Phần 2 Thế giới hai người - Thời kì tân hôn

Mẩu chuyện 9: Đăng ký kết hôn ngày hôm ấy. •

Nhật ký u sầu của Tiễn Phiêu Phiêu năm xưa. Văn viết dưới góc nhìn của Tiễn Phiêu Phiêu Ngày cưới dự định vào mùng một tháng năm, theo lệ thường, hai người trước tiên nên đi hoàn thành thủ tục pháp luật. Vì vậy, sau khi nghỉ Tết âm lịch, tôi và Lý Miêu quyết định đi đăng ký kết hôn. Trước Tết âm lịch đã có tuyết rơi dày đến nửa mét, vốn tưởng rằng mùa đông này tuyết sẽ không rơi nữa, ai ngờ buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng ký, tuyết bắt đầu rơi đầy trời, sáng sớm hôm sau lại vừa có gió vừa có tuyết. Sáng sớm Lý Miêu gọi điện cho tôi, nói có khách tới bàn công việc, nên mười giờ anh mới xin nghỉ được. Hai chúng tôi hẹn gặp ở giao lộ gần công ty nhất, nhưng chỉ thấy tuyết trắng xóa khắp nơi, không tìm nổi bóng dáng một chiếc taxi. May mà ủy ban đăng ký cũng gần, chúng tôi kéo chặt mũ, nhắm mắt đi bộ qua làn gió tuyết. Tâm trạng u sầu, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng hồi hộp. Sắc mặt Lý Miêu rất nghiêm túc, không vì sắp được làm chồng mà có biểu hiện khác thường. Anh vừa nhìn đồng hồ vừa rầu rĩ nói: “Ai lại chọn ngày hôm nay thế không biết? Đã có tuyết rơi lại còn có gió to.”Ngày này đương nhiên là do tôi chọn, vì anh coi mấy chuyện mê tín này rất vô bổ. Tôi vừa nghe anh nói thế, lập tức thấy tức giận: “Được thôi, hôm khác đi đăng ký.” Lý Miêu nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đi nhanh thôi.” Nhìn xem nhìn xem! Đây là cái thái độ gì thế! Nếu như tôi không phải là một người phụ nữ khoan dung rộng lượng còn biết thấu hiểu, thì bây giờ đã bỏ đi rồi. Đường vào Ủy ban rất khó đi, nền cẩm thạch rất trơn, đi một bước lo ba bước. Tôi sợ nhất là bị trượt chân ngã xuống vì mùa đông này đã bị một lần rồi. Cho đến khi đi tới chỗ an toàn, tâm trạng càng bất ổn hơn. Cô cán bộ hành chính chẳng hề thân thiện, hỏi chúng tôi bằng giọng lạnh tanh: “Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu, hai người kết hôn chưa thế?” Tôi và Lý Miêu nhìn nhau khó hiểu. Vì chưa nghe được câu trả lời, cô cán bộ lại nghiêm túc hỏi lại lần nữa. “Chưa kết hôn.” Chúng tôi trả lời dứt khoát. “Được. Thế đi photo sổ hộ khẩu và chứng minh thư đi.” “Chúng tôi chuẩn bị hết rồi.” Tôi đưa bản photo cho cô cán bộ. Hôm qua tôi đã gọi điện thoại hỏi tư vấn đầy đủ nên cũng chuẩn bị rất kỹ rồi. “Bản photo của hai người sai quy cách, phải là giấy chứng minh của hai người cùng photo chung lên một mặt giấy.” Lý Miêu đành đi photo lại bản khác, còn tôi ở lại điền vào phiếu “Kế hoạch hóa gia đình.” Sau khi điền xong, ngẩng đầu nhìn lên tường, thấy hai tấm bảng “Trình tự đăng ký kết hôn” và “Trình tự thủ tục ly hôn” đặt song song với nhau, đăng ký kết hôn yêu cầu bản photo đồng thời có mặt hai người, còn thủ tục ly hôn yêu cầu hai bản photo riêng. Tôi thấy rất buồn cười, tâm trạng cũng dần tốt lên. Lúc Lý Miêu quay lại, tôi chỉ cho anh xem: “Anh nhìn này, làm thủ tục ly hôn cũng ở chỗ này luôn.” Lý Miêu bực mình lườm tôi một cái. Sau đó chúng tôi điền vào bản khai, yêu cầu tự mình phải viết, nhưng lại là về hoàn cảnh của đối phương. Lý Miêu tiện tay viết dưới tên tôi “Giới tính – Nam”, ngại ngùng hỏi xin cô cán bộ tờ khác đính chính, bị cán bộ mắng mấy câu liền. Cán bộ muôn năm! Đúng lúc ấy, có hai cụ già làm thủ tục ly hôn chen vào trước chúng tôi, cán bộ cũng không ngăn cản. Căn cứ vào truyền thống kính lão đắc thọ, chúng tôi đành lùi về phía sau. Cán bộ hỏi hai người kia: “Tại sao muốn ly hôn?” Cụ ông nói: “Tính cách không hợp nhau.” Cán bộ khuyên: “Đến tuổi này rồi, ly hôn cái gì nữa? Cố gắng tiếp tục đi.” Cụ ông nói: “Chúng tôi bàn kỹ rồi, quyết định ly hôn, không phải đang hành động theo cảm tính đâu.” Sau đó cán bộ hỏi hai người họ một loạt vấn đề liên quan đến phân chia tài sản, nên chúng tôi mới biết hóa ra họ đã kết hôn lần thứ hai. Nếu không phải vậy, chắc họ đã cố chấp nhận ở bên nhau… Làm một kẻ bị gạt sang một bên, vẻ mặt Lý Miêu đờ đẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, nhờ sự thấu hiểu của tôi đối với anh, lời nói biểu thị qua ánh mắt kia đại ý như