Tập 67: Cổ Thiên Nga

San Ho bế Tổng Thống vào phòng ngủ, đặt cô xuống tấm ga trải giường lụa lạnh lẽo. Anh đứng thẳng, cơ thể vạm vỡ run lên vì sự dồn nén. Ánh mắt anh lúc này không phải là ánh mắt của Đội trưởng Paik, mà là ánh mắt của một người đàn ông đã chờ đợi quá lâu để khẳng định chủ quyền.

Mun Ju thở dốc. Cô vẫn còn mặc chiếc váy tweed cao cấp, nhưng nó đã bị xô lệch. Cô nhìn anh, ánh mắt cô không hề sợ hãi, mà tràn ngập sự thách thức và khao khát. Cô đã biết trước kết cục này từ khoảnh khắc anh hôn cô trong thang máy.

San Ho cúi xuống, bàn tay thô ráp của anh áp vào eo cô, qua lớp vải tweed. "Chiếc váy này... nó quá kín đáo, Tổng Thống. Tôi không thích nó," anh nói, giọng khàn đặc, chứa đầy sự giận dữ lẫn dục vọng.

Mun Ju vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần. "Vậy thì... cởi nó ra."

Đó là sự cho phép. San Ho không chờ đợi. Anh xé toạc lớp vải tweed tinh xảo, những chiếc cúc áo bị giật đứt. Chiếc váy đắt tiền bị vứt xuống sàn. Dưới lớp áo cứng nhắc là bộ đồ lót ren đen gợi cảm, hoàn hảo ăn nhập với đôi tất da vừa bị anh xé rách và khí chất quyền lực của cô.

Anh lùi lại một chút, ánh mắt lướt khắp cơ thể cô. Vệt sưng đỏ mà anh đã tạo ra trên cổ cô trong thang máy càng làm tăng sự kích thích.

"Đây mới là của tôi," anh thì thầm, cúi xuống, hôn lên vết mút ấy.

Hành động của anh trở nên mãnh liệt. Anh tháo nhanh cà vạt, áo khoác, và áo sơ mi của mình, để lộ cơ bắp săn chắc, lồng ngực đầy sẹo – minh chứng cho một đời bảo vệ cô.

Anh lại hôn cô, nụ hôn lần này không còn là sự trừng phạt mà là sự giải thoát. Anh cắn nhẹ môi dưới cô, nếm vị rượu và vị khao khát mặn nồng.

Mun Ju đáp lại, hai tay cô không kìm được mà trượt lên bả vai anh, cảm nhận sự cứng rắn của cơ bắp. Cô thầm rên rỉ, cô nhớ hơi ấm này, cô nhớ sự chiếm hữu này.

San Ho buông môi cô, nụ hôn trượt dần xuống. Anh hôn lên xương quai xanh, di chuyển dọc theo đường cong quyến rũ của cơ thể. Bàn tay anh lướt nhẹ lên vùng bụng phẳng lì, rồi dừng lại ở viền áo lót ren.

"Tôi thấy... cô đã dùng toàn bộ sức lực của mình để kiểm soát các chính trị gia đó," San Ho nói, giọng anh trở nên thô ráp, uy quyền. "Bây giờ, hãy dùng nó để kiểm soát tôi."

Mun Ju mỉm cười, ánh mắt ướt át vì dục vọng. Cô lật người San Ho, để anh nằm ngửa. Cô trườn lên, ngồi lên eo anh, tư thế đầy quyền lực. Cô dùng ngón tay thon dài, vuốt ve các đường gân nổi lên trên cánh tay anh.

"Anh muốn tôi kiểm soát anh sao, Vệ sĩ Paik?" cô nói, giọng khàn khàn, nhưng đầy thách thức. "Được thôi. Anh không được chạm vào tôi, cho đến khi tôi ra lệnh."

San Ho nhắm mắt lại. Anh là người lính kỷ luật, và đây là mệnh lệnh cuối cùng của cô. Anh nằm yên, nhưng cơ thể anh căng cứng, đầy sự chờ đợi và khao khát.

Mun Ju bắt đầu màn tra tấn ngọt ngào. Cô cúi xuống, trêu chọc anh bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, hờ hững. Cô dùng lưỡi lướt qua xương quai xanh, sau đó là lồng ngực rắn chắc của anh. Cô tinh tế chạm vào từng vết sẹo trên ngực và vai anh, biến những dấu tích của chiến trận thành những điểm nhạy cảm.

Mỗi lần ngón tay cô chạm vào, cơ thể San Ho lại run lên. Anh nghiến răng, cố gắng kiềm chế, nhưng sự chiếm hữu của cô đang xé nát lớp vỏ kỷ luật của anh.

