Chương 46: VỀ NHÀ


Chương 46: VỀ NHÀ

Đêm về mang theo cái lạnh về, mùa xuân tuy mang lại không khí ấm áp nhưng lòng người lại băng lạnh lạ, tựa hồ như bị cảm xúc chi phối cho nên mới hờ hững trước vẻ đẹp của thiên nhiên.

Osaka là một trong những thành phố thơ mộng của nước Nhật, quang cảnh ở nơi đây đâu đâu cũng nổi bật vì được sắc hồng, sắc trắng mơ màn của hoa đào tô điểm. Samy sinh ra và lớn lên ở một vùng ngoại ô yên bình, tuy không phải là nơi phồn hoa, đô hội nhưng lại rất đáng sống vì thiên nhiên ở đây mang vẻ đẹp say lòng người.

Chậm rãi bước đi trên con đường làng dẫn về một xóm nhỏ, Kay đưa mắt nhìn bầu trời đêm với hàng vạn ngôi sao đang lấp lánh. Lúc này nằm ngoan trên lưng cậu Samy vẫn ngủ ngon như một con mèo, cô còn từ tốn chép môi khi có một giọt sương vô tình rơi và lưu luyến đùa nghịch trên mặt mình.

Theo lời chỉ dẫn của Kay chú tài xế đã lái xe đưa cậu đến một vùng ngoại ô có cảnh sắc rất thu hút, với những cánh đồng lúa bạc ngàn, đồi chè xanh mướt cùng những cánh rừng hoa đào đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Chỉ mất gần hai canh giờ để đến được quê của Samy, trước khi rời đi cậu đã không quên tặng cho chú tài xế một xấp tiền dày cộm, đủ để chú ấy nghỉ ngơi hẳn mấy tháng không cần phải chạy taxi vất vã. 

Chọn cách cuốc bộ vì lúc này đã khá muộn, Kay biết rất rõ ở nơi hoang vắng này việc bắt xe khi trời tối quả là một vấn đề nan giải. Khi Kay xem đồng hồ thì đã tám giờ hơn, cậu không còn cách nào khác để lựa chọn nên cứ thế một người một bảo vật, nhẹ nhàng cõng Samy trên lưng và chậm bước tìm đường về nhà cô. 

Samy sau khi trải qua trận đánh đã thấm mệt nên cứ thế ngủ ngoan nào hay biết sự vất vã mà Kay đang phải chịu đựng. Tuy Samy khá nhẹ nhưng phải cõng cô đi bộ một đoạn đường dài nên Kay dần mất sức, dù cậu đã gửi lại mấy cái va-li ở nhà một người dân, chỉ mang theo ba lô con của Samy nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để cậu phải vừa đi vừa thở dốc, mồ hôi còn tuông ra xối xả, ướt đẫm gương mặt thanh tú, chiếc áo sơ mi trắng của cậu cũng theo đó mà chuyển màu. Kay vốn xuất thân là con nhà có gia thế, từ nhỏ đã quen đi siêu xe, có người đưa kẻ đón, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu phải đi bộ xa như thế, cậu lại vì một cô gái mà ngược thân mình. Điều này cho thấy sự thật tâm của Kay dành cho Samy, vì cô là bạn của Sasa, và vì cô là người cậu đã chọn cho nên Kay có thể làm tất cả để bảo vệ cô. 

Kay càng đi bước chân càng nặng trĩu, thân người Samy vì thế cũng bị ảnh hưởng, cô bắt đầu trở lạnh vì mồ hôi của Kay thấm vào người mình, giấc ngủ cũng trở nên chập chờn không còn say như ban đầu. Mi mắt Samy khẽ cử động, nhưng cô vẫn chưa thể tỉnh lại vì ngửi thấy một mùi hương thân quen. Và rất nhanh sau đó Samy lại chìm vào giấc ngủ sâu, chậm rãi nghỉ ngơi nào hay biết sự tồn tại của chàng trai ấy.

_______________

Cùng lúc đó bà Yame đang ngồi bên khung cửa sổ đan áo len, cả ngày hôm này tâm tư bà luôn chìm trong trạng thái bất an cho nên không sao ngủ được, chốc lát bà cứ bước ra cửa chính, hướng mắt nhìn về phía con đường mòn như đang chờ đợi sự trở về của ai đó. 

Sasa cũng như bà ngay từ sáng sớm nhỏ đã cảm nhận được điều khác lạ, lòng cứ thấp thỏm không yên nên sau khi tan học nhỏ đã chạy đến nhà Samy ngay, vừa để thăm bà vừa mang hi vọng có thể gặp được cô. Mấy tháng rồi Samy không hồi âm thư cho nên Sasa rất lo lắng cho cô bạn thân, nhỏ làm gì cũng nghĩ đến cô, ngủ cũng không thẳng giấc được vì cứ hay mơ lung tung, nhìn thấy Samy bị giết hại, chết rất thảm thương. Sasa không dám kể bất cứ chuyện gì cho bà Yame nghe vì sợ bệnh bà sẽ trở nặng thêm nếu cứ suy nghĩ nhiều, tuy thế bà vẫn thường kiệt sức vì mong nhớ cô cháu gái. 

