tại, hài tử kế thừa huyết mạch của người đó vẫn có thể được sinh ra không?"
Tiêu Lang: "..."
Tiêu Lang: "Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Hắn sắp không chịu nổi những câu hỏi kỳ quặc của Tạ Kiếm Bạch nữa rồi. Một người luôn cổ hủ, vạn năm qua chỉ lo công việc không bao giờ tán gẫu, đột nhiên lại hỏi nhiều câu hỏi kỳ lạ như vậy, đáng sợ đến mức khiến đầu óc người ta tê rần.
"Kiếm Bạch, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tạ Kiếm Bạch im lặng một lúc lâu.
Sau đó, y nói: "Ta hình như có một nhi tử."
Tiêu Lang: ?????
Đây là đang nói đùa sao? Tạ Kiếm Bạch nói đùa ư? Tiêu Lang cố gắng tìm kiếm vẻ mặt đang nói đùa của Tạ Kiếm Bạch nhưng quỷ tha ma bắt, biểu cảm của nam nhân này đang vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi có... ngươi có nhi tử?!" Tiêu Lang kinh ngạc đến mức mất tiếng, hắn hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
"Không biết." Tạ Kiếm Bạch nói.
"Mẫu thân của hắn là ai?"
"Không biết."
"Ngươi không biết..." Tiêu Lang nghẹn lời, hồi lâu không nói được gì: "Nhi tử của ngươi mà ngươi không rõ sao?"
Tạ Kiếm Bạch trầm mặc.
Không hỏi được câu trả lời hợp lý, y chuẩn bị muốn kết thúc liên lạc.
"Đợi đã!" Tiêu Lang quá hiểu con người y, gần như đã lên tiếng ngăn cản ngay trước khoảnh khắc Tạ Kiếm Bạch định ra tay. Hắn bất đắc dĩ nói: "Tạ Thiên Tôn, cái tật không thích nói nhiều của ngươi có thể sửa một chút được không, dù ta không hiểu tại sao ngươi lại có một nhi tử nhưng ta vẫn có thể cùng ngươi bàn bạc một chút."
Tạ Kiếm Bạch khựng lại.
Y trước nay là một kẻ độc hành, lúc ở tu chân giới là kẻ mạnh nhất, đến Thiên giới vẫn là người mạnh nhất. Y không cần phải bàn bạc với ai vì đa số chuyện trong mắt y đều không phải là vấn đề.
Nhưng lần này quả thực có chút khác biệt. Khí tức gần như tương đồng với y trên người trẻ tuổi kia chỉ có thể giải thích rằng người này có quan hệ huyết thống với y. Xét đến tuổi tác của mình, y không thể còn có huynh đệ nào sống ở hạ giới, vậy thì chỉ có thể là nhi tử.
Sao y lại có một nhi tử được chứ?
Thấy Tạ Kiếm Bạch ngầm thừa nhận, Tiêu Lang liền hỏi: "Hài tử đó có đặc điểm gì, có gì giống ngươi không?"
"Không biết." Thanh âm của Tạ Kiếm Bạch vẫn lãnh đạm: "Nhưng có lẽ có thực lực gần đến Nguyên Anh kỳ."
Nghe câu trả lời của y, Tiêu Lang liền chau mày.
"Vậy là, ngươi bây giờ thật sự không thể nhìn thấy rồi sao."
Đối với người có pháp lực cao thâm, dù không có đôi mắt vẫn có thể dùng pháp lực để cảm nhận thế giới xung quanh, huống chi là một Tạ Kiếm Bạch trước nay luôn lạnh lùng ít nói. Đây cũng là lý do ba vị Thiên Tôn còn lại không lập tức phát hiện ra chuyện này.
"Chuyện này không quan trọng." Tạ Kiếm Bạch chỉ trả lời ngắn gọn như vậy.
Ngoại trừ khoảnh khắc vừa rồi y xác định Ngu Thừa Diễn thật sự có khả năng là hài tử của mình, Tạ Kiếm Bạch đều lãnh đạm như thể chuyện này không liên quan gì đến y.
Tiêu Lang có chút đau đầu, hắn thở dài nói: "Thôi được, nếu đã vậy rồi tại sao ngươi không dùng cách mình giỏi nhất để thử xem lai lịch của hắn thế nào?"
Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu lên, dù y hiện tại không nhìn thấy nhưng đôi mắt vẫn hướng chính xác về phía Tiêu Lang.
"Ý gì?" y hỏi.
"Nói đơn giản là..." Tiêu Lang lên tiếng: "Đánh cho hắn một trận."
—-----
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, chương sau sẽ bắt đầu vào VIP rồi~ Bắt đầu cuộc sống thường ngày của phụ từ tử hiếu (cha hiền con thảo).
Truyện này sẽ không dài như truyện về tiểu sư muội được cả nhóm cưng chiều, cũng sẽ không có tình tiết máu chó, chỉ là một bộ truyện nhỏ ngọt ngào về luân lý gia đình. Những chuyện ngược đãi mèo con tuyệt đối sẽ không có, chuyện đau đớn nhất của nàng chính là bị ép học.
Tôi, tác giả cố chấp, mãi mãi yêu thích thể loại cả nhà đoàn viên (づ ̄3 ̄)づ Hy vọng mọi người mỗi ngày đều vui vẻ nhé.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top