(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Chuông báo thức đánh thức Seonghwa khỏi giấc ngủ say. Cậu tìm kiếm điện thoại của mình dưới chăn và nguyền rủa khi không thể tìm thấy nó. Có lẽ chàng trai trẻ đã để nó ở một nơi khác trước khi đi ngủ, nhưng cậu không nhớ khi nào và ở đâu. Nhìn xuống, cậu thấy nó đang sạc trên sàn.


Seonghwa tắt chuông báo thức, chọn một bộ đồ rồi đi tắm. Cậu cảm thấy kiệt quệ về tinh thần và thể chất, vì vậy cậu hy vọng rằng việc tắm vòi sen sẽ giúp mình thư giãn ít nhất một chút. Cậu biết rằng mình cần một sự thay đổi trong cuộc sống và cậu không thể tiếp tục đi làm ở cùng một nơi khiến mình kiệt sức; nhưng đồng thời, cậu đã quen với việc này đến mức không muốn bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

"Chào buổi sáng!" Yeosang vui vẻ nói, rót sữa vào bát.

"Buổi sáng!" Seonghwa trả lời khi bước vào bếp, hầu như không mở mắt ra.

"Vậy là hôm qua anh đã nhuộm tóc màu hồng!" Yeosang kêu lên. "Trông nó đẹp quá!'

"Wooyoung đã cố gắng, keyword tried*, để giúp anh." Seonghwa giải thích trong khi nhìn vào tủ lạnh xem mình có thể ăn gì. "Em ấy đã giúp anh tẩy và nhuộm phần tóc phía sau."




Cậu hầu như không rời khỏi nhà và đã nghĩ về thời điểm mình sẽ trở về và toàn bộ căn hộ sẽ là của mình vì bạn cùng phòng của Seonghwa, Yeosang, chủ yếu dành cả đêm với bạn trai của ẻm, Jongho. Seonghwa thích việc ở một mình trong căn hộ. Cậu thích sự yên bình, tĩnh lặng và khoảng thời gian một mình mà nơi trống trải đó mang lại. Cậu không thể ngừng nghĩ về việc khi nào sẽ được trở về nhà, nấu những món ăn ngon và xem say sưa chương trình mà cậu đã lưu vào mục 'xem sau' trên Netflix vài tuần trước.

Vì lý do nào đó, ngày hôm nay cảm giác thật dài đối với Seonghwa khi đến nơi làm việc. Chuyến tàu điện ngầm đầu tiên mà cậu thường đi làm bị trễ 15 phút và khi chuẩn bị xuống ở chuyến thứ hai, cậu suýt lỡ ga vì tàu điện ngầm quá đông khách, những người mà dường như không quan tâm đến người khác. Sự lo lắng gần như ăn tươi nuốt sống Seonghwa và cậu gần như sẵn sàng bỏ cuộc ngay lúc đó để về nhà. Nhưng chàng trai biết cậu không đủ khả năng để làm điều đó. Cậu cần tiết kiệm tiền để mua họa cụ mới; ngoài ra, cậu không muốn chuyển về sống với bố mẹ mình; Seonghwa thích sống một mình (với bạn cùng phòng).

Không còn nhiều thời gian, Seonghwa bắt đầu đi bộ nhanh hơn đến mức gần như chạy đến cửa hàng cho kịp giờ; Khi đến trước cửa hàng, cậu đã hết hơi nhưng vẫn kịp thay bộ đồng phục của cửa hàng.

Seonghwa vào cửa hàng xin lỗi quản lý vì đến muộn và đi thẳng vào phòng thay đồ. Sau khi thay đồng phục, cậu kiểm tra lịch trình trong ngày để xem mình phải làm gì trong năm giờ tới. Cậu đã khóc trong lòng khi thấy rằng mình phải đứng ở cửa trong hai giờ tới. Kể từ khi có quy định mới về Covid-19, họ phải kiểm tra mọi khách hàng muốn ghé thăm cửa hàng để xem họ có giấy chứng nhận vắc xin hay đã nhiễm virus trong vài tuần qua, và họ có thể đưa cho khách hàng dây đeo cổ tay, điều này mang lại cho họ thẻ để đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác mà không cần phải xuất trình giấy chứng nhận nữa. Chỉ ý nghĩ rằng mình phải dành hàng giờ tiếp theo để mỉm cười và cố gắng không gây gổ với những vị khách hàng thô lỗ cũng khiến Seonghwa phát điên. Cậu thở dài và đi ra cửa.

Tạm thời bây giờ không quá bận rộn, đặc biệt là sáng thứ ba, Seonghwa cảm thấy buồn chán, chỉ dựa vào cửa và nhìn người qua lại. Một lúc sau, cậu bắt đầu nhìn vào các cửa hàng phía trước cửa hàng nơi cậu làm việc, nhưng mắt cậu dừng lại khi nhìn vào cửa hàng ngay trước mặt mình. ở cửa là một chàng trai, chắc cũng đang làm công việc giống như Seonghwa, kiểm tra khách hàng; cậu nghĩ chàng trai ấy có lẽ là một nhân viên mới vì cậu đã không gặp anh ta cho đến hôm nay.