Dạo gần đây sức khỏe bà Yame quả là rất yếu, một tuần bảy ngày bà đã đổ bệnh hết năm ngày, hai ngày còn lại vì bà đã được Sasa đưa vào viện truyền nước biển, tiêm mấy mũi thuốc bổ nên mới tươi tỉnh hơn. Sasa cũng vì thế nên ngày nào cũng lui đến thăm nom bà, người già ở một mình quả là rất đáng lo, nhỏ là bạn Samy nên từ lâu đã xem bà Yame là người thân của mình, bà cũng xem nhỏ như cháu gái trong nhà, hết mực yêu thương cho nên từ khi Samy đi hai bà cháu đã quấn quýt nhau hơn xưa. Họ ngày ngày cùng nhau trò chuyện, nhắc về Samy với biết bao nhung nhớ. 

Linh cảm của bà Yame từ xưa đến giờ luôn đúng, cả Sasa cũng thế, mỗi khi Samy gặp chuyện gì cả hai sẽ tự khắc bất an, lòng thì cứ nóng như bị lửa đốt. Samy rời đi mới hơn bốn tháng mà số lần bà Yame và Sasa mất ngủ đã nhiều đến mức họ nhớ không rõ nữa, đó là lí do bà Yame đỗ bệnh còn Sasa đi học cứ thả hồn, sự tập trung dần bị lãng quên cho nên cô đã quyết định nghỉ học để có nhiều thời gian chăm sóc cho bà. Còn một lí do khác khiến Sasa chọn cách lánh mặt, hạn chế đến trường, đó là vì cô đã biết rõ thân phận thật của mình.

 Sasa không phải con người, thế giới này không thuộc về cô. Sasa muốn gặp Samy để hỏi cô vài chuyện liên quan đến nơi cô đã đến. Dù sự thật có ra sao, câu trả lời của Samy có giống như dự đoán của nhỏ không, thì khi cô quay về thăm nhà nhỏ nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ chân cô bạn thân lại, không để cô phải sống đau khổ nữa. Nơi đó không phải nơi Samy nên lui đến, thế giới phức tạp ấy đáng sợ đến mức dù thuộc về nó Sasa vẫn sợ hãi không dám đối mặt. Nhỏ vì thế mới chọn cách im lặng, bắt ép mình quên đi chuyện đã biết để có thể sống yên bình cùng với những người thân.

 Sasa đến thăm bà Yame rất lâu vẫn không thấy có chuyện gì khác lạ nên mới trở về nhà, nhỏ cần thu xếp vài việc để chuẩn bị cho những sự thay đổi sắp diễn ra. Lâu rồi Sasa không liên lạc được với anh mình nên cũng lo lắng cho cậu không kém gì Samy, hai người họ có hành tung bí ẩn như nhau, toàn đi đến những nơi ngoài vùng phủ sóng và khả năng tìm kiếm của nhỏ. Kay vốn rất yêu thương Sasa, từ bé hai anh em đã quấn quýt không rời. Nhưng năm Kay mười ba tuổi có một việc xảy ra đã khiến cuộc sống của cậu và Sasa thay đổi, đến tận bây giờ nhỏ vẫn chưa rõ việc đó là gì cho nên nhỏ rất muốn hỏi cậu để hiểu rõ nguồn cơ, tìm ra nguyên nhân khiến cậu rời xa gia đình, rất hiếm khi trở về thăm nhỏ.

Từ lúc Sasa về bà Yame đã ngồi đan áo len cho Samy đến tận bây giờ, bà không ăn không ngủ, cứ ngồi thẩn thờ và dõi mắt chờ đợi cô cháu gái trở về trong sự hi vọng. Samy đối với bà quan trọng biết nhường nào, ngày để cô rời đi bà đã phải đau đớn ra sao nào ai hiểu rõ được. 

