chap 20
chiếc xe ngừng lại, từ lúc về tới giờ ba Anh chưa hề nói với Anh câu nào, Anh có vẻ ngần ngại, muốn nói điều gì đó ba Anh thao dây an toàn định mở cửa bước ra Anh nắm vội cánh tay của ba mình
- ba, con xin lỗi, mai con sẽ đi nối tóc, ra bộ đồ này lại cho Ái. Con không nên để Ái làm như vậy, ba đừng giận con
- con cứ để tóc như vậy đi, ba suy nghĩ kĩ rồi, như bác Quân đã nói hạnh phúc là của con con có quyền lựa chon và quyết định. Ba sẽ không đề cập tới vấn đề giới tính nữa- ông nói rồi bước ra, để lại Anh đang ngây ngô. Anh đã chuẩn bị sẳn tinh thần ăn đòn nhưng mọi việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng. Nhưng Anh vui chưa từng có, vì được ba chấp nhận thì việc thuyết phục mẹ quá dễ dàng, vậy là ngày về bên Phương không xa nữa rồi. Bước vào nhà mẹ Anh gần như muốn ngất vì Anh quá lạ, lại trông có vẻ đẹp trai thật.
- Anh, con ăn mặc kiểu gì đó, tóc con đâu rồi- mẹ Anh bực bội ra mặt
- tôi cho phép nó như vậy đó. Hạnh phúc của nó cứ để nó tự lựa chon và quyết định, chúng ta không nên can thiệp quá xâu vào việc đó- ba Anh trên lầu đi xuống nói, Anh chỉ biết cuối đầu vì sợ mẹ sẽ khóc. Anh rất ngại thấy những giọt nước mắt t của người khác, nó gây cho Anh cảm giác có lỗi. Nhưng không, mẹ Anh không khóc mà thay vào đó là gương mặt hết sức bất ngờ. Vì mới vài hôm trước ông còn nói một là trở lại bình thường hai là đi ra khỏi nhà, vậy mà giờ lại thay đổi như vậy
- thưa ba mẹ con lên phòng. - Anh bước về phía cầu than
- con có muốn uống cafe không- ba Anh hỏi
- bây giờ?
- uhm
- nếu ba pha giúp con
- mình ra ngoài uống, đi ngay luôn đi, ba có chuyện muốn nói.- ông bước ra cửa trước, Anh bước theo chẳng hiểu gì. Chiếc xe ngừng trước quán cafe khá to, lựa một cái bàn khá khuất, họ ngồi xuống, kếu nước xông đang nhâm nhi Anh hỏi
- ba muốn nói với con điều gì?
- ba muốn con chất nhận quen Ái.
- con có thể biết nguyên nhân không?
- được rồi ba thẳng thắng luôn nhé. Ba muốn gầy dựng một mối quan hệ với ông Quân. Ba cần những khoảng rót vốn để ba có thể thực hiện dự án sắp tới.
- ba... - Anh tức tới mặt đỏ tai xì khói.
- ba nghĩ là không việc gì làm con phải suy nghĩ đúng không, vừa được sống thật với cái gì trái tim tâm hôn như con đã nói. Vừa giúp được ba, quá tốt còn gì.
- ba nghĩ sao nếu con nói không
- ba nghĩ con không có gan làm điều đó đâu Minh Anh. Con có thể mở to mắt nhìn công ty ba con như vậy được hả.
- sao ba không nghĩ cho con chút nào vậy hả, con có phải là con riột của ba không đây hả
- phải, chắc chắn là thế nên con phải giúp ba.
- ba thôi đi được rồi đó- Anh đứng bật dây, quay đầu
bước đi
- đứng lại, đi lại đây và ngồi xuống- ông ra lệnh và lời nói có hiệu lực , Anh đứng lại và trở về chỗ cũ.