sau: là ai không hiểu rõ trình tự đăng ký, chuẩn bị giấy tờ không đủ nên mất thời gian làm lại…vân vân.., là ai đi đứng chậm chạp nên gặp phải loại chuyện ly hôn không may mắn này…vân vân…Tôi không thèm để ý tới anh, cực kỳ hứng thú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi được trực tiếp ngồi xem người ta ly hôn. Sau đó, rốt cục chúng tôi cũng hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Thực ra thủ tục rất đơn giản, nếu không có những việc chen ngang kia, thì chưa đến mười phút là có thể làm xong… Ra khỏi sảnh Ủy ban, tôi bắt đầu nghĩ lung tung: Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thật là xấu, thái độ của Lý Miêu thật là tồi tệ, vân vân. Lý Miêu nói: “Em thật đúng là rảnh quá hóa ngốc, toàn để ý chuyện không đâu. Sau này ai ngồi xem giấy đăng ký kết hôn làm gì?” Tôi nói: “ Đúng đấy đúng đấy, lần thứ hai xem lại giấy này chắc là lúc ly hôn.” Lý Miêu lại bực mình: “Em trật tự nào. Anh mệt quá.” Đồ đàn ông hư hỏng! Mới đăng ký kết hôn chưa tới mười phút, anh đã lộ rõ bản chất xấu xa. Tôi bùng nổ, không thèm đi ngang hàng với anh, mà đi tít sau anh đúng năm mét, ánh mắt tựa dao găm phi về phía lưng và gáy anh. Thế nhưng tên chết tiệt này cũng không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ  mải nghe cú điện thoại dở hơi nào đó. Cuối cùng cũng ra đến cổng, tôi quyết định thể hiện sự uất ức tràn đầy cõi lòng, bắt đầu tích nước mắt, mãi mới ngáp để tích được một ít, còn chưa kịp chảy ra, Lý Miêu nhanh chóng cầm tay tôi nhắc nhở: “Này, em đừng có khóc đấy. Như thế không may mắn đâu.” Tôi nói: “Liên quan gì đến anh? Em xúc động phát khóc không được à.” Lý Miêu giả vờ hù dọa tôi, làm như sắp kéo tôi vào đụn tuyết ven đường, tôi nhân cơ hội vờ vịt đá anh mấy cái, âm mưu kéo anh cùng ngã vào đụn tuyết, may là lúc đó xe taxi đi tới, ngăn cản tôi thực hiện hành động tiếp theo. Theo truyền thống của thành phố chúng tôi, buổi trưa tôi và Lý Miêu hẹn trước cùng nhau đi ăn mì sợi. Nhưng mãi đến mười hai giờ anh mới thoát khỏi mấy người khách hàng Đức, chạy vội tới. Chúng tôi tìm một nhà hàng gần nhất, chẳng ngờ tốc độ mang món lên còn chậm hơn rùa bò, khiến Lý Miêu­ kẻ còn phải đi ra sân bay đón khách hàng đến từ Nhật Bản, sốt ruột muốn điên. Biểu hiện của anh cực kỳ căng thẳng, cứ ba phút lại xem đồng hồ một lần. Người Nhật? Có nhầm không vậy! loại thời tiết này, ngày này tháng này, trong tám nước liên quân thì hai nước đến! Tới làm gì? Chúc phúc chúng tôi à? Cảm ơn nhé, không cần! Buổi tối Lý Miêu lại phải đi tiếp khách, lần thứ ba trong ngày! Không biết lần này là người Đức hay người Nhật nữa, nên gọi anh là Hán gian hay là nằm vùng đây? Tôi một mình dẹp đường hồi phủ, ăn cơm cùng bố mẹ, theo truyền thống vẫn là mì sợi. Bố mẹ tôi rất bình tĩnh, cũng không nhắc tới chuyện đăng ký. Đại khái trong quan niệm truyền thống của bố mẹ tôi, đăng ký vẫn chưa tính là kết hôn, phải làm đám cưới mới tính. Đêm khuya, Lý Miêu sau khi về đến nhà liền gọi điện cho tôi báo bình an. Tên này uống say, nói năng linh tinh. Tôi lật tẩy anh, nói anh vì mất đi thân phận độc thân mà buồn bã đến say rượu, còn anh khăng khăng nói mình vui sướng vô cùng nên mới uống nhiều. Ai thèm tin anh! Tôi đi ngủ trước mười hai giờ, nằm xuống trong trạng thái rối bời. Haizz, sau này có điền phiếu gì, cũng phải đánh dấu vào ô “Đã kết hôn”… Haizz, từ giờ liền đi trên con đường trở thành bà nội trợ, rồi thiếu phụ luống tuổi… Haizz, tôi còn chưa biết nấu cơm, phải làm sao bây giờ… Haizz, hôm nay đúng là không phải ngày tốt, tại sao tôi và Lý Miêu đều than thở…Haizz, con người sao lại muốn kết hôn nhỉ? Cứ giữ tình trạng quan hệ thế này không tốt sao? ……. Càng nghĩ càng không ngủ được, tôi quyết định bật đèn ra khỏi giường, tìm một quyển sách để đọc. Không rõ đã đọc bao lâu, đột nhiên mẹ tôi gõ cửa: “Này, sao không tắt đèn đi? Còn chưa ngủ à?” Tôi không dám cãi lời, vội vàng tắt đèn đi. Được rồi, ít nhất tôi cũng tìm được một lợi ích của việc kết hôn, chính là: hahaha, kết hôn xong có thể tùy tiện thức đêm, lời mẹ nói tôi nào dám làm trái, nhưng Lý Miêu muốn mắng tôi á, tôi còn lâu mới để ý đến anh

