VI
Lái xe dừng lại trước cổng ga sân bay nội địa, Điền Chính Quốc mới thoát khỏi tình trạng mịt mờ tỉnh táo lại một chút. Cứ chạy như vậy cũng quá vô trách nhiệm. Ngay như nói tới việc ở công ty, tuy nói thực tập sinh chỉ cần báo với lãnh đạo trước một ngày là có thể từ chức, nhưng cậu là trợ lý điều hành, được ông chủ trọng dụng, giao cho cậu rất nhiều công việc, nếu cậu không nói một lời cứ vậy chạy mất sẽ gây phiền phức cho rất nhiều người.
Nhưng cậu cũng không muốn nhắm mắt quay về.
Điền Chính Quốc gọi điện thoại cho ông chủ, có lẽ hôm nay không bận lắm, anh nhanh chóng nhận điện: "Thân thể tiểu Điền thế nào rồi?"
Đầu tiên Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, chợt nhớ tới buổi sáng Kim Thái Hanh có nói giúp cậu xin nghỉ.
Điền Chính Quốc: "Tốt hơn rồi ạ, cảm ơn sếp quan tâm." Sau khi trả lời, lý do vốn đã chuẩn bị sẵn lại không thể nói ra miệng, ông chủ hỏi cậu có chuyện gì, Điền Chính Quốc mới do dự mở miệng nói mình muốn nghỉ.
Tuổi ông chủ không lớn lắm, bình thường giống một đàn anh hơn, anh hỏi Điền Chính Quốc nguyên nhân, cậu cũng không nói thẳng chỉ nói một vài lý do cá nhân. Nghỉ việc không khó khăn như cậu nghĩ, ông chủ bảo cậu quay về bàn giao ít công việc là được. Điền Chính Quốc nghĩ dù sao công ty bọn họ không dùng mạng nội bộ, có thể làm việc qua internet, tài liệu công việc cậu đều chuẩn bị để riêng một phần trong hộp thư, trên đường chạy tìm mạng kết nối là xong rồi.
Giải quyết xong một mớ tâm sự, Điền Chính Quốc nhìn tiền gửi trong tài khoản ngân hàng, chọn một chuyến bay tới thành phố cậu thậm chí chưa từng nghe tên.
Sau khi xuống máy bay, Điền Chính Quốc vào thành phố tìm một nhà nghỉ ngủ bù một giấc, lúc tỉnh dậy thì điện thoại sắp bị gọi nát đến nơi, phần lớn đều là Kim Thái Hanh gọi tới, còn lại là ba mẹ của cậu. Điền Chính Quốc đoán là Kim Thái Hanh không tìm được cậu bèn chạy đi hỏi thăm ba mẹ mình.
Cậu tiện tay chặn số của Kim Thái Hanh rồi gọi điện thoại về nhà, nói dối rằng mình đi công tác. Mở Wechat ra thì thấy có số liên lạc gửi lời mời thêm cậu thành bạn tốt, Điền Chính Quốc thấy thật buồn cười, xảy ra nhiều chuyện như vậy cuối cùng ngay cả Wechat cũng không kết bạn. Cậu ấn vào từ chối nhận tin nhắn từ người này, kết quả bạn chung tìm tới vòng vo hỏi cậu đang ở đâu, Điền Chính Quốc nhìn ra là lời khách sáo cũng biết phải phản ứng thế nào.
Cậu gọi món bên ngoài rồi ngồi trên giường ngẩn người, thực tế bây giờ suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn. Cậu không muốn đối mặt với Kim Thái Hanh nhưng giờ phút này cũng không dám khẳng định rằng mình hoàn toàn chán ghét đối phương, loại lý do "không muốn đối mặt" này là vì một vài tâm tư sâu hơn mà chính cậu cũng không thể nói rõ, có lẽ không biết phải sống chung thế nào, hoặc là bị biểu hiện tối qua của Kim Thái Hanh mở ra chút phòng bị nhưng vẫn không thể tin tưởng hắn hoàn toàn như cũ. Trốn tránh đáng xấu hổ nhưng mà rất có ích, ít nhất giờ phút này cậu không có cảm giác áp lực khó hiểu kia, Điền Chính Quốc cảm thấy mình tự do.
