Sở điều tra đặc biệt và Cư gia chuẩn bị cho thú nuôi


Đây thực ra không phải riêng về Nguy Dạ, nhưng là một câu chuyện đáng yêu về các thành viên của Cư gia, mong mọi người đón nhận


Lúc Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy quay lại sở điều tra đặc biệt, mọi người vây quanh sô pha, nhất là Đại Khánh, mông của con mèo kia dường như chổng ngược lên trời, hận không thể chôn cả người ở sô pha

"Này này này, đều làm gì vậy ?"

"Triệu.... Triệu sở, phó sở vừa nhặt về một thứ...." Cậu rõ ràng có chút sợ, thưa dạ sợ hãi trốn ở chỗ Sở ca, vừa lắp bắp nói, vừa nhìn về phía sô pha

"Nhặt cái gì ?"

"Nhặt... một con khỉ...."

? ? ? ? ? Nhặt một con khỉ ? ?

Triệu Vân Lan nhất thời không phản ứng kịp, là con khỉ mà ta hiểu sao ? Là loại rất thích chuối ? ? Sửng sốt hai giây, lập tức cũng hăn hái bừng bừng tiến đến trước sô pha :

"Được a, Đại Khánh ! Khỉ còn có thể tùy tiện nhặt.... về.... Đợi chút ? ! Các ngươi chắc chắn nó là một con khỉ ? ? !" Nhảy xa tám trượng, nhân cơ hội nắm tay thầy Thẩm

"Sao lại không phải, anh xem nó một thân toàn lông, còn ôm chuối không buông tay, không phải khỉ thì là cái gì." Đại Khánh vẻ mặt "yêu thương" giơ tay vuốt lông khỉ lông, thấy nó ăn xong liền lập tức cho nó một quả nữa : "Lão Triệu, anh xem, nó rất đáng yêu."

"Rất.... đáng yêu..... A.... Không phải nó sắp lớn gần bằng tôi, cậu nhặt ở đâu ?"

"Trong vườn hoa đại học Long Thành."

"Không phải là nuôi trong nhà người khác chứ ?" Lâm Tĩnh giơ tay chọc nó, trong miệng ăn chuối, Lâm Tĩnh vừa đụng vào, còn chưa dùng sức, đã bị một móng vuốt chụp lại, "Gào" một tiếng, đem chuối giữ ở trong lòng mình, ngước mắt cảnh giác

"Ha, còn rất giữ đồ ăn."

Thẩm Nguy đem Triệu Vân Lan bảo vệ sau người, không tiếng động lui về phía sau hai bước, nắm trọng điểm : "Đại học Long Thành ? Lại có vụ án mới sao ?"

"Ách...."

"Cũng là lão Triệu, sợ các cô giáo ở trường anh quá nhiều, bảo tôi đi xem...."

"Khụ...."

"Vân Lan...." Nguy Nguy ủy khuất

"A.... Bảo bối, anh đừng nghe mèo chết nói mò ! Tôi bảo cậu ấy.... đi.... đi mua cho ta đồ uống, ta thích đồ uống ở siêu thị của trường đại học các anh, ha ha ha ha, đúng không, đắt lại thích uống !"

Có quỷ tin anh, mẹ kiếp

"Hô ô ô ô ô.....ô !" Khỉ lông trên ghế sa lông dường như cũng muốn mắng Triệu Vân Lan hai câu

Nó ăn đầy miệng, giương mắt nhìn Thẩm Nguy sau lưng Triệu Vân Lan, đột nhiên như nhìn thấy cây chuối, ngây người vài giây, chợt đứng lên, chuối trong tay rơi xuống đất

Ôi, không phải chứ ? Không phải vừa mới coi như bảo bối sao ? ? ----- Lâm Tĩnh

Mẹ kiếp, giống như liếc mắt vạn năm kiều đoạn vậy ? ? ----- Triệu Vân Lan

"Oa hô hô ô ô ô ô ! !" Khỉ lông này dường như đột nhiên hưng phấn, dùng cả tay chân, nhào tới bên này

Thẩm Nguy nhanh tay ngăn lại, tuy nguy hiểm những cũng không thể làm tổn thương người vô tội, huống hồ còn là một con vật không hiểu thế sự

Kết quả không ở trong suy đoán, Thẩm Nguy cũng cảm giác đùi nặng xuống, cúi đầu đã thấy khỉ lông treo ở phía trên

......

