Em là ánh sáng


     "A lô, Hắc lão ca đang ở đâu vậy ?"

     "Tôi ở tiệm thuốc."

     "? ? Ở tiệm thuốc làm gì ?"

     "Diện Diện gần đây có chút thiếu canxin, tôi đi mua chút thuốc bổ."

     "Nga nga nga, vậy hôm nay có rảnh không, Lâm Tĩnh bên này làm tốt."

     "Ừ, chờ Diện Diện ăn xong liền qua."
     -------------------------------------

     Thẩm Nguy cúp điện thoại xong, mặt không giấu được cười, ở quầy hàng tính tiền, đến một góc đường dịch chuyển về nhà

     Lúc về, Diện Diện đại bảo bối đã ăn xong, đang ở trong phòng bếp rửa bát, Thẩm Nguy thấy, vội vàng đem thuốc ném lên ghế sô pha, đến giày cũng chưa kịp thay, chạy nhanh đem tay Diện Diện từ trong nước nhấc lên

     "Không phải anh nói ăn xong chờ anh về dọn sao, sao lại tự rửa bát thế này."

     Thẩm Diện nhìn người trước mắt lấy khăn lau khô từng ngón tay của mình, lau xong còn đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, nhất thời cảm thấy Thẩm Nguy như vậy thật đẹp mắt, người đẹp như ngọc, nhu tình như nước

     "Em vừa ăn xong, đang cầm chén bưng qua thì anh về, về đến giày cũng không cởi đã dữ với em."

     "Anh..." Sao lại đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất ? ? ? ? ? Thẩm Nguy ngẩng đầu lên nhìn, người kia mặt mày cong cong cười với mình, chỉ biết đây là cậu muốn trêu chọc mình, lại thẳng tắp đánh vào lòng anh, cắn môi dưới giả bộ ủy khuất, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, kéo người vào trong lòng, hướng đến cổ, vai người kia cắn loạn

     "Anh rõ ràng là quan tâm em... Em còn nói anh như vậy... Bình thường đến thở mạnh cũng dám... Em còn nói anh dữ với em..."

     Thẩm Diện bị Thẩm Nguy như vậy chọc cho cười khanh khách, hai tay ở giữa hai người đẩy ngực Thẩm Nguy, rồi lại cười càng rõ

     "Anh là tiểu cẩu a, thế nào còn cắn người."

     "Là tiểu cẩu, oẳng, nước mắt lưng tròng, cắn em."

     Cảm thấy nháo đủ rồi, Thẩm Nguy hướng đến cổ Diện Diện hôn mấy cái liền không lộn xộn nữa, chờ người trong lòng không cười được nữa, giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt đại bảo bối, xoay người lấy ra thuốc bổ sáng nay, lại rót một cốc nước ấm, đem thuốc đến bên miệng Diện Diện

     "Còn phải uống sao, tốt xấu gì em cũng đường đường là Quỷ vương, không đến mức phải uống thuốc bổ này của loài người a."

     "Em quên tối qua bị chuột rút sao, em còn muốn thêm mấy lần nữa để dọa chết anh sao."

     "Lần đấy... Bất ngờ thôi... Dù sao sau này em chú ý là được."

     "Diện Diện."

     "Ca ca ~"

     ..........

     "Bảo bối."

     "Cục cưng, bé ngoan, đáng yêu, tiểu..."

     "Ngưng, em uống."

     Đây coi như là cách mới Thẩm Nguy phát hiện ra để chế phục đại ma vương Thẩm Diện, cứng rắn anh không làm được cũng không dám làm, mềm mỏng so với cậu còn mềm hơn, còn bị tẩy não, thế nhưng chi bằng dùng chân tình đả động Thẩm Diện a, trái ngược với biểu tình của Thẩm Diện, chân tình đối với cậu, có chút... không thích ứng được ? ? ? ?

     Đem thuốc bỏ vào trong miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước, nuốt xuống dưới. Thẩm Nguy thừa lúc đại bảo bối uống thuốc, lén đưa tay sờ mặt... thật nóng

     Thẩm Diện để ly xuống, đúng lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Thẩm Nguy, một chút cũng không nể mặt thầy Thẩm, phá sập tại chỗ, "Hừ, anh còn biết đỏ mặt đấy."

     ............

     "...... Tiểu bại hoại."

     .........Thẩm Diện cảm thấy mặt mình hình như cũng nóng lên

     "Khụ khụ... chúng ta đi sở điều tra đặc biệt đi, cái kia... thiết bị của Lâm Tĩnh thử được rồi... có thể... có thể."

     "... Được."