Nhưng sau đó, một loạt câu hỏi thôi thúc lại ùn ùn kéo tới tấn công, Điền Chính Quốc tự hỏi mình sẽ chạy trốn bao lâu nữa đây? Dù sao cũng nên có thời hạn chứ? Nghĩ thông rồi trở về sao? Hoặc là tiêu hết tiền rồi về? Còn có đứa bé trong bụng nên xử lý thế nào?
Điền Chính Quốc hơi buồn bực, đồ ăn bên ngoài tới, ăn xong Điền Chính Quốc lên quán cà phê trực tuyến trên tầng của nhà nghỉ thuê một gian lên mạng. Trong quán rất ồn ào, khắp nơi đều là tiếng đánh đánh giết giết của đám trẻ con chơi game phát ra, Điền Chính Quốc khác hoàn toàn với những người này, cậu tới để xử lý công việc còn xót lại có liên quan mà thôi.
Mở hộp thư công việc ra, đầu tiên cậu thấy thư đến chưa được đọc của Kim Thái Hanh, xem ra hắn cùng đường rồi thậm chí ngay cả gửi mail vào hộp thư công việc hỏi tin tức kiểu này cũng nghĩ ra được!
Điền Chính Quốc do dự một lát, không lập tức xóa luôn mail. Nhìn một tý xem, một tý chẳng sao đâu nhỉ.
Kim Thái Hanh viết: Cậu không trả lời tôi tôi rất hiểu, xin lỗi. Cái khác không nói nữa. Hôm nay tôi hỏi sếp của cậu, hắn nói cậu từ chức rồi, tôi đoán cậu vẫn phải lên hòm thư này, nếu cậu đọc được... Có thể báo tin bình an cho tôi không?
Điền Chính Quốc xem xong thoát luôn, dùng thời gian kéo tài liệu công việc xuống rồi làm mấy bản kê cho đồng nghiệp bàn giao với mình. Sau khi làm xong, quay lại nhìn hộp thư đã thấy Kim Thái Hanh gửi mail mới.
Kim Thái Hanh: Cậu đọc mail của tôi rồi, tôi bên này có thể nhận được thông báo đã đọc.
Điền Chính Quốc ấn vào dấu X trên góc phải, lập tức thư mới lại gửi đến, Kim Thái Hanh không dây dưa gì nhiều, hắn chỉ nói câu chúc ngủ ngon.
Sau khi trở về nhà nghỉ, Điền Chính Quốc lại thần xui quỷ khiến down app đọc mail xuống, nhìn chằm chằm câu "Chúc ngủ ngon" kia của Kim Thái Hanh một lúc. Ban ngày cậu ngủ quá nhiều, buổi tối không buồn ngủ tý nào cả nhưng bây giờ nghĩ đến mình là người có cục cưng, không dám thức khuya nữa, đành nhắm mắt lại suy nghĩ linh tinh, chỉ vậy cũng mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc ngủ dậy bắt đầu lên mạng tìm kiếm một vài danh lam thắng cảnh địa phương, đây là một thành phố nhỏ, ngành du lịch còn chưa phát triển nhưng ngày hôm qua Điền Chính Quốc ngồi xe đi bên ngoài vẫn có cảm giác nơi nào cũng mới lạ, ở đây có rất nhiều nơi không giống với quê nhà của cậu. Buổi sáng Điền Chính Quốc đi dạo, chiều không đi tiếp mà tới thư viện đọc sách.
Cuộc sống như vậy kéo dài được mấy ngày, mỗi ngày cậu đi lang thang khắp con phố ngõ hẻm không mục đích, mệt mỏi sẽ đi đọc sách hoặc tìm một chỗ ngồi uống trà sữa, cảm thấy vui chơi gần hết chỗ này rồi cậu lại tìm vé tàu cao tốc xung quanh đó.