"Ô ~ ô ~ hô ~" Nó còn giống như rất thoải mái

"Cái này.... Tình huống gì đây ?"

"Tôi không biết." Giáo sư không nói dối

Triệu Vân Lan hít mũi một cái, muốn đem con khỉ từ trên đùi bảo bối nhà mình xuống, vừa tới gần một chút, con khỉ còn ôm chặt hơn, biểu tình như đang leo cây, hung dữ nhe răng, nhìn bốn phía xung quanh không có uy hiếp gì, lại như lấy lòng cọ ống quần Thẩm Nguy

"Đại Khánh ! Cậu nhặt về, cậu quản đi !"

Triệu Vân Lan tức giận, sợ nó làm thương Thẩm Nguy, cũng không dám lôi ra

"Tôi.... Tôi ? Tôi cũng không biết làm sao...." Bảo mèo dạy khỉ, anh không cảm thấy anh có chút ngược sao ?

"Tiểu Quách !"

"A ?"

"Đừng có chuyện gì cũng đổ lên người Trường Thành." Sở Thứ Chi bảo vệ đứa trẻ nhà mình, vung tay lên, đi ra chỗ khác

"....Thiếu quản giáo, Uông Chủy !"

"Triệu sở, tôi và Tang Tán không động được vào nó."

"Đem tiển thưởng tháng sau của Lâm Tĩnh trừ sạch ! !"

"? ? ? Lão đại, chuyện này đâu liên quan đến tôi ? ?"

"Cậu có mắt nhìn không ? ! Thầy Thẩm bị nó ôm lâu như vậy, cậu còn không chủ động đi tới ? A ! Trừ tiền thưởng !"

Triệu Vân Lân gấp gáp, bất quá khỉ lông dường như cũng không có ác ý với Thẩm Nguy, nó chủ động dùng đầu cọ tay Thẩm Nguy cầu xoa xoa, còn từ dưới đất lấy chuối vừa rơi thổi đất, đưa cho anh ăn, Thẩm Nguy không nhận, nó vẫn giơ

"Vân Lan, tôi không sao."

"Không sao ? Chờ khi anh có chuyện gì thì muộn rồi ! Nó là một con khỉ lông ! Thú hoang !"

"Cậu xem, nó.... hình như thích tôi."

"Nó thích anh ? Tôi còn thích...." Đợi chút, tôi hình như đang mắng mình là khỉ : "....Dù sao anh đề phòng nó chút, nó khẽ động, anh dùng Trảm hồn đao chém nó ! Chết tính cho tôi."

"Ô oa oa ! ! Hô ! Oa oa !"

"Vân Lan, nó hình như đang mắng cậu."

? ? ? ? ? ? ?


"Triệu sở, có vụ án."

Uống Chủy nhận điện thoại, quay lại đánh vỡ ý muốn dùng chảo nấu khỉ lông của Triệu Vân Lan : "Phố Thạch Bắc, lão Sở và tiểu Quách đã đến rồi."

"Chúc Hồng đâu ?"

"Hồng tỷ lột da rồi."

"....Mèo chết đi."

"Này, đừng ! Lão Triệu, mùa đông vừa đến, lão Miêu cũng không có lông, vạn nhất ở bên ngoài, lạnh đến tàn ác vô nhân đạo, mất trí, dân chúng lầm than...." Đại Khánh mau chóng co thành một nắm, chui vào trong ổ mèo

"Cút."

"Được !"

Từng người một vào lúc mấu chốt tìm cách lẩn đi

"....Tiểu Nguy, không thì anh chém nó đi." Triệu Vân lan thực sự không nhìn được khỉ ôm chân đại nhân không buông tay, lớn như vậy, dính chặt trên người Thẩm Nguy

"Không thể, vạn vật có linh khí, huống hồ nó không có ác ý gì."