Mẩu chuyện 10: Ghi chép các chuyện nhỏ về Lý Miêu

Sau khi đăng ký kết hôn ba tháng, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu tổ chức hôn lễ, chính thức chuyển về ở cùng nhau. Hai người mới kết hôn ba tháng, nhưng những trận cãi vã to nhỏ thì đã xảy ra vô số lần. Để tránh cho sau này càng cãi nhau càng dữ dội, khiến cho bản thân hoàn toàn quên mất ưu điểm của Lý Miêu, Tiễn Phiêu Phiêu cố gắng gom góp những điểm tốt của Lý Miêu từ lúc kết hôn tới giờ, rồi ghi chép lại, sau này có thể lấy ra làm chứng cớ bỏ qua cho anh. Tổng hợp lại như sau: 1.Du lịch bên ngoài luôn xách túi nặng nhất. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Thực ra đây là yêu cầu cơ bản đối với đàn ông.) 2.Sau mỗi đêm này nọ, buổi sáng luôn để một cốc sữa bò đầu giường trả thù lao. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Quá cảm động ấy chứ, có điều mỗi khi tôi nổi hứng mang sữa, trà đến cho anh, thường thì đến câu cảm ơn còn không có, lắm khi còn bị từ chối.) 3.Tiễn Phiêu Phiêu bị cảm, Lý Miêu từ chối đi gặp bạn bè, dẫn vợ đi khám bệnh. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Tôi cho rằng dẫn tôi đi khám bệnh chỉ là lấy cớ để khỏi phải đi xã giao mà thôi, nguyên nhân chính là anh không muốn đi uống rượu trong ngày nắng to.) 4. Có hôm nửa đêm Tiễn Phiêu Phiêu bỏ nhà ra đi, sau hai mươi phút Lý Miêu ra khỏi cửa tìm vợ. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Tuy có thời gian chờ đợi là hai mươi phút, nhưng xét thấy trước kia tôi bỏ đi anh cũng không đuổi theo, như thế này đã là tiến bộ. Huống chi nửa đêm bỏ nhà ra đi, cũng là tôi đuối lý trước.) 5. Tiễn Phiêu Phiêu quá nửa đêm còn online. Lý Miêu liên tục nhắc nhở đi ngủ. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: tôi tạm thời ghi nhận hành động này có nghĩa là anh đau lòng tôi phí hoài sức khỏe.) 6. Khi Tiễn Phiêu Phiêu yêu cầu cùng về nhà mẹ đẻ, Lý Miêu chưa bao giờ từ chối. ( Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Phần lớn là do anh cực kỳ thích ăn cơm mẹ tôi nấu, bởi vì mỗi lần tôi muốn giúp mẹ nấu cơm đều bị anh cực lực ngăn cản.) 7. Ép Tiễn Phiêu Phiêu học bơi thành công, dù trước đó mười năm Phiêu Phiêu đều không học thành. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Thế nhưng tôi rất nghi ngờ anh ép tôi học bơi vì muốn xem tôi sặc nước, hơn nữa mỗi khi anh tập trung bơi, sẽ không phải quá chú ý trông nom tôi.) 8. Tuy hai người có thẻ lương khác nhau, nhưng mỗi lần Tiễn Phiêu Phiêu muốn ra ngân hàng, Lý Miêu sẽ chủ động đưa thẻ của mình ra. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Phí sinh hoạt của Lý Miêu tiên sinh là ở đây chứ ở đâu, nhưng mỗi lần tôi đi rút tiền đều đưa anh một phần mà. Ngoài ra, tôi chủ động mua mọi thứ, Lý Miêu chẳng thiếu gì, anh đương nhiên thích giả bộ hào phóng.) 9. Yêu cầu đối với chất lượng thức ăn không cao, lúc Tiễn Phiêu Phiêu chuẩn bị nấu hai món ăn, anh thường chủ động đề nghị giảm xuống nấu một món. (Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Chủ động yêu cầu giảm đi một món vì anh muốn rửa ít đi một đĩa.) 10. Lý Miêu làm việc nhà rất tốt, quét nhà sạch sẽ hơn Tiễn Phiêu Phiêu, rửa bát tiết kiệm nước hơn Tiễn Phiêu Phiêu, gấp chăn gọn gàng hơn Tiễn Phiêu Phiêu…(Ghi chú của Tiễn Phiêu Phiêu: Thực ra đấy vốn là phần việc anh được phân công, anh có thể trốn làm thì lập tức trốn, có thể chơi xấu lập tức chơi xấu, có thể lười biếng lập tức lười biếng…) Nói tóm lại Tiễn Phiêu Phiêu cảm thấy rất khó tin. Lẽ nào… Lý Miêu thật sự có tiềm chất của người đàn ông tốt thời đại mới?