Chỉ trong một đêm bà đã mất hết tất cả, con trai và con dâu bà chết thảm dưới tay bọn yêu hút máu người, Samy suýt tí nữa cũng mất mạng. Việc cô mất đi trí nhớ một phần là do cú sốc năm lên sáu tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị sát hại, nhìn thấy cậu bạn thân rời đi sao cô có thể không đau lòng. Samy khi ấy còn quá bé để có thể vượt qua nghịch cảnh,  việc quên đi cậu bé ấy giúp Samy sống an nhiên hơn rất nhiều. Nhưng bà Yame không ngờ mối tơ duyên giữa cậu và cháu mình lại sâu sắc như thế, đã chừng ấy năm trôi qua cậu vẫn có thể gọi Samy trở về bên mình. Là định mệnh, bà Yame không thể làm trái được cho nên mới đồng ý để Samy đi theo Lina đến nơi đó. Nhưng khi cảm nhận được Samy hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm, phải đối mặt với tử thần để giành lại sự sống thì bà đã rất hối hận. Yame đang từng ngày trông ngóng Samy trở về, lần này bà sẽ không để cô rời đi nữa, bà không muốn Samy phải tiếp tục sống trong đau đớn, yêu nhưng không thể ở bên cạnh cậu ấy.

Khẽ nhắm nghiền mắt lại bà Yame thả tâm tư thoát khỏi dòng suy nghĩ để trở về với hiện tại, lúc này đồng hồ đã điểm chín giờ hơn. Ngồi cả ngày thấm mệt nên bà đã cho phép mình nghỉ ngơi giây lát, bà không hề đóng cửa lại vì sợ Samy về bất chợt sẽ không vào nhà được nên cứ mở sẵn ấy, đón từng cơn gió xuân từ bên ngoài thổi vào.

--------------

Quay trở lại với đôi bạn trẻ, họ vẫn đang độc bước tìm đường về nhà mình. Kay có trí nhớ tốt, lúc trò chuyện với Samy khi còn ở trên tàu cậu đã nghe cô nói qua cách về nhà mình nên việc tìm đường hiện tại không thể làm khó cậu được. Samy do hít phải hương dược nên đã ngủ rất say, Kay vì thấy cô mệt nên không đành lòng đánh thức cô dậy, cứ thế đơn độc vừa đi vừa hát để cảm nhận thời gian đang trôi qua nhanh. 

"Yêu một cô gái, hạnh phúc ngỡ như mơ nhưng sự đời lại đầy bất ngờ. Người con gái tôi yêu ấy có đôi mắt biết nói, trái tim thì luôn hướng về tôi dù tôi có hững hờ, cố tỏ ra lạnh lùng. Yêu cô ấy... tôi bất chấp đau thương , quyết vượt qua nghịch cảnh để ở bên cô ấy. Người con gái tôi yêu, cô ấy không phải là con người. Cô ấy... là thiên thần có vẻ đẹp và sức mạnh phi phàm, luôn ở trên cao để tôi phải với tìm..."

- Bài hát hay đấy... nhưng nó lại có giai điệu buồn nên không thích hợp để ru người khác ngủ.

 Kay đang cao giọng hát mấy câu nhạc vu vơ vừa mới nghĩ ra, thì chợt bên tai cậu vang lên một giọng nói băng lạnh của ai đó. Khẽ xoay đầu lại nhìn thân ảnh ấy Kay đã phải đứng hình bởi vì cậu cứ tưởng mình đã gặp phải yêu nghiệt chuyển thế. 

Ngồi chiễm chệ trên một gốc cây đào đang trổ hoa trắng xóa, Tayoo cất giọng nói nhắc nhỡ khi nghe Kay hát. Cậu vẫn giữ phong cách ăn mặc đặc trưng với cây đen toàn tập, áo khoác cũng đen nốt làm nền giúp làn da trắng cùng mái tóc vàng của cậu nổi bật giữa màn đêm. Kay hoảng sợ cũng dễ hiểu khi phải đối mặt với vẻ đẹp không thuộc về người phàm của Tayoo, hơn thế mới đây thôi khi quan sát xung quanh Kay hoàn toàn không nhìn thấy cậu, thế mà anh mới chỉ nhìn đi nơi khác rồi cao giọng hát thì cậu đã xuất hiện ngay. Hành tung bí ẩn thế không phải yêu thì chỉ có thể là nghiệt, Kay càng nghĩ càng bất an cho nên mới xoay người lại định cao chân chạy, khổ nỗi do đang mệt lại hành sự vội vã nên anh đã vấp phải một nhánh cây to và chuẩn bị ngã. May sao lúc đó Tayoo đã kịp thời đến bên và đỡ lấy nên anh mới không sao, Samy cũng vì thế không bị chấn động  mạnh, cô vẫn ngủ ngoan và nằm chắc trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Kay, khó nhọc vượt qua từng cơn lạnh.

- Cậu ổn chứ? Hây, Ta chắc hỏi dư thừa rồi. Cậu có thể trao cô ấy cho ta bế hộ, ta nghĩ với tình cảnh của cậu hiện tại không thích hợp để giữ cô ấy đâu. Nhanh nào Kay... 