Vì vậy cậu nhìn chằm chằm- và nhìn chằm chằm người kia rất lâu. Cậu không nhận ra điều đó cho đến khi có hai khách hàng đến gặp Seonghwa để hỏi về một cửa hàng mà Seonghwa không biết nó có thể ở đâu. Sau khi họ rời đi, cậu cố gắng kiểm soát bản thân bằng những việc khác chỉ để thời gian trôi qua thật nhanh. Cậu đi từ việc gấp vài chiếc quần trên bàn, quay lại cửa để kiểm tra xem khách hàng có đang chờ vào cửa hàng hay không và sau đó quay lại gấp quần áo. Lát sau, cậu cảm thấy mệt mỏi với việc gấp quần áo, đặc biệt là khi khách hàng sẽ lại khiến chúng trở nên lộn xộn, vì vậy cậu quay trở lại cửa.

Trở lại cửa và không làm gì ngoài việc nhìn dòng người qua lại, Seonghwa cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình; cậu nhìn vào cửa hàng duy nhất mà ai đó cũng đang đứng và kiểm tra chứng nhận của mọi người, và đó là cửa hàng đối diện cậu. Nhưng khi nhìn người con trai đang đứng đó, cậu thấy anh ta đang vội viết gì đó trên giấy. Seonghwa nghĩ rằng có lẽ cậu chỉ đang tưởng tượng thôi, bởi vậy cậu chỉ gạt đi và tiếp tục nhìn những người xung quanh, trong trường hợp họ muốn vào trong.




Ngạc nhiên thay, sáng nay Seonghwa thức dậy trước cả tiếng chuông báo thức. Cậu kiểm tra thời gian và rên rỉ khi thấy rằng mình đã thức dậy sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến. Cậu dành 10 phút chỉ để nhìn chằm chằm lên trần nhà và suy nghĩ xem mình nên làm gì. Chàng trai quyết định chỉ đi tắm và có thể nấu gì đó sau đó.

Khi vào bếp, cậu thấy Yeosang và Jongho đang ngồi ở bàn, và ăn.

"Chào buổi sáng!" Seonghwa ngái ngủ nói trong khi cậu ngồi vào bàn "Anh không nghe thấy khi em về nhà tối qua."

"Thực ra em đã không." Yeosang đứng dậy khỏi bàn để lấy cho Seonghwa một đĩa thức ăn. "Em đã qua đêm ở nhà Jongho. Tụi em chỉ qua vì em cần vài thứ cho khóa học ngày hôm nay." Đặt chiếc đĩa trước mặt Seonghwa, Yeosang đặt tay lên vai cậu. "Và em nghĩ sẽ làm cho anh một món gì đó để ăn, như một lời xin lỗi vì đã không dành nhiều thời gian cho nhau."

"Chà, bạn cùng phòng của năm." Seonghwa mỉa mai. "Em có thể nói 'xin lỗi' bằng cách thỉnh thoảng dọn dẹp đống lộn xộn." Anh cười thầm trong khi duỗi tay.

Yeosang chỉ lè lưỡi. "Tụi này sẽ đi ngay." Em thông báo trong khi đặt đĩa của mình và Jongho vào bồn rửa. "Chúng em sẽ trễ học mất. Em sẽ rửa bát sau khi trở về từ trường đại học." Yeosang cố gắng không làm Seonghwa nổi điên lần nữa vì không làm việc nhà.

Sau khi tất cả nói lời tạm biệt và Yeosang và Jongho rời đi, Seonghwa cũng bắt đầu chuẩn bị đi làm. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cậu chỉ muốn ở nhà. Cậu khoác chiếc túi lên vai và nhận ra rằng cậu không thể tìm thấy chìa khóa của mình. Cậu bắt đầu hoảng loạn và nhìn khắp nơi trong căn hộ. Tất cả những gì cậu muốn là một ngày mình có thể đi làm sớm hơn và có lẽ là thử mua vài bộ quần áo mới; và cậu nghĩ rằng hôm nay có thể là ngày đó, đặc biệt là khi cậu thức dậy trước khi chuông báo thức kêu. Nhưng có lẽ vũ trụ có những kế hoạch khác bởi vì khi cậu tìm thấy chìa khóa của mình, cậu nhận ra rằng mình sẽ lại đi làm muộn.

Seonghwa kiểm tra lịch trình của ngày hôm đó, chỉ để thấy rằng cậu được lên lịch kiểm tra trong hai giờ vào cuối ca làm việc của mình.

Khi hai giờ cuối cùng đến, cậu đi thẳng ra cửa. Đó là một ngày buồn tẻ khác, cửa hàng của họ không có khách hàng, vì vậy cậu sẽ ở lại suốt hai giờ chỉ để dựa vào cửa. Cậu chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không nhận ra rằng mình đang nhìn vào cửa hàng trước mặt cho đến khi một khách hàng đến gặp cậu để kiểm tra giấy chứng nhận của họ.

Sau khi có thêm vài khách hàng đến, Seonghwa thấy mình lại nhìn vào cửa hàng trước mặt cậu - tên nhân viên mới từ hôm qua đã ở đó. Nhưng hôm nay chàng trai đã khác; tóc của anh màu đen, là kiểu undercut pha một chút mullet. Seonghwa đã phải lòng anh ta ngay lúc đó.

