Chương 154-156
CHƯƠNG 154: CHÂN TƯỚNG HIỆN LÊN MẶT NƯỚC.
Bạch Lạc Nhân cứ chịu đựng như vậy, cuối cùng không biết làm sao lại ngủ mất, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, con chó săn ở trong chuồng cách đó không xa chăm chú nhìn cậu. Trên người Bạch Lạc Nhân ngoại trừ mắt ra, các bộ phận khác toàn bộ đều không cử động được, cậu đờ đẫn nhìn nhân viên vệ sinh đung đưa thân hình ở trong sân, yên lặng chờ đợi đến lúc tứ chi có cảm giác trở lại.
Chân Đại Thành sáng sớm đã ra khỏi cửa, lúc buổi trưa quay về Bạch Lạc Nhân vẫn còn ngồi ở trong góc.
"Đó là ai?" Chân Đại Thành hướng sang cảnh vệ gác cổng hỏi.
Cảnh vệ nhỏ tiếng báo cáo, "Chính là người ngày hôm qua đến tìm ngài."
Trong ánh mắt của Chân Đại Thành lộ ra mấy phần kinh ngạc, ông tưởng rằng Bạch Lạc Nhân sớm đã bỏ đi rồi, không ngờ được cậu vẫn còn ở đây. Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng của cậu, khẳng định là đã ở bên ngoài cả đêm.
Tiểu tử, ý chí cũng đủ kiên cường đó, tôi xem cậu có thể chống chọi được đến lúc nào!
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Chân Đại Thành, miễn cưỡng chống tường đứng dậy, băng trên quần áo đã hóa đá, đến bây giờ vẫn còn ướt, lại ngồi ở góc tường một đêm, trên mặt đã tràn đầy vết xước. Cậu chính là dùng dáng vẻ chật vật này, từng bước từng bước hướng tới Chân Đại Thành đi qua, đường nét khuôn mặt vẫn như trước quật cường như vậy.
"Chân tiên sinh, xin hỏi ngài hôm nay có thời gian không ạ?"
Chân Đại Thành dừng chân, quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân, cười nhẹ nói: "Có."
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân ngơ ngác.
Chân Đại Thành tiếp tục nói, "Nhưng tôi không có tâm tình."
Bạch Lạc Nhân bạo gan hỏi lại một câu, "Vậy ngài muốn thế nào mới có tâm tình ạ?"
"Muốn trò chuyện với tôi, hay ít nhất là muốn khiến cho bản thân sạch sẽ một chút."
Bạch Lạc Nhân tinh thần nghiêm túc, lúc muốn mở miệng nói, Chân Đại Thành đã quay người bỏ đi.
Buổi trưa, lúc nhiệt độ lên cao nhất, Bạch Lạc Nhân lấy một chậu nước lạnh, cởi quần với áo bông trên người ra, dùng sức chà hết lớp băng nhão trên người. Cậu không chỉ cố gắng chịu đựng giá lạnh với đói khát, mà còn chịu đựng ánh mắt cười nhạo với khinh bỉ, từ nhỏ đến lớn, cậu nhận được uất ức cũng không nhiều bằng ba mươi mấy tiếng ở trong đây nhận được.
Cuối cùng tắm xong, Bạch Lạc Nhân đem quần áo phơi ở phía hậu viện phơi khô.
Sau đó thì tìm một chỗ có đủ ánh nắng để phơi nắng, từ trong túi móc điện thoại ra, phát hiện đã hết pin rồi. Bạch Lạc Nhân đã bế tắc rồi, đến mức độ này, cậu cũng chỉ có thể ở đây đợi, hi vọng có thể có kết quả, nếu không cậu cũng không có mặt mũi trở về.
Lúc gần tối, Bạch Lạc Nhân đi xem quần áo của mình, kết quả phát hiện quần áo phơi ở đây đều treo hoàn chỉnh, chỉ có áo bông và quần của cậu bị rơi trên đất, hơn nữa không biết bị bao nhiêu dấu chân đạp lên.
Bạch Lạc Nhân nhặt lên, nghe thấy phía sau vang lên một trận cười.
Cậu cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, đầu choáng ngực căng đi đến dưới vòi nước, lại lần nữa đem quần áo giặt lại một lần. Nhìn thấy quần áo sắp khô lại một lần nữa bị ướt, Bạch Lạc Nhân trong lòng cũng đóng một lớp băng, cậu không hận đám người xem náo nhiệt này, cậu thương hại bọn họ, thương hại bọn họ sống ở nơi không có mùi vị tình người.
Không có cách nào treo quần áo lên phơi nữa, Bạch Lạc Nhân đành phải đứng ở một chỗ đất trống, vắt quần áo lên hai tay mình.
Trời lại tối, một ngày nữa lại trôi qua.
Bạch Lạc Nhân đã hai ngày không ăn thứ gì, đứng đến hai chân cũng có chút nhũn ra.
Một mùi thơm thức ăn bay qua, Bạch Lạc Nhân tạm thời tìm một chỗ ngồi xuống, tay nắm chặt quần áo ướt.
Đột nhiên, một cái bánh bao lăn đến bên chân cậu, mùi thơm pha lẫn với bùn nhão trên bề mặt trắng.
Bụng của Bạch Lạc Nhân đột nhiên bắt đầu co thắt.
Cậu tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa con trai nhỏ hơn mình đứng trước mặt mình, cười ha ha nhìn mình, bánh bao lúc nãy lại bị cậu nhóc ném đi, hơn nữa cậu ta còn lấy chân đạp lên.
Cho đến khi mọi người ngủ hết, Bạch Lạc Nhân cũng không có nhìn đến cái bánh bao.
Đêm nay còn khó chịu hơn đêm trước, không có áo bông với quần để che chắn, gió lạnh cứ vô tình như vậy mà thổi vào bên trong quần áo mỏng manh. Cậu không có cách nào ngủ được, sợ hơi không chú ý đến thì quần áo lại rơi xuống đất, cậu còn không có cách nào động đậy, sợ làm ra một tiếng động nhỏ nào sẽ đánh thức con chó săn đang ngủ. Cậu chỉ có thể đứng như vậy, giống như là một bức tượng điêu khắc, yên lặng chờ đợi đến khi lúc trời sáng.
Sáng ngày thứ ba, Chân Đại Thành từ trong phòng ngủ thong thả bước ra ngoài, nhìn thấy thân hình thẳng tắp yên lặng đứng ở cửa.
Ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi nhợt nhạt, môi tím tái, ánh mắt sáng quắc có thần.
Bạch Lạc Nhân khó khăn mở miệng, giống như có người dùng dao đâm vào cổ họng cậu.
"Chân tiên sinh, chào buổi sáng."
Trên gương mặt bình thường của Chân Đại Thành cuối cùng lộ ra vẻ mặt không bình thường, ông nhìn Bạch Lạc Nhân từ trên xuống, giống như là muốn từ trên người cậu phát hiện ra vết tích lợi dụng thời cơ, sau đó tìm thật lâu cũng không có chút dấu vết nào. Lúc này Chân Đại Thành mới bắt đầu quan sát Bạch Lạc Nhân, một gương mặt anh tuấn cương nghị, một đôi mắt kiên trì mạnh mẽ, một khí thế không hề bình thường.
Ông nhịn không được suy nghĩ, nếu như ông cứ lạnh nhạt đối với Bạch Lạc Nhân như vậy, Bạch Lạc Nhân không phải sẽ đợi ông đến chết chứ?
Sau đó rất lâu, Chân Đại Thành vỗ vỗ vai của Bạch Lạc Nhân, phát hiện quần áo của cậu đều đông lạnh.
"Vào đi."
Bạch Lạc Nhân nghe thấy câu này, cảm thấy bản thân giống như xông vào quỷ môn quan một lần.
"Chân tiên sinh, cháu lần này đến tìm ngài..."
"Cậu không cần nói ." Chân Đại Thành lắc lắc ngón tay, "Tôi biết."
"Ngài biết?"
Bạch Lạc Nhân có chút kinh ngạc.
Chân Đại Thành đem chứng minh thư với thẻ học sinh của Bạch Lạc Nhân trả lại cho cậu, nhàn nhạt nói: "Tôi xem những thứ này, thì biết cậu đến tìm tôi là có mục đích gì. Chẳng qua tôi không ngờ được người đến tìm là cậu, tôi cho rằng người đầu tiên đến tìm tôi sẽ là Cố Hải."
Ngón tay kích động của Bạch Lạc Nhân đều đang run rẩy, Chân Đại Thành đã nói như vậy, chứng minh ông ta khẳng định là người biết rõ sự việc. Như vậy lần này, cậu có những suy đoán cũng sẽ rành mạch mà được giải đáp, Cố phu nhân đầu tiên là nhận được ám hiệu, sau đó vội vàng đến cầu cứu anh trai mình, muốn nhờ ông cung cấp thông tin quân sự, kết quả Chân Đại Thành thu thập được tin tình báo cũng là giả, cứ như vậy, Cố phu nhân ngẫu nhiên vô tình mà lên chiếc xe quân sự đó...
Bạch Lạc Nhân đem toàn bộ mọi chuyện mình biết nói cho Chân Đại Thành, hi vọng Chân Đại Thành có thể cung cấp bằng chứng Cố phu nhân đến tìm ông tra hỏi thông tin tình báo, cũng đảm bảo là những chứng cứ này nhất định sẽ không rơi vào tay của bất cứ ai.
Chân Đại Thành yên lặng lắng nghe xong, cũng không có như dự liệu của Bạch Lạc Nhân, lộ ra vẻ kinh ngạc hoặc là thần sắc khó xử.
Ông rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như là không hề nghe thấy cái gì.
Bạch Lạc Nhân khẩn trương chờ đợi câu trả lời.
Qua một lúc rất lâu, Chân Đại Thành mới mở miệng nói: "Nếu như tôi nói, em gái tôi là tự tử, cậu tin không?"
Thân hình Bạch Lạc Nhân chấn động mạnh.
"Nếu như tôi nói, ngay từ đầu nó đã biết tuyến đường đó là giả, mà tôi cũng biết tuyến đường đó là giả, cậu sẽ có cảm tưởng gì?"
Bạch Lạc Nhân toát mồ hôi lạnh vào lúc đột nhiên khô cằn này.
"Tôi là anh lớn trong nhà, nó là đứa nhỏ nhất, là đứa em gái của tôi, đứa em gái mà tôi thương nhất. Nhưng từ khi nó từ ngày nó gả cho Cố Uy Đình trở đi, tôi với nó cắt đứt tất cả, bởi vì tôi đoán được sẽ có ngày như vậy, nó sẽ vì một người đàn ông khác mà hy sinh mọi thứ. Tôi cố ý lạnh nhạt với đoạn tình cảm này của tôi với nó, chính là sợ ngày nào đó tổn thương nó tôi sẽ không chịu đựng được, kết quả, điều đó vẫn đến, hơn nữa là tôi chính tay đem nó đưa lên tử lộ."
Bạch Lạc Nhân cái gì cũng đều hiểu rõ.
"Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ, hôm đó nó đến tìm tôi, chạy đến trước mặt tôi, cầu xin tôi nói với nó toàn bộ kế hoạch của Cố Uy Đình. Tôi rất rõ ràng nói nó biết, Cố Uy Đình đang ở trên chiếc xe thuê rồi, nó chỉ cần bình tĩnh về nhà đợi là được rồi. Nó nói không thể, nếu như nó không lên chiếc xe đó, nếu như nó khoanh tay chịu chết, đối phương nhất định sẽ tiếp tục truy xét tăm tích của Cố Uy Đình, một khi điều tra được ông ấy ngồi trên một chiếc xe thuê không có phòng bị gì, ông ta chắc chắn sẽ chết."
Nói đến đây, trong mắt của Chân Đại Thành lộ ra mấy phần đau khổ.
"Tôi nói đây chỉ là một loại khả năng, còn một loại khả năng khác, ông ta không bị điều tra ra. Nó nói với tôi, nó lên chiếc xe đó, cũng có hai loại khả năng, một là nó chết rồi, một cái khác là nó không chết. Nếu đã là bất chấp nguy hiểm, thì nguy hiểm đó chính là do nó gánh vác là được rồi."
Lúc này, Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiểu rõ, Cố Hải che đậy trái tim mềm yếu của mình là sự ban ơn cho ai rồi.
"Lúc đó, tôi đối với thân phận này của mình cảm thù đến tận xương tủy, tôi luôn luôn nghĩ, tôi tại sao muốn đảm nhận chức vụ như vậy? Nếu như đối phương không biết anh của nó nắm giữ bí mật tình báo, thì làm sao lại đi uy hiếp một người phụ nữ trói gà không chặt được chứ? Nếu như trong tay tôi không có thứ gì hết, cho dù nó có đem súng nhắm vào đầu mình, thì tôi cũng không có bản lĩnh đem nó lên tử lộ."
Vẻ mặt của Chân Đại Thành hối hận tự trách với bộ dạng thờ ơ giày vò Bạch Lạc Nhân trước đó đối lập rõ rệt.
Bạch Lạc Nhân nghĩ, ông ấy chắc là một người đàn ông đem đau thương che giấu cực sâu.
"Cậu có biết tại sao tôi cho cậu vào, lại nói với cậu mấy lời này không?"
Bạch Lạc Nhân thử thăm dò đáp lại, "Bởi vì sự kiên trì của cháu cảm động được ngài?"
Tuy rằng trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng nói ra vẫn có chút không có sức mạnh.
Chân Đại Thành cười cười, "Bởi vì chó của tôi không có cắn cậu."
Bạch Lạc Nhân, "..."
"Nếu như cậu không có đem nó thu phục, thì cậu có ở đây đợi đến chết, tôi cũng sẽ không nhìn tới cậu."
Bạch Lạc Nhân không biết mình nên khóc hay là nên ncười.
"Con chó này tôi nuôi hơn mười năm rồi, trong ấn tượng của tôi, nó chỉ ngoan ngoãn hai lần. Lần đầu tiên là em gái của tôi đến cầu xin tôi, lần thứ hai chính là lần cậu đến cầu xin tôi. Tôi từ đầu đến cuối cảm thấy, chó so với người tin cậy hơn."
Chương 55
Sau khi mất liên lạc với Bạch Lạc Nhân, Cố Hải đầu tiên gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ, kết quả mới biết Bạch Lạc Nhân hai ngày rồi không có về nhà. Cậu dùng đủ loại phương pháp để tìm kiếm Bạch Lạc Nhân, cũng không có bất cứ tin tức gì của cậu ấy, lại liên hệ với sự bất thường trước đó của Bạch Lạc Nhân, trong lòng bắt đầu bị một sự bất an mạnh mẽ bao phủ.
Cố Hải ở trên đường quanh quẩn cả một đêm, gấp gáp đến mức mắt nổ đom đóm, cái tên vương bát đản này đi đâu chứ? Tại sao lại biến mất không dấu vết như vậy chứ? Tại sao mỗi lần làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả chứ, cũng không nghĩ tới người bên cạnh sẽ lo lắng sao?
Nắm đấm nện lên vô lăng, Cố Hải trong lòng vừa tức vừa vội, vừa muốn khởi động xe tiếp tục tìm, đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Cố Hải."
Nghe thấy giọng nói của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải có loại kích động muốn đập điện thoại, lại giống như có một cọng cỏ cứu mạng vội nắm chặt lấy, hét lên tức giận với đầu bên kia điện thoại: "Cậu đó hai ngày nay đi đâu hả?"
"Cậu bây giờ đang ở đâu?"
Cố Hải ổn định lại hô hấp một chút, mắt nhìn xung quanh, sau khi có được địa chỉ liền đem điện thoại ném lên ghế lái phụ, đầu ngửa ra sau, thở dài một hơi, may là không có chuyện gì.
Đoán chừng thời gian cũng sấp sỉ rồi, Cố Hải xuống xe, đứng ngoài cửa xe đợi Bạch Lạc Nhân.
Năm phút sau, một chiếc xe taxi dừng lại cách đó không xa, bóng dáng của Bạch Lạc Nhân từ trong xe xuất hiện, Cố Hải vừa mới đè nén được lửa giận đột nhiện lại bùng lên, bước nhanh đi qua chỗ Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân từ chỗ Chân Đại Thành đi ra, bất chấp cả việc rửa mặt, ăn cơm, mà hưng phấn đi tìm Cố Hải. Vừa mới trả tiền xong, thì cảm thấy mình bị một lực lớn kéo lại, cơ thể không khống chế được liền ngã ra sau.
Cố Hải nắm chặt cổ áo phía sau của Bạch Lạc Nhân, hung hăng đem cậu kéo lên xe mình, nặng nề nện lên cửa xe, gấp đến mặt trắng bệch tức giận hét, "Con mẹ nó, cậu mấy ngày nay chạy đi đâu hả? Cậu có biết là tôi tìm cậu cả một đêm không hả? Cậu có biết là tôi tức giận đến thế nào không hả?"
Bạch Lạc Nhân bất chấp bị nắm chặt đau đớn, hai tay nắm chặt cánh tay của Cố Hải, ánh mắt hưng phấn như thiêu đốt hai gò má của Cố Hải, trong âm thanh khó có thể che giấu được kích động, "Cố Hải, cậu biết không? Tôi điều tra được nguyên nhân mẹ cậu năm đó qua đời rồi, bà ấy không phải là bị ba cậu hại chết, cậu hiểu lầm ba cậu rồi..."
Trên mặt Cố Hải không hề có chút gì bởi vì câu nói này mà lộ ra bất cứ sự kinh ngạc hay là cảm động nào, ngược lại càng thêm âm u, cậu mạnh mẽ cắt ngang lời của Bạch Lạc Nhân, tức giận mắng: "Tôi chỉ là đang hỏi cậu, cậu hai ngày nay đi đâu?"
Hai con ngươi kích động của Bạch Lạc Nhân từ từ nguội lạnh, khóe môi trở nên trắng bệch hơi hơi động động một chút, khó khăn từ trong miệng phun ra mấy chữ, "Đi đến nhà Chân Đại Thành, cũng chính là...cậu của cậu."
Cố Hải đột nhiên nổi giận, hai tay hung hăng nắm chặt vai của Bạch Lạc Nhân, lớn tiếng gào thét, "Ai cho cậu đi tìm ông ta? Ai cho cậu đi hả?"
Tay Bạch Lạc Nhân nắm chặt mấy tờ giấy mỏng, dưới sự lay động kịch liệt của Cố Hải bị rơi xuống đất. Ánh mắt của cậu trở nên đờ đẫn, hiền lành, giống như di chứng sau khi bị đông lạnh hai đêm lúc này mới lộ rõ ra. Ngón tay cứng ngắc đè cánh tay của Cố Hải, từng tấc từng tấc từ trên người mình tách ra.
Sau đó, quay người bỏ đi.
Cố Hải cũng không đuổi theo, sau khi hung hăng phát tiết thì chỉ là sự trống rỗng và cô đơn cực độ, đầu trống không một mảng lớn, đã mất đi năng lực suy nghĩ. Cậu đem ánh mắt di chuyển đến văn kiện trên đất, từng tờ từng tờ nhặt lên, xem cũng không dám xem, muốn trực tiếp xé bỏ, nhưng lại không có loại dũng khí này. Cuối cùng lấy chân hung hăng đá cửa xe, như mắc chứng cuồng loạn, tấm thép bị xương cốt đấm lõm xuống trong cơn tuyệt vọng, thống khổ.
Bạch Lạc Nhân như người mất hồn đi trên đường, hoàn toàn dựa theo bản năng mà phân biệt phương hướng, hai chân giống như đeo chì, cổ miễn cưỡng chống đỡ đầu, ong lên một tiếng, rồi lại ong lên một tiếng, Bạch Lạc Nhân lấy tay vịn lên biển quảng cáo, yên lặng ổn định một lúc.
Bên cạnh chính là một tiệm cơm, Bạch Lạc Nhân đã năm mươi mấy tiếng không ăn gì, đến nỗi khi một tô mì bưng lên đặt trước mặt cậu, cậu ngay cả mùi vị cũng nếm không ra. Miễn cưỡng nhét đại mấy miếng, Bạch Lạc Nhân lại vội vàng chạy ra ngoài, phun ra kịch liệt ở thùng rác bên ngoài.
Thật khó chịu!
Nước mắt cũng tuôn ra.
Loạng choạng đi về nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, đầu vùi lên giường, thật lạnh. Bạch Lạc Nhân đem quần áo ẩm ướt cởi ra, đắp hai cái chăn lên, vẫn lạnh, cả người lạnh cóng gần như là run cầm cập, vung vẫy một lúc thì ngủ mê man.
Cố Hải ở nhà buồn bực một ngày, ngủ rồi thức, thức rồi ngủ, không có đi học, cũng không liên lạc với Bạch Lạc Nhân. Cuối cùng ngay cả ngủ cũng ngủ không được, lấy mấy tờ tài liệu bên gối, từng tờ từng tờ, từng chữ từng chữ nhồi nhét vào trong đầu.
Sau khi xem xong, Cố Hải ngồi yên lặng một lúc lâu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong là khô cằn, không rơi ra giọt nước mắt nào.
Khương Viên mở cửa, nhìn thấy gương mặt u ám của Cố Hải, trong lòng hồi hộp một chút, hồi hộp lo lắng mầy ngày nay, cuối cùng đem "chờ mong" đến cho chủ nhân ở đây.
Cố Hải nhìn cũng không nhìn Khương Viên, lách qua bà đi thẳng lên lầu hai.
Khương Viên đứng ở của phòng Cố phu nhân, đã chuẩn bị đầy đủ, nếu như Cố Hải phát hiện cái gì bất thường, nói ra lời nói trách tội, bà cũng đem mọi trách nhiệm đổ lên hết trên người mình.
Trong ba năm, Cố Hải ở trong căn phòng này vô số lần, bước chân đi vào nặng nề, bước chân đi ra là thê lương. Chưa bao giờ có bộ dạng như ngày hôm nay, bình lặng, kính nể, mặc niệm...cậu cuối cùng đã thừa nhận chấp nhận một sự thật, mẹ của cậu đã không còn ở đây nữa.
"Mẹ, tại sao mẹ cam tâm chết vì ông ta, mà lại không cam tâm sống vì con?"
Cố Hải yên lặng nhìn chăm chú bức ảnh của Cố phu nhân, từng chút từng chút lau đi vết bụi nhỏ nhoi ở trên khung hình.
"Người đàn ông có thể khiến mẹ cam tình nguyện từ bỏ sinh mạng nhất định phải là ba, đúng không?"
Trong đầu Cố Hải hiện ra từ nhỏ đến lớn, cậu với Cố Uy Đình sống chung từng li từng tý, đoạn tình cảm này bị cậu che phủ và vùi lấp hơn ba năm rồi, khéo léo ở tận đáy lòng sống lại. Từ sự kính sợ ban đầu, tôn trọng sau đó lại đến căm ghét, thống hận...Một ngòi nổ hư cấu, dẫn đến ba năm hiểu lầm cùng tổn thương.
Cậu đột nhiên ý thức đến rất nhiều ánh mắt của Cố Uy Đình, đau thương, thân thiết, bất đắc dĩ...còn có bị cậu cố ý gạt bỏ đi một đoạn: đêm trước ngày Cố Uy Đình kết hôn, đã ở đây ngồi cả đêm, đến sáng tinh mơ, ông đứng dậy, đối diện tấm ảnh của vợ trước, nặng nề chào theo kiểu quân đội.
"Mẹ, con không có yêu cầu gì khác, nếu như mẹ yêu con, xin mẹ hãy phù hộ cho con và Nhân tử luôn đi đến cuối cùng."
Cố Hải thành tâm cảm kích hướng sang bức ảnh của Cố phu nhân lạy một cái, cuối cùng lại hung hăng nhìn, đứng thẳng lưng, bước chân vô cùng kiên định bước ra khỏi phòng này.
Khương Viên đã ở bên ngoài đi tới đi lui vô số lần, thấy Cố Hải đi ra, vẻ mặt hờ hững, trong lòng nhất thời thả lỏng một hơi, xem ra cậu không có phát hiện ra chỗ nào không đúng.
"Sau này không cần mỗi ngày đi vào phòng mẹ tôi quét dọn nữa, những đồ đạc trước đây mẹ tôi sử dụng, đáng tiền thì giữ lại, không đáng tiền thì vứt hết đi."
Khương Viên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà không biết Cố Hải là đang ngầm có ý gì, bà vẫn còn đang đợi một trận bão táp xảy ra, thì Cố Hải đã thoải mái mà đi khỏi tầm mắt của bà, bầu trời bên ngoài một khoảng trong xanh.
Cho dù là đã tan học rồi, Cố Hải vẫn quay về trường, hôm qua khó chịu với Bạch Lạc Nhân, hoàn toàn là do tức giận cậu ta không nói tiếng nào đã biến mất, báo hại mình sốt ruột. Bây giờ tức giận đã hoàn toàn biến mất, trong lòng chỉ còn lại sự cảm động, cậu muốn quang minh biểu đạt sự cảm kích của mình. Muốn để Bạch Lạc Nhân biết, cậu ấy vì mình trả giá tất cả, đáng để Cố Hải đi cảm tạ một đời.
Nhưng mà, chỗ ngồi của Bạch Lạc Nhân cũng trống không.
Sắc mặt của Cố Hải đột nhiên thay đổi, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ.
"Ở bệnh viện."
Nghe thấy ba chữ này, đầu Cố Hải như muốn nổ tung, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi lớp học, chặn một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, trong đầu Cố Hải không ngừng quay cuồng một hình ảnh, Bạch Lạc Nhân kích động nắm lấy cánh tay mình tuyên bố thành quả hai ngày nay của cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ thất lễ như vậy, chưa bao giờ nhếch nhác như vậy...Vào lúc đó, cậu ấy nhất định là muốn mình cho cậu ấy một cái ôm, nói một tiếng vất vả rồi, cho dù chỉ là một ánh mắt khẳng định, cũng sẽ không khiến cậu ấy cực kỳ khó chịu mà quay người bỏ đi, chỉ lưu lại một bóng dáng thất vọng cô đơn.
Đến bệnh viện, Cố Hải vội vội vàng vàng đi đến phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân, chỉ có thím Trâu một mình ở đây.
"Đại Hải, con sao lại đến đây?"
"Nhân tử đâu ạ?"
Thím Trâu chỉ chỉ vào trong phòng bệnh, "Nó ngủ rồi."
Cố Hải nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong, Bạch Lạc Nhân nằm trên giường bệnh, mặt không huyết sắc, cả người tiều tụy không ra dạng gì. Cố Hải ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn Bạch Lạc Nhân, trong lòng hung hăng đau đớn một hồi. Hôm qua cậu ấy chính là bộ dạng như vậy, hôm qua cậu ấy chính là bộ dạng như vậy đến tìm mình! Tại sao lúc đó mình không nhận ra? Tại sao mình còn có thể xấc xược vô lối mà lớn tiếng gào thét? Tại sao đầu mình tràn đầy sự tức giận, không có dành ra một chút không gian để đau lòng cho cậu ấy chứ?
"Nhân tử." Cố Hải nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bạch Lạc Nhân nghe thấy giọng nói của Cố Hải, mắt hơi hơi mở ra một khe nhỏ, rất nhanh lại nhắm lại.
Không có sức lực nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.
Cố Hải yên lặng ngồi một lúc, sắc mặc u ám đi ra ngoài.
Thím Trâu nhìn thấy Cố Hải đứng ở cầu thang hút thuốc, trong lòng như ý thức được chuyện gì đó, đi qua chỗ cậu.
"Đại Hải, không phải là Nhân tử trêu chọc gì con, con mới nhốt nó ở bên ngoài hả?"
Ánh mắt của Cố Hải lúc này mang theo sững sờ, nhìn chằm chằm mặt thím Trâu, "Thím tại sao nói vậy?"
"Aizz...đứa trẻ này hôm qua về nhà thì sốt cao, sau đó lăn lộn nói mê sảng, nói ai ai ai không cho nó vào phòng ngủ, đem nó đông lạnh quá mức. Thím cứ nghĩ, nó hai ngày nay đều không có ở chỗ của con, cho nên...aizz, thím cũng là suy đoán thôi, nếu như không có việc gì, con cũng đừng giữ ở trong lòng."
Tay kẹp điếu thuốc của Cố Hải cứng ngắc, nửa điếu thuốc rơi xuống đất.
"Tôi có hơi lạnh, cậu nói chuyện cùng tôi đi."
"Đại Hải, cậu ôm tôi đi."
Thím Trâu nhìn Cố Hải từ cầu thang lầu hai nhảy xuống đất ở lầu một, nhịn không được bị dọa nhảy dựng lên, đứa trẻ này muốn làm gì chứ? Lúc bà ấy vẫn còn đang kinh ngạc chưa trấn định, Cố Hải đã chạy ra khỏi bệnh viện.
CHƯƠNG 156: TỨC ĐẾN MUỐN NỔ PHỔI!
Cố Hải đi thẳng đến nhà của Chân Đại Thành.
Cậu đối với người cậu này không có bất cứ tình cảm đáng nói nào, từ khi cậu sinh ra đến giờ, số lần gặp mặt Chân Đại Thành không vượt quá ba lần. Nếu không phải là mẹ cậu thỉnh thoảng nhắc đến mấy lần, Cố Hải căn bản cũng không biết cậu còn có một họ hàng thân thích như vậy. Cậu đối với sự hiểu biết về Chân Đại Thành hoàn toàn là nghe được từ trong miệng của người ngoài, tính tình cổ quái, kiêu ngạo ngang ngạnh, nhân phẩm thấp kém, tác phong bất chính...Cho nên sau khi nghe nói Bạch Lạc Nhân đi tìm Chân Đại Thành, mới trở nên tức giận như vậy.
Hai cảnh vệ chặn Cố Hải lại.
"Giấy chứng nhận đâu?"
Cố Hải một đấm nặng nề quét tới một người ở cửa, "Chứng nhận cái con mẹ nhà mày!"
Một cảnh vệ khác mặt mũi âm u chạy qua, còn chưa đứng vững, lại bị Cố Hải tung một cước đá văng lên tường. Tên cảnh vệ bị đánh vào mặt muốn đột kích phía sau Cố Hải, không ngờ động tác của Cố Hải lại nhanh hơn hắn, thế là bị một đấm văng về vị trí cũ, cằm của tên cảnh vệ lập tức bị lún vào một mảng lớn, không mở được miệng ra. Tên cảnh vệ ngã vào góc tường muốn hét lớn, Cố Hải nhấc chân lên hung hăng giẫm lên cổ họng của tên đó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tên cảnh vệ đó rốt cuộc cũng không ngẩng đầu lên được.
Cố Hải vẻ mặt âm trầm, khó chịu đi vào trong sân, giống như một trận cuồng phong, nhanh chóng vọt đến ngoài cửa của Chân Đại Thành.
Mặt cương thi nhìn thấy Cố Hải cũng không nhịn được sững sờ, vẻ mặt của người này so với mình sao còn khủng bố hơn nữa?
"Chân tiên sinh có việc bận, cậu không thể đi vào quấy rầy."
Cố Hải liếc nhìn cậu ta, cười lạnh lùng, "Cậu biết đau trứng là mùi vị gì không?"
Mặt cương thi vẻ mặt sửng sốt.
Một giây sau, đôi giày đinh của Cố Hải đã đáp lên hông dưới của mặt cương thi, vốn dĩ khuôn mặt không chút cảm xúc đột nhiên lại vặn vẹo, mồ hôi nhễ nhại, sau khi ngã xuống không ngừng run rẩy, ôm chặt đũng quần, vạch ra một đường máu bầm.
Chân Đại Thành đang ngồi trong phòng khách uống trà, quay lưng với cửa sổ, đối với sự việc xảy ra bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì.
Cố Hải chạy nhanh mấy bước đi vào trong phòng, đột nhiên giật lấy chén trà trong tay ông ấy, ném xuống đất. Bởi vì dùng lực quá lớn, có một mảnh vỡ văng trúng lên mu bàn tay của Chân Đại Thành, vẽ ra một lỗ nhỏ.
"Chân Đại Thành." Cố Hải từ trong kẽ răng phun ra ba chữ này.
Chân Đại Thành liếc nhìn Cố Hải, giống như đã đoán được cậu sẽ đến, sắc mặt ung dung hỏi: "Làm gì?"
"Tôi thao ông nội ông!"
Theo tiếng hét tức giận, Cố Hải đột nhiên đem Chân Đại Thành vật ngã xuống đất, nắm đấm như mưa bay tới. Chân Đại Thành lúc còn trẻ tuổi cũng được xem như là tướng lĩnh, bây giờ tuổi tác già đi cũng kiên trì luyện tập thân thể, cơ thể, xương cốt rất chắc khỏe, Cố Hải đấm mấy đấm giống như không có việc gì. Nhưng vấn đề là Cố Hải nổi điên rồi, cơn phẫn nộ trên người vô cùng mạnh mẽ, Chân Đại Thành chỉ có thể chống đỡ, cũng không có dùng hết sức lực. Ông cũng xem như là chịu đánh, xương cốt chắc khỏe, nện xuống hai cái cũng có thể đấm vỡ như thường.
Huống chi ông vẫn là cậu của Cố Hải, có cậu nào mà đánh cháu mình sao?
"Bảo vệ Chân tiên sinh!"
Không biết ai hô lên khẩu hiệu, cửa sổ lập tức dựng thẳng mười cây súng, bảy tám người chen nhau chạy vào trong phòng lớn. Nhiều người như vậy chế ngự một người thật dễ dàng, nhưng chế ngự hai người thì lại khó, bởi vì bọn họ muốn kéo Cố Hải ra, lại muốn bảo vệ Chân Đại Thành không bị thương. Lúc này Cố Hải cứ như một con sư tử điên cuồng, nhằn ai cắn ai, lại gần một chút cũng không được. Kết quả bảy tám người đàn ông chỉ đi lên làm loạn, không ai kéo ra, còn đem Chân Đại Thành xem thường đến mất hết thể diện.
Không biết ai bên ngoài bắn một phát súng.
Chân Đại Thành tức giận trước, tức giận hai mắt trừng lên hét một tiếng.
"Ai cũng không được phép nhắm bắn cậu ấy!"
Sau khi có một chỉ thị, mấy người đang giương súng ngoài cửa sổ đều đem súng hạ xuống, trong phòng mấy người giúp ngăn cản cũng đứng dậy không dám động đậy. Người này dám đánh Chân Đại Thành, lai lịch khẳng định không nhỏ, vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Mấy người giương súng bên ngoài cũng đều đi vào, theo bảy tám người ở đây đứng thành một vòng, nhìn hai người ở bên trong.
Chân Đại Thành nhìn một vòng đầu người trên đỉnh đầu với mười mấy đôi mắt phòng bị, phổi cũng tức đến muốn nổ tung. Tôi kêu các người không được nổ súng, cũng không có kêu mấy người không động thủ! Mấy người đợi tôi chỉ còn lại một hơi thở, mới đi qua giúp tôi nhặt xác sao?
Đợi lúc Cố Hải ngừng tay, cái mạng già của Chân Đại Thành cũng mất hết một nửa.
Gần tối, trong sân vô cùng yên lặng.
Cố Hải tùy tiện kéo một người giữ cửa, hung hăng hướng lên cổ hắn ta quất một cái thắt lưng lên, trận đau kích thích khiến hắn ta phải nhe miệng, cổ trong chớp mắt vẽ ra một đường bị ánh tà dương nhuộm màu đỏ đậm.
"Nói, ngươi có làm khó dễ Bạch Lạc Nhân không?"
Người giữ cửa cố nhịn đau lắc lắc đầu, cơ thể vẫn đứng thẳng tắp, vẻ mặt không hổ thẹn.
Cố Hải lại vung ra một đường thắt lưng, vẫn là chỗ cũ, vẫn là lực độ đó, màu đỏ đậm chớp mắt biến thành đỏ máu.
"Nói ra kẻ làm khó dễ cậu ấy, nói ra tất cả những hành vi của hắn ta, nói không được thì ngươi thay hắn ta chịu tội."
Thắt lưng trong tay của Cố Hải lại vung lên.
Người giữ cửa lập tức chỉ chỉ người bên cạnh, "Cậu ta...cậu ta lấy nước lạnh hất lên người đó."
Khuôn mặt của Cố Hải đột nhiên trở nên lạnh giá, con ngươi kịch liệt co rút lại, cậu từng bước từng bước đi đến trước mặt người kia, yên lặng nhìn hắn ta, chỉ vào hồ cá cách đó không xa, "Nhảy xuống đi."
Người này không hề nhúc nhích.
"Nếu như ngươi để ta đá ngươi xuống, thì ngươi đừng hi vọng sẽ lên được."
Ánh mắt cứng nhắc của người đàn ông này ghi nhận sự uy hiếp của Cố Hải, căng chặt khóe miệng vạch ra một đường thẳng bướng bỉnh, tay Cố Hải vươn qua, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, chân người đàn ông không khống chế được lảo đảo về trước, cho đến khi hoàn toàn không có điểm tựa, giá lạnh thấu xương chìm ngập lên cả toàn thân hắn ta.
Chân của Cố Hải giẫm lên đầu người đàn ông, khiến cả người hắn ta chìm sâu dưới đáy nước.
Ba phút sau, người đàn ông bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, trong nước tuôn ra từng cái bọt khí bị vỡ.
Cố Hải sống chết đè đầu hắn ta không buông, thẳng cho đến khi cơ thể hắn ta căng cứng, cá trong nước đang bơi lội cũng bắt đầu khiếp đảm kinh hoàng bơi loạn ra xung quanh, Cố Hải mới đem đầu hắn ta từ trong hồ cá kéo ra.
"Nói ra người tiếp theo."
Trong vòng hai tiếng khủng bố, toàn bộ người làm khó dễ Bạch Lạc Nhân, giày vò Bạch Lạc Nhân, cười nhạo Bạch Lạc Nhân...một người cũng không bỏ xót, toàn bộ đều bị trả giá gấp bội phần. Vốn dĩ người ở đại viện có bầu không khí nặng nề, giờ lại tăng thêm bầu không khí vắng lặng khủng bố đến mấy phần, giống như một ngôi mộ người vô dụng.
Một đứa trẻ ngồi ở góc tường, run lẩy bẩy nhìn Cố Hải đi qua chỗ mình.
Nó là người cuối cùng bị trả thù, nó ném một cái bánh bao đến bên chân của Bạch Lạc Nhân.
"Mày là con nít, tao không ra tay với mày, nhưng mày nhớ đến hậu quả của bọn họ. Đợi đến lúc mày lớn giống tao, tao sẽ đến tìm mày tính sổ, cứ từ từ đợi đi!"
Đứa nhóc không chịu được khống chế khóc lớn.
Lúc Cố Hải lần nữa vội vàng đến bệnh viện, trời đã tối rồi, bác sĩ trong phòng trực ban nói với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã về nhà rồi.
"Nhanh như vậy đã về sao?"
Bác sĩ gật gật đầu, "Đứa trẻ đó không bằng lòng ở lại bệnh viện, vừa hết sốt thì quay về nhà."
Cố Hải lại đi đến nhà Bạch Lạc Nhân.
Cả nhà đang ở hiên nhà ăn cơm, chỉ có Mạnh Thông Thiên là ăn xong rồi, lấy điều khiển từ xa ra điều khiển máy bay. Nhìn thấy bóng dáng của Cố Hải, Mạnh Thông Thiên trong lòng vui vẻ, điều khiển từ xa cũng không thèm bấm, để máy bay rơi thẳng xuống đất.
"Cố Hải ca ca, anh đến rồi!"
Cố Hải sờ sờ đầu Mạnh Thông Thiên hỏi: "Bạch Lạc Nhân đâu?"
Bàn tay nhỏ của Mạnh Thông Thiên chỉ, "Nằm ở trong phòng đó."
"Anh ấy chưa ăn cơm sao?"
"Ăn rồi, lại nôn ra."
Sắc mặt Cố Hải biến đổi, quay người đi vào phòng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân hơi khép mắt dựa lên đầu giường, so sánh buổi trưa với lúc đó, sắc mặt tốt hơn không nhiều.
Cố Hải sờ sờ trán của Bạch Lạc Nhân, nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng tay chân lạnh ngắt.
Bạch Lạc Nhân cảm nhận được có người chạm vào, nháy mắt liền mở mắt ra.
"Cậu đến đây làm gì?"
Cố Hải không nói gì, đem tay vươn vào trong chăn của Bạch Lạc Nhân, bao bọc hai chân cậu trong lòng bàn tay mình.
Bạch Lạc Nhân đem chân rút ra, nói ra một câu đủ để làm tổn thương Cố Hải.
"Tôi không cần cậu."
Cố Hải lại đem chân Bạch Lạc Nhân kéo lại, đáp lại một câu cũng đủ tức chết Bạch Lạc Nhân.
"Tôi cũng không cần cậu."
Tầm mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân trong chớp mắt chuyển sang Cố Hải, bị Cố Hải nắm chân đột nhiên nhấc lên, bỗng nhiên đạp lên lồng ngực của Cố Hải hai cái, tuy là cơ thể yếu ớt nhưng sức lực cũng không nhẹ.
"Vậy cậu còn đến đây làm cái gì? Cút về nhà cậu đi! Khốn nạn, lập tức cút đi! Cút càng xa càng tốt!"
Cố Hải chẳng những không cút, mà còn bò lên giường, đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, con ngươi hung hãn nhìn thẳng vào cậu.
"Cậu cũng biết ngang ngược với tôi sao? Cậu có bản lĩnh ngang ngược với tôi, sao không có bản lĩnh kể lể uất ức hả? Cậu có bản lĩnh ngang ngược với tôi, sao không có bản lĩnh làm nũng với tôi? Cậu có bản lĩnh ngang ngược với tôi, sao không có bản lĩnh bày ra yếu đuối?...Cậu nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của cậu đi! Khắp thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai ngốc hơn cậu đâu! Cậu cho rằng tôi muốn cần cậu sao? Nếu như có sự lựa chọn thứ hai, tôi sớm đã không cần cậu rồi! Một đứa con trai như tôi đây, ở bên cạnh cậu chính là một sự bài trí, một chút tác dụng cũng không có. Ngoài việc trút giận, phát điên, sung sướng, thì con mẹ nó tôi chính là một phế vật!"
Bạch Lạc Nhân ngay cả miệng cũng không thèm mở ra, cứ ở một chỗ không nhúc nhích, giọng điệu này cũng chỉ đến đây, nếu không đã tức chết rồi.
Nắm đấm của Cố Hải đụng lên tường, sơn tường cũng rơi ra một mảng.
"Cậu tại sao muốn đi tìm ông ta chứ? Cậu là bảo bối của tôi, dựa vào cái gì để bọn họ khi dễ như vậy? Dựa vào cái gì?"
Lần này, Bạch Lạc Nhân nín thinh.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Bạch Lạc Nhân nhìn sang bên cạnh, vừa nãy gào thét như vua bây giờ đã ủ rủ rồi, khóe mắt đọng nước mắt.
Bạch Lạc Nhân không biết có một sức lực nơi nào, đột nhiên hướng sang sau gáy Cố Hải đánh một cái, Cố Hải luôn cố gắng chịu đựng vậy mà bây giờ nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra.
"Cậu đó vẫn còn mặt mũi mắng tôi sao? Cậu nhìn bản thân cậu xem, đàn bà lắm lời, động một chút là khóc lóc. Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi xem, là tôi đem cậu xem thành vật bài trí hay là cậu đem tôi xem thành vật bài trí hả? Không phải cậu không có tác dụng, là cậu đem tôi suy nghĩ thành vô dụng, nên cậu mới cảm thấy bản thân vô dụng!" Nói xong mấy lời này, Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi đầy người.
"Cậu đàn ông hả! Có ai đàn ông như cậu sao! Cậu đàn ông sao lại phát sốt hả? Cậu đàn ông sao cậu lại nằm trong ổ chăn hả? Cố Hải tôi chính là cởi sạch ra đứng bên ngoài một tuần lễ, tôi cũng sẽ không bị cảm lạnh!"
"Có bản lĩnh thì bây giờ cậu cởi đi, nếu cậu không cởi thì cậu không phải đàn ông!"
"Bạch Lạc Nhân, đây là cậu kêu tôi cởi đó."
"Là tôi kêu cậu cởi, thì sao hả?"
Cố Hải cởi ra thật, vừa mới cởi ra hai cái áo, Bạch Hán Kỳ liền đi vào.
"Ế, Đại Hải tối nay không phải là muốn ở lại chứ?"
Cố Hải cười lúng túng, kéo góc chăn che lên người, "Con cũng có dự định này."
Bạch Lạc Nhân đau dạ dày nhìn Bạch Hán Kỳ vô lực chỉ ra cửa.
"Ba, ba đem cậu ta đuổi ra đi."
Bạch Hán Kỳ khó xử một chút, "Quần áo Đại Hải đều cởi hết rồi, lại đuổi đi thì không hay lắm?"
"Ba~~~" Bạch Lạc Nhân đau khổ cầu xin.
Bạch Hán Kỳ nuốt nước bọt, lại móc móc lỗ tai, tự lẩm bẩm với mình, "Hôm nay buổi tối bao nhiêu độ vậy nhỉ? Vừa mới nghe dự báo thời tiết xong lại quên rồi..."
Vén rèm cửa lên rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top