Người Phụ Nữ Bố Yêu

Ở phòng khách nhà Hạ có treo một chữ "Phúc" thêu bằng tay rất đẹp. Chữ Phúc màu vàng nổi trên nền đỏ thẫm - màu đặc trưng của tranh thư pháp, đóng trong khung kính hình vuông đặt ở đối diện bàn uống nước.

Từ khi Hạ sinh ra đến giờ nó vẫn ở đấy và không bị dịch chuyển đi bất cứ đâu khác. Đó là ý của bố. Tuy bố không nói gì nhưng Hạ đoán rằng chắc nó là kỉ vật quan trọng trong đời bố.

Và cứ thế theo thời gian chữ Phúc ở đấy và chứng kiến tất cả mọi việc trong nhà, từ lúc bố mẹ Hạ lấy nhau rồi sinh ra Hạ cho đến khi Hạ lớn lên rồi trở thành một cô thiếu nữ như bây giờ.

Cái cách mà bố Hạ thể hiện tình cảm với kỉ vật của đời mình cũng thật lạ. Chẳng bao giờ bố kể cho Hạ hay bất cứ ai nghe về chủ nhân của bức tranh thêu ấy. Bố vẫn cứ mải miết những bước chân thật nhanh khi đi qua nó, cũng chẳng bao giờ ngắm nhìn nó mỗi ngày. Chỉ khi nào bố gặp chuyện gì đó ở cơ quan hay mẹ Hạ nặng nhẹ điều gì đấy thì bố mới chùng bước lại để mà ngắm mà chuyện trò với nó.

Thường thì chẳng ai biết được cái cách chuyện trò của bố chỉ trừ Hạ vì trong đầu cô lúc nào cũng muốn tìm câu hỏi về bức tranh. Những lúc ấy Hạ thấy bố đứng lặng trước nó hồi lâu rồi lại nhìn xa xăm vô phương hướng, lại tẩn mẩn đôi tay chùi đi chùi lại lớp bụi bẩn trên mặt kính. Hạ hiểu đó là những lúc bố thấy cô đơn nhất.

Người ta bảo cảm xúc thật của người đàn ông sẽ chỉ sống thật trước người quan trọng nhất với họ. Không phải mẹ Hạ thì người đó là ai đây? Lòng Hạ chạnh lại có cái gì đó hơi nhói ở tim. Hạ nghĩ đến mẹ..., những suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau. Hạ chợt linh cảm rằng đó là một người đàn bà...

***

Mẹ đi làm về không buồn ghé qua xem Hạ nấu nướng thế nào. Nặng nhọc và mệt mỏi đi lên phòng. Bố về ngay sau đó vội vàng chạy lên theo. Hôm nay bố đi đón mẹ. Hạ thấy lòng hơi bất an. Hạ chạy lên. Cánh cửa phòng đóng lại khô khốc.

Hạ nghe thấy tiếng bố nói nhẹ nhưng giọng gằn lại: "Em sao vậy, cô ấy chỉ là đi công tác ghé thăm gia đình ta thôi... chuyện đã trôi qua lâu rồi mà".

Mẹ không nói gì. Hạ nghe tiếng thở dài. Bố nói thêm vào: "Em chưa hiểu gì về cô ấy cả, đừng cư xử như thế. Anh giờ là chồng em, là cha của con Hạ...".

"Nhưng cô ta đã không lấy chồng anh có hiểu không? Là phụ nữ chưa chồng đấy"....

"Chưa có chồng thì sao, đó là cuộc sống của cô ấy, là sự lựa chọn của cô ấy cơ mà... Nếu em đã nói vậy thì thôi, em nên nhớ anh chưa làm gì có lỗi với gia đình này".

Nói dứt lời bố Hạ lao ra khỏi phòng, nhanh đến nỗi bố không nhìn thấy Hạ đứng nép một bên cửa. Bỏ lại mẹ Hạ với đôi tay buông thõng trên ghế, đôi mắt mẹ rơm rớm lệ. Hạ hiểu ra điều gì đó....

Có ai đó đã từng nói mối tình đầu như đi trên cát, đi thật nhẹ mà lún thật sâu.

Tối hôm ấy bố vẫn về nhà ăn cơm với hai mẹ con, nhưng chỉ ăn thôi mà chẳng nói gì. Mẹ cũng vậy. Không khí gia đình thật căng thẳng. Hạ như nghe được cả tiếng thở của chính mình.

Bỗng mẹ Hạ nói "Ngày mai em nghỉ làm ở cơ quan. Anh cứ đưa cô ấy về dùng cơm với gia đình. Mọi việc đã có em và con lo".

Bố Hạ cười nói: "Cô ấy đi ra Bắc luôn rồi em ạ, không ghé qua nhà mình nữa, lẽ ra tối nay cô ấy ghé".

Nói đoạn bố buông đũa đứng dậy, cái bóng cao gầy của bố đổ dài dưới ánh điện, chập chờn và cô đơn...

Tối hôm ấy bố Hạ buồn lắm, chưa bao giờ Hạ thấy bố buồn đến vậy. Bố dường như tránh những cái nhìn của mẹ, lặng lẽ ra ban công tầng 4. Hạ pha cho bố một cốc trà gừng rồi đem lên.

Khi Hạ còn đang lưỡng lự không biết nên đi xuống ngay hay ngồi lại thì bố gọi ngồi lại. Đó cũng là lúc mà những câu hỏi trong đầu Hạ được trả lời, nhưng thay vì là những cảm xúc bất an Hạ thấy lòng mình nghẹn ngào hơn cả...

Chủ nhân của bức tranh thêu ấy là cô Nga - mối tình đầu của bố Hạ. Hai người đã quen và yêu nhau trong những năm tháng học Đại học. Mối tình sinh viên với biết bao cung bậc cảm xúc, biết bao lần tan rồi hợp, hợp lại tan... Cô ấy đã yêu bố Hạ nhiều lắm. Hạ cũng không biết có phải vì thế mà mãi đến tận bây giờ cô ấy không lấy chồng. Hạ hi vọng là không phải, vì như thế thì bố Hạ chẳng phải đã nợ cô ấy rồi hay sao.

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của cô ấy đã là một kỉ niệm khó phai trong lòng của bố Hạ dù hai người chẳng thể đến được với nhau. Hạ chưa yêu ai, nhưng nếu có yêu thì cũng phải cố gắng cho kì được để mà lấy được người ấy. Hạ không muốn như thế để tuột mất tình yêu tốt đẹp của đời mình, để giờ này ngồi đây bố Hạ không phải nói ra một câu đau lòng như thế: "Cô ấy có dám liên lạc gì nhiều với bố đâu, chỉ là lần này ra công tác có ý muốn ghé thăm nhà, thăm con mà bố cũng chẳng mời được cô ấy một bữa cơm con ạ...".

Hạ đặt tay lên vai bố. Gió ở đâu bỗng ùa về, cuốn theo tiếng lòng của người đàn ông đang lúc trăn trở.

Đèn đường đã bật tự bao giờ, sắc vàng trải dài như sắc vàng của chữ Phúc nhà Hạ vậy.

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tảnmạn