 Tayoo cất giọng nói băng lạnh với Kay sau khi đã dìu anh đứng lại vững vàng. Lúc này cậu mới để tâm quan sát Samy tiếp, khi nhìn thấy cả người cô ướt đẫm mồ hôi cậu đã rất xót xa cho nên lời nói ra có chút khó gần như ra lệnh. 

- Anh... là ai? Sao anh lại muốn giành Samy với tôi. Cô ấy... là bạn gái tôi, cớ sao tôi lại phải cần anh bế cô ấy giúp chứ. Tôi tự lo cho Samy được, cảm ơn lòng tốt của anh. - Kay đáp trả Tayoo bằng những câu nói cứng rắn, khẳng định chủ quyền nhưng cứ phải thở hổn hển vì mệt và đuối sức.

-  Bạn gái? Hừ, chắc cậu nhằm lẫn gì đó rồi. Samy là người yêu của ta, cô ấy sao có thể là bạn gái cậu được chứ. - Vẫn giữ chất giọng lạnh lùng Tayoo tiếp tục lật bài ngửa Kay bằng câu nói với nội dung cô đọng, đủ khiến anh phải đỏ mặt vì ngượng.

- Anh sao có thể là người yêu Samy được? Các người thật là, khi ở trên tàu anh ta cũng nói như anh, anh ta là Vam nên ngang ngược thế tôi có thể nhịn, còn anh thì... Chẳng lẽ anh cũng là...

- Ta là Vam thì đã sao? Mà ta quên giới thiệu nhỉ, ta tên Tayoo.

Tayoo bình thảng đáp trả câu nói đứt quảng vì lo sợ của Kay, cậu nghe anh nói xong còn khẽ nở một nụ cười ẩn ý, tỏ ra rất thích thú vì biết được Raio đã đến tìm Samy trước mình. Tayoo còn không quên giới thiệu tên để Kay nhớ đến cậu, phòng trường hợp khi anh vô tình nhắc với Samy mà cứ gọi tên tóc vàng yêu nghiệt thì cô sẽ nhận ra cậu ngay.

- ...

Sau khi nghe câu hỏi như đã trả lời sẵn từ Tayoo, Kay có phần e sợ cậu hơn cho nên đã im lặng và nhích người ra xa. Kay lo lắng Tayoo sẽ cướp mất Samy hay làm chuyện gì hại cô.

Nhìn vẻ ngoài đẹp như yêu nghiệt của Tayoo Kay có chút tự ti. Khi đứng trước Raio anh cũng có cảm giác đó, Kay không ngờ người con gái mình chọn lại có sức thu hút kì lạ đến thế. Ngay cả hai chàng trai phi phàm như họ còn bị cô chinh phục thì anh sao có thể thoát được trận đồ tình yêu của cô. Kay quyết tâm sẽ giữ Samy lại bên mình, anh có chết cũng không muốn trao cô lại cho hai chàng Vam đẹp mê hồn, họ xuất chúng thế ắt hẳn rất đào hoa, còn anh thì không như thế nên ở bên anh Samy sẽ an toàn và hạnh phúc hơn.

- Anh chắc mình không đào hoa sao ca sĩ Kay nổi tiếng? Trái tim anh vẫn còn yêu em gái mình, giờ lại muốn ở bên Samy để thỏa lấp sự cô đơn. Anh xét về phương diện nào cũng không xứng với cô ấy. - Tayoo chậm rãi phóng từ cây đào xuống rồi tiến đến bên Kay, lời anh nói ra lúc này còn băng lạnh hơn ban đầu, khiến Kay đổ cả mồ hôi hột, chân đứng cũng không vững nữa vì sợ.

- Sao anh lại... 

Khi đã lấy lại chút bình tĩnh Kay mới cất câu nói nữa vời với Tayoo, ẩn ý của anh nhanh chóng được Tayoo giải bày giúp.

- Ta vì sao có thể hiểu nhiều về cậu, lại có thể nhìn thấu tâm can cậu, vạch trần toan tính của cậu với Samy? Cậu đã bảo ta là Vam mà, nên việc ta đọc được suy nghĩ cũng như biết về quá khứ của cậu rất đơn giản. Nào, đưa Samy cho ta... ta không muốn cậu phá hỏng giấc ngủ bình yên của cô ấy.

Tayoo nói đoạn liền tiến đến đỡ lấy Samy từ lưng Kay, sau đó anh bế cô gọn lại trong vòng tay ấm áp của mình, không quên cởi toan chiếc áo choàng khoác lên cho cô. Tayoo hành sự nhanh đến mức Kay không kịp phản ứng lại, anh cứ đứng trơ ra đấy nhìn Samy bị cậu cướp mất. Dù có phẫn uất hay tức giận Kay cũng phải cam chịu, vì anh biết chàng trai đang đứng trước mặt mình là ai, cậu ta chỉ cần thở thôi cũng có thể giết chết anh. 