Thời gian này, mỗi ngày Kim Thái Hanh đều liên lạc với cậu qua mail, cũng không nói nhiều chỉ đơn giản là ân cần hỏi han quan tâm chú ý sức khỏe, Điền Chính Quốc đều đọc, Kim Thái Hanh bên kia cũng nhận được thông báo đã đọc. Giữa hai người duy trì sự cân bằng vi diệu này, coi như cũng bình yên vô sự.
Nhưng yên bình chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Kim Thái Hanh bên kia sắp điên rồi.
Đêm đó Điền Chính Quốc không từ chối hắn, Kim Thái Hanh cho rằng quan hệ của bọn họ đã gần thêm một bước, ai ngờ hắn vừa ra cửa về nhà đã trống không. Mới đầu Kim Thái Hanh cho rằng Điền Chính Quốc đang đi làm, kết quả gọi điện không ai nghe máy, hỏi một vòng cũng không biết cậu đi đâu, hắn bắt đầu luống xuống.
Sau đó cuối cùng Điền Chính Quốc cũng có tin tức, cậu trả lời những người khác nhưng cũng block hắn. Mặc dù Kim Thái Hanh có khổ không nói được nhưng trái tim treo ngược cuối cùng cũng hạ xuống.
Chỉ là loại cảm giác này không hề dễ chịu, hắn không biết Điền Chính Quốc đang ở đâu, cũng không có bản lĩnh mà đi tìm cậu. Niềm an ủi duy nhất của Kim Thái Hanh bây giờ chính là ngày nào Điền Chính Quốc cũng đọc mail của hắn.
Kim Thái Hanh muốn nói rất nhiều trong mail nhưng lại sợ chọc Điền Chính Quốc xù lông. Điền Chính Quốc không quá tin tưởng mình, hắn biết. Vì vậy hắn chỉ có thể nói chút việc râu ria giữ liên lạc với cậu.
Mỗi ngày trái tim đều như bị người nắm chặt, xót xa còn hơi nghẹt thở. Nhưng Kim Thái Hanh kiên quyết ép xuống, hắn tỉnh táo nghĩ Điền Chính Quốc không thể ở bên ngoài quá lâu, cậu nhất định phải trở về. Dù thật có quyết tâm đến xứ lạ cắm rễ cũng sẽ không khóa mình trong thế giới khép kín, kiểu gì cũng lọt ra tiếng gió. Hắn không có cách nào vẹn toàn chỉ có thể thử các loại khác nhau.
Không ngờ Kim Thái Hanh chưa chờ được bao lâu đã nhận được một cuộc điện thoại. Là điện thoại của bệnh viện nơi khác gọi đến, nhận được cuộc gọi đáy lòng của Kim Thái Hanh cũng hoảng lên, nghe được bác sĩ hỏi:"Là người thân của Điền Chính Quốc phải không?" Thiếu chút nữa hắn đã bóp nát con chuột trong tay.
Kim Thái Hanh lo lắng hỏi: "Điền Chính Quốc sao rồi?"
Bác sĩ bên kia giải thích ngắn gọn cho Kim Thái Hanh, đại ý là Điền Chính Quốc không bị đánh dấu lại trải qua một thời gian dài không có tin tức tố của người cha khác của đứa bé vỗ về, trạng thái hiện tại không tốt lắm. Kim Thái Hanh nghe xong không hề do dự, lập tức xin nghỉ đặt chuyến bay gần nhất tới thành phố Điền Chính Quốc đang ở. Ba giờ bay ngắn ngủi, Kim Thái Hanh lại cảm thấy như ròng rã mười năm, sau khi đáp xuống hắn không ngừng nghỉ chạy tới bệnh viện, rốt cuộc tới chạng vạng tối đã ở trước giường nằm của Điền Chính Quốc.
