Chương 102

Chương 102: Cưỡng Đoạt Nụ Hôn

Từ sau lần lỡ hẹn sinh nhật, Triệu

Thoại Mỹ vẫn còn cảm thấy áy náy

với Ngũ Liên, rất muốn bù đắp

lại. Nhưng bên cạnh anh luôn có các

cô gái khác nhau ra vào, cho nên cô

không có cơ hội. Buổi sáng ngày chủ

nhật, vừa sáng banh mắt cô nhìn

chằm chằm, cũng không thấy có

người phụ nữ nào đi ra. Cho đến gần

trưa, mới nhấn chuông cửa nhà anh.

Năm phút trôi qua, Nguyễn Hữu Quốc

mới mở cửa, đầu tóc rối loạn, còn

buốn ngủ, nhưng vẫn còn rất đẹp trai,

dáng vẻ lười biếng. Uể oải dựa vào

cạnh cửa, chỉ mở một con mắt.

 “Có chuyện gì sao?”

Triệu Thoại Mỹ lại có chút căng

thẳng. Mấy ngày không nói chuyện,

liền có hơi lấy làm lạ, mở miệng

nhưng không biết phải nói gì.

“Không có chuyện gì tôi ngủ tiếp đây!”

“Đợi đã…. tôi định mời anh qua nhà

ăn cơm trưa.”

“Nhưng tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”

“Ờ…” Triệu Thoại Mỹ nhất thời có hơi

thất vọng. “Vậy anh ngủ tiếp đi!”

“Đứng lại! Không ăn cơm trưa được,

không phải vẫn còn cơm tối sao? Sáu

giờ tối gặp!”

“Ừ!” Triệu Thoại Mỹ đi một chuyến

đến siêu thị mua đồ ăn, rất có lòng...

chuẩn bị một bàn cơm, ngồi chờ

Nguyễn Hữu Quốc. Cho đến sáu giờ

rưỡi, đại thiếu gia mới xuất hiện, ngã

nghiêng ở cửa, nở nụ cười cực kỳ đẹp

về phía cô, chào hỏi một cách hư

hỏng. 

“Hi! Em yêu.”

Tim Triệu Thoại Mỹ ngừng đập một

hồi.

Không biết có phải mấy ngày không

gặp hay không, hôm nay thực sự bị

anh làm cho hoảng sợ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu

hồng, quần âu, rất thản nhiên mà

đứng ở chỗ đó, nở nụ cười xấu xa với

cô.

Thông thường thì, cô cảm thấy người

đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng

phấn rất ẻo lả, nhưng Nguyễn Hữu

Quốc mặc lên, sự phong độ kia, thì

khỏi phải bàn rồi. Chỉ có một từ,

không phải gọi

“Boy over flower’ sao? Có lẽ ông trời

đặc biệt ban cho anh. Anh cứ nở nụ

cười không đứng đắn như vậy, khuôn

mặt đẹp, làn da trắng, đôi mày rậm

hơi gợn sóng, đôi mắt như tính tú,

rực rỡ sáng ngời, đôi môi đỏ, như

cánh hoa đào, đẹp không chịu được,

thanh lịch nhàn nhã.

Không thể không cảm thán sự ưu ái

của thượng để với anh, dường như

mọi thứ tốt nhất đều có trên người

anh, vì thế mới có tồn tại một người

đàn ông hoàn mỹ như anh vậy.

Đương nhiên, cô chỉ đang nói đến

ngoại hình thôi!

“Anh đến rồi!”

“Hiếm khi được em mời ăn cơm, tôi

sao có thể không nể mặt chứ?” Anh

cứ coi đây như nhà mình, nghênh

ngang đi vào, đặt mông ngồi xuống,

bắt chéo hai chân. “Năm món ăn một

món canh, không tệ nha! Phát lương

rồi à!”

“Không có!”

“Vậy sao lại hào phóng đến vậy

chứ? Tôi nhớ rõ em rất keo kiệt mà!”

“….” Triệu Thoại Mỹ không có lời nào

để nói. Mấy ngày không gặp, miệng

mồn vẫn độc địa như vậy, không chế

giễu thì miệng anh sẽ ngứa chắc?