Mẩu chuyện 11: Bạo hành gia đình (một)

Một hôm Lý Miêu phải đi xã giao muộn, gặp một vị khách hàng say đến bất tỉnh nhân sự, ngã quay ra đất, Lý Miêu dìu ông ta dậy, bị kháng cự dữ dội, khóe mắt Lý Miêu bị xước, trên người cũng bị một vết bầm tím. Lý Miêu say khướt, về nhà lúc đêm tối mịt mùng, Tiễn Phiêu Phiêu sợ làm phiền hàng xóm, cố gắng kiềm chế tức giận, đợi sáng mai tính sổ một thể. Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh giải thích đi, vết thương trên mặt kia là sao?” Lý Miêu: “Hôm qua anh bảo em rồi mà? Bị khách hàng say rượu cào.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ em là đồ ngốc chắc. Thành thật khai báo đi, hôm qua anh có làm việc gì có lỗi với em không?” Lý Miêu: “Em sáng sớm đã phát bệnh gì thế? Ăn sáng nhanh lên, muộn giờ làm rồi đấy.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ anh không nói thì em không biết à? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được nhé! Nói mau, thẳng thắn thì nghiêm trị, chống cự càng nghiêm trị!”  Lý Miêu: “Anh đùa giỡn con gái nhà lành bị người ta phản kháng, được chưa, có phải em muốn nghe anh nói thế không? Em không thích thì để anh nghĩ kịch bản khác. Đưa trứng đây anh bóc cho, em đi lấy đường đi…Đừng lấy đường trắng nhé, lấy đường đỏ ấy.” Tiễn Phiêu Phiêu: “…Buổi tối anh ra chỗ tảng đá quỳ cho em.” Tảng đá mà Tiễn Phiêu Phiêu nói đến là một khối quặng thủy tinh thô nặng mười mấy cân, bên ngoài chồng chất tinh thể nhỏ, như vô số mũi dao nhọn. Lý Miêu: “Haha, buổi tối anh lại phải đi tiếp đoàn khách khác rồi.” Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu làm việc trong cùng tòa nhà, có rất nhiều đồng nghiệp hai người đều quen. Tới lúc đi làm, cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Quả nhiên không ngoài dự đoán, buổi trưa, một người bạn của Lý Miêu gặp Tiễn Phiêu Phiêu, nhìn cô cười mờ ám: “Ôi, mặt ông xã nhà em làm sao thế?” “Không phải em…” “Hai miệng nhỏ trêu chọc nhau cũng đừng để đến nỗi xước mặt chứ, thật là mất mặt, mất mặt quá.” “Anh ấy nói là bị khách hàng say rượu cào…” “Em đừng chối nữa, bọn anh hiểu mà!”

Mẩu chuyện 12: Bạo hành gia đình (hai)

Hôm ấy là Lý Miêu trêu chọc Tiễn Phiêu Phiêu trước. Sau đó Tiễn Phiêu Phiêu cào mặt Lý Miêu một lúc. Nhưng tiếc là cô không có móng tay dài, sức cũng yếu… Lý Miêu cũng bực, tiện tay véo lại Tiễn Phiêu Phiêu một cái. Tiễn Phiêu Phiêu la toáng lên: “Á, đau quá!” Xong cô cực kỳ tức giận, xông lên đánh trả mấy chục cái. Lý Miêu cũng giận lắm, oán hận chạy thoát thân khỏi hiện trường. Ngày hôm sau, trên người cả hai đều có vết bầm, lưỡng bại câu thương…(1) (1) Lưỡng bại câu thương: hai người đều bị thiệt hại, đều bị thương. Một tuần sau đó, trên người Lý Miêu đã không còn chứng cứ phạm tội, nhưng trên tay Tiễn Phiêu Phiêu vẫn còn máu bầm. Thực ra là vì da Tiễn Phiêu Phiêu quá mỏng manh nhạy cảm, vết bầm nhỏ mà một hai tuần lễ cũng không hết. Cuối cùng Tiễn Phiêu Phiêu vùng lên: “Em muốn đến hiệp Hiệp hội phụ nữ tố cáo anh bạo hành gia đình!” Lý Miêu: “Vô liêm sỉ! Rõ ràng em động thủ trước, hơn nữa thương thế của anh còn nặng hơn nhiều!” Tiễn Phiêu Phiêu: “Haha, anh lấy chứng cớ ra xem nào.” Thời tiết nóng dần, Tiễn Phiêu Phiêu đổi sang mặc áo ngắn tay, đồng nghiệp liền nhìn thấy: “Ấy, cánh tay bị sao thế này?” “À, không may va vào cửa, mãi mà không hết.” “Thôi đi, chắc chắn là bị bạo hành gia đình rồi.” “Đừng nói linh tinh chứ.” “Đừng chối, mọi người đều hiểu.” Một lát sau, Tiễn Phiêu Phiêu lại được một đồng nghiệp quan tâm hỏi thăm: “Tay bị làm sao vậy?” Rút ra bài học từ chuyện vừa nãy, cô thành thật nói: “Đương nhiên là bị bao hành gia đình.” Đồng nghiệp: “Đừng có nói xấu Lý Miêu nhà cô. Cậu ấy tốt tính thế, còn lâu mới làm mấy chuyện này. Là tại cô đi không cẩn thận, va vào cửa chứ gì.” Từ đó Tiễn Phiêu Phiêu ngẫm lại: Sau này gặp việc gì cũng phải ăn nói thành thật mới được.