Ráng đỏ hoàng hôn ngoài cửa sổ như phẩm màu chưa pha loãng, Điền Chính Quốc đang ngủ, ánh sáng mờ chiếu lên mặt cậu thành một lớp ánh vàng kim mỏng manh. Kim Thái Hanh đi tới gần nhìn cậu, dường như Điền Chính Quốc ngủ không an ổn, chân mày hơi nhíu. Đáy lòng Kim Thái Hanh cũng nổi lên gợn sóng, mơ hồ không thoải mái.
Sao lại thành thế này?
Kim Thái Hanh nhỏ giọng hỏi y tá đi cùng: "Bây giờ tôi phải làm gì?"
Ý tá nói: "Anh còn chưa đánh dấu cậu ấy đúng không? Cũng là do không đánh dấu lại qua thời gian dài không được trấn an nên cậu ấy mới yếu như vậy... Những chuyện khác tôi không tiện hỏi nhưng tôi đề nghị tốt nhất là hiện tại đánh dấu luôn đi, nếu không thì thả một ít tin tức tố, nhưng cách này chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn..."
Sau khi y tá dặn dò xong thì để cho hai người có không gian riêng, dặn Kim Thái Hanh nếu có chuyện gì thì ấn chuông.
Kim Thái Hanh cảm ơn, sau đó vươn tay chạm lên gáy Điền Chính Quốc.
Lông mi Điền Chính Quốc hơi run rẩy, sau đó mở mắt ra.
Thật ra thì vừa nãy Điền Chính Quốc đã tỉnh rồi nhưng cậu còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Kim Thái Hanh thế nào nên cứ vậy tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ. Ban đầu cậu định hôm nay sẽ lên đường sang thành phố khác khám phá, ai ngờ tối qua bụng bắt đầu đau không ngừng, cả người không có sức, liên tục vã mồ hôi. Cậu gắng gượng đón một chiếc xe đến bệnh viên, bác sĩ truyền thuốc an ủi nhân tạo trước nhưng hiệu quả quá thấp.
Lúc ấy bác sĩ nói tình hình rất nghiêm trọng, nếu như thuốc an ủi nhân tạo không có tác dụng có thể sẽ sinh non. Lúc trước, Điền Chính Quốc vẫn luôn cân nhắc do dự có phá thai hay không, giờ nghe được câu có khả năng sẽ sinh non thì vô cùng hoảng hốt, không biết từ bao giờ cậu và sinh mạng nhỏ trong bụng đã thiết lập được mối liên hệ nào đó, sự gắn liền này có một phần do huyết mạch giữa bọn họ, còn có một phần tới từ sự gửi gắm của Điền Chính Quốc — Một mình ở bên ngoài lắc lư, người thân cận nhất lại là cục cưng trong bụng này, cậu thường xuyên sờ bụng lẩm bẩm với cục cưng.
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không thể sinh non... Nhưng có thể theo dõi xem có chống đỡ được chút thời gian nữa không, nếu sáng mai tình trạng xấu đi, mọi người liên lạc với người này."
Điền Chính Quốc viết số điện thoại liên lạc của Kim Thái Hanh cho bác sĩ, với tư cách là bác sĩ nhất định sẽ hi vọng có thể lập tức liên lạc với người có thể giúp đỡ bệnh nhân, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Điền Chính Quốc, bác sĩ chỉ đành làm theo.
Cũng may Kim Thái Hanh tới kịp, vốn là chuyện phiền toái nay được giải quyết dễ dàng. Alpha và Omega là vậy đó, bọn họ bị trói buộc ở hai đầu sợi dây, cho dù sợi dây này có dài, bọn họ cách xa bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không có cách nào thoát khỏi đối phương.
Thấy Điền Chính Quốc tỉnh lại, Kim Thái Hanh hơi căng thẳng, hắn cầm bàn tay hơi lạnh của Điền Chính Quốc, hôn lên mu bàn tay cậu.
Kim Thái Hanh hỏi: "Tôi có thể đánh dấu cậu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top