“Ăn cơm thôi mà, anh nhiều lời thế!”

“Cắt!”

“Hôm sinh nhật anh, tôi vốn muốn

chạy qua đó, nhưng mà….”

“Nhưng em chọn đến nơi hẹn Võ Vũ

Linh, đúng không?”

“….Cũng không thể hoàn toàn nói như

vậy, anh nghe tôi giải thích, thực

ra….”

“Đủ rồi! Không cần thiết!” Tuy điệu bộ

Nguyễn Hữu Quốc lông bông, nhưng

ánh mắt vẫn lộ ra một sự lạnh

lẽo.

 “Em cứ luôn tìm đủ mọi cớ, tôi không

phân biệt được thật giả. Với lại, cũng

chỉ là một cái sinh nhật thôi, cũng

không có chuyện gì to tát cả. Em

không đến, tôi mở party tình ái càng

vui vẻ hơn.”

Tuy mặt anh tỏ ra không có gì, nhưng

Triệu Thoại Mỹ càng cảm thấy anh

đang cố ý làm bộ, cô càng áy náy hơn.

“Không cần biết như thế nào, tôi vẫn

nợ anh một lời xin lỗi. Bữa cơm này,

coi như một sự bồi thường nhỏ của

tôi, anh có thể tha thứ cho tôi

không?”

“Trên thế giới không phải bất cứ

chuyện gì sau khi xảy ra nói lời xin

lỗi thì có thể bù đắp được, tổn thương

đã tạo thành, nói nhiều hơn lời tha

thứ cũng vô dụng! Bởi vì, vết sẹo đã

nằm ở đây!”

Anh nghiêm túc nói câu đó, vài giây

sau, đột nhiên cười.

 “Xem bộ dạng em nghiêm túc chưa

kìa, tôi đùa thôi mà, Tôi thực sự

không để ý chuyện em lỡ hẹn, em

cũng có người nhà của em. Tôi chỉ là

một người ngoài, có thể so với ông xã

em sao?”

“Anh thực sự nghĩ vậy sao?” Nhưng

sao cứ cảm thấy, anh càng nói không

để ý thì lại càng để ý nhỉ?

“Đương nhiên! Em cũng nhìn ra mà,

mấy ngày nay vui vẻ biết bao nhiêu.”

“Nhưng tôi cảm thấy người đó không

phải anh.”

“Không phải tôi thì là ai? Vật nhỏ à, để

tôi nói em biết, đàn ông là động vật

suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Lúc

trước tôi nhàm chán đến phát sợ, mới

tốn nhiều công sức như vậy trên

người em, tôi lại hiểu lầm đó là thích,

nhưng sau này phát hiện chẳng qua

đầu óc bị chập mạch trong phút chốc

thôi. Chỉ vì một cọng cỏ mà bỏ lỡ cả

khu rừng rậm, tôi thực sự là không

được!”

“Được rồi, cứ coi như anh đang nói

thật đi, cũng phải chú ý đến sức

khỏe. Đêm nào anh cũng như vậy, tôi

thực sự lo lắng cơ thể anh ăn không

tiêu đó.”

“Tất nhiên rồi, tục ngữ có câu ‘chỉ có

con trâu mệt chết, không có đất canh

xấu.” Tôi cũng không muốn làm cho

thận mệt chết. Bằng không vậy đi, em

mỗi ngày tiềm canh bổn thận tráng

dương, để tôi tăng thêm chút sức

chiến đấu!”

Triệu Thoại Mỹ liếc mắt xem thường,

không có cách nào nói chuyện với

anh mà.

“Anh muốn làm sao thì làm, tôi mặc

kệ!”

“Đừng mà! Những người phụ nữ khác

chỉ yêu tiền và thân thể tôi, chỉ có em

quan tâm tôi. Nếu ngay cả em cũng

mặc kệ tôi, tôi rất đáng thương đó!”

“Anh sai rồi, tôi còn yêu tiền của anh

hơn mấy người phụ nữ kia! Tôi như

vậy gọi là bỏ con cá nhỏ, để bắt con

cá lớn đó!”

