2

Ánh nắng nhạt chiếu vào phòng ngủ nữ sinh Slytherin. Y/N tỉnh dậy sau một đêm đầy ám ảnh.

Tiếng bước chân của các bạn cùng phòng vang lên trong không gian yên lặng, nhưng cô chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn. Cơ thể rã rời, còn tâm trí thì quay cuồng với những hình ảnh kinh hoàng tối qua: tiếng hét thảm thiết của Selwyn, ánh mắt lạnh như băng của Tom Riddle,con mãng xà đen tuyền đang trườn qua sàn đá cẩm thạch.

Cô cố gắng tự trấn an mình. Đừng để ý đến hắn. Đừng để bị lôi kéo vào chuyện này.

Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, cô biết mọi thứ không đơn giản như vậy.

Tại Đại Sảnh Đường

Buổi sáng, Y/N ngồi ở góc cuối bàn Slytherin, cố thu mình nhỏ nhất có thể. Đầu cô cúi thấp, chăm chú vào bát cháo nguội, tránh ánh mắt của bất kỳ ai. Những tiếng bàn tán xung quanh lại làm cô không thể không lắng nghe.

"Tom Riddle thật đáng kinh ngạc. Một kẻ máu lai mà có thể nói xà ngữ. Không ngờ hắn lại là hậu duệ của Salazar Slytherin."

"Thậm chí còn điều khiển được Nagini! Tối qua Selwyn bị trừng phạt thế mà vẫn còn sống, đã là may mắn lắm rồi."

"Phải, nhưng hắn đáng sợ quá..."

"Đáng sợ hay không, cậu nên biết rõ là chúng ta không có lựa chọn. Ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được."

Những lời bàn tán không làm Y/N bớt sợ hãi. Ngược lại, chúng chỉ làm lòng cô trĩu nặng thêm. Cô không thể ngăn được ánh mắt lén nhìn về phía hắn – Tom Riddle.

Hắn ngồi ngay giữa bàn Slytherin, dáng vẻ ung dung nhưng quyền uy. Xung quanh hắn là Abraxas Malfoy và một vài học sinh thuần huyết nổi bật khác. Tất cả đều như bị cuốn vào quỹ đạo của hắn, như thể hắn là trung tâm của cả thế giới này.

Nhưng Tom Riddle dường như không chú ý đến đám đông đang sùng bái mình. Thay vào đó, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại... và nhìn thẳng về phía Y/N.

Tim cô đập nhanh. Hắn để ý mình từ khi nào? Mình đã làm gì sai?

Một tiếng thìa rơi loảng xoảng khiến mọi người chú ý. Y/N giật mình nhận ra tay mình run đến mức làm rơi thìa bạc xuống bàn.

"Cẩn thận, Y/N," một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cô ngẩng đầu, và ánh mắt cô chạm ngay vào đôi mắt nâu tối của Tom Riddle. Hắn không mỉm cười, nhưng ánh nhìn ấy có gì đó lạnh lẽo và sắc như lưỡi dao.

"Cháo không ngon sao?" Hắn hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong không khí lại như ẩn chứa thứ gì đó khiến cô không dám thở mạnh.

"Tôi... không... không sao, thưa huynh trưởng.." cô lắp bắp, rồi cúi gằm mặt xuống.

Tom không nói thêm gì. Hắn chỉ nhếch môi nhàn nhạt, ánh mắt rời khỏi cô, quay trở lại với đám đông đang vây quanh mình.

Y/N cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Nhưng cô biết, ánh mắt ấy – ánh mắt của kẻ luôn tính toán mọi thứ – không rời khỏi cô vì sự quan tâm hay tình cờ. Hắn đang nghi ngờ. Và điều đó khiến cô sợ hãi hơn bất cứ thứ gì khác.

Trong lớp học Độc dược

Tiết học Độc dược buổi chiều là cơn ác mộng đối với Y/N. Cô cố gắng tập trung vào công thức chế tạo Thuốc Đa dịch, nhưng ánh mắt như tia lửa điện của Tom Riddle luôn lướt qua cô khiến cô không thể bình tĩnh.

"Y/N Brow."

Cô giật mình khi nghe tên mình vang lên. Thầy Slughorn đang gọi cô.

"Em có thể nhắc lại cách biến đổi thành phần chính của Thuốc Đa dịch không?"

Y/N ấp úng, cố nhớ lại những gì đã học, nhưng đầu óc cô trống rỗng. Cả lớp quay sang nhìn cô, và phía bên kia bàn, Tom Riddle mỉm cười nhàn nhạt.

"Dạ... nguyên liệu cần phải được... nấu kỹ trước khi thêm tóc của người cần biến đổi ạ."

"Đúng vậy, tốt lắm," Thầy Slughorn gật đầu. Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Tom. Hắn đang quan sát cô, không rời mắt, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Y/N sợ hãi và lúng túng, cô đến thư viện sau giờ học, hy vọng tìm được chút yên bình. Cô chọn một góc khuất ở tầng trên, với hy vọng sẽ không ai để ý đến sự hiện diện của mình.

Nhưng khi cô vừa mở cuốn sách về các dòng họ thuần huyết, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

"Cô luôn trốn tránh như vậy sao?"

Cả người Y/N đông cứng lại. Cô chậm rãi quay đầu lại, và ánh mắt cô gặp ngay Tom Riddle.

Hắn đứng đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

"Tôi... tôi không trốn tránh." Cô lắp bắp, cảm thấy tim mình đập thình thịch.

"Thật sao?" Hắn nhướng mày, tiến thêm một bước. "Nếu vậy, cô có thể giải thích vì sao một kẻ máu lai như cô lại biết xà ngữ không?"

Y/N há hốc miệng. Hắn đã nghe thấy. Tối qua, khi cô vô thức lẩm bẩm từ ngữ kỳ lạ đó.

"Tôi không biết... tôi chỉ... nói vô thức thôi," cô vội vã giải thích, giọng nói nhỏ dần.

Tom đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò, vừa tính toán. "Xà ngữ không phải là thứ có thể vô thức nói ra. Nó thuộc về dòng máu."

"Dòng máu?" Cô cảm thấy nghẹn lại, cổ họng khô khốc.

"Cô giỏi lắm, Y/N," Tom nói, nụ cười nhạt hiện lên trên môi. "Nhưng cô không thể che giấu mãi được. cẩn thận phía sau."

Trước khi cô kịp đáp lại, hắn quay người bỏ đi, để lại cô ngồi thẫn thờ trong thư viện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top