Nhưng lần này nhân viên mới cũng nhìn Seonghwa. Họ nhìn nhau trong vài giây cho đến khi một nhóm người đến gặp Seonghwa để cho cậu xem giấy chứng nhận. Khi cậu hoàn thành và nhìn lại cửa hàng đó, chàng trai với mái tóc undercut đã biến mất. Cậu chỉ thở dài và cố gắng lấy lại tâm trí của mình bằng cách nào đó




Tuần tiếp theo, Seonghwa và chàng trai ở cửa hàng kia cứ nhìn nhau một cách lặng lẽ. Seonghwa biết được từ một trong những đồng nghiệp của mình, người đã đến cửa hàng đó 2/3 lần để hỏi xem họ có dây đeo cổ tay không, rằng chàng trai undercut đó tên là Hongjoong. Trong một khoảnh khắc, Seonghwa bắt đầu tự hỏi liệu Hongjoong cũng đang nhìn mình hay cậu chỉ đang tưởng tượng mọi thứ.




Seonghwa thấy mình đứng trước trung tâm thương mại nơi cậu làm việc, cân nhắc liệu có nên đi làm hay bỏ cuộc ngay lúc này. Cậu thở dài, đi vào trong và bước vào cửa hàng cậu làm. Cậu kiểm tra lịch trình trong ngày và sau khi thở dài 100 lần cho ngày hôm đó, thay đồng phục. Sau khi cất quần áo vào tủ, cậu (lại) đi ra cửa trong hai giờ tới và hy vọng điều tốt nhất. Hôm nay cậu không có tâm trạng cho bất kỳ khách hàng thô lỗ hay ủ rũ nào. Cậu chỉ muốn ngày hôm nay kết thúc để mình có thể về nhà, khóc hết nước mắt và xem màn trình diễn yêu thích của cậu.

Cậu cảm thấy rất quá tải và việc phải đứng ngoài cửa không giúp được gì cho cậu cả. Vì vậy, cậu quyết định chỉ đi đến và gấp một số quần áo gần cửa, chỉ để mình có thể để mắt đến khách hàng.

Seonghwa lạc trong mớ suy nghĩ của mình, cậu không nghe thấy khi ai đó đến bên và nói 'xin chào'. Cậu chỉ cảm thấy ai đó vỗ vào vai mình, vậy nên cậu quay lại để xem người ấy là ai, đồng thời hy vọng rằng đó không phải là người quản lý yêu cầu cậu làm nhiều việc hơn mức cậu phải làm. Nhưng khi quay lại, cậu thấy Hongjoong, chàng trai undercut ở cửa hàng đối diện cửa hàng Seonghwa làm việc.

"Vâng? Chào? Xin chào-" hơi thở của Seonghwa nghẹn lại trong cổ họng và cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói, vì vậy cậu chỉ khẽ lầm bầm.

"Chào. Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình." Hongjoong xin lỗi, cảm thấy có lỗi vì đã làm cậu bé tội nghiệp sợ hãi. "Tôi chỉ muốn hỏi liệu cậu có một vài dây đeo cổ tay dự phòng không? Chúng tôi đã hết và họ không còn giữ chúng ở bàn thông tin nữa."

"Xin lỗi, chúng tôi cũng vừa hết rồi." Seonghwa đáp.

"Ồ không sao đâu, đừng lo!" Hongjoong mỉm cười rời khỏi cửa hàng.

Vài giờ sau, Seonghwa vẫn ở cửa. Một đồng nghiệp thông báo bị ốm và không thể đi làm hôm nay, vì lý do đó Seonghwa phải ở lại cửa thêm một giờ nữa. Thời gian trôi quá chậm, cậu thấy mình chỉ đang xem qua iPod của công việc để xem có ứng dụng nào ở đó hoặc liệu cậu có thể tìm thấy thứ gì thú vị không. Khi cậu chuẩn bị mở App Store, cậu cảm thấy có ai đó đang đứng trước mặt mình.

"Chào cậu lần nữa nhé!" Hongjoong cười khúc khích.

Anh cười khúc khích. Còn Seonghwa cảm thấy muốn khóc ngay tại chỗ.

"Chào." Seonghwa nói và bỏ iPod vào túi quần jean.

"Đây." Hongjoong đặt một chiếc hộp vào tay Seonghwa. "Đây là một chiếc hộp đựng dây đeo cổ tay. Quản lý của chúng tôi đã đi sớm hơn để lấy một cái và tôi nhớ rằng cậu cũng không có, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi có thể đưa cho cậu một ít."

"Ồ- cảm ơn anh!" Seonghwa trả lời, nhận lấy cái hộp và đặt nó lên cái bàn gần cửa.

"Không có gì! Còn nữa, khi nào ca làm việc của cậu kết thúc?" Hongjoong hỏi khi dựa vào cửa.

"Lúc bảy giờ." Seonghwa cảm thấy toàn thân như đang bốc cháy. "Để làm gì?" cậu hỏi trong khi đẩy kính trên mũi bằng cả hai tay.

"Uh- Tôi có một bữa tiệc mà tôi phải đến vào ngày mai và tôi cần mua một bộ đồ. Tôi đã nghĩ có lẽ cậu có thể giúp tôi.