Tayoo đọc được những suy nghĩ của Kay cho nên khá hài lòng, cậu vốn ghét người không biết thân phận, cứ hay ra vẻ bất cần cho nên việc Kay đang làm đã giúp cậu dễ chịu hơn rất nhiều, thái độ đối với anh vì thế cũng không còn băng lạnh nữa.

- Kay, anh có cảm tình với cô ấy thật sao? 

Tayoo và Kay tiếp tục cất bước đưa Samy về nhà, khi cả hai đi đến chiếc cầu bắc qua con suối nhỏ cậu đã dừng chân lại, sau đó cất một câu hỏi ẩn ý dành cho anh. 

Kay nghe Tayoo hỏi bất chợt không biết nên trả lời ra sao nên đã im lặng rất lâu, anh cứ đứng trơ ra ngắm Samy, một lát sau khi nhìn thấy cái chau mày của Tayoo Kay mới khẽ cất lời đáp trả, tuy nhiên lời nói của anh có phần không dứt khoác.

- Tôi nghĩ chắc có, cô ấy tốt thế sao tôi có thể không thích được. Với lại cô ấy rất giống em gái tôi, tôi và cô ấy ở bên nhau sẽ rất hợp...

-  Ha ha... cậu yêu Samy vì cô ấy giống em gái mình, cậu ích kỉ quá đấy Kay. Thật nực cười cho ý nghĩ cứ hợp thì có thể ở bên nhau đến suốt đời. Kay, tôi nhắc lại một lần nữa, cậu thật sự không xứng với Samy, ngay cả tôi cũng thế. Cô ấy là người con gái hoàn mỹ chỉ thích hợp để chúng ta ngắm nhìn từ xa, âm thầm bảo vệ thôi. 

Tayoo đáp trả Kay bằng chất giọng trầm buồn và băng lạnh, sự ích kỉ của Kay khiến cậu bất an cho nên mới cất lời vàng ngọc nhắc nhỡ anh, với hi vọng anh sẽ nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của cậu. Kay dĩ nhiên đủ thông minh để có thể lĩnh hội tâm ý hay lời hăm dọa nhẹ nhàng của Tayoo, anh vì thế tiếp tục đứng ngẩn ngơ nhìn Samy, một hồi lâu sau đó mới chậm rãi mở miệng lại, cất lời đáp trả Tayoo.

- Đối với tôi chỉ cần hợp nhau là được, tôi biết mình không xứng với cô ấy, thời gian quen cô ấy cũng rất ít không lâu bằng anh hay người kia. Nhưng anh biết không, tình yêu có lí lẽ của riêng nó. Có thể ở một nơi nào đó hai anh sẽ mang đến hạnh phúc cho Samy, nhưng ở thế giới này thì không. Tayoo, anh đừng ngăn cảng tôi chinh phục trái tim Samy, anh phải cho cô ấy cơ hội được lựa chọn một cuộc sống bình yên. Tôi không dám hứa ở bên tôi cô ấy sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn, nhưng tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ cô ấy, dù cho tôi chỉ là một con người tầm thường, không có phép thuật, không có tài năng suất chúng. Tôi sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy tình yêu của Samy.

- Cậu sai rồi Kay, cơ bản mà nói chúng ta rất giống nhau vì đều yêu một cô gái. Nhưng tôi yêu chứ không muốn chiếm hữu cô ấy, còn anh thì đang nghĩ thế đấy chàng ca sĩ nổi tiếng và đào hoa à. Hây... bỏ đi, tôi đã đưa anh đi xa lắm rồi. Anh hiểu ý tôi theo kiểu gì tùy anh, tôi chỉ hi vọng anh đừng làm việc gì nông cạn khiến Samy phải khó xử. 

Tayoo trầm giọng nói sau khi nghe những lời phân trần rất thật tâm từ Kay, dù cho anh có nói gì thì với tình cảnh hiện tại cậu vẫn không thể giải thích cho anh rõ được, cho nên cậu đã chọn cách chuyển chủ đề, cắt ngang dòng tranh luận không đôi cô với anh thêm.

Kay khẽ chau mày khi nghe câu nói cuối của Tayoo, cậu bảo anh đừng làm việc gì khiến Samy khó xử, thế còn bản thân cậu thì sao, chắc gì đã thật tâm và hoàn hảo đến mức luôn mang đến niềm vui cho cô. Ý nghĩ của Kay nhanh chóng được Tayoo nhìn ra, cậu vì thế nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng, tuy nhiên nó lại phản phất chút bi thương, tựa như tâm tình đang tơi rối của cậu lúc này.