"Vậy tôi cũng không thể để nó treo như vậy, buổi tối ngủ thì làm sao ? Nó nằm giữa chúng ta ? ?"

"...."

"Là tôi kỳ quái, sao nó lại ỷ lại anh ?"

"....Có thể đây là duyên phận."

"Duyên phận cái rắm ! Tôi thấy súc sinh này là thấy anh đẹp mới.... Đợi chút.... Đẹp.... Dạ Tôn đâu ? ? Các đệ đệ của anh đâu ? ?"

Thẩm Nguy vừa nhìn đã biết Triệu Vân Lan có chủ ý gì, bất đắc dĩ thở dài, nói suy nghĩ của mình : "Như vậy không hay."

"Ôi, chúng ta là cho bọn nhỏ một thú nuôi, làm bạn với bọn họ ! Sao lại thất đức ? Làm ca phu, tôi đây là đang quan tâm bọn họ."

"....Tiểu Tuyết sẽ băm nó."

"Không sao ~ Tính cách tiểu Tuyết đã sớm cần một con khỉ ầm ĩ, rất thích hợp với cậu ấy ! Ha ha ha, cứ quyết định như vậy đi !"

"Vân Lan...."

"Ôi ôi, bình tĩnh, bình tĩnh ! Tôi xem vụ án một chút, tiểu Nguy, anh đem khỉ tặng bọn họ đi ! Đừng tặng nhầm ! Tặng đúng nhà ! !"

"....."

.

.

.

.

Vì vậy Phó Hồng Tuyết mở cửa liền nhìn thấy một con khỉ lớn

"Oa ! Đây là cái gì ! Chó lớn ! !" Hoa Vô Tạ lập tức hầm hập chạy tới, hai mắt phát sáng :

"Ca ! Cho em sao ! ?"

"Không được vô lễ." Thẩm Nguy đập vào tay Hoa Vô Tạ duỗi ra muốn cầm chân khỉ một cái, hắng giọng, mở miệng : "Đây chính là.... Vân Lan mời tới làm bạn của các em.... Ừ.... Một loại linh trưởng."

"Loại linh chưởng ? Chó tên Loại Linh Chưởng ? ? A, nghe không hay...."

"Không phải là chó !" Liên Thành Bích giơ tay đập Hoa Vô Tạ một cái : "Rõ ràng là khỉ ?! Ngốc nghếch."

"Oa.... Tiểu Tuyết, cậu ấy đánh tôi ~" Hoa Hoa cáo trạng

"Ừ." Tuyết Tuyết trả lời

"Ngô ngô nha ! Ngô oa ! Oa oa ! Hô ô." Khỉ lông hình như chưa từng thấy nhiều người như vậy, vừa vào cửa liền nhạy cảm quá mức, bây giờ tiếng của bọn họ lớn một chút, liền hoảng hốt nhảy loạn trong nhà, nhảy lên nhảy xuống phá hỏng thuốc nhuộm tóc của Dạ Tôn, làm rơi đao bảo bối của tiểu Tuyết, làm hỏng bánh táo của Tắc nhi, còn có...."Từ điển tiêu thụ thành công bảo bối" của Phùng Đậu Tử

"Này, tôi đang nhìn thấy cái gì vậy ? ? Ôi.... giẻ lau nhà nhà ai thành tinh sao ? !"

Phùng Đậu Tử vừa vào cửa liền ăn một miệng của khỉ lông, còn chưa kịp thấy rõ đối tượng phạm tội khỉ lông đâu, trước tiên đã thấy sách tâm can của mình trên mặt đấy, bìa ngoài đã hy sinh

"Ai ? ! Ai làm ? Giẻ lau nhà thành tinh đúng không ? !"

"Ngô oa ô ô ngô..... Oa oa !"

"Không biết ? Sách lớn như vậy, ngươi không thấy sao ? !"

"Ngô a a ô hô....."

"Đừng nói sang chuyện khác ! Ta mặc kệ ngươi là người hay là giẻ lau nhà, đụng tới Phùng Đậu Tử ta coi như ngươi xui xẻo. Ngươi nói trước cho ta, sách của ta, ngươi định làm thế nào ?"