"Ý anh là-" Seonghwa rất bối rối và xấu hổ cùng một lúc.

"Ý tôi là," Hongjoong đặt tay lên cổ, cảm thấy như mọi sự tự tin của mình biến mất "Cậu biết cậu có những bộ đồ nào. Và điều đó có nghĩa là tôi sẽ không phải dành thời gian không cần thiết để tìm kiếm những bộ quần áo có thể không phù hợp với dịp này."

"Được rồi, tôi hiểu." Seonghwa đồng ý. "Tôi sẽ đợi anh."




"Nhưng anh đang tham dự tiệc gì vậy?" Seonghwa hỏi, để cậu biết đưa Hongjoong đi đâu. "Quan trọng nhất, anh cần gì? Chỉ một chiếc áo sơ mi? Quần dài? Hay toàn bộ trang phục?

"Chỉ là một chiếc áo sơ mi. Không quá đặc biệt, chỉ là một bữa tiệc bình thường giữa những người bạn."

"Vậy thì đi theo tôi. Những chiếc áo sơ mi ở phía sau." Seonghwa bắt đầu đi ra phía sau cửa hàng, Hongjoong theo sau cậu. "Nhìn anh này, tôi nghĩ cái này sẽ hợp với anh..." Seonghwa cầm một chiếc áo sơ mi giả da "...hoặc có thể là một chiếc kẻ sọc" cậu cầm nó bằng tay còn lại.

"Tôi không chắc. Bây giờ tôi nghĩ về điều này, có lẽ một chiếc áo phông sẽ tốt hơn?" Hongjoong thử đến khu vực áo phông.

"Tôi không nghĩ vậy. Hãy thử cái giả da trước, rồi chúng ta sẽ xem anh mặc áo phông có đẹp hơn không." Seonghwa cảm thấy khá tự tin. Nhưng ngay khi cậu cảm nhận được những cảm giác tự tin đó, cũng là lúc chúng nhanh chóng rời bỏ cậu. "Tất nhiên là chỉ khi anh muốn."

Hongjoong nhìn lại chiếc áo sơ mi giả da và thở dài. Anh nhận lấy nó từ tay Seonghwa và đi vào phòng thử đồ.

"Cậu nghĩ sao?" Hongjoong mở rèm ngay lúc Seonghwa đang ở trước mặt.

"Tôi đã mang thêm quần áo cho anh phòng trường hợp anh không thích chiếc áo sơ mi." Seonghwa cũng nói cùng lúc Hongjoong hỏi cậu về cái áo.

Hongjoong chỉ cười khúc khích.

Seonghwa muốn khóc và muốn chết cùng một lúc.

"Tôi nghĩ rằng nó phù hợp với anh." Seonghwa cố nói. "Nhưng một lần nữa, tôi có những thứ khác ở đây nếu anh muốn thử."

"Thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ mua cái này." Hongjoong lại nhìn vào gương. "Tôi cũng vừa mới nhận ra: chúng ta đã nói chuyện một vài lần nhưng chúng ta không biết tên của nhau. Tôi là Hongjoong!"

"Anh nói đúng." seonghwa khẽ cười. "Tôi là Seonghwa!"




Bị mắc kẹt trong phòng kho cả ngày chỉ để gấp quần áo, cứ năm phút một lần, Seonghwa lại kiểm tra thời gian. Nhận ra rằng đã gần đến lúc cậu có thể về nhà, Seonghwa đi đến phòng kỹ thuật nơi họ cần giao iPod cho phụ trách và sau đó đi thay đồ. Cậu nói lời tạm biệt với người quản lý và rời khỏi cửa hàng. Trên đường ra ngoài, cậu thấy Hongjoong đang đứng ở cửa nơi anh làm việc, nhìn vào điện thoại của mình.

Seonghwa tự hỏi liệu cậu có nên tới chỗ Hongjoong hay không. Cậu hít thở sâu vài lần, chỉ để có thêm một chút can đảm, và sau đó đến bên Hongjoong.

"Xin chào!" Seonghwa vẫy tay trước mặt Hongjoong.

"Chào!" Hongjoong mỉm cười. "Hôm nay cậu đã xong việc hay đang có thời gian nghỉ ngơi?"

"Tôi đã xong việc của ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn xem bữa tiệc cách đây vài ngày thế nào. Tôi không gặp anh trong những ngày qua, vì vậy tôi không có cơ hội để hỏi." Seonghwa cho tay vào túi áo khoác, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

"Nó đã bị hủy bỏ." Hongjoong thở dài. "Tôi-" anh ấy ngừng lại một lúc lâu "Tôi nhận được tin nhắn từ một trong những người bạn của tôi nói rằng họ phải rời khỏi thị trấn."

"Ồ, tôi rất tiếc khi nghe điều đó. Nhưng anh có thể trả lại áo sơ mi. Nếu anh muốn. Ý tôi là, anh có thời hạn là 30 ngày. Nhưng, một lần nữa, chỉ khi anh muốn." Seonghwa lầm bầm.

Hongjoong nhìn Seonghwa, quan sát cậu đang cố hoàn thành ý nghĩ trong đầu, và chỉ cười khúc khích.

