VII

Điền Chính Quốc dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sách vở, mặc luôn cả đồng phục ngày mai phải mặc, cầm theo cặp sách đi ra ngoài.

Chị cậu còn chưa về nhà, em trai cậu chắc là lại lén lút trong phòng xem livestream, ngoài phòng khách lúc này chỉ còn bố mẹ Điền đang tình cảm dựa vào nhau cùng xem bộ phim sóng gió gia đình đầy máu chó.

Mẹ Điền tinh mắt, bình thường chỉ có đứa con cả thường xuyên trốn ra ngoài, sao bây giờ cả đứa thứ hai cũng lây nhiễm thói xấu này rồi.

Ngọt ngào dịu dàng trên mặt bà lập tức hóa thành cảnh giác: "Đêm hôm khuya khoắt con định đi đâu?"

Điền Chính Quốc ăn ngay nói thật: "Con đi tìm Kim Thái Hanh nhờ giảng bài tập, đêm nay con không về đâu, sáng mai đi học luôn."

Mẹ Điền rất quý Kim Thái Hanh, vừa nghe đến tên của hắn vẻ mặt cũng dịu dàng lại, bà vô cùng vui lòng để Điền Chính Quốc kết bạn với Kim Thái Hanh.

Bà gọi Điền Chính Quốc đang muốn nhanh chóng chuồn đi lại: "Chờ một chút, mang theo một ít dưa bà ngoại con mới gửi lên đi."

"Cho Kim Thái Hanh nếm thử, dù sao người ta cũng mất công phụ đạo cho con."

Điền Chính Quốc không thích xách đồ nặng: "Ít thôi mẹ, dưa nặng lắm."

Mẹ Điền từ trong tủ lạnh lấy ra một quả dưa mỹ nhân, lẩm bẩm chê Điền Chính Quốc vài câu: "Lười chết đi được, Kim Thái Hanh vừa mới chuyển về, sao con không thể đối tốt với người ta một chút vậy."

Bố Điền chỉ cười cười, chờ mẹ Điền quay đi, chuyển từ điện thoại di động sang cho Điền Chính Quốc một ít tiền tiêu vặt: "Ngày mai cùng Kim Thái Hanh đi ăn gì ngon ngon nhé."

"Vâng." Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh mới chính là con trai ruột của bố mẹ cậu.

Điền Chính Quốc một tay cầm cặp sách, một tay ôm dưa hấu đi xuống tầng, lúc xuống đến tầng mười, trên người cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Kim Thái Hanh nhận cặp sách và dưa hấu trong tay cậu: "Muộn rồi mà còn muốn ăn dưa hấu?"

Điền Chính Quốc lập tức ngã vào trên ghế sô pha, nói: "Ăn dưa gì chứ, là mẹ tôi cố ý bảo tôi mang cho ông, ông ăn thử đi."

Thực ra bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, có thể ăn ít trái cây.

Kim Thái Hanh mang dưa hấu vào nhà bếp cắt ra.

Điền Chính Quốc thì chui luôn vào trong phòng của Kim Thái Hanh ở bên cạnh.

Trong ngoài nhà hắn đều đã trang trí lại một lần, phòng Kim Thái Hanh cũng thay đổi phong cách, trước kia trên tường vẫn dán poster của mấy ngôi sao bóng rổ, bây giờ thì cái gì cũng không còn, chỉ có một chiếc ván trượt tuyết phiên bản thu nhỏ, bên trên còn viết là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu nào đó, cậu nhớ giá của nó phải tầm một vạn tệ.

Trên giá đều là sách, có mới có cũ, trước kia còn có rất nhiều truyện tranh, bây giờ thì không thấy nữa, chắc là đã cất hết đi.

Điền Chính Quốc nhớ lúc Kim Thái Hanh còn bé rất thích đọc sách, nếu như cậu bị mẹ giữ ở nhà không cho đi tìm Kim Thái Hanh chơi, hắn có thể ở trong phòng đọc sách cả trưa.

Còn Điền Chính Quốc thì luôn không chịu ngồi yên, chỉ cần Kim Thái Hanh lôi kéo cậu cùng đọc sách, cuối cùng luôn là cậu ngã trái ngã phải ra giường của Kim Thái Hanh ngủ đến chảy cả nước miếng.

Đây không phải là trọng điểm, mà nói tóm lại, căn phòng của Kim Thái Hanh bây giờ trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhưng mà, nơi này vẫn là nơi Điền Chính Quốc quen thuộc, dù sao khi bé cậu thường ngủ trong này.

Hai người họ dù đi học nhà trẻ hay tiểu học, đều thường xuyên cùng nhau ngủ trưa.

Đôi lúc mẹ cậu mải quản chị và em trai cậu sẽ đem cậu sang nhà họ Kim gửi nhờ, có lúc còn quên mất đã gửi cậu ở đó.

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc bỗng nhớ ra rằng, cuộc sống của mình từ bé đến giờ gần như một nửa là ở cạnh Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đem dưa hấu đã cắt xong đặt lên bàn học: "Buổi tối ăn nhiều hay phải đi vệ sinh, thế nên tôi chỉ bổ một nửa thôi."

Điền Chính Quốc ngồi trên chiếc ghế thoải mái dễ chịu nhà hắn, vui vẻ chọc lấy một miếng dưa hấu: "Bố mẹ ông lại không ở nhà à?"

Kim Thái Hanh gật đầu, hắn vừa tắm rửa, trên người thoang thoảng hương thơm của dầu gội đầu: "Ừ, bố