Mun Ju trườn xuống, cởi bỏ nốt chiếc quần tây của anh. Cô trở lại, đối diện với anh. Cô thấy rõ dục vọng mãnh liệt đang dâng lên trong đôi mắt anh.

"Thưa Tổng thống, làm ơn..." San Ho rên khẽ. "Lệnh này... quá khắc nghiệt."

Mun Ju không đáp. Cô lật người, nằm xuống. Cô đưa tay nắm lấy tay anh, kéo mạnh, buộc anh phải vượt qua ranh giới cuối cùng.

"Đủ rồi, Vệ sĩ Paik. Hãy chứng minh cho tôi thấy, anh si mê tôi đến mức nào."

Lời cho phép đó cởi trói hoàn toàn cho San Ho. Anh không còn là người vệ sĩ kỷ luật. Anh là người tình bị dồn nén.

Anh cúi xuống, khóa môi cô, nụ hôn sâu, cuồng nhiệt. Sự xâm chiếm lần này không hề dịu dàng, nhưng đầy tôn trọng. Anh muốn cô cảm nhận được sự mãnh liệt, sự ghen tuông đã tích tụ suốt buổi tiệc.

Anh di chuyển xuống, hôn lên đùi cô, nơi làn da trần trụi vừa thoát khỏi lớp tất da đen. Anh nhẹ nhàng đẩy hai chân cô ra.

Họ hòa quyện, không có sự vụng về. Sự trưởng thành và thấu hiểu lẫn nhau khiến mỗi chuyển động là một sự ăn khớp hoàn hảo. Tiếng da thịt chạm vào nhau vang vọng trong căn phòng khách sạn sang trọng, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng nghiêm nghị mà họ luôn giữ ở Nhà Xanh.

San Ho nhìn thẳng vào mắt Mun Ju. Anh muốn cô thấy sự khẳng định: Cô là của anh, trong khoảnh khắc này, cô không phải là Tổng thống.

Mun Ju gồng mình, cắn chặt môi, rên lên những tiếng bị bóp nghẹt. Cô vòng tay qua lưng anh, móng tay cô cào nhẹ vào tấm lưng săn chắc – dấu hiệu của sự đầu hàng tuyệt đối.

"Mun Ju," San Ho gằn giọng, giọng nói là sự kết hợp của sự ngưỡng mộ, khao khát và tình yêu. "Em là của tôi. Chỉ của một mình tôi."

Khoảnh khắc cao trào đến, mạnh mẽ và kéo dài. Cả hai cùng thét lên, tiếng thét của sự giải thoát sau bao năm dồn nén.

San Ho đổ người xuống cạnh cô, mồ hôi ướt đẫm. Anh kéo cô sát vào lòng, hôn nhẹ lên vết mút đỏ trên cổ cô, như một lời xin lỗi và một dấu ấn không thể chối cãi.

"Anh đã quá mạnh mẽ," Mun Ju thì thầm, giọng khàn.

"Tôi xin lỗi, thưa Tổng thống," anh đáp, nhưng giọng nói lại đầy kiêu hãnh. "Tôi chỉ không thích việc người khác nhìn vào những gì thuộc về tôi."

Mun Ju mỉm cười. Cô biết, anh ghen. Và cô yêu cái cách cơn ghen của người đàn ông liêm chính này bùng nổ.

"Paik San Ho," cô gọi tên anh, giọng khàn khàn, mang theo chút trách móc yêu chiều.

"Thưa Tổng thống," anh đáp, vùi mặt vào tóc cô, hít lấy mùi hương tinh dầu hoa nhài lẫn với hương mồ hôi.

"Ngày mai, tôi phải mặc váy dạ hội cúp ngực cho tiệc kỷ niệm. Anh không được phép để lại bất kỳ dấu vết nào ở cổ hay vai. Điều đó sẽ gây rắc rối lớn." Cô nói, giọng tuy mang tính ra lệnh nhưng lại pha chút nũng nịu.

San Ho ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đầy sự chiếm hữu. Anh nhìn vào cổ cô, rồi lướt xuống vùng ngực căng tròn, nửa kín nửa hở dưới lớp ren mỏng manh.

"Vậy... đánh dấu ở ngực là được, phải không, thưa Tổng thống?" anh hỏi, giọng trầm đục, như một lời thỏa hiệp đầy khiêu khích.