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Có thể tôi sẽ làm vậy. Nhưng dù sao đi nữa, cậu có kế hoạch nào không? Bây giờ cậu đang làm gì?"

Seonghwa nghĩ bây giờ cậu có thể khóc vì rất nhiều lý do, một trong số đó là nghe thấy tiếng cười khúc khích của Hongjoong, một lần nữa.

"Tôi không biết." Seonghwa không biết phải trả lời câu hỏi của Hongjoong như thế nào. "Tôi hơi khát nước nên tôi nghĩ mình sẽ đi mua trà sữa trân châu."

"Ồ, trà sữa trân châu! Tôi thích nó!" Hongjoong vui vẻ trả lời. "Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đến đó trong vài ngày tới." Anh hào hứng nói.

"Điều đó ổn thôi." Seonghwa thấy cặp kính của mình bắt đầu mờ đi vì ngại ngùng. Cậu hy vọng rằng Hongjoong nghĩ rằng kính của cậu bị mờ là do chiếc khẩu trang mà cậu đang đeo chứ không phải vì khuôn mặt của cậu đã bị đọc hết**.

"Ồ, còn nữa, cậu có thể giúp tôi một lần nữa vào ngày mai được không?" Hongjoong nói thêm trước khi Seonghwa rời đi.

"Chắc chắn rồi, chỉ cần đến tìm tôi khi anh kết thúc ca làm việc vào ngày mai." Seonghwa đẩy kính lên cao hơn trên mũi, hy vọng nó sẽ giúp làm lớp hơi mờ biến mất.




[Có lẽ tui sẽ đổi xưng hô của Joong từ đây, tác giả không nói về việc họ có bằng tuổi hay không nhưng...¯\(°_o)/¯]

Seonghwa đang giao dịch với một khách hàng khó chịu ở quầy thu ngân thì thấy Hongjoong cũng đang đi về phía quầy. Seonghwa nhìn khắp nơi để xem liệu cậu có thể tìm được một trong những người quản lý để giúp mình không. Khi chắc chắn rằng mình không thể nhìn thấy ai, cậu sẽ gọi cho ai đó qua bộ đàm. Cậu ghét ở quầy thu ngân; bằng thế lực nào đó, phần lớn khách hàng đều thô lỗ mà không có lý do.

Sau khi vị khách rời đi và thấy rằng không có ai đang đợi trả tiền, Seonghwa vẫy tay ra hiệu cho Hongjoong đến chỗ cậu.

"Anh gặp may đấy. Thường vào thời điểm này, chúng tôi có rất nhiều khách." Seonghwa mỉm cười với Hongjoong. "Vậy, chính xác thì anh đang tìm cái gì vậy?"

Hongjoong suy nghĩ vài giây trước khi trả lời. "Tôi nghĩ rằng tôi đang tìm kiếm một chiếc áo khoác."

"Anh không chắc sao?" Seonghwa bối rối hỏi. "Tôi đang nghĩ anh biết anh đang tìm gì vì hôm qua anh đã nhờ tôi giúp một lần nữa."

"Tôi biết, tôi thực sự biết!" Hongjoong cố gắng tự cứu mình. "Tôi chỉ...mất tập trung."

"Được rồi, đi tìm áo khoác cho anh nào!" Seonghwa rời bàn thu ngân và đi thẳng đến trước cửa hàng, nơi để áo khoác. "Anh đang tìm kiếm một chiếc coat? Hay jeans jacket? Hay một cái bằng da?***"

"Một chiếc jacket bằng da. Khóa kéo áo khoác của tôi bị hỏng nên tôi cần một cái mới." Hongjoong nhìn chiếc áo khoác da được bày bán. "Ví dụ như cái này, cái ở trước mặt chúng ta."

Seonghwa cười khúc khích. "Đó là chiếc áo khoác da duy nhất mà chúng tôi có." Cậu tìm size của Hongjoong và đưa nó cho anh trước khi chỉ vị trí của chiếc gương.

"Em nghĩ sao?" hongjoong nhìn seonghwa hỏi.

"Nó trông hợp với anh." Seonghwa nhìn Hongjoong trong gương. "Anh có muốn thử một cái khác không?"

"Không, không sao đâu. Tôi tin em, tôi sẽ mua cái này." Hongjoong nói trong khi cởi áo khoác và trả lại cho Seonghwa, theo cậu đến quầy thu ngân.




May mắn thay, tuần sau Seonghwa rảnh. Cậu đã chờ đợi nó rất nhiều và thực hiện rất nhiều kế hoạch, đến nỗi bây giờ cậu không biết phải làm gì. Cậu chỉ dành cả ngày trên đi văng, đắp chăn và chăm chú xem danh sách 'xem sau' của mình trên Netflix.

Nhưng đồng thời, cậu cảm thấy như thiếu một cái gì đó. Cậu nhớ những tương tác giữa cậu và chàng trai undercut. Cậu nói chuyện với anh, mặc dù hầu hết thời gian cậu lảm nhảm và nói lắp. Và Hongjoong cười khúc khích mỗi khi cậu ngại ngùng.