- ba muốn nghe lời nói chắc chắn từ con
- thôi được rồi, con đồng ý, nhưng kéo dài mối quan hệ này được bao lâu thì còn tùy thuộc vào ba, mình về được chưa- họ ra về, Anh đã rất thông minh khi nói câu ấy và chắc một điều ông sẽ không dám làm trái ý Anh. Hôm sau Anh tới lớp, mọi người có vẻ quên với cái mái tóc ngắn của Anh, cái vẻ đẹp trai baby trắng trẻo của Anh hơn là sự gượng ép để tóc dài. Đang ngủ thì cô chủ nhiệm vào và nói có học sinh mới, Anh vẫn chẳng hề biết gì ề sự xuất hiện của một cô gái đẹp đang ngồi cạnh mình. Đang còn say ngủ, Anh mở mắt nhìn quanh vì cứ ngở mình mới vừa ngủ 5 10' gì đó, thì thấy ai ngồi cạnh mình, giật mình Anh té ghế vì hết hồn.
- nè, bộ hôm nay Ái đẹp tới độ làm Anh bất ngờ vậy đó hả- a
Ái hỏi vì biết Anh ngủ nên không biết mình vào lớp
- đi đi đâu đây- Anh quê tới độ cà lâm
- đi học, leo lên ghế đi, người ta cười kìa- Ái nhắt khéo vì cả giáo viên đứng lớp cũng cười trước hành động của Anh nói gì tới học sinh. Anh lên ngồi lại như nhớ ra nhiệm vụ phải đồng ý quen Ái của mình nên lấy đt ra nhắn tin cho ba mình
" nếu con chấp nhận quen Ái thì con sẽ được về quê vào t7 cn, được chứ"
" ok, nếu con đồng ý thì việc gì ba không đồng ý" Chưa bao giờ Anh và ba mình lại lợi dụng nhau tới như vậy. Nhưng boết làm sao người cần tiền bạc, danh vọng, người cần tình yêu, cần sự chấp nhận thì việc gì không hy sinh một chút để có được cái mình muốn. Anh quay sang nói với Ái
- nè, đã là người yêu của tôi thì đừng có mà để trai nó dòm ngó biết không-Anh cười một nụ cười đầy vẻ lừa tình và Ái chết tươi trong cái nụ cười mê hoặc ấy. Cô biết Anh nói vậy là đã đồng ý yêu mình nên liền gật đầu lia lịa. Anh nhắn tin cho Phương, một tin nhắn thật dài và tràn đầy yêu thương
" Phương nè, nay em sao rồi, vẫn tốt chứ. Anh muốn gặp em, anh có chuyện cần nói, nếu như không nói ra anh sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với trai tim của mình. Anh chưa bao giờ ngừng yêu em và hình bóng em cũng chưa bao gìl ngừng hiện diện trong tâm trí anh. Anh không có ý biện minh cho mình nhưng anh mong anh sẽ gặp được em tại công viên 29/4. 4h chiều nay anh chờ em, không gặp em anh sẽ không về, vì cái gì đó gọi là tình cảm
còn đọng lại ít nhiều em tới gặp anh nhe em. Anh yêu em" Anh gửi đi rồi nhìn đồng hồ giờ đã là 2h 30' rồi, chỉ còn 1h30' nữa. Anh bỏ tập vở vào cặp rồi quay qua nói với Ái
- học xong mang cặp về phòng dùm, cảm ơn, tôi đi có chút việc, bye cưng- Anh sờ nhẹ má Ái, Anh là thế nhờ vả điều gì là như vậy, Anh xem nó bình thường vì Anh đã làm với rất nhiều người, nhưng Ái lại xem nó quan trọng vô cùng, Ái xem nó là nhưng cử chỉ yêu thương mà Anh dành cho mình, cô vừa mới thoát khỏi nụ cười chết người khi nãy giờ lại phải chết lần hai với cái sờ má. Anh đứng vội, chạy ra ngoài,không chào hỏi giáo viên gì cả, chạy ngay vào phòng mình, lấy bộ đồ mà Ái đưa hôm bửa ra, Anh mặc vào rồi ba chân bốn cẳn chạy xuống cổng trường xin bảo vệ ra ngoài, không quên để vào tay ông vài tờ 50k. Anh phóng với tốc độ chống mặt, đường thành phố mà Anh chạy như chưa bao giờ được chạy vậy đấy. Ngừng trước cổng công viên, ngồi vào cái ghế lần trước họ chờ nhau. 4h , 5h, 6h chờ 2tiếng mà Phương vẫn không tới, buồn bã, nhưng Anh vẫn ngồi lì trên cái ghế đó, tới khi có một đám bạn cũ đi ngang qua
- ê cục bột. Trời ơi đẹp trai vậy, nên đổi xì-tai hả mạy
- sao ngồi đây, nói về tp rồi mà
- có nhớ ra tụi tui không vậy trời
- sao không, tui về có chút việc, mấy ku có thấy Phương không, lâu quá không gặp Phương.- Anh hỏi và cố tỏ ra bình thường để mọi người không nhận ra mình đang chờ Phương.
- tụi tui mới vô thăm Phương nè, Phương nhập viện không biết hả
- cái gì nhập viện, nhập viện là sao. Sao nhập viện, lâu chưa. - hỏi một tràng chẳng ai biết trả lời thế nào.
- từ ngày mày đi nó quậy lắm, y như lúc trước vậy đó. Nó đánh lộn bị bồ con nhỏ đó đâm cho mấy dao. Tụi tao vô mà nó còn đang trong cấp cứu.
- haizz, Phương ơi là Phương. Phương đang ở đâu vậy, chuyện xảy ra khi nào
- mới hồi 2h thôi. Nó nhận được tin nhắn của ai đó, nó khóc quá chừng cái con nhỏ đó lại nói nó giả nai, xạo xạo gì đó cái hai đứa bụp nhau, tụi tao can không được. Đó bệnh viện đó đó- cô bạn chỉ tay về phía bệnh viện, mặt Anh đỏ bừng, môi run lên từng hồi. Nắm chặc bàn tay lại
- tụi bây vô trường coi thằng đó có học trong trường mình không, nếu không thì điều tra họ tên hai đứa đó, địa chỉ nhà, tên ông bà già tụi nó luôn , cảm ơn, tao đi trước- nói tồi Anh chạy xe thật nhanh vào bệnh viện, vào gửi xe Anh tìm đến phòng cấp cứu, ba Phương, anh Tâm đều có mặt, họ nhìn thấy Anh , Anh lặng lẽ lại ngồi cạnh ba Phương.
- ba ơi, Phương sao rồi ba, ba nói cho con nghe đi ba- ba Phương nhìn Anh với ánh mắt vô hồn, không nói lời nào.
- mày, tới đây làm gì, em tao như vậy mày vui chưa
hả- anh Tâm la lớn
- im đi, ba ơi ba nói cho con nghe đi ba. Con xin ba đó- Anh nạt Tâm, ánh mắt hun tợn nhìn Tâm.
- đi về đi. Nếu như ngày đó ba không mềm lòng thì con Phương đâu có đau khổ như vậy, nó như điên lên từ ngày con đi, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó đánh người và bị người ta đánh. Sao con ác vậy hả Anh- ba Phương nó mà ông không nhìn Anh lấy một lần
- ba ơi, con không phải như vậy đâu ba. Con không hề quen ai hết, ba mẹ con biết chuyện họ cấm con không đơợc quen Phương nữa. Mẹ con nói nếu con tiếp tục bà sẽ tử giận. Ba ơi con đau thua gì Phương đâu ba, con cũng đau không kém ba ơi. - Anh khóc nức nở, ông Minh như hiểu được nổi khổ của Anh, ông không nói gì nữa hết. Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra
- bệnh nhân mất máu quá nhiều, bệnh viện không còn máu, tôi đề nghị người nhà tim mua máu ngay lập tức, hay phải hiến máu cho bệnh nhân không thì sẽ không kịp
- bác sĩ cho hỏi bệnh nhân thuộc nhóm máu gì- Anh lau vỏi nước mắt hỏi chuyện
- nhóm A
- tôi nhóm A, lấy máu tôi đi- Anh nhanh nhẹn nói.
- vậy cùng đi xét nghiệm với tôi- Anh và vị bác sĩ đấy cùng nhau đi đâu đó rồi cả hai vào cùng vào phòng Phương đang nằm, họ truyền trực tiếp máu từ người Anh sang người Phương, khi vừa đủ họ ngưng lại, và cũng lúc đó Anh mệt gần như sắp ngất
đi, nhưng đôi tay vẫn cố với ra mà nắm lấy tay Phương, đôi bàn tay đã quá lâu rồi Anh không được nắm, nó lạnh ngắt, lạnh như trái tim Anh lúc xa Phương vậy, Anh mỉm cười vì ít nhiều gì mình cũng dành cho Phương những gì mình có thể. Anh đã thực hiện được một phần lời hứa ngày trước rồi. Anh nói sẽ bảo vệ Phương, Anh không thể đở giùm Phương con dao như đở dùm ba Phương nhưng Anh đã giúp Phương chiến thắng thần chết. Anh tĩnh lại trước Phương, sau khi truyền hết chai nước biển bước ra ngoài Anh coi đt thì có hơn 20 cuộc gọi nhở và 7tn. Tất cả đều là của Ái, Anh chỉ nhắn một tin vỏn vẹn" tôi không về được, mai tôi nghĩ có thể là mốt cũng vậy, đừng lo, đừng nói ba mẹ. Cảm ơn" rồi Anh tắt nguồn điện thoại. Đi vào phòng nhìn Phương hồi lâu, Anh ngồi xuống ghế cạnh Phương. Nắm tay bàn tay Phương Anh nói.
- vợ à, em làm anh đau quá, sao em lại tự hành hạ mình vì một thằng à không một đứa như anh chứ. Một đứa chỉ biết đến ba mẹ, chỉ nghe theo lời ba mẹ nó mà bỏ mặc em. Em có biết mấy tháng nay anh nhớ em tới như thế nào không hả. Anh ước gì mình là một thằng con trai thật sự, lúc đó anh sẽ đường đường chính chính yêu em mà không sợ một ai ngăn cản. Anh về với em rồi nè, anh biết mình lợi dụng Ái như vậy là sai, nhưng đó là cách duy nhất để Anh có thể trở về bên em mà không bị ba mẹ trách mắng. Em có biết không, anh muốn nói với em
nhiều lắm, muốn nói với em là anh yêu em nhưng anh biết em sẽ không tin đâu. Anh biết mình đã đánh mất niềm tin trong em rồi nhưng anh chỉ muốn nói với em nhưng gì từ tận đấy lòng anh. Phải, anh cơ hội, anh lợi dụng, anh sở khanh nhưng với ai chứ với em thì không. Nếu em biết được ba anh vì tiền, vì danh vọng mà chấp nhận cho anh yêu con gái và anh vì muốn được ba chấp nhận, muốn được yêu em anh đã phải chấp nhận yêu người không hề yêu, lúc đó chắc em sẽ xem thường anh lắm nhưng anh không quan tâm,cái anh quan tâm là anh được trở về bên em. Đừng bao giờ hành hạ mình như vậy nữa nhe em, đừng bao giờ làm đau da thịt em, vì anh cũng sẽ rất đau đó. Anh muốn ở lại đây với em lắm, nhưng anh làm sao dám đối mặt với em, làm sao dám đối mặt với người anh đã gây ra quá nhiều tội thế này. Anh yêu em và anh sẽ dành ra những giờ những phút thế này để em chấp nhận anh và quay trở về với anh. Đúng là con người nhiều khi mâu thuẫn quá em hả, chạy từ sài gòn về đây để muốn nói với em những gì anh giấu giờ về tới đây chỉ còn việc chờ em tĩnh lại và nói mà anh làm cũng chẳng được anh hèn quá phải không. - anh hôn vào trán Phương, vào bờ môi Phương, đôi môi đó vẫn ngọt ngào, vẫn mềm mại, có phải nó vẫn chờ chủ nhân nó về hôn nó không. Phương đã tĩnh từ khi anh bắt đầu nói, nhưng cô không muốn mở mắt ra, vì cô muốn nghe Anh nói với mình điều gì. Anh vừa rời môi Phương thì ăn ngay một cái tán từ Phương
*chát* tới đây làm gì, đi đo, đi ngay cho tôi
- em, em bình tĩnh đi mà, em nghe anh nói đi mà Phương
- không, tôi không rảnh, biến cho tôi- tuy mới tĩnh nhưng Phương la khá to.
- được rồi anh đi, anh đi mà. Em đừng la nữa. Anh đi liền né- Anh bước ra , ra tới cửa Anh quay đầu lại nhìn Phương, Phương muốn ôm lấy Anh lắm nhưng những tổn thương Anh gây ra quá lớn nó không cho phép Phương làm điều đó. Anh chợt chay vào ôm lấy Phương thật chặt, dù có ra sao Anh cũng phải ôm Pjương cho bằng được, nghĩ vậy là Anh bất chấp chạy vào mà không biết mình sẽ bị đối xử tệ bạc thế nào
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top