Chương 13: Nhật ký rời nhà trốn đi

Trải qua vài lần diễn tập, buổi tối hôm đó, rốt cuộc Tiễn Phiêu Phiêu cũng thành công rời nhà trốn đi một cách oai phong lẫm liệt. Nguyên nhân trốn đi không đáng nhắc tới, đều là những chuyện vụn vặt mà thôi, nói ra thật là xấu hổ. Quá trình Tiễn Phiêu Phiêu rời đi là như thế này. Cô lộn tung quần áo, lấy ra vali du lịch, dọn đồ trước mặt Lý Miêu, lấy hết nội y áo ngủ bít tất điện thoại dây sạc... cùng mười mấy đĩa DVD chưa kịp xem bỏ vào vali, mặc áo bông thật dày, tay cầm áo khoac mỏng, chuẩn bị kĩ càng từ đầu tới chân, sau đó ngang nhiên đi ra khỏi nhà. Trước khi đi, Tiễn Phiêu Phiêu còn ném lại thẻ ngân hàng cho Lý Miêu, miễn cho anh không có tiền mua cơm ăn phải đi vay mượn. Vì hai ngày trước cô tới ngân hàng rút tiền, Lý Miêu liền đưa thẻ lương cho cô. Xuống đến dưới lầu, Tiễn Phiêu Phiêu phát hiện ra không khí ngoài trời rất trong lành, bèn tìm một ghế đã trong khu nhà để ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận cách ứng phó với bố Phiêu và mẹ Phiêu lúc về nhà. (Còn lâu cô mới chịu thừa nhận là, kỳ thực cô đang đợi Lý Miêu xuống lầu đuổi theo cô.) Sau đó Tiễn Phiêu Phiêu lại phát hiện mình không cầm theo kính sát tròng, bắt buộc phải quay về nhà lấy. Thực ra cô vẫn hi vọng Lý Miêu sẽ nói một câu thế này: “Ấy, em đừng đi, đừng làm loạn nữa.” làm bậc thang cho cô hạ hỏa, để cô mau chóng kết thúc trò đùa tẻ nhạt hôm nay. Dù sao nửa đêm chạy về nhà mẹ đẻ cũng là một chuyện quá kinh khủng. Để tạo nên một bầu không khí bi tráng hào hùng, Tiễn Phiêu Phiêu cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, trước khi chúng bốc hơi bèn xông vào thang máy lên nhà, để khi Lý Miêu mở cửa thì chúng vẫn còn vương trên mắt. Lúc Lý Miêu mở cửa, cô vừa nói: “Em không mang kính sát tròng, anh đưa cho em đi.”, vừa nức nở nấc lên mấy tiếng, thế nhưng đồ ngốc không hiểu phong tình không có nhân tính­ Lý Miêu lại còn đi lấy hộp kính sát tròng đưa cho cô thật. Sao có thể như thế! Sao có thể như thế được! Lần này thực sự phải về nhà mẹ sao, nếu không cô còn mặt mũi nào nhìn Lý Miêu nữa. Bởi vậy, một năm sau khi chính thức kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu trong đêm hôm khuya khoắt, bỏ về nhà mẹ. Về nhà mẹ rồi còn phải chịu áp lực dằn vặt khác. Trước những câu truy hỏi của bố mẹ, Tiễn Phiêu Phiêu phải giả bộ ngớ ngẩn, ba phải, giả bộ bình thường, không thể nói xấu Lý Miêu một cách quá đáng, cũng không thể nói bản thân ương ngạnh bướng bỉnh, không thể miêu tả Lý Miêu đến mức đáng thương, cũng không thể nói bản thân chịu nhiều uất ức… “Bố mẹ đáng kính của con ơi, thứ nhất, chúng con không hề cãi nhau. Đây chỉ là tình thú vợ chồng thôi. Thứ hai, con rể quý của bố mẹ cho là về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng rất tốt, đề nghị con về nghỉ vài ngày. Thứ ba, đây là nhà con, bố mẹ không thể đuổi con đi được. Thứ tư, bố ơi mẹ ơi, con gái thực sự rất nhớ bố mẹ…” Mặt dày mày dạn đến mức ấy suốt một phút đồng hồ, cuối cùng Tiễn Phiêu Phiêu cũng có được quyền tự do và quyền đi ngủ. Trời ơi, rời nhà trốn đi quả là một công việc vừa đòi hỏi sức khỏe, vừa đòi hỏi kỹ thuật cao mà.

Mẩu chuyện 14: Nhật ký rời nhà trốn đi (tiếp)

Vào sáng ngày hôm sau, Lý Miêu gửi cho cô tin nhắn đầu tiên: “Ở nhà ngủ có ngon không?” Tiễn Phiêu Phiêu nhắn lại: “Ngủ ngon lắm.” Buổi trưa, Lý Miêu gửi tới tin nhắn thứ hai: “Tối nay về nhà đi thôi.” Tiễn Phiêu Phiêu nhắn lại: “Anh nghĩ hay nhỉ.” Lý Miêu không nhắn lại nữa…. Đến giữa trưa, Tiễn Phiêu Phiêu không kiềm chế nổi, chủ động nhắn tin cho anh: “Muốn em về nhà, thì tự mình đến nhà mẹ đón em.” Lý Miêu tiếp tục không nhắn lại…. Đối phương không có lòng thành, đàm phán hoàn toàn hỏng bét. Lúc tan tầm, Tiễn Phiêu Phiêu bình tĩnh ngồi lên xe bus về nhà mẹ. Tiễn Phiêu Phiêu ở nhà mẹ tròn một tuần, ngoại trừ việc hay bị mẹ Phiêu tra hỏi linh tinh, buổi sáng chỉ cần dậy sớm nửa tiếng để ra trạm xe bus. Ở nhà mẹ vốn rất sung sướng, áo đưa tận tay, cơm đưa tận mồm, trước khi ngủ còn có người trải giường rũ chăn, quả thực là sướng như tiên! Tuy sống rất sung sướng, Tiễn Phiêu Phiêu vẫn hi vọng Lý Miêu có thành ý một chút, ngoan ngoãn đến nhà mẹ đón cô về, nhưng bằng cái đạo đức kia của anh thì…Thôi, mỗi ngày gọi điện thăm hỏi cũng là tốt lắm rồi. Ngày thứ nhất: “Mai em về nhé?” Đáp: “Hừ.” Ngày thứ hai: “Còn chưa ở đủ sao?” Đáp: “Haizz” Ngày thứ ba: “Em định ở bao lâu” Đáp: “Tùy tâm trạng.” Ngày thứ tư: “Em phải có chừng mực thôi chứ.” Đáp: “Anh tới đón em đi.” Lý Miêu từ chối: “Không được, nhỡ bố mẹ em đuổi anh ra thì xấu hổ lắm!” Tiễn Phiêu Phiêu: “Ừ, anh cũng biết là anh sai trước!” Lý Miêu ngụy biện: “Anh không sai, nhưng mà, ai biết được em có ở trước mặt bố mẹ đổi trắng thay đen khiến anh mang tiếng xấu không chứ!” Ngày thứ năm,….Là những bậc cha mẹ vợ hiểu được nghĩa lớn, lấy đại cục làm trọng, mẹ phiêu chủ động đuổi Tiễn Phiêu Phiêu ra khỏi nhà: “Này, tối nay con còn dám quay lại đây thử xem!” Bởi vậy, Lý Miêu không đánh mà thắng. Mẹ Phiêu thực sự là ô dù to lớn của Lý Miêu…. PS: Tuy Lý Miêu mạnh miệng không chịu thừa nhận sai lầm, khiến Tiễn Phiêu Phiêu phải về nhà mẹ đẻ, phá hỏng không khí hài hòa trong gia đình, nhưng buổi tối ngày hôm sau, anh đã chủ động làm lành, còn chịu khó giặt sạch một đống quần áo. Vậy cũng coi như hối lỗi rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Vì thế, Tiễn Phiêu Phiêu quyết định, người lớn không thèm chấp trẻ con, cô sẽ không tranh chấp với Lý Miêu nữa…. Chuyện rời nhà trốn đi đến đây là kết thúc.