Seonghwa cảm thấy kỳ lạ. Cậu đã không phải lòng một ai đó trong một thời gian, vì vậy cậu không biết liệu cảm giác của mình là bình thường hay chỉ đang phóng đại. Nhưng cậu hy vọng rằng tất cả những cảm giác đó, đến một lúc nào đó, sẽ qua đi.

Tuy vậy, hầu như lúc nào cậu cũng nhìn Yeosang và Jongho. Cậu thấy họ hạnh phúc như thế nào và ước có lại thứ xúc cảm đó. Cậu không thực sự ghen tị, nhưng không có nghĩa là cậu không có cảm giác đó. Cậu rất bối rối về cảm xúc của mình và cậu không biết phải làm gì với nó.




Vào ngày đầu tiên khi cậu trở lại làm việc, cậu cảm thấy rất choáng ngợp. Khách hàng nhiều hơn bình thường và điều đó có nghĩa là công việc nhiều hơn bình thường. Cậu chỉ thở dài và hy vọng rằng người quản lý sẽ thay đổi ý định và gửi cậu đến kho hàng, nơi cậu không phải đối phó với bất kỳ ai.

Khi gấp xong vài chiếc áo nỉ trên bàn, cậu cảm thấy có ai đó đang vỗ vai mình.

"Chào! Xin lỗi đã làm em giật mình!" Hongjoong cười khúc khích.

"Chào!" seonghwa quay lại đặt chiếc áo cuối cùng lên bàn.

"Tôi đã rất nhớ em!" Hongjoong tiếp tục, không để Seonghwa nói gì thêm. "Tôi đã lo lắng rằng em bị sa thải hoặc đã có điều gì đó tồi tệ xảy ra với em!"

"Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng." Seonghwa thấy mặt mình đỏ hết cả lên. Cậu hy vọng rằng đó chỉ là do trí tưởng tượng của mình. "Tôi đã có một tuần rảnh rỗi; tôi đã quên nói với anh, xin lỗi!

"Không sao đâu, em không cần phải xin lỗi vì bất cứ điều gì." Hongjoong trấn an cậu. "Nhưng bây giờ em đã ở đây, tuần trước tôi đã tìm thấy hai chiếc áo nỉ mà tôi thích. Vì em không ở đây, tôi đã đợi em quay lại để hỏi xem cái nào đẹp hơn." Anh nhìn trên bàn để xem còn hai chiếc áo nỉ ở đó không. "Ồ, nhưng em không còn hai cái đó nữa."

"Chúng trông như thế nào? Có lẽ tôi có thể tìm thấy chúng trong phòng kho." Seonghwa lấy chiếc iPod của mình ra, mở khóa và tìm kiếm dựa trên những gì Hongjoong mô tả cho cậu về chiếc áo nỉ. "Nhưng chúng là những màu cơ bản. Một màu đen và một màu xám. Tại sao anh cần sự giúp đỡ của tôi trong việc lựa chọn?" Seonghwa bối rối hỏi.

Hongjoong không nói gì trong vài giây. "Nhưng- em làm việc ở đây và tôi nghĩ có lẽ có sự khác biệt giữa chúng."

Giờ đến lượt Seonghwa cười khúc khích. "Chúng cùng là áo len. Chỉ là màu sắc khác nhau. Nhưng nếu anh muốn hỏi tôi, tôi sẽ chọn cái màu đen. Nó dễ dàng hơn để phối với các loại quần áo khác nhau." Câu nói cuối giống như một câu hỏi, nhưng không ai trong số họ nói bất cứ điều gì về nó.

"Vậy tôi muốn cái màu đen. Cảm ơn!" Hongjoong quyết định.




"Seonghwa, xin chào!" Hongjoong chào cậu. "Em đang làm gì ở đây? Em có muốn mua một số cuốn sách không?

"Chào!" Seonghwa khẽ vẫy tay. "Đáng buồn thay, hôm nay thì không! Tôi cũng muốn đi mua thứ gì đó lắm, nhưng chúng tôi không còn vòng đeo tay nữa, tôi cảm thấy lười xuất trình giấy chứng nhận vắc xin mỗi khi muốn vào cửa hàng và tôi muốn hỏi xem anh có cái nào không."

"Ồ, tôi hiểu rồi. Ừ, chúng tôi có. Xin vui lòng đợi ở đây một vài giây, tôi sẽ đi ra phía sau để lấy thêm dây đeo cổ tay." Hongjoong nháy mắt và quay lại.

Seonghwa cầm lấy điện thoại và tự giải trí cho đến khi Hongjoong quay lại. Cậu nghĩ rằng mình có thể đi xem họ có loại sách gì ở đây, cậu hơi nhớ việc đọc sách. Thỉnh thoảng cậu ăn cắp sách của Yeosang và giờ cậu bắt đầu cảm thấy tồi tệ khi làm việc đó.

"Tôi đã trở lại!" Hongjoong thông báo, mỉm cười.

Seonghwa cuộn áo len vào và Hongjoong cẩn thận đeo vòng vào cổ tay.

"Ồ, nhân tiện, ngày mai tôi được nghỉ. Tôi chỉ nói cho anh biết thôi, phòng khi anh sẽ lo lắng vì không nhìn thấy tôi trong cửa hàng." Seonghwa nháy mắt.