- Là ta nợ cô ấy, ta sẽ không khiến cô ấy phải cô độc và rơi nước mắt nữa. Kay, đừng nói với cô ấy ta đã đến, anh hãy im lặng và lừa dối cô ấy như cách đã từng làm. Tôi cho cậu cơ hội mang đến hạnh phúc cho Samy, nhưng tôi dám chắc người cô ấy chọn sẽ không bao giờ là cậu

- ...

Tayoo vừa nói vừa bước đi vô hồn, cậu cần nhanh chóng đưa Samy trở về an toàn để rời đi tiêu diệt nốt bọn yêu quái đang đến gần. Kay sau khi nghe Tayoo nói không có tâm trạng để đáp lại nên cứ thế giữ im lặng trong suốt quảng đường còn lại.

Với tốc độ đi của Tayoo chỉ trong thoáng chốc cậu đã đưa Samy về đến nhà. Nhẹ nhàng giao cô lại cho Kay, Tayoo chậm rãi cất lời nói cuối cùng căn dặn anh.

- Hãy nhớ lời tôi, qua ngày hôm nay nơi này sẽ rất an toàn cho nên cậu không cần quá lo lắng cho cô ấy. Tôi đi đây, chào cậu...

Tayoo nói rồi thì nhanh chóng rời khỏi nhà Samy, cậu đi chưa được bao xa thì đã nghe giọng nói của Kay nói với theo.

- Anh bảo hai chúng ta không ai xứng với Samy, thế thì người nào mới có thể ở bên cô ấy. Chẳng lẽ là anh ta...

Kay nhìn theo thân ảnh Tayoo đang khuất dần sau hàng anh đào, anh còn một điều chưa thông nên mới cất lời hỏi rõ cậu.

- Phải... chỉ có hoàng tử mới mang đến hạnh phúc cho Samy, ngoài người ra không ai có thể làm được việc này. 

Tayoo chậm rãi cất lời, nhưng cậu không phải nói để Kay nghe mà là đang nói với chính mình. Lời cậu phát ra nhỏ và được gió đánh tạt nên khi bay đến tai Kay chỉ còn xót lại duy nhất một từ phải. Kay cũng đoán được chàng trai phi phàm mình gặp trên chuyến tàu là người mà Samy yêu, anh còn biết cậu tên Raio, vì trong vô thức Samy hay thầm gọi tên cậu với tình cảm trào dâng, đầy bi thương. Nếu không yêu cậu Samy đã không phải khổ tâm, tự ngược đãi tim mình đến vậy. Lúc nhìn thấy cô như thế Kay đã rất đau lòng, chính tình cảm ấy đã thôi thúc cậu đưa ra quyết định sẽ giành lấy cô bằng mọi cách.

Làn gió đêm khẽ luồng qua kẽ tóc, mơn trớn trên gương mặt đẹp như tranh của Kay, trời đã khuya nên anh vội cất dòng suy nghĩ của mình lại rồi chậm bước bế Samy vào nhà. Lúc này Samy vẫn còn ngủ ngoan trên tay cậu, tuy nhiên mi mắt cô đã dần cử động lại vì hương dược do Tayoo dùng đã hết tác dụng. Phần vì Samy ngửi được mùi hương thân quen của bà nên mới vội vàng tỉnh dậy, để có thể tỉnh táo chạy đến sà vào lòng bà nũng nịu như thuở bé thơ.

Đứng lặng lẽ tại một gốc đào cách nhà Samy khá xa, Tayoo vẫn đang dõi mắt quan sát hành động của Kay, cậu vì thế khẽ chau mày khi nhìn thấy cái hôn trộm của anh dành cho cô. 

Khi bế Samy vào tới cửa nhà Kay đã đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, do có linh cảm Tayoo vẫn chưa đi xa nên anh đã cố tình làm thế để cậu nhìn thấy. Bà Yame vẫn đang ngủ say trên chiếc ghế gần cửa sổ nên Kay không dám làm gì gây tiếng ồn, anh chỉ nhẹ nhàng đưa Samy vào phòng, đặt cô nằm gọn trên chiếc chăn ấm. 

Samy chỉ nằm cuộn tròn giây lát thì đã vung người choàng tỉnh dậy, cô còn che miệng ngáp một hơi thật dài, uể oải đưa mắt nhìn Kay với vẻ ngây ngô, quên mất chuyện gì đã xảy ra trước đó. Phải ngồi ngẩn ra suy nghĩ mấy phút Samy mới có thể hiểu ra sự tình, cô vì thế vội nhảy cẩn lên vui sướng, còn phấn khích đến mức tay bắt mặt mừng với Kay rất thân thiết.

- Đây là nhà tôi mà, anh đã đưa tôi về sao? Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt hiếm thấy. - Samy nắm hai tay Kay thật chặt, cô đang tìm hơi ấm từ cậu để xác định mình không hề mơ.