"Ngao ô ô a a ô !"

"Ai thèm chuối của ngươi ? ! Đền tiền !"

"Ngô ngao ngoa ô.... Hô hô oa ! Hô !"

"Ta nói ngươi nghe không hiểu sao...."

"Này, đợi chút, đợi chút, đợi chút !" Hoa Vô Tạ nhân cơ hội mau chóng cắt ngang bọn họ, hoài nghi một giây trước đầu óc mình không ổn, lại lập tức bỏ đi : "Đậu xanh.... Cậu.... có thể nghe hiểu nó nói sao ?"

"Nghe hiểu, sao vậy ? Các cậu nghe không hiểu sao ?"

".... Ca, Đậu xanh là khỉ....." Hoa Vô Tạ suy nghĩ một lúc, quay đầu bộ dạng thảm thiết nhìn Thẩm Nguy : "Chúng ta đến lúc đó nên đưa cậu ấy về núi.... Oa.... Đậu xanh, tôi không nỡ cậu.... Tôi...."

Bốp -----

"Cậu dừng lại cho tôi !" Phùng Đậu Tử chặn cậu lại : "Mỗi ngày có thể chọn lời nói không ?"

"Oa...." Hoa Hoa ủy khuất

"Ca vì sao lại đưa tới ?" Phó Hồng Tuyết vẫn trầm mặc, không nhìn Liên Thành Bích muốn sờ tay, nói đúng vào trọng điểm

"Khụ...." Thẩm Nguy rất vất vả mới trấn an khỉ lông xuống, trên trán đã toát một tầng mồ hôi lạnh : "A.... Vân Lan quan tâm các em.... Nói là.... làm bạn...."

"Ách, chứ không phải tầu tử không muốn khỉ quấy rối đêm xuân với ca sao." Cp nói trúng tim đen, Bích Tuyết !

"Ôi ! Liên Thành Bích, cậu sao có thể nói đại ca như vậy ! Đại ca là loại người như vậy sao ?"

.....

"Đại ca trong lòng đầy tình thương, sao vì một chút tư dục mà không quan tâm sống chết của đệ đệ bảo bối của anh ấy !"

.....

"Tin đại ca ! Sống lâu trăm tuổi !"

.....

Thẩm Nguy : "Vô Tạ, chúng ta có thể không nói gì."

? ? ? ? ? ?

.

.

.

Khỉ lông cuối cùng vẫn là theo ý của Triệu Vân Lan ở lại nhà đối diện, buổi tối tiểu Lan hài mặt mày hớn hở, cuối cùng không có khỉ và đám đệ đệ xui xẻo tới quấy rầy thế giới hai người, ha ha ha ha ha ! ! !

"Tiểu Nguy, rất vất vả mới thanh tĩnh như thế, chúng ta...."

.

Đối diện : "Ai ? ! Ai làm hỏng thuốc nhuộm tóc của tôi ? ! ! Hoa Vô Tạ, có phải cậu hay không ! ! Nhất định là cậu ! !"

.

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta...."

.

Đối diện : "Oa ----- Phù Sinh ca ca, khỉ ngô.... khỉ ăn bánh táo của tôi ô ô ô....."

.

"....Chúng ta...."

.

Đối diện : "Tiểu Tuyết ! Buông đao xuống ! ! Giết khỉ cũng phạm pháp ! ! Nó, nó, nó chắc chắn không cố ý đi vệ sinh vào quần áo của cậu ! !"

.

"....Chúng....."

.

Đối diện : "Phùng Đậu Tử đâu ? Để cậu ấy nói với khỉ ! Tiếp tục như vậy nữa, tôi muốn nổ súng !"

.

"...."

.

Đối diện : "Ngô ngô a -- hô nha nha -- nha oa !"

.

.

.

"Mẹ kiếp ! Bảo bối, anh ngủ đi, không có chuyện gì lớn, tôi sang đối diện nói chuyện vui vẻ với mạng chó của bọn họ. Mẹ kiếp !"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top