Mẩu chuyện 15: Quần áo đôi

Mỗi lần nhìn thấy các cặp bạn bè trai gái vợ chồng mặc quần áo đôi sóng vai trên đường, Tiễn Phiên Phiêu đều rất hâm mộ, cô liền không ngừng kêu gọi Lý Miêu, nhưng Lý Miêu không hề bị lay chuyển. Tiễn Phiêu Phiêu bèn tự đi mua quần áo về nhà. Nhưng cho dù cô dịu dàng cầu xin hay nanh độc up hiếp, Lý Miêu kiên quyết không chịu mặc, chỉ lấy quàn áo mới đọ thử lên người, đứng trước gương nhìn một lúc, sau đó vứt sang một bên… Đã không mặc thì thôi, Lý Miêu còn không ngừng tạt nước lạnh đả kích nhiệt huyết của Tiễn Phiêu Phiêu. Lý Miêu nói: “Em chỉ sợ người khác không biết em ngốc.” Lý Miêu còn nói: “Em ngốc thì thôi đi, còn cố gắng kéo anh ngốc theo em nữa.” Lý Miêu nhấn mạnh nói: “Muốn anh mặc á, còn lâu nhé!” Tiễn Phiêu Phiêu đành bất đắc dĩ mặc bộ dành cho nữ, sau đó ném bộ dành cho nam của Lý Miêu vào đáy tủ quần áo. Tiễn Phiêu Phiêu để đồ rất lung tung bừa bãi, thế nên một thời gian sau cô tìm mãi không được bộ nữ của mình.“Này, anh có thấy bộ quần áo nữ kia của em ở đâu không?” Tiễn Phiêu Phiêu hỏi Lý Miêu câu này không dưới một lần, lần nào cũng không có được câu trả lời thích đáng, còn bị châm chọc: “Suốt ngày vất quần áo lung tung, đáng đời em.” Thế nhưng một buổi sáng nọ, Lý Miêu đột nhiên quan tâm đến bộ quần áo bị mất tích của Tiễn Phiêu Phiêu: “Em tìm thấy bộ quần áo kia chưa?” “Bộ nào cơ?” Đầu óc Tiễn Phiêu Phiêu mơ hồ… “Cái bộ mà có cả loại cho nam, cả loại cho nữ ấy.” Lý Miêu giải thích. Thật là, cứ nói là quần áo đôi có phải dễ hiểu không, cũng chẳng mất sợi tóc nào. “Chưa tìm thấy. Sao anh hỏi thế? Anh tìm được rồi à?” Tiễn Phiêu Phiêu hỏi, lòng tràn đầy hi vọng… “Không, anh cũng không thấy. Em chắc chắn là không tìm thấy hả?” Lý Miêu tiếp tục hỏi. “Quái lạ, sao tự nhiên anh lại quan tâm đến quần áo của em thế?” Tiễn Phiêu Phiêu được quan tâm mà lo sợ. “Nếu như em chắc chắn không tìm thấy bộ quần áo kia, vậy anh có thể mặc bộ dành cho nam được rồi, dù sao anh đang thiếu quần áo phù hợp. Nói thật, kiểu dáng bộ đấy nhìn không tồi.” Tiễn Phiêu Phiêu: “….”