- Chuyện nhỏ mà, em không cần khách sáo. - Kay cười ôn hòa, hướng mắt nhìn Samy say đắm cất lời đáp trả cô.

- Thần linh phù hộ chúng ta, mà mấy giờ rồi nhỉ? Chắc khuya bộn rồi, tôi phải tìm bà đã.

Samy tiếp tục cất nên lời với tâm trạng thoải mái, cô phớt lờ câu nói của Kay. Về nhà cô chỉ muốn gặp bà ngay cho nên mới để Kay bơ vơ, tạm thời quên đi sự hiện diện của cậu.Samy nói đoạn thì vụt chạy ra khỏi phòng, cô nhanh chóng tìm ra nơi bà Yame đang ngồi, căn nhà nhỏ thân quen dù có nhắm mắt cô cũng có thể di chuyện dễ dàng, huống hồ đêm nay trăng sáng thế, dù ánh đèn do bà thắp đã tắt từ bao giờ song màu vàng dịu của ánh trắng đã soi rõ cho quang cảnh xung quanh nhà Samy, khiến cho nơi đây ấm áp và mang một màu sắc rất bình yên.

Bà Yame ngồi ngủ rất say trên chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ, vẻ đẹp đôn hậu của bà được ánh sáng của vầng trăng tô điểm. Bà đang khẽ mỉm cười, những vết nhăn trên vầng trán cũng theo đó mà hằn sâu. Như dự cảm được sự trở về của Samy nên bà nhanh chóng thoát khỏi cơn mộng đẹp để tỉnh dậy. Lúc này Samy đang ngồi gối đầu trên chân bà, cô không nỡ gọi bà dậy nên cứ thế bám lấy bà, ngồi hẳn lên sàn nhà và chờ đợi bà như thuở thơ bé, những lúc như thế bà sẽ kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích rất hay, cô nghe xong thường ngủ quên nên sẽ được bà bế đưa vào phòng. Ngày xưa Samy bé tí bà có thể dễ dàng chăm sóc và chìu chuộng cô, còn bây giờ cô sẽ làm việc ấy, sẽ luôn ở bên bảo vệ bà.

- Samy, cháu về thật rồi sao... bà không mơ, đây là cháu của bà bằng xương bằng thịt mà.

Bà Yame mở mắt tỉnh dậy vì cảm nhận có một vật thể ấm áp đang bám lấy chân mình, mùi hương của Samy nhanh chóng giúp bà nhận ra cô. Bà Yame vì thế vui mừng ôm lấy Samy vào lòng, sau đó bà mới cất lời hỏi trong niềm xúc động trào dâng.

- Là cháu đây, con mèo nhỏ ngang bướng hay nũng nịu, luôn được bà yêu thương hết mực. Cháu về thật rồi, lần này cháu sẽ không đi đâu nữa, cháu sẽ không bỏ bà sống đơn độc nữa đâu.

Samy cất lời nói nghẹn ngào, tuy đã là thiếu nữ nhưng mỗi lúc ở bên bà cô không khác gì một đứa trẻ.  Đã lâu rồi cô mới được bà ôm vào lòng cho nên cứ thế luyến tiếc không chịu buông bà ra, một lúc sau như nhớ ra việc gì nên Samy vội ngẩng đầu dậy, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cất lời nói.

- Cháu quên mất nhà ta còn có khách. Đây là Kay, người bạn đồng hương cháu mới quen trên chuyến tàu về quê. Kay là anh trai Sasa đấy bà, chính anh ấy đã đưa cháu về nhà.

- Cảm ơn cháu đã bảo vệ cô cháu gái hậu đậu của bà, chắc Samy đã làm phiền cháu nhiều lắm. Cháu là anh trai Sasa thì cũng như người nhà của bà và Samy. Đã khuya lắm rồi, để bà xuống bếp nấu gì đó cho cháu và Samy ăn, sau đó hai đứa còn nghỉ ngơi cho khỏe nữa. Ngày mai chúng ta sẽ trò chuyện tiếp. Samy, cháu phụ bà một tay nào.

- Dạ, tuân lệnh bà bà đại nhân. - Samy kính cẩn cúi đầu chào bà 

Bà Yame tiến đến nắm lấy tay Kay cất lời nói thân tình. Sau đó bà đi vội vào bếp, không quên mang theo Samy để tránh cô nghịch gì đó làm phiền Kay nghỉ ngơi.

Đứng quan sát bà Yame và Samy đoàn tụ Kay khẽ mỉm cười chia vui cùng họ, cậu nghe bà Yame nói không đáp lại chỉ gật nhẹ đầu, mỉm cười thay câu trả lời. Kay đang nhớ gia đình mình, lâu lắm rồi cậu chưa về nhà thăm họ. Đã đến lúc Kay phải đối mặt với Sasa, trốn tránh em gái mình bao năm qua đối với Kay như thế là đủ tàn nhẫn rồi, là cậu tự ngược tâm mình, làm khổ người thân chỉ vì thứ tình cảm mang danh nghĩa trái cấm ấy. 