"Đừng trêu chọc tôi! không vui chút nào!" Hongjoong đáp lại một cách bông đùa. "Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày kia! Chúc một ngày tốt lành!"




Về nhà sau vài giờ, Seonghwa thay quần áo và tháo chiếc vòng ra. Cậu tình cờ nhìn vào mặt sau của nó và thấy một số điện thoại với các chữ cái 'hj' được viết bên cạnh. Cậu không biết phải phản ứng ra sao, cảm thấy thế nào và phải làm gì.

Cậu lấy điện thoại ra, lưu số và dành 5 phút tiếp theo để suy nghĩ xem mình có nên gửi tin nhắn hay không.

Cuối cùng, cậu quyết định gửi cho Hongjoong một tin nhắn. Dù sao thì, cậu không có gì để mất.

'Chào! Seonghwa nè :)'

Và bây giờ Seonghwa chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đợi tin nhắn trả lời và đồng thời nghĩ rằng đây là một sai lầm.

'Chào đằng ấy. Em mất đủ thời gian để gửi tin nhắn cho tôi :p'

Seonghwa đọc tin nhắn rất nhiều lần để hiểu Hongjoong muốn nói gì. Ý anh là gì khi nói 'em đã mất đủ thời gian'? Cậu không biết phải nói gì, vì vậy cậu chỉ gửi lại một biểu tượng cảm xúc vui vẻ




Khi Seonghwa đi làm sau một ngày rảnh rỗi, nơi đầu tiên cậu dừng chân là cửa hàng sách Hongjoong làm việc. Cậu thấy anh ở phía sau cửa hàng, đang đặt một số cuốn sách lên giá. Cậu chỉ vỗ vào vai Hongjoong.

"Chào!" Seonghwa vẫy tay sau khi Hongjoong nhìn cậu.

"Chào!" Hongjoong nhặt những cuốn sách anh đánh rơi. "Em có hứng thú với một cuốn sách không?"

"Có lẽ tôi sẽ xem xét sau, nhưng bây giờ tôi cần nói chuyện với anh về điều gì đó khiến tôi khó chịu vì anh đã cho tôi số điện thoại của anh"

"Ồ-" hongjoong có vẻ lạc lõng trong giây lát. "Tôi xin lỗi nếu điều đó khiến em cảm thấy kỳ lạ hoặc không thoải mái. Đó không phải là ý định của tôi."

"Không, không sao đâu, đừng lo. Tôi sẽ không nhắn tin cho anh đâu nếu tôi không thoải mái" Seonghwa cố đảm bảo với anh. "Tôi chỉ muốn hỏi ý của anh là gì khi nói 'em mất đủ thời gian để gửi tin nhắn cho tôi'?

Hongjoong chỉ cười khúc khích. Anh đặt tay lên mặt và tiếp tục cười.

"Ồ, em là cậu bé dễ thương nhất đó sao?" Hongjoong đặt tay lên cánh tay Seonghwa.

Seonghwa vẫn còn rất bối rối về toàn bộ tình huống.

"Em có nhớ khi tôi đến gặp em và đưa cho em một hộp dây đeo cổ tay không?" Hongjoong tiếp tục và Seonghwa chỉ gật đầu. "Tôi đặt một tờ giấy ở đó và số của tôi trên đó."

Seonghwa quên cách thở trong giây lát. "Tôi thấy có một tờ giấy, nhưng nó không có bất kỳ số nào trên đó. Tôi nghĩ đó là một sự nhầm lẫn hay gì đó, vì vậy tôi đã vứt nó đi." Seonghwa lấy tay che mặt và điều duy nhất cậu muốn làm lúc này là chạy trốn.

Hongjoong chỉ cười khúc khích. "Đừng lo. Cuối cùng, em vẫn nhắn tin cho tôi. Ngay cả khi tôi phải tìm những cách khác.

"Tôi rất xin lỗi." Seonghwa cố xin lỗi. "Thực sự, thực sự xin lỗi."

"Này, không sao đâu!" Hongjoong (lại) đặt tay lên cánh tay của seonghwa. "Như tôi đã nói, cuối cùng tôi đã có được số của em. Vậy đó! Đừng xấu hổ về điều này. Đây không phải là một vấn đề lớn!" anh tiếp tục. "Và em cũng đừng nghĩ rằng tôi đã quên cuộc hẹn uống trà sữa trân châu của chúng ta nhé!"




Một ngày bận rộn khác. Một ngày khác khi Seonghwa tiếp tục phải ở lại cửa hai giờ để kiểm tra khách hàng. Cậu rất bận vì phải kiểm tra và nói chuyện với mọi người, đến nỗi cậu không nhìn thấy Hongjoong đến bên cạnh mình và dựa vào cửa. Phải mất vài phút sau Seonghwa mới nhận ra Hongjoong đang ở bên cạnh mình.

"Chào!" Seonghwa mỉm cười với Hongjoong. "Anh đứng đó bao lâu rồi?"

Seonghwa nhận ra rằng Hongjoong đang mặc chiếc áo sơ mi giả da mà anh đã mua vài tuần trước và cậu suýt khóc ngay tại chỗ.