Nguyễn Hữu Quốc cười. Nếu quả thực

như vậy, càng hay, anh cũng không

cần phải đau khổ như vầy. Anh đã

làm hết tất cả mọi chuyện mà anh tự

cho mình mãi mãi không thể làm

được, nhưng vẫn không thể làm cho

cô yêu anh. Cái cảm giác thất bại này,

không dễ chịu chút nào!”

Anh biết khoảng thời gian này chính

mình rất bừa bãi, để mình dấn thân

vào tình ái, để quên cô đi, nhưng

không làm giảm bớt chút đau khổ

nào, ngược lại chỉ khiến chính mình

càng thêm trống rỗng, hoàn toàn mất

đi cảm giác hứng thú làm chuyện

đó. Bây giờ ngay cả phụ nữ cởi sạch

đồ năm trước mặt anh, cũng chỉ làm

anh cảm thấy ghê tởm, một chút kích

thích cũng không có.

Quá đau khổ rồi!

Bỗng nhiên không biết phải đối mặt

với cô như thế nào, chỉ biết trốn

tránh.

“Buổi tối còn có hẹn, tôi đi trước đây!”

“Nhưng anh vẫn chưa ăn xong cơm

mà!”

Anh giả vờ phóng túng trả lời.

 “Em nói xem đàn ông sẽ thỏa mãn ở

trên trước hay ở dưới?” Vẫy tay, bỏ đi.

Triệu Thoại Mỹ đứng im tại chỗ,

không biết vì sao, rất đau lòng…..

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Nguyễn Hữu

Quốc không đến tìm Triệu Thoại Mỹ,

mà cô cũng không chủ động tìm anh,

hai người cũng không chạm mặt

nhau. Không biết có phải thời gian

làm việc và nghỉ ngơi trái ngược

nhau, anh ban ngày ở nhà tối thì ra

ngoài, hay là….. anh không hề trở về

nhà lần nào.

Lúc đầu, Triệu Thoại Mỹ không thấy

quen, mỗi lần đi qua cửa nhà anh,

đều muốn nhấn chuông. Nhưng nghĩ

đến thái độ và hành động của anh, lại

chùn bước. Rồi từ từ cũng quen

dần. Thời gian bình thản trôi như

nước chảy, cứ như vậy hơn nửa tháng

trôi qua.

Hôm nay vừa hay lại là cuối tuần,

được nghỉ ở nhà, đang định xem

phim, thì đột nhiên Trần Nhiên gọi

đến. Giọng nói của cô ấy nghe bất an

và không yên, ấp a ấp úng một lúc,

mới nói được một câu hoàn

chỉnh.

 “ Thoại Mỹ, cô, cô theo tôi đến bệnh

viện được không?”

Triệu Thoại Mỹ vội gọi taxi đi qua đó,

hai người đứng ở trước bệnh viện

phụ sản. Lúc đầu cô cứ nghĩ cô ấy bị

mắc bệnh phụ khoa gì đó, khó có thể

mở miệng, ai ngờ Trần Nhiên dừng

bước ở phòng phẫu thuật. Một hồi lâu

cô mới bình tỉnh lại.

 “Cô chắc chắn là chỗ này chứ?”

“Ừ!” Trần Nhiên cúi đầu, cả người run

rẩy. “Cô có thể giúp tôi điền vào bản

khai được không? Tôi sợ!”

“Không phải cô không có bạn trai

sao?”

“….Ừ!”

“Vậy cha của đức bé biết không?”

Cô ấy cắn đôi môi trắng

bệch. “Biết! Anh ấy cho tôi một số

tiền, bảo tôi bỏ đứa bé!”

Triệu Thoại Mỹ liền tức giận.

 “Anh ta không biết phá thai có hại rất

lớn với phụ nữ sao? Đồ khốn, tôi đưa

cô đi nói rõ với anh ta.”

“Không được…. Cô không thể đi….”

Trần Nhiên dùng sức giãy giụa.

 “ Thoại Mỹ, tôi cầu xin cô đó…. Đứa

bé này, thực sự không thể giữ lại. Nếu

như tôi có cách khác, cũng sẽ không

chọn cách này. Cô là người bạn tốt

nhất của tôi, xin cô tôn trọng tôi, có

được không?”