Kay khẽ thở dài bước ra cửa ngắm nhìn cây đào trang ngủ say, tâm tình cậu từ khi gặp được Samy đã không còn tơ rối nữa. Từ giờ cô sẽ là người thân của cậu, cậu sẽ cùng cô chăm sóc bà, sống những ngày tháng bình yên chỉ có tiếng cười tồn tại.

Bữa cơm đạm bạc được bà Yame và Samy hoàn thành rất nhanh, khi Kay dứt khỏi dòng suy nghĩ thì cũng là lúc anh được Samy kéo vào nhà, cùng ngồi quanh chiếc bàn nhỏ để bắt đầu dùng cơm. Ngôi nhà nhỏ bỗng chốc ngập tràn tiếng cười nói, ánh sáng của vầng trăng trên cao như chia vui cùng họ, làn gió xuân cùng ghé qua ô cửa sổ ngắm nhìn vẻ đẹp cùng niềm hạnh phúc giản đơn của họ. Bức tranh đoàn tụ ấy được vẽ nên rất đẹp, khiến thiên nhiên cũng phải đồng cảm...

Đứng lặng ở một nơi xa ngắm nhìn niềm vui mà Samy đang được tận hưởng, lòng Tayoo lúc này rất an nhiên và bình lặng. Việc có thể sum họp bên người thân quả là rất xa xỉ, Tayoo không muốn với tới hay thực hiện nhưng cậu lại rất ganh tị với Kay, vì anh đã có được giây phút ấy, cùng Samy ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng. 

Đang nghĩ bâng quơ chợt Tayoo nở một nụ cười đẹp ma mị rồi nhanh chóng rời đi khi ngửi thấy mùi tanh của bọn quái thu, cậu phải tiếp tục tiêu diệt chúng tận gốc để chúng không tìm ra tung tích của Samy. Trước đó Tayoo đã giết khá nhiều bọn thú này, chúng là tay sai của Heyoumi, cô ta muốn đuổi cùng giết tận, dồn Samy vào đường cùng cho nên dù cô có về nhà cũng quyết không buông tha. Chiếc taxi chở Kay và Samy có thể bình yên chạy qua những đoạn đường nguy hiểm đều nhờ Tayoo đã dọn đường trước, dĩ nhiên họ không hề biết việc đó vì nào gặp được tên quái thú nào. Tayoo hành sự rất nhanh gọn và sạch sẽ, cậu chỉ mất nữa canh giờ để khiến bọn chúng bốc hơi khỏi trái đất. Raio đã bảo vệ Samy khi cô còn ở trên tàu thì Tayoo phải có trách nhiệm ỉm trợ để cô về nhà mình an toàn. Tâm ý của họ dành cho cô sâu đậm thế nhưng Kay đã nhận công hết, Tayoo cũng như Raio đều không muốn Samy biết mình đã đến thăm cô. Sự lưu luyến sẽ khiến cuộc sống của cô không yên bình nữa, những Tayoo sẽ chọn ngày thích hợp để gặp Samy, như đến thăm một người bạn vì trái tim cậu không cho phép mình rời xa cô quá lâu...

Làn gió xuân thổi tung mái tóc vàng của Tayoo, thân ảnh cậu dần khuất sao hàng anh đào đang trổ hoa trắng xóa đẹp mờ ảo phía trước. Samy sau khi ăn nó đã cuộn mình nép sát vào người bà, thong thả chìm vào giấc ngủ. Kay cũng  đã nghỉ ngơi, anh chỉ trằn trọc giây lát đã chìm sâu vào cơn mộng đẹp.

Một ngày dài với biết bao sóng gió đã trôi qua trong cảm xúc hổn tạp, cả Raio và Tayood đều hoàn thành tốt công việc của mình, họ đã bảo vệ được Samy để cô trở về nhà và sum họp cùng bà. Yêu và hi sinh trong thầm lặng là cách những chàng trai kiệt suất của đất nước Vam lựa chọn, họ nguyện sẽ làm tất cả mọi việc, chỉ mong sao có thể giữ được nụ cười của cô gái trong tim mình...

>>>000<<<

Hạnh phúc có được thật giản đơn

Mà sao ta phải khó nhọc để kiếm tìm

Hãy nhắm mắt và đưa tay chạm nó

Hạnh phúc ở ngay trước mắt

Chỉ cần mở lòng

Ta sẽ nắm được tất cả yêu thương đang rời rạc

Để có thể chắp vá lại

Tạo thành một mảnh ghép hoàn hảo của riêng mình....






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top