Mẩu chuyện 16: Bãi rác

Tiễn Phiêu Phiêu ghét dọn dẹp, nhưng lại thích mua sắm. Nhà ở của hai người, trong nhà trên sàn trên giường thường có nhiều đồ đạc chồng chất, chưa được thu dọn. Thế nhưng cho dù Tiễn Phiêu Phiêu có bận đến đâu, Lý Miêu cũng không bao giờ dọn giúp. Anh có thể bình thản đem một đống quần áo chưa gấp trên giường chuyển sang giường trong phòng khác, sau đó đi ngủ; có thể bình tĩnh đẩy đống sách vở trên bàn sang một bên, sau đó lên mạng; có thể ung dung đá mấy chiếc giầy chặn ngang trước cửa ra chỗ khác, sau đó mở cửa; có thể tỉnh bơ không thèm để ý tới đồ đạc vứt lung tung trên ghế sofa, sau đó ngồi xuống xem TV… Tiễn Phiêu Phiêu thấy thế, cực kỳ chướng mắt, bèn mắng anh: “Này, sao anh không tiện tay dọn dẹp luôn đi.” Mắt Lý Miêu hơi giật giật: “Anh không ghét em vứt đồ lung tung khắp nhà, em còn ghét anh không dọn?” Tiễn Phiêu Phiêu chỉ cái tay đầy bọt vào mặt anh, vì cô đang giặt quần áo: “Anh dám nói đống đồ ấy không có thứ gì của anh à? Thu dọn nhanh lên!” Lý Miêu bình tĩnh từ chối: “Dọn dẹp gì chứ? Không cần dọn dẹp. Không phải em từng nói nhà càng bừa bộn thì càng có không khí gia đình sao? Bây giờ anh đi đến chỗ nào lộn xộn bừa bãi, lập tức nhớ đến gia đình, nhớ đến em!” Một ngày nọ, tâm trạng Lý Miêu không tốt, cố ý kiếm chuyện: “Em xem này, cả nhà toàn đồ bỏ đi, vừa vứt đi vừa mua mới liên tục. Anh thấy em đúng là đồ cả thèm chóng chán.” Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Đúng, thế nên anh cứ liệu hồn. Anh nên thấy vui mừng vì tới giờ em còn chưa chán anh đấy, không thì cả anh em cũng vứt hết.”

Mẩu chuyện 17 + 18 : Bệnh trầm cảm

Sau hơn một năm kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu lần đầu tiên gặp phải khủng hoảng lớn. Đó là mẹ của Lý Miêu, cũng là mẹ chồng của Tiễn Phiêu Phiêu bị chẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn cuối, điều trị kéo dài, hoảng sợ vô vọng, Lý Miêu bị việc này ảnh hưởng, tính tình thay đổi nhiều, trở nên bi quan sa sút, đa nghi sợ hãi, hay nóng nảy cáu giận, chỉ hơi chút là nổi điên. Bệnh tình của mẹ chồng, tính tình của Lý Miêu, hai thứ này gộp lại khiến Tiễn Phiêu Phiêu mỏi mệt vô cùng. Vì mẹ chồng sắp mất, Tiễn Phiêu Phiêu rất thông cảm cho tâm tình của Lý Miêu, cũng luôn chú ý tới tâm trạng của anh. Nếu như không phải vậy, chỉ sợ Tiễn Phiêu Phiêu đã sớm không chịu nổi cuộc sống căng thẳng thế này. Một ngày nọ, Tiễn Phiêu Phiêu gặp mặt bạn tốt Trương Yến, mẹ của Trương Yến cũng mới bị chẩn đoán ung thư dạ dày, hai người chung cảnh ngộ khổ không biết nói cùng ai… Bạn tốt Trương Yến ngẫm nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: “Mình thấy, chồng cậu bị bệnh trầm cảm rồi!” “Hả?” “Thật đấy, không lừa cậu đâu. Triệu chứng của Lý Miêu rất giống mình. Mình mới đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói, có rất nhiều người gặp phải khủng hoảng sẽ đột nhiên bị phát bệnh trầm cảm, như mình chẳng hạn. Thế nên bệnh nhân có làm gì thì người bình thường cũng phải cảm thông tha thứ!” Tiễn Phiêu Phiêu nửa tin nửa ngờ đi tra cứu triệu chứng bệnh trầm cảm, cô phát hiện ra biểu hiện của Lý Miêu y chang triệu chứng của bệnh trầm cảm trong truyền thuyết, nhưng may là tình trạng bệnh của anh khá nhẹ. Cô liên hệ với bác sĩ, bác sĩ nói cô phải thông cảm bao dung, đồng thời đề nghị đưa Lý Miêu tới bệnh viện khám thử. Tiễn Phiêu Phiêu còn tiện thể nghiên cứu biểu hiện bất thường của bản thân gần đây: ủ rũ, lo lắng, thích thức khuya, mỗi ngày chưa tới hai giờ sáng thì chưa đi ngủ…Theo ý kiến của những người không chuyên, cô có lẽ bị….chứng lo âu. Tiễn Phiêu Phiêu bèn nghiêm túc thảo luận cùng Lý Miêu về đời sống của cả hai. Lý Miêu không thừa nhận mình bị bệnh trầm cảm: “Em mới trầm cảm, cả nhà em đều trầm cảm, từ bé đến lớn em luôn trầm cảm!” “Đừng giấu bệnh sợ thuốc, có bệnh thì phải chữa! Mau đến bệnh viện khám, em đi cùng anh!” “Em mới phải đến bệnh viện khám ấy, em có bệnh hoang tưởng!” Lý Miêu chống cự đến cùng. Tuy Lý Miêu kiên quyết phủ nhận bản thân bị trầm cảm, thế nhưng sau đó anh cũng đã khắc chế, kiểm soát bản thân hơn nhiều. Còn Tiễn Phiêu Phiêu, bởi vì có lý do này để thuyết phục bản thân, nên cô càng thông cảm khoan dung với Lý Miêu hơn. Mùa đông năm ấy, mẹ chồng cô vĩnh viễn ra đi. Lý Miêu sa sút một thời gian, sau đó dần dần hồi phục bình thường. Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu vẫn cãi vã không ngừng, bây giờ trong mỗi trận cãi nhau của họ còn  có thêm luận cứ và vũ khí mới. Tiễn Phiêu Phiêu: “Em không thèm chấp với loại bị bệnh thần kinh, bệnh trầm cảm như anh!” Lý Miêu: “Người bị bệnh trầm cảm giết người không tính là phạm pháp đúng không? Em có tin anh bóp chết em không?” Người đang mở đồ hộp là Tiễn Phiêu Phiêu bèn vung vẩy con dao Thụy Sĩ: “Ai giết ai còn chưa chắc nhé! Cho anh biết, em có chứng lo âu, cũng tính là bệnh thần kinh. Em giết anh cũng không phạm pháp!” Tiễn Phiêu Phiêu vừa vung dao vừa đuổi theo Lý Miêu, Lý Miêu nhanh chóng thoát thân, hai người đuổi nhau quanh sofa mười mấy vòng, Lý Miêu quyết định dừng chơi: “Đình chiến! Đình chiến!” Tiễn Phiêu Phiêu không chấp nhận: “Có thành ý vào. Đầu hàng! Giương cờ hàng lên! Nhanh lên!” Lý Miêu nhặt áo sơmi trắng trên sofa, vẫy vẫy mấy cái: “Anh đầu hàng, đầu hàng!” “Cầu xin đi!” “Em vừa phải thôi nhé, đừng có được voi đòi tiên!” Lý Miêu nhe răng cảnh cáo. Khó khăn đều chỉ trong chốc lát. Thông cảm cho nhau, khoan dung với nhau, những tháng ngày u ám nhất định sẽ qua. Đây là cảm khái lớn nhất của Tiễn Phiêu Phiêu đối với khoảng thời gian này. Còn rốt cuộc Lý Miêu có bị “trầm cảm” hay không, đến cùng cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì điều cần nhất trong hôn nhân, đôi khi chỉ là một lý do để bản thân có thể thông cảm và tha thứ cho nửa còn lại của mình

Mẩu chuyện 19 +20 : Vợ chồng nói chuyện

1/ Cãi nhau Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu rất hiếm khi cãi nhau thực sự, đương nhiên làm trò trêu đùa nhau thì không ít. Sau một hồi cãi vãi nọ… Tiễn Phiêu Phiêu: “Lý Miêu, anh là đồ vô liêm sỉ, không cần mặt mũi!” Lý Miêu: “Ồ thế mặt em có da được chưa? Mặt em có hai tấm da, mặt dày gấp đôi người thường!”

2/ Đồ đạcMột hôm, Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu lại giận nhau, chiến tranh lạnh. Vốn định phân giường ngủ, nhưng cái giường còn lại đã chất đầy quần áo chưa gấp, không ai muốn dọn, bởi vậy cả hai đành phải ngủ chung một giường như cũ. Ban đêm, Lý Miêu ngủ say, tay chân bắt đầu quấn lên người Tiễn Phiêu Phiêu. Tiễn Phiêu Phiêu đá anh một cước: “Tránh ra, đồ mặt dày, không nhớ chúng ta vẫn đang cãi nhau à?” Lý Miêu bị Tiễn Phiêu Phiêu đá cho tỉnh ngủ, tức giận nói: “Anh ôm em chỉ vì có cái gì đó để ôm thì ngủ thoải mái hơn thôi. Em trong mắt anh chỉ là cái gối ôm mà thôi, hiểu không? Em tưởng là anh thích em đấy à? Làm màu!” 3/ Khủng hoảng thực phẩm Vì có scandal khủng hoảng sữa bột trẻ em, nên gần đây Lý Miêu hoàn toàn mất niềm tin vào an toàn thực phẩm, kiên quyết không chịu ăn thực phẩm chế biến sẵn. Chỉ khổ cho Tiễn Phiêu Phiêu, liên tục ở nhà làm cơm tối mấy tuần liền, nước trái cây tự ép, để tránh uống phải hoa quả hỏng; sữa đậu nành tự nấu, để tránh uống phải chất độc hóa học. Hôm ấy, Lý Miêu lại được voi đòi tiên, yêu cầu được ăn khoai tây xay mỗi ngày. Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Mua đồ hộp có sẵn ấy? năm tệ rưỡi một hộp, ngon lắm.” Lý Miêu nói: “Không được không được. Anh sợ trúng độc mà chết. Anh muốn ăn đồ em làm cơ.” Tiễn Phiêu Phiêu thâm trầm nói: “Anh không sợ em hạ độc à?” Lý Miêu: “Dù sao cũng biết ai hạ độc, chết một cách rõ ràng, muốn báo thù cũng có mục tiêu.” 4/ Mẫu câu thường dùng trong các cuộc đối thoại Gần đây, Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu thường đối thoại với nhau theo mẫu câu như sau. Mẫu câu 1 Phiêu: “Em chán anh.” Miêu: “Anh cũng chán em.” Phiêu: “Em chán anh gấp mười lần anh chán em.” Mẫu câu 2: Miêu: “Anh thấy em rất phiền.” Phiêu: “Em thấy anh phiền từ lâu rồi.” Miêu: “Vậy em tránh xa anh một chút.” Phiêu: “Em không tránh đấy, cho anh phiền chết thì thôi.” Ngày ngày lặp lại những câu này, không hề biết mệt… 5/ Hối hận Cuối năm, công việc của Tiễn Phiêu Phiêu không thuận lợi, còn bị nhiều việc phiền phức quấy nhiễu mất tập trung. Cô nói với Lý Miêu: “Sao em toàn gặp phải mấy chuyện kỳ lạ? Có phải vì em quá ngốc không?” Lý Miêu: “Giờ em mới biết? Từ lúc quen em anh đã nhận ra rồi.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Em ngốc như thế mà anh vẫn lấy em, em cảm động lắm.” Lý Miêu: “Em đừng nói lời vô nghĩa nữa. Hiện tại anh hối hận lắm rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: