chap 30

Hôm nay Anh đến chở Ái bằng chiếc mô tô phân khối lớn của mình. Cu cậu vừa tậu về cách đây vài hôm, nó là phần thưởng mà ông Quân dành cho Anh
vì một dự án Anh đề cử lên kiếm ra được tiền tỷ. Chiếc xe với số tiền xa xĩ vài chục ngàn đô. Hôm nay Ái bước ra khỏi nhà với hình tượng thật lạ. Cô mặc chiếc quần khá ngắn, chiếc áo chỉ vừa tới lưng quần, để lộ một đừng công sexy vô cùng. Anh châu mài nói
- hoặc là thay đồ khác hoặc là anh đi về
- thôi mà, chỉ một lần thôi anh, một lần thôi mà. Với lại mặc thế này mới hợp với chiếc xe tiền tỷ của anh chứ. Đúng không cưng-Ái nói rồi nựng má Anh.
- ờ cũng đúng, lần này thôi đó.- nói rồi Anh đưa chiếc nón bảo hiểm về phía Ái rồi khởi động máy. Chiếc xe phóng đi thật nhanh, nó ngừng trước một nhà hàng 5 sao đắc đỏ, Anh và Ái chọn một bàn gần khung kính. Nhà hàng không được xây bằng gạch mà lại được bao bọc bằng lớp kính dày, ngồi trên đây nhìn xuống có một cảm giác gì đó vui lắm. Một sự tự do tự tại, một cảm giác đang ăn giữa không trung. Anh kéo ghế cho Ái ngồi rồi nhẹ nhàng đưa bó
hoa về phía Ái.
- chúc mừng ngày đâu tiên nhận chức.
- cảm ơn anh
- em chọn món đi- sau một hồi lựa chọn xong xuôi và cả chờ đợi để có thì Anh bước lên nói gì đó với người đánh đàn piano gì đó. Rồi một anh chàng mang ra một chiếc ghế, đặt gần đó. Anh ngồi lên chiếc ghế mắt hứmg về phía Ái cười tinh nghịch. Một tay để lên phía trống của đàn, trông thật nghệ sĩ.
- chúng ta hãy cùng lắng nghe tiếng hát của anh chàng điển trai này nhé. Anh muốn hát tặng người con gái của mình.- anh chơi piano nói. Sau câu nói ấy là bao cặp mắt đổ dồn về phía sân khấu. Ánh đèn chợt đổi nhẹ màu, phù hợi với tiếng hát nhẹ nhàng của Anh. Anh cầm vội miro rồi lắng nghe tiếng đàn phát ra.
- ta quen nhau đã bao lâu rồi hỡi đêm đêm có hay mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng. Ta quên nhau đã bao lâu rồi hỡi đêm sao vẫn mãi đêm buồn. Để mình ta với con tim khô cằn giá băng. Này mùa đông ơi xin hqỹ làm tuyết rơi để chắn lối em anh về. Này mùa đồng xin hãy làm tuyết rơi để anh biết em cần anh. Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đông đầy. Một vòng tay anh kháo khát.... Anh đã yêu em người ơi!- kết thúc bài hát bằng câu nói " anh đã yêu em người ơi" nó được lập lại 3 lần. Ái gần như vỡ òa trong yêu thương. Tự hỏi rằng có thực sự Anh đã yêu Ái như lời bài hát hay Anh đang sống yên phận với những gì được gọi là tình yêu. Thời gian gằn bó với nhau lâu chưa chắc đã yêu nhau nhiều. Vậy với Anh đó gọi là gì. Vô tình hôm nay Phương cũng đi ăn cùng một người bạn học tại Úc thời gian trước. Cô đã quyết định cố quên Anh đi, cô vùi đầu vào sách vở, học ngày học đêm, học mọi lúc, cô gần như lấy chữ làm bạn thì phải. Chẳng ai ngờ nỗi cô bé đã từng bị ở lại năm học lớp 10 lại có thể có số điểm xuất sắc đến vậy. Còn nằm trong top 10 học sinh ưu tú nhất