44. Phi vụ cuối cùng (7)
✯ BGM: Sold Out - Hawk Nelson ✯ Cre: @左勾拳
Ánh sáng pha lê vỡ tan thành một trăm tia nhỏ khi tiếng súng đầu tiên xé toạc lớp lịch sự của hội trường và ngay lập tức, một cơn cuồng phong có mùi kim loại, khói và mồ hôi tràn ngập không gian elip. Phân cảnh bùng nổ không diễn ra theo một kịch bản duy nhất mà như hàng loạt mạch ngắn được nối tắt: mỗi tổ chức tuôn ra bản năng sinh tồn, bản năng bạo lực đã tôi luyện qua bao cuộc chiến, và trong tích tắc mọi thứ biến dạng thành một bể hỗn loạn.
Ở góc Nam Mỹ, nhóm tay to cầm gậy bóng chày, chuôi gậy bạc lấp lánh như lời thách thức, họ lao vào trước chân đạp bật ghế, ly rượu văng ra, rượu đỏ vẽ những đường hoa trên thảm. Một ông trùm Brazil, mặt đỏ gay, gầm lên như con thú bị khuấy; hắn dùng thân hình to lớn đẩy lùi hai vệ sĩ, lao về phía kẻ nghi ngờ. Tiếng gầm và tiếng kim loại va nhau tạo thành một nhịp tương phản với tiếng va chạm đồng hồ và pha lê.
Bên đối diện, những tay Yakuza di chuyển như một dàn hợp xướng lạnh: dao gấp lóe lên, chuyển động dứt khoát, chính xác. Không ồn ào, không khoe khoang họ chém để khiến vết thương nhanh và im lặng. Một vài tên khoác áo kimono dùng tay không khóa cổ đối phương, siết chặt như một cái chết chậm, hoàn toàn không mất thì giờ vào lời qua tiếng lại. Họ phối hợp với các tay Triad những chiếc nhẫn bạc lóe lên khi dùng ngón tay như móc, kéo áo, xẻo phế phòng thủ.
Bratva, người Đông Âu không chơi trò uyển chuyển: họ dùng súng nhỏ giắt trong áo, báng súng liên tục đập vào mặt những kẻ quá kiêu, hoặc rút dao bấm, nhọn hoắt như mồi câu. Một gã Bratva cao lớn bẻ cổ một vệ sĩ, kéo khẩu súng ra và nã vài phát chỉ để mở lối, tiếng súng vang, lan vào những góc khuất nơi kính phản chiếu rạn nứt.
Ở hàng ghế VIP, tranh chấp tinh tế chuyển thành màn giằng co tay chân: một tên tài phiệt Thổ Nhĩ Kỳ giật mạnh bàn tay của người ngồi bên, cú đẩy làm ghế ngã — một chiếc ghế đập vào bàn, pha lê rơi, va chạm với đất như tiếng chuông báo tử. Đôi mắt các thủ lĩnh loạn lên; vài người cố lùi vào sát tường, cố tìm điểm bắn, cố tìm đồng minh. Nhưng đồng minh không tồn tại lâu trong phút hỗn loạn tạm bợ bị phản bội trong nháy mắt vì ai cũng xem từng người bên cạnh là mối đe dọa.
Khói lựu đạn quấn ngợp, mùi cao su cháy và hóa chất thoáng qua như một vết ố trên không khí ai đó ném lựu khói để che chắn, một số tên lợi dụng làn khói làm lá chắn để lao vào, quật ngã những người đứng gần. Tiếng rú hét, tiếng kính vỡ và những cú đánh vang điên cuồng. Từng cánh tay đẩy, từng chân đá, từng mảnh vụn gỗ văng tung tóe — mọi thứ đều là phương tiện sống còn.
Những kẻ làm bảo vệ được thuê liền chuyển từ vai trò bề ngoài sang những phận sự gắt gao: họ xếp người thành hàng rào, đấm đá, tách từng nhóm ra để giảm sát loạn. Nhưng giữa những người bảo vệ ấy cũng có mưu toan ai đó bị mua chuộc, ai đó quay súng về phía trả lương. Niềm tin tan nhanh như tro.
Trên cao, hai vệ sĩ của "Người Chỉ Đạo" như hai bức tượng vững vàng giữa biển người nổi loạn; họ kết hợp động tác võ thuật và súng ngắn, bảo vệ vị trí như hộ pháp. Vị trí trung tâm được bảo vệ bằng nòng súng chầm chậm chĩa ra, nhưng cả họ cũng phải đối mặt với mũi tấn công từ mọi phía — một tên Bratva nhảy qua bàn, quật ngã một vệ sĩ, nhưng ngay sau đó bị hai tay Yakuza ghì xuống và bị đâm sau gáy.
Trong khi đó, trên boong dưới chân, lỗ hổng chiến thuật đang được khai thác bởi những tay từng rình chờ cả đời. Đinh Trịnh Hâm, trà trộn như một người pha rượu, không chỉ đặt thiết bị nghe lén: khi hỗn loạn nổ ra, anh lợi dụng màn khói để di chuyển gần hơn, đặt các máy ghi âm bổ sung, đồng thời lướt qua người bị thương, trao cho họ viên thuốc giả — một cú lừa y tế để kéo họ khỏi điểm nóng, tạm thời vô hiệu một số kẻ có thể gây cản trở. Hắn dùng sự khéo léo thay cho bạo lực thô.
Lưu Diệu Văn, trong trung tâm kỹ thuật, bấm nhanh vài phím để khiến một số camera giật hình, điểm mù xuất hiện đúng chỗ trống. Những đoạn dữ liệu giả khiến hệ thống AI của tàu phân tâm, báo động giả dẫn bảo vệ tới chỗ không cần; nhờ đó, những hành lang khác được mở ra cho Trương Chân Nguyên trườn qua. Diệu Văn không dùng bạo lực trực tiếp — anh xé toạc mắt quan sát của con tàu bằng mã.
Trên mỏm đá, Nghiêm Hạo Tường định vị các mục tiêu cố thoát ra biển: anh chặn một chiếc xuồng cứu hộ khi một nhóm Bratva cố lao ra, thiết lập một vệt bắn cảnh cáo — vài phát vào bề mặt nước làm nước văng tung tóe, phá hủy ý định một số kẻ. Không nhiều đạn được mở, nhưng đủ để dọa: biển không phải lối thoát miễn phí.
Hạ Tuấn Lâm, từ tàu ngầm ngụy trang ngoài khơi, khoá các kênh liên lạc tạm thời. Điện thoại và radio của phần lớn những người trên tàu bỗng im lặng, tiếng gọi cầu cứu không qua nổi lớp nhiễu. Việc này làm tăng thêm hoang mang: một số tay bặm trợn trở nên gào thét, la mắng đồng đội vì không thể liên lạc — và chính sự bất lực đó khiến một vài nhóm tự ý hành động, đánh mất đồng bộ.
Tống Á Hiên, trong lúc hỗn loạn, không ngồi im chờ kết quả. Anh di chuyển lặng lẽ giữa những người ngã, gỡ bỏ những thiết bị có thể giấu dấu vết của SHADOWS, dùng bộ xóa dữ liệu để triệt tiêu các bản ghi mà đối phương có thể thu thập được — nhưng anh làm điều đó với tốc độ tỉ mỉ, tránh gây sự chú ý. Khi một ông trùm cố chụp lấy điện thoại của mình để ghi lại hiện trường, Tống Á Hiên đã để một dấu vết giả trên đó khiến clip quay thành mớ hình nhiễu vô nghĩa.
Trong cơn hỗn loạn, liên minh tạm thời xuất hiện rồi tan biến. Một nhóm Yakuza liên kết với Triad để loại một Bratva lớn tuổi; ngay khoảnh khắc chiến thắng, Triad quay mũi dao sang Yakuza để cắt tỉa thêm. Những cuộc thù riêng được đưa ra ánh sáng, mối thù kéo theo mối thù. Ai từng ký sổ cùng nhau trước đó giờ cũng có thể thủ tiêu nhau vì một ghế VIP, vì một con số tài khoản.
Máu chảy, người gục, mùi thiêu rữa của nội thất cháy lan ra khi một trong những cột nến pha lê bị đốt cháy do vụ va chạm. Có tiếng người gào bất lực, có tiếng trẻ con không liên quan nào đó vọng lại trong ký ức của kẻ từng là người ngoài lề một khoảnh khắc nhân tính chợt lóe lên rồi bị dập tắt bởi sự thực tàn nhẫn: đây là thứ đấu tố không dành cho người yếu lòng.
Trong lúc đó, Mã Gia Kỳ quan sát qua màn hình tổng hợp. Anh không lao vào giữa hỗn loạn một cách vội vàng; thay vào đó, anh điều phối nhỏ giọt tín hiệu cho Trương Chân Nguyên phá vỡ hướng đông, lệnh nhỏ cho Nghiêm Hạo Tường chặn đuôi, mật mã cho Hạ Tuấn Lâm khóa camera trọng yếu thêm vài phút. S.H.A.D.O.W.S không lao vào để chiến đấu như những tên nông nổi; họ tận dụng hỗn loạn như một kịch bản đã được thiết kế để bóc tách ai là ai.
Khi tiếng súng giảm dần, khói tan, và tiếng rên rỉ lấp đầy khoảng trống, một sự thật hiện ra: bên thắng không phải là bên có nhiều vũ khí nhất, mà là bên kiểm soát thông tin, miền nhìn và thời điểm. Một vài ông trùm nằm bất động trên sàn, máu loang, ghế văng nghiêng; một vài người khác bị kẹp ở cầu thang, bị bắt giữ, hoặc cố trốn qua hành lang kỹ thuật giờ đã bị khóa. Các tổ chức khác rút lui, dè chừng, xếp lại đội hình — nhưng danh sách những kẻ "còn sống" đã được viết lại bằng máu, khói và tiếng la hét.
Và trong tiếng ồn sau cùng, khi người ta bắt đầu đếm số người bị thương, khi mùi cháy còn nồng, S.H.A.D.O.W.S lặng lẽ trút bỏ lớp phục vụ giả, rút lui vào bóng tối, hoặc xuất hiện ở những cửa ngách đã được mở sẵn — thu thập bằng chứng, băng ghi âm, và những thông tin mà chỉ họ mới biết cách dùng. Trận hỗn chiến đã phân huỷ bề mặt, để lại những khe hở mà tổ chức họ chờ đợi từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top