     Thẩm Nguy đem áo khoác gói Thẩm Diện thành cái bánh mì, tiến lên một chặt lấy Thẩm Diện, dịch chuyển tức thời đến sở điều tra đặc biệt

     Đến sở điều tra đặc biệt là để khám thai. Nam nhân mang thai là một tình huống đặc biệt, không tiện đến bệnh viện kiểm tra. Vốn hai người đều nghĩ không khám thai cũng được, thứ nhất Thẩm Nguy có thể dùng hắc năng lượng kiểm tra tình trạng bào thai trong bụng Diện Diện, thứ hai trải qua tháng thứ nhất và tháng thứ hai là lúc khó chịu nhất, Diện Diện cũng không có phản ứng gì khó chịu, hai người cũng có thể cảm nhận được tiểu bảo bối trong bụng mỗi ngày cũng đang an ổn lớn lên

     Thế nhưng sang đến đầu tháng thứ ba, bắt đầu nghi ngờ, bụng Thẩm Diện thường xuyên bị đạp, hai người cho dù không có tí kinh nghiệm làm cha gì, nhưng cũng cảm thấy có chút sai sai. Bụng mỗi ngày càng lớn, hắc năng lượng của Thẩm Diện cũng bắt đầu không nhạy, càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng thích ngủ, tối hôm qua đang ngủ thì đột nhiên tỉnh, đầu gối trên ngực Thẩm Nguy, cả người đổ mồ hôi lạnh, trong cổ họng không khỏi đau. Lại khiến Thẩm Nguy giật mình, cẩn thận hỏi, đường đường Quỷ vương có thể bị chuột rút ? ? ?

     "Đến rồi." Thẩm Nguy vỗ nhẹ người đang chăm chú núp trong lòng mình, ôn nhu ở bên tai nói

     "Ừ, đợi một chút, có chút choáng."

     Thẩm Nguy nhíu mày một cái, tay đến lên gáy và ngang lưng, hướng đến người vận động hắc năng lượng, người trong lòng mới dễ chịu một chút, buông lỏng tay đang cầm áo khoác Thẩm Nguy

     "Sao vậy ?" Triệu Vân Lan từ trong phòng thí nghiệm ra, thấy Thẩm Nguy đang cau mày, vận chuyện hắc năng lượng cho Thẩm Diện

     "Không sao, bắt đầu kiểm tra đi."

     "Đi, vào phòng thí nghiệm."

     Vào phòng thí nghiệm, Thẩm Diện nằm ở thiết bị chuyện dùng để kiểm tra thai nhi của Quỷ tộc, Lâm Tĩnh ở bên cạnh, tay bị nắm chặt

     "Đừng sợ."

     "Ừm."

     "Thầy Thẩm, anh nói tháng trước anh không cảm nhận được hắc năng lượng của thai nhi đúng không."

     "Ừ, có thể phân tích ra nguyên nhân vì sao không, cả hắc năng lượng của bảo bối cũng không ổn định nữa ?" Thẩm Nguy cau mày, nhìn chằm chằm biểu tình của Lâm Tĩnh đang xem số hiệu trên thiết bị

     "Đang phân tích."

     Thời gian không dài cũng không ngắn, trong phòng ai cũng không nói chuyện, Thẩm Diện cố sức ấn xuống tay Thẩm Nguy một cái, Thẩm Nguy mới đưa ánh mắt từ đồng hồ đo, nhìn sang Diện Diện nằm bên này, đây là trách anh lạnh lùng sao ? Đưa tay sờ trán của bình giấm chua này, bình giấm chua mới hài lòng cười, ánh mắt ngượng ngùng, môi đỏ nở nụ cười, chỉ liếc mắt Thẩm Nguy đã bị câu hồn đi mất

     "Hắc lão ca ? ? ? ? Tỉnh, tỉnh ? ? ? ? Muốn nhìn thì về nhà nhìn, bên này được rồi." Triệu Vân Lan gọi không được, cầm lấy vai Thẩm Nguy lắc, mới kéo được hồn Thẩm Nguy về

     "Kết quả sao rồi ?"

     "Cục cưng rất khỏe mạnh, có thể là do đang trưởng thành nên có ý thức che giấu đi năng lượng của mình..."

     "Ôi, tiểu bảo bối của hai người thật tinh ranh a."

     Thẩm Nguy nghe Triệu Vân Lan trêu chọc cúi đầu, nhìn vào mắt Thẩm Diện, táng đá trong lòng hai người cũng bỏ xuống được, vạn lần xúc động.

     "Nhưng... Nhưng, cái này..."

     "Sao vậy ? Nói mau."

     "Đây rõ ràng là hai cỗ năng lượng khác nhau a, thầy Thẩm, đây là song bào thai sao không nói với chúng ta, để chúng ta cùng cao hứng một chút."

     .........

     Trong phòng bốn người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, nhất thời im lặng

     "Hắc lão ca, anh thế này là quá không coi trọng rồi, tin lớn như vậy cũng không cùng chia sẻ với chúng tôi."

     "Cậu chắc chắn không nhầm chứ ?"

     "Đến lúc này, thiết bị của tôi hiện kết quả rõ ràng rồi, thầy Thẩm, anh còn giả vờ nữa."

     "Không phải, tôi cũng không biết."

     "Ai, Hắc lão ca còn không biết, có phải không nghĩa khí rồi không."

     "Không phải tôi thực sự..."

     ... Thực sự ngốc nghếch

     Thẩm Diện đang muốn mở miệng ngăn tiếng tranh cãi của mấy người trước mặt, không nghĩ tới vừa động thân liền cảm thấy trong bụng không khỏe

     "A." Một tiếng thét kinh hãi

     "Sao vậy ?" Thẩm Nguy nhanh chân bước đến trước, cầm tay Thẩm Diện ân cần hỏi

     ".... A."

     "Sao vậy ?"

     Thẩm Diện bình tĩnh lại, mắt mở to, lông mi run rẩy nhìn Thẩm Nguy

     "Đá em, hai lần."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top