"Không lâu đâu, đừng lo. Tôi tự hỏi khi nào ca làm việc của em kết thúc?" Hongjoong hào hứng hỏi.

"Trong vài phút nữa." Seonghwa trả lời khi nhìn vào đồng hồ của iPod.

"Được rồi, tuyệt lắm. Em có kế hoạch gì sau khi hoàn thành công việc hôm nay không?"

"Không." Seonghwa nghi ngờ nhìn Hongjoong. "Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn biết liệu hôm nay em có rảnh để đến quán trà sữa không." Nụ cười của Hongjoong chạm đến mắt cậu.

"Vâng, tất nhiên." Seonghwa nhìn xem liệu người đồng nghiệp đáng lẽ sẽ có mặt ở cửa vào ca tới có ở đó không. "Anh chỉ cần đợi cho đến khi tôi đi thay quần áo."




Tại quán trà sữa, Hongjoong khăng khăng trả tiền cho cả hai người, như một lời cảm ơn khi Seonghwa giúp anh trong việc lựa quần áo.

"Nhưng đó là công việc của tôi." Seonghwa cố tranh cãi khi cả hai ngồi vào bàn. "Đó là những gì tôi phải làm, để giúp mọi người tìm thấy những bộ quần áo vừa vặn với họ và họ thấy thích nó."

"Và tôi vẫn muốn cảm ơn em vì điều đó." Hongjoong cất ví vào ba lô.

"Nhưng anh có thể nói mà. Anh không cần phải tiêu tiền của mình như thế này." Seonghwa nghĩ ra nhiều lý do hơn cậu có thể nói.

"Thôi được rồi." Hongjoong bỏ cuộc. "Hãy nhìn những gì chúng ta có thể làm. Bây giờ tôi đã trả tiền cho hôm nay; em có thể trả tiền lần tới."

"Lần tới?" Seonghwa ngạc nhiên hỏi.

"Đúng! Ý tôi là tôi thích em. Tôi muốn đi chơi với em nhiều hơn.

Seonghwa sặc nước khi nghe thấy Hongjoong. "Anh nói cái-" Cậu không biết phản ứng thế nào.

"Được rồi. Nói cho tôi biết đi, ai lại đi gặp người khác nhiều lần như vậy và hỏi ý kiến của họ về quần áo chứ?" Hongjoong cười khúc khích.

"Có lẽ một số người cần thêm lời khuyên về quần áo cũng như cách mặc và kết hợp chúng." Seonghwa cố tìm lý lẽ.

"Tôi không nói rằng điều đó không đúng, nhưng đó không phải là trường hợp chính xác ở đây." Hongjoong mở điện thoại và truy cập Instagram.

"Oh- Anh là một sinh viên thời trang nghệ thuật?" Seonghwa bây giờ rất bối rối. "Nhưng còn áo sơ mi, áo khoác và mọi thứ khác thì sao?"

Hongjoong không thể ngừng cười khúc khích. "Em thực sự là người dễ thương nhất đấy. Tôi đã cố gắng tìm cách để nói chuyện với em." Anh nháy mắt. "Và tôi đã thành công."

Điều duy nhất mà Seonghwa có thể nghĩ đến là lấy tay che mặt vì cậu đang đỏ mặt.

"Nhưng- Làm sao anh biết cái này sẽ hiệu quả hay do tôi không biết?" Seonghwa lầm bầm.

"Lúc đầu, tôi đã không làm thế. Ý tôi là, tôi đã thấy em nhìn tôi và "đánh giá" tôi, nhưng tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là do trí tưởng tượng của mình." Hongjoong nhấp một ngụm trà, để sắp xếp các ý nghĩ trong đầu. "Nhưng sau khi tôi thấy mọi chuyện diễn ra như thế nào khi tôi đến mua một chiếc áo sơ mi, tôi chắc chắn rằng đó không phải do tôi tưởng tượng ra."

"Nó- thật thú vị." Seonghwa không biết phải phản ứng thế nào nữa. Cậu chỉ hy vọng rằng Hongjoong sẽ tiếp tục nói.

"Nhưng cũng không sao nếu em không thích tôi" Hongjoong nói thêm khi thấy Seonghwa không nói gì.

"Tôi có, tôi thích anh! Chỉ là...tôi không biết phải nói gì." Seonghwa nhấp một ngụm trà, như một cái cớ để không nói chuyện.

"Vậy là được rồi. Chúng ta có thể giữ im lặng cho đến khi uống xong." Hongjoong cười khúc khích.

Seonghwa thề rằng một ngày nào đó khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của Hongjoong, đó sẽ là ngày chết của anh

-END-










___

* Tui không biết dịch "keyword  tried" thế nào và ý của au là gì TT

** Câu gốc: "He hopes that Hongjoong thinks his glasses got foggy because of the mask that he is wearing and not because his face got all read." Tui không biết au xài đúng hay nhầm từ nên không thể dịch được đúng

*** "coat" và "jacket" trong tiếng Việt đều mang nghĩa là "áo khoác". Tuy nhiên "jacket" thường nhẹ hơn, vừa vặn hơn và cách nhiệt kém hơn. Mọi người có thể tìm hiểu thêm về 2 loại này ở Wikipedia tiếng Anh (tui sẽ gắn link vào phần cmt)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top