Mun Ju rên khẽ, cô biết anh đã nắm được điểm yếu của cô. Vùng ngực sẽ được che giấu kín đáo dưới lớp váy dạ hội. Cô nhếch môi, ánh mắt thách thức: "Anh có dám không?"

"Đó là lệnh, Tổng thống."

San Ho lật người cô lại. Sự dịu dàng lúc này đã được thay thế bằng sự chiếm hữu mãnh liệt.

Anh cúi xuống, hôn lên đỉnh ngực cô, qua lớp vải ren. Anh kéo nhẹ sợi ren, làm lộ ra một phần da thịt mềm mại, và bắt đầu để lại dấu ấn của mình.

Anh không vội vàng. Anh dùng lưỡi, nhẹ nhàng liếm dọc theo đường cong của ngực cô, khiến da cô nổi lên gai ốc. Rồi anh cắn nhẹ, dứt khoát mút vào. Vết hickey đỏ tím dần hiện lên, sắc nét và hung hăng, nằm sâu trong hõm ngực, nơi chỉ có anh và cô biết.

Mun Ju cong người lên, rên rỉ dưới nụ hôn mang tính khẳng định quyền sở hữu đó. Tay cô vò chặt tấm ga trải giường lụa.

"Paik San Ho... anh thật quá đáng!" cô thì thầm, nhưng giọng nói lại đầy thỏa mãn.

"Tôi đang thực hiện nhiệm vụ, Mun Ju. Nhiệm vụ đánh dấu chủ quyền."

San Ho tiếp tục hôn, dọc theo xương sườn, vùng bụng phẳng lì. Anh lại quay trở lại với đôi chân cô. Đôi chân đã phải mang giày cao gót quá lâu, giờ đây trở nên yếu mềm, nhưng đầy quyến rũ.

Anh tách nhẹ hai chân cô, di chuyển xuống, hôn lên bắp đùi. Anh lại dùng lưỡi, nhẹ nhàng trêu chọc vào những vùng da non mỏng manh. Anh muốn làm cô phát điên, muốn cô hoàn toàn mất đi sự kiểm soát.

Mun Ju không chịu nổi, cô dùng đầu gối siết chặt eo anh, ép anh vào sâu hơn. "Anh đang vượt quá giới hạn, Vệ sĩ Paik," cô gằn giọng, nhưng đó là sự đồng ý cuồng nhiệt nhất.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ chiến thắng. "Em là giới hạn duy nhất của tôi, Tổng thống."

Họ lại hòa quyện. Lần này, sự xâm chiếm của San Ho sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Anh di chuyển với một nhịp độ dồn dập, thể hiện sự khao khát đã dồn nén từ lâu.

Mun Ju không còn giữ được vẻ cứng rắn. Cô gọi tên anh, những tiếng gọi đó là sự giải thoát. Cô cảm nhận được sự chiếm hữu mãnh liệt từ anh, sự khẳng định rằng, ngoài chức vụ và quyền lực, cô hoàn toàn thuộc về người đàn ông này.

Cô không kìm được, vòng tay ra sau lưng anh, móng tay cào nhẹ vào vết sẹo dài ở bả vai anh – nơi anh từng cứu cô khỏi lưỡi hái tử thần. Hành động đó không chỉ là dục vọng, mà là sự tôn thờ những hy sinh của anh.

San Ho xiết chặt eo cô, cúi xuống thì thầm vào tai cô, giọng anh trầm ấm, đầy tình yêu: "Tôi sẽ không bao giờ để em rời đi, Mun Ju. Em là hơi thở của tôi."

Sự cuồng nhiệt kéo dài, kết thúc bằng một tiếng rên thống thiết của Mun Ju, và hơi thở nặng nề, thỏa mãn của San Ho.

Khi mọi thứ lắng xuống, San Ho ôm Mun Ju vào lòng. Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên dấu ấn mà anh đã tạo ra trên ngực cô, ẩn dưới lớp ren.

"Nó sẽ mất một vài ngày," anh nói, giọng anh đầy hối lỗi nhẹ.

"Tốt thôi," Mun Ju đáp, tựa đầu vào lồng ngực anh. "Nó nhắc nhở tôi rằng, tôi đã không còn cô đơn."

Họ ôm nhau ngủ, chuẩn bị cho một ngày bận rộn tiếp theo – nơi Mun Ju sẽ trở lại là Tổng thống quyền lực, còn San Ho là người vệ sĩ trung thành, mang theo bí mật ngọt ngào và dấu ấn cấm kỵ trên người cô.

_______

Tám xíu: đã quá Tổng Thống ơi, này xác định quan hệ luôn rồi BwB á anh em, BODYGUARD WITH BENEFITS =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top