trường đại học bên Úc. Cô thấy Anh ngay từ khi Anh và Ái bước vào nhưng cô chỉ dỗi mắt nhìn theo mà không lên tiếng chào họ. Chỉ khi nghe Anh hát xong bài này cô mới thực sự biết là từ đó tới giờ cô vẫn luôn dối mình rằng đã quên Anh nhưng thật ra không phải vậy, cô chỉ là đánh lừa cảm xúc bằng những lời thú nhận dối giang mà thôi. Ánh mắt chợt hiện rõ nỗi buồn. Dù biết rằng 5 năm qua không gặp nhau có thể Anh đã quên mình nhưng sao cô lại không cho phép mình quên Anh chứ. Có vẻ cô đã quá ích kĩ với bản thân rồi thì phải. Anh đi về chỗ mình ngồi chợt Anh và Phương nhìn nhau , hai cặp mắt nhìn thẳng nhau, rồi ánh mắt Phương quay nhanh đi nơi khác chẳng để Anh thêm vài giây chắc rằng đó là Phương của mình. Anh ngồi vào chổ và nhận ngay từ Ái một nụ hôn
- em yêu anh thật nhiêu - Anh chỉ cười rồi nhẹ nhàng gắp bỏ vào chén Ái món ăn trên bàn. Ăn xong họ ra về nhưng có vẻ tâm trí Anh đi lung tung đâu rồi. Anh cứ ngờ ngợ người ấy quen lắm nhưng không biết có phải không. Muốn chạy theo để nhìn lần nữa nhưng không được. Trên đường về Ánh cứ "uhm rồi lại hihi" cho qua chuyện. Chở Ái về căn biệt thự Anh lại chạy xe lanh quanh sài gòn. Ghé vào một quán bar, sao hôm nay Anh muốn uống quá, hay đúng hơn là sao hôm nay nỗi nhớ về Phương là dâng cao thế này. Tự hỏi không biết giờ Phương như thế nào, đang làm gì, đang ở đâu và quan trọng đã có người yêu chưa. Anh uống tới độ say khướt, ra xe đi về, Anh không về nhà mà là đi về quê, đã 3 giờ sáng rồi, chiếc xe chạy đi thật nhanh, đây có vẻ là lần đầu tiên kể từ khi Anh và Ái chia tay Anh đã không về đây cí chăng là về vì đám giỗ, đám cưới hay bị bắt phải về thăm nội và bác. Anh sợ nơi này, Anh sợ nó sẽ làm Anh nhớ tới Phương. 4h 15' Anh có mặt tại cửa nhà mình. Tuy không về nhưng Anh vẫn nhớ như in cái nơi thần tiên này. Cái nơi đã đưa Phương đến với Anh. Nội đã thức, thấy Anh về trong tình trạng thế này bà lo lắng không yên, đưa Anh vào phòng ngủ bà phải chạy nhờ ai đó đẩy chiếc xe to tướng ấy vào nhà hộ. Bà sợ nó không cánh mà bay. Kệ nệ lắm mới dẫn nó vào được. Ngủ nhưng sao nước mắt lại rơi, Anh lại mơ thấy Phương, mơ thấy Phương đang tay trong tay cùng ai đó. Rồi Anh hét lên ngồi bật dậy, biết mình mơ nhưng nỗi đau vẫn có. Anh ăn sáng rồi ra xe chạy đi về hướng nhà Phương. Căn nhà vẫn đẹp như lầm đầu tiên Anh đến, ngừng lại nhìn vào trong Anh thấy bác Minh. Người Anh đã từng gọi là ba sao giờ xa lạ quá. Quay xe về nhà mình với nỗi nhớ Phương không nguôi. Nếu mọi chuyện được bắt đầu lại liệu rằng Anh có sai lầm một lần nữa không, hay nói đúng hơn Anh có dũng cảm để bước lên mọi thp để sánh bước cùng người mình yêu trên con được tình yêu này không. Nếu như hai từ ấy sẽ không cõ trong từ điển của kể thành công. Anh luôn luôn dùng từ đó vì Anh là kẻ thất bại. Một kẻ thất bại nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top