Cô ấy cầu xin, chỉ thiếu chút quỳ

xuống trước mặt mình, Triệu Thoại

Mỹ hết cách. Dù sao, cô cũng không

có quyền can thiệp vào quyết định

của người khác. Đành phải giúp cô ấy

điền bản khai, đưa cô ấy vào phòng

phẫu thuật.

Bên trong thỉnh thoảng vọng ra tiếng

rên rỉ đau khổ của Trần Nhiên, tim

của Triệu Thoại Mỹ cũng đau. Người

đàn ông kia thực sự quá đê tiện quá

vô trách nhiệm, nếu để cô biết là ai,

cô nhất định sẽ cho anh ta hai bạt tai,

sau đó đá cho anh ta một đá để anh ta

tuyệt tử tuyệt tôn, dù sao anh ta cũng

không cần có con mà!

Không bao lâu, Trần Nhiên vịnh

tường đi ra, sắc mặt trắng bệch, dáng

người mỏng manh giống như tấm

giấy, không thấy được vẻ mặt phấn

chấn của mọi ngày.

Bác sĩ tháo bao tay ra, hờ hững quăng

cho cô ấy một bịch thuốc giảm

đau. “Mỗi ngày ba lần, nằm vài ngày

sẽ khỏi thôi.”

Triệu Thoại Mỹ đỡ Trần Nhiên, rất

khó chịu với thái độ hờ hững của bác

sĩ. Ở đây giống như địa ngục lạnh lẽo,

cả đời này cô cũng không đặt chân

đến nữa.

Xin nghỉ phép hai ngày để chăm sóc

Trần Nhiên, trò chuyện với cô

ấy. Tâm trạng của cô ấy mới ổn định,

cơ thể cũng khỏe lại nhiều. Nhưng

đêm nay, cô ấy đột nhiên suy sụp bật

khóc lớn. 

“ Thoại Mỹ, thực sự rất đau….. rất

đau…. tôi cứ như vậy tàn nhẫn vứt bỏ

đứa con của mình… đứa con đầu lòng

đó….”

Triệu Thoại Mỹ ôm lấy cô, nhẹ giọng

an ủi. 

“Không sao rồi, tất cả đã qua

rồi…. không sao rồi….”

Trần Nhiên khóc giống như một đứa

trẻ, nước mắt rưng rưng nhìn cô. 

“Cô không muốn biết, cha của đứa bé

là ai sao? Cô…. cô cũng biết anh ấy….”

Trái tim chợt co rút lại, Triệu Thoại

Mỹ không hiểu sao lại khó thở, không

muốn nghĩ đến người kia.

Nhưng khi Trần Nhiên thốt ra cái tên,

xác định được sự nghi ngờ của

cô. Trong đầu giống như bị người ta

ném vào một quả bom, tiếng nổ “ầm

ầm”, não văng khắp nơi, ngừng suy

nghĩ….

…………

Nửa đêm, chuông cửa nhà Nguyễn

Hữu Quốc bị nhấn điên cuồng.

Anh đi mở cửa bằng cặp mắt buồn

ngủ, lập tức bị một người xông vào

dùng túi da đánh tới tấp.

“ Nguyễn Hữu Quốc, anh cái đồ khốn

nạn, khốn khiếp, anh không phải

người mà!”

“Chết tiệt! Nửa đêm nửa hôm em còn

quậy gì hả.” Nguyễn Hữu Quốc một

tay bắt lấy tay của Triệu Thoại Mỹ,

dùng sức đẩy ra sau. “Em điên hả?”

Triệu Thoại Mỹ giận dữ, thô bạo. “Anh

chết tiệt không bằng cả cầm thú!”

“Tôi chết tiệt sao không bằng cầm thú

hả?”

“Tại sao anh phải chọc ghẹo Trần

Nhiên chứ? Cô ấy mang thai con của

anh, anh sao có thể nhẫn tâm bắt cô

ấy bỏ, anh có còn là người không hả?”

“Tôi còn tưởng chuyện gì, nửa đêm

nửa hôm tức giận đến vậy. ” Vẻ mặt

Nguyễn Hữu Quốc như không có

chuyện gì, hỏi ngược lại. “Không bỏ

thì sao đây? Không lẽ sinh nó ra? Nếu

như có người mang thai con tôi, bắt

phải giữ lại, con của tôi giờ cũng học

cấp hai rồi.”

“Anh còn mặt mũi để cười sao? Anh

đê tiện vô sỉ mà!”

“Tôi vô sỉ sao? Làm ơn đi, là cô ta tự

dâng mình đến cửa, tôi chẳng qua chỉ

thỏa mãn ước muốn của cô ta thôi, cô

ta nên cảm kích tôi mới đúng.”

Nguyễn Hữu Quốc lười nhác đi đến

quầy bar, đổ một ly rượu, còn có tâm

trạng thưởng thức. “Về chuyện mang

thai kia, đó thực sự là chuyện ngoài ý

muốn. Đêm đó tôi say rượu, quên

mang đồ bảo hộ. Nhưng mà, tôi đã

cho cô ta một khoản tiền rồi, đủ để cô

ta dưỡng bệnh.”

“Tiền thì có thể giải quyết xong

chuyện sao?” Triệu Thoại Mỹ tức đến

nỗi cả người lạnh run, tay chân cũng

lạnh băng. 

“Anh nói đúng, tôi nhìn lầm anh rồi,

anh là đồ cầm thú máu lạnh vô tình,

anh vốn không đáng để tôi xem anh

là bạn.”

Ánh mắt của Nguyễn Hữu Quốc hơi

thắt lại, có một sự đau lòng, nhưng

vẫn giả vờ không quan tâm, càng nói

càng lưu manh.

 “Tôi hình như chưa từng nói qua tôi

đáng để làm bạn của em…. tôi chính

là đồ cầm thú, giờ em mới biết sao?”

“Anh….” So với những chuyện anh đã

làm, thái độ của anh càng làm cho

Triệu Thoại Mỹ đau lòng, thất

vọng. 

“Tại sao anh lại trở nên như vậy

chứ? Nguyễn Hữu Quốc mà tôi quen

không phải như thế này… Tại sao

hả?”

“Ha, Tại sao ư? Em thực sự muốn biết

sao?” Trong chốc lát nụ cười bất cần

đời của anh vụt tắt, nheo hai mắt lại,

như một con sói nguy hiểm, từng

bước từng bước dồn cô đến chân

tường. Nhìn chằm chằm cô, đôi môi

mỏng như mũi nhọn, nói ra từng chữ

từng câu. “Em nghe cho kĩ, tôi trở nên

như vậy, tất cả đều do em.”

“Tôi chết tiệt, tôi yêu em!”

Một quả bom nặng ký lại lần nữa nổ

vang giữa hai người.

Triệu Thoại Mỹ hoảng hốt nhìn

Nguyễn Hữu Quốc dường như cả thế

giới đều sụp đổ trong nháy mắt.

Cô bất ngờ, hoàn toàn không ngờ đến.

“Nghe rõ rồi chứ? Đây chính là đáp án

em muốn nghe đó!”

“Nếu không phải đêm đó uống say,

xem cô ta thành em, tôi làm sao có

thể phạm sai lầm này chứ, để cho

người đàn bà kia có cơ hội mang thai

con tôi!”

Triệu Thoại Mỹ khiếp sợ đến nỗi nói

năng lộn xộn, đầu óc cô loạn xì

ngầu. 

“Điều, điều này là không thể…”

“Không thể sao? Em mảy may không

phát hiện ra dù chỉ một chút, hay vẫn

đang cố ý lẫn tránh? Nếu không phải

vì yêu em, tôi sẽ dọn đến đối diện nhà

em sao? Sẽ điên cuồng ghen tỵ với

Võ Vũ Linh sao? Sẽ vì một phụ nữ đã

có chồng làm nhiều chuyện đến vậy

sao? Triệu Thoại Mỹ, em dùng cái đầu

suy nghĩ đi, tôi đối xử với em như thế

nào hả?”

“Chẳng qua anh chỉ tìm cái cớ biện hộ

cho sai lầm của mình mà thôi.”

“Cái cớ sao? Tôi cần phải vì một người

phụ nữ mà tìm cái cớ sao?”

“Tôi không tin, tôi một chữ cũng

không tin….”

Điều này quá khùng điên mà…..

Triệu Thoại Mỹ gấp gáp muốn trốn

tránh sự thật, nhưng Nguyễn Hữu

Quốc lại kéo cô trở lại, hai tay vững

vàng chống lên tường giam cô lại. Đôi

mắt anh đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn đáng

sợ, từ sâu trong cổ họng phát ra âm

thanh lạnh lẽo ớn lạnh. 

“Em không tin sao? Được thôi, tôi

chứng minh cho em thấy, tôi yêu em

biết nhường nào!”

Như con báo săn cúi người xuống,

hôn cô, gặm cắn đôi môi của cô.

“Không cần… ua….” Triệu Thoại Mỹ

điên cuồng chống lại, dùng hết sức

vặn vẹo lắc đầu, né tránh nụ hôn của

anh. Đồng thời tay chân cũng giãy

dụa, đá vào hai chân của anh.

Nhưng bị Nguyễn Hữu Quốc ngăn lại

hết, kẹp chặt hai chân cô, cô không

thể nào động đậy được, hoảng sợ và

tuyệt vọng mà chống cự lại.

Trong tình thế khẩn cấp, cô cắn vào

đầu lưỡi của anh một cái, trong chớp

mắt bên trong khoang miệng tràn

ngập mùi máu tươi, máu từ chảy ra

từ giữa răng môi của hai người.

Nhưng dường như Nguyễn Hữu Quốc

không hề có cảm giác, anh không để ý

đến cảm giác đau đớn đó, vẫn như

vậy quấy nhiễu chiếc lưỡi dính máu

của cô.

Chỉ muốn mượn nụ hôn này mang tất

cả những ngày phải chịu đựng giày vò

mà bộc phát ra ngoài, hung hãn làm

nhục đôi môi cô, triền miên đau khổ

mà mút lấy.

Cho dù như vậy, cũng không thể thỏa

mãn được. Cô giống như một loại

thuốc độc, sức chịu đựng một khi đã

mất, đầu óc của anh giống như có

một con dã thú xông vào gầm thét,

chỉ có chiếm đoạt, để cô là của anh.


Triệu Thoại Mỹ cố gắng chống lại,

vùng một cánh tay ra, tàn nhẫn tát

một cái tát vào mặt Nguyễn Hữu

Quốc, gào thét. “Anh điên rồi!”

Nguyễn Hữu Quốc bị đánh đến nỗi

mặt nghiêng qua một bên, trên mặt

dần dần hiện rõ lằn đỏ của năm dấu

tay. Ngay lúc anh quay đầu lại, giống

như một con sư tử đang tức giận,

nhìn chằm chằm cô. Cái tát này

không những không làm cho anh tỉnh

ra, mà ngược lại càng bùng phát ham

muốn chiếm hữu cô của anh.

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy sợ hãi,

muốn chạy trốn, lại bị anh đẩy ngã

xuống đất, tấm lưng dán chặt xuống

nền nhà lạnh băng, anh lấy cơ thể

khỏe mặnh của mình đè lên, giữ hai

tay của cô cố định trên đầu.

“Đúng, tôi điên rồi… tôi phát điên vì

em rồi…” Anh điên cuồng cắn mút

sau gáy và cổ của cô, trên đó dần hiện

lên từng dấu hôn hấp dẫn đỏ

thắm. Điên cuồng tấn công, nụ hôn

nóng bỏng đó giống như nham thạch

phun trào, đủ để thiêu đốt cả người

cô.

“Không cần… xin anh không cần….”

Triệu Thoại Mỹ khóc thét, vùng

vẫy. Sợ hãi, đau lòng, giày vò trái tim

cô. 

“ Nguyễn Hữu Quốc… cầu xin anh

dừng lại…. không cần đối xử với tôi

như vậy…. xin anh….”

Trong miệng nếm được mùi vị mặn

chát, Nguyễn Hữu Quốc mới từ từ

ngừng xâm chiếm, hô hấp nặng

nề. Nhìn thấy mặt của cô ở nằm ở

dưới cơ thể mình toàn nước mắt, hỗn

loạn cầu xin, anh làm sao có thể

xuống tay chứ.

Sự sợ hãi của cô, cùng sự chống cự

đáng ghét của cô đều làm cho anh

thấy mình thất bại, đầu óc hỗn loạn,

bỏ tay cô ra.

Tiếng gào thét vang vọng cả phòng

khách. 

“Cút… em cút ra ngoài cho tôi….”

Triệu Thoại Mỹ nhếch nhác trốn về

nhà, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa từ

từ ngồi bệt xuống, khóc nức nở. Cô

không biết mọi chuyện tại sao lại trở

nên như vậy. Từ sau khi mẹ mất, anh

là người thân cô tin tưởng nhất ỷ lại

nhất. Nhưng sau ngày hôm nay, bọn

họ không thể quay lại như lúc trước

nữa rồi.

So với sự xâm phạm của anh, điều

khiến cô càng đau lòng hơn hết đó là

mất đi một người thân mình thật lòng

muốn nương tựa vào.

………….

Sau ngày hôm đó, hai người trở lại

cuộc sống bình thường như trước,

không hề chạm mặt nhau trong cuộc

sống. Triệu Thoại Mỹ cố gắng không

nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ngày đó,

chỉ là thỉnh thoảng bị bừng tỉnh trong

giấc mơ, sau đó mất ngủ cả

đêm. Nước mắt vô thức rơi xuống, rất

khó chịu.

Cũng may liên tục hai ba ngày nay

Võ Vũ Linh đều đến đây, có khi dẫn cô

đi ăn cơm, có khi hai người nằm ỳ

trong nhà xem phim. Có anh bên

cạnh, cô mới cảm thấy có chút an

tâm.

Tại nhà hàng Tây. Để ý thấy Triệu

Thoại Mỹ  ngồi ngẩn người nhìn

miếng thịt bò rất lâu, nhưng không hề

cầm dao nĩa lên, Võ Vũ Linh hỏi:

“Có phải không thích ăn beefsteak

không? Đổi món khác nha.”

“Không cần đâu, rất, rất ngon…” Triệu

Thoại Mỹ mở nụ cười gượng gạo.

“Mấy ngày nay em sao vậy? Vẻ mặt

xanh xao, lại hay ngẩn người, lòng

không yên. Xảy ra chuyện gì sao?”

“Đâu có đâu!”

“Nói thật với anh đi!” Vẻ mặt của anh

có hơi nghiêm túc, không thích cô lúc

nào cũng mặt ủ mày chau, bụng đầy

tâm sự.

“Em….” Lời vừa đến miệng, nhưng rất

lâu, vẫn không mở miệng được. “Mà

thôi, không có gì.”

“Có liên quan đến Nguyễn Hữu Quốc

sao?”

Tay của Triệu Thoại Mỹ khựng lại,

ánh mắt bối rối. Điều này, đã chứng

minh những gì Võ Vũ Linh đoán là

chính xác.

“Không, không có….”

“Em không giỏi nói dối. Chỉ có chuyện

liên quan đến cậu ta, em mới do dự

như vậy thôi. Nói cho anh biết đi, anh

không hy vọng giữa chúng ta có bí

mật.”

Triệu Thoại Mỹ chính bị chuyện này

làm cho khốn đốn, đến mức khó

chịu. Dưới ánh mắt tra hỏi của Võ Vũ

Linh không nhắc đến chuyện bị anh

ấy hôn, nếu không hôm nay nhất

định sẽ xảy ra án mạng.

Ánh mắt của Võ Vũ Linh mỉa

mai. 

“Loại chuyện xấu xa này, cũng chỉ có

cậu ta mới có thể làm được. Em tin

cái cớ hoang đường của cậu ta bởi vì

yêu em, mới lên giường với Trần

Nhiên sao?”

“Em, em không biết nữa…. rất rối

rắm….”

Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo. “Cho

nên em bị cậu ta làm rung động sao?”

“Không có…. chỉ là không biết nên đối

mặt với anh ấy như thế nào. Em

không muốn mất đi người bạn này….”

Sự chú ý của Võ Vũ Linh tập trung ở

ngay bốn chữ ‘không muốn mất đi’,

vẻ mặt càng ngày càng khó coi. “Đừng

nói với anh, em đang dao động!”

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top