Chương 19: NGÔI NHÀ HOA HỒNG
Chương 19: NGÔI NHÀ HOA HỒNG
Một buổi sớm mai dịu nhẹ, đượm màu sắc hương hoa cùng tiếng nhạc da diết vọng lại trong không gian yên bình. Đâu đó những cánh đào rơi vãi, buông mình trong cơn gió. Chúng đáp gọn xuống nền đất lạnh, song vẫn cố né người để không va phải cô gái đang nằm ngủ ngon lành kia.
Samy trong vô thức cứ với gọi tên hai người, một là Raio, người còn lại là Tayoo. Trong giấc mơ Samy đã gặp họ, với một thân phận khác, một hoàn cảnh rất yên bình mang tên là tuổi thơ.
Raio đứng tựa người vào khung cửa sổ được kết lại hoàn toàn bằng hoa hồng, đôi mắt cậu hơi rợn sóng, nó hiện về sắc tím u uẩn và trầm buồn. Khẽ bước đến chiếc giừơng được làm bằng mây do các tiểu yêu dệt, Raio đưa tay lao những giọt mồ hôi đang rơi vãi trên gương mặt ngây thơ của Samy.
Lúc này trong cơn mơ, lại một lần nữa Samy buông lơ đôi tay trong hư không, cô với gọi tên Raio với thái độ tuyệt bi thương, điều đó khiến Raio xót xa thay. Cậu vì thế vội nắm lấy tay Samy để truyền hơi ấm cho cô.
- Raio... Anh đừng đi, xin anh đấy. Đừng bỏ em...
- Ta vẫn ở đây, em đừng sợ. Dù có xảy ra việc gì, ta vẫn sẽ luôn ở bên bảo vệ em.
Một giọt long lanh rơi vừa chạy trượt trên má Samy đã được Raio hứng lấy, cậu ôn tồn đưa tay lên miệng liếm. Lạ thay thái độ Raio sau đó ngạc nhiên hẳn, cậu buông ra một câu nói vô hồn.
- Ngọt đấy. Em làm ta muốn thưởng thức vị máu của em... Nhưng ta không muốn làm em đau, càng không muốn em phải đau vì một người khác, không phải ta...
Raio nói rồi, đứng dậy thong thả bước đi. Trước đó cậu đã kéo tấm chăn hoa đắp lên người Samy lại ngay ngắn, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong. Đôi tay ấy vẫn níu kéo không nở rời xa cậu, khi cậu vừa đi được vài bước, Samy lại hốt hoảng kêu thất thanh.
- Đừng giết em, Tayoo, Raio... Em không phải... Đừng...
- Samy, rốt cuộc em đã mơ thấy gì. Ta không thể xâm nhập vào giấc mơ của em, ta muốn giúp em e là khó lòng.
Raio tiến đến ôm chặt Samy vào lòng, cảm nhận cả người cô đang khẽ rung lên từng cơn. Mồ hôi tươm ra như suối, hấm ướt chiếc váy trắng mỏng manh. Raio đã nhiều lần làm phép xâm nhập vào giấc mơ của Samy nhưng cậu đều bị nó đẩy ra, chỉ cơ hồ nhìn thấy một màu trắng đơn độc. Bình tĩnh đến kì lạ, Raio cuối thấp đầu ghé sát vào môi Samy đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Mùi anh đào phảng phất trong gió, từng đóa hồng rung người e ấp khi chứng kiến khung cảnh nên thơ ấy.
- Ngủ ngoan nào, ta đuổi cơn ác mộng đó đi rồi... nó sẽ không quấy rầy e nữa. Khi tỉnh dậy, em sẽ luôn mỉm cười đúng không? Đừng khóc nữa, ta không thích nhìn em khóc...
Raio dùng phép tịnh tâm, dẫn truyền qua nụ hôn giúp Samy có một cảm giác bình yên mà chìm sâu vào giấc ngủ. Cơn ác mộng cũng vì thế mà bị đánh tan vào hư ảo. Vẫn ôm chặt Samy trong lòng, Raio có cảm giác tuổi thơ ùa về. Cậu cũng từng ôm công chúa nhỏ thế này. Đó là một buổi chiều xuân yên bình, trên cánh đồng cỏ mai xanh biếc ấy, Raio cùng Hamy đã trao nhau một lời thề, cùng xây đắp nên một ngôi nhà hoa hồng. Là thế giới riêng của họ mà thôi...
________
Trên một cánh đồng cỏ mai trải dài, xa tít tận chân trời vẫn chỉ độc một màu xanh mát dịu và thanh thoát. Có hai đứa trẻ đang nô đùa, cậu bé đứng đối diện cô bé, đặt lên tóc cô một vòng hoa tự tay mình kết. Tuy không nhìn thấy ánh sáng, nhưng tuyệt nhiên hoa cậu kết không hề xấu, mà ngược lại còn rất đẹp, màu trắng của nó rất hợp với chiếc đầm xanh cô bé đang khoác trên người khá hài hòa.
- Hamy, em có thích không?
- Dạ thích ạ, đẹp lắm ấy. Cảm ơn anh Raio.
Hamy bé đang đưa tay vuốt ve vòng hoa trên tóc, miệng thì cười rất tươi cứ ríu rít bên tai Raio. Cậu bé vuốt nhẹ tóc cô bé, xong nắm lấy tay cô bước đi về phía dãy anh đào đang trổ hoa. Những cánh đào bay trong gió, hương thơm lang tỏa trong không gian. Chúng nhúng nhảy theo giai điệu mà Raio đang ngân lên, bên cạnh Raio, Hamy nào quan tâm đến cảnh vật đẹp mà thiên nhiên ban tặng. Tâm trí cô chỉ duy nhất đặt lên cánh môi đỏ đầy mê hoặc của Raio, muốn bay đến mà chiếm hữu nó.
- Em nhìn đủ chưa. Đừng háo sắc thế, anh không phải dạng trai dễ dãi đâu nhé.
- Ơ, em có nhìn anh cơ à. Có đâu nhỉ hi hi.
Hamy giật bắn người trước câu nói của Raio, cô bé ngoe ngẩy hất tóc trưng vẻ mặt ngây thơ, vô tội ra. Điệu bộ của Hamy cực đáng yêu, khiến Raio tuy không thấy được, nhưng trong tưởng tưởng của cậu vẫn hiện rõ, làm cậu phì cười mà véo má Hamy. Hình phạt cho tội làm mà không nhận là thế.
- Ấy, đau em. Anh Raio vũ phu thế. Đỏ hết rồi này.
- Sau này muốn nhìn thì nhìn. Anh là vật sở hữu của em mà, không cần phải lén la, lén lút như mèo ăn vụng thế.
- Vâng, tại người ta ngại chứ bộ. Ai bảo anh hấp dẫn thế, em nhìn mà chỉ muốn cắn thôi.
Raio nghe Hamy nói lại mỉm cười, cậu bé đặt hai tay lên má cô bé xoa nhẹ. Xong cất lời nhắn nhũ.
- Sau này thích, anh cho em cắn mỗi ngày. Sẽ phục vụ em mỗi ngày, hôn em mỗi ngày, làm cho em vui mỗi ngày. Chỉ cần Hamy hạnh phúc, em muốn sao anh cũng sẽ làm...
- Anh nói phải nhớ đấy. À em còn muốn có một ngôi nhà hoa hồng xây trên cánh đồng này. Khi nào lớn ta sẽ ra đấy ở, vừa ngắm hoa đào, nghe anh hát, vừa giúp bà trông rau, rồi cùng ba mẹ đi hái táo. Anh thấy có hay không?
Hamy bắt đầu mơ mộng, cô bé vẽ ra biết bao ước mơ đẹp cho tương lai. Raio đứng bên ghi nhớ hết, cậu lưu giữ nó trong đầu mình. Khẽ cuối người đặt lên môi Hamy một nụ hôn, Raio cất giọng nói.
- Xong rồi, ước mơ của công chúa đã được hoàng tử ghi nhận. Đóng dấu, điểm chỉ, anh hứa sẽ thực hiện nó nhanh thôi.
- Vâng, cũng trễ rồi ta về ăn trưa thôi anh, không ba mẹ với bà la ấy. - Hamy mặt ửng đó, đưa tay xem đồng hồ. Xong cô bé cất lời giục Raio về.
- Uhm.
Mặt trời đã nhô cao qua khỏi đỉnh những hàng đào đang ngã mình soi bóng trên mặt hồ, tiếng chim hót hòa với tiếng hát của Raio và Hamy tạo nên thanh âm da diết tiễn đưa buổi sớm mai. Một ngày dần trôi, và tình cảm của Raio cùng Hamy cũng ngày càng thắt chặt lại. Năm ấy lời nói của Hamy chỉ mang tính hư ảo, là ước muốn trẻ con của một cô bé thích mơ mộng. Nhưng hiện tại nó đã được Raio biến thành hiện thực, khi cậu xây cho Hamy một ngôi nhà hoa hồng tuyệt đẹp, xây nên một thế giới riêng danh cho mình cô thôi. Ở đấy, có yêu thương mà cậu vung đắp bao năm qua dành cho cô, có nổi nhớ khắc khoải cậu đặt trong từng đóa hồng.
Khẽ đặt Samy nằm xuống Raio dứt khỏi dòng hồi tưởng trở về với hiện tại. Nơi này đây là không gian yên bình nhất mà cậu hằng cất giữ, tuyệt nhiên chưa bao giờ để người khác bước vào. Kí ức tuổi thơ trôi qua nhẹ nhàng quá, tưởng chừng như mới diễn ra ngày hôm qua. Trong cậu, hình ảnh Hamy xa mờ mà rõ nét. Raio trộm nhìn Samy, cậu cất một câu nói đầy ẩn ý với cô.
- Nếu em là cô ấy, có lẽ ta sẽ rất vui... nhưng tiếc thay em và cô ấy không phải là một.
Bầu trời trong xanh in hằng những cánh đào đang buông mình trong gió, chúng lã lướt đùa nghịch trong không trung. Raio đưa tay hứng một vài cánh hoa, cậu thi triển phép đóng kết giới lại. Quang cảnh nên thơ trước mắt nhanh chóng vụt mất thành hư ảo. Nơi đây trở về với vẻ u uẩn ban đầu, là một rừng cây đơn sắc, chỉ độc nổi cô đơn vẫy gọi hồn người chìm đắm vào trong nó, mãi mãi không thoát ra được. Raio ngước mắt nhìn mảng đen vừa vụt qua, cậu khẽ chau mày, xong nhanh chóng biến mất. Cậu phải trở về gặp Shala nữ hoàng, giúp mẹ mình đối phó với tên ác ma ấy. Cũng sắp đến lúc thân phận cậu được hé mở, chỉ cần qua đợt khảo sát sức mạnh sắp tới nữa thôi, Raio sẽ trở về với vị trí mà bấy lâu mình luôn né tránh. Làm một hoàng tử danh giá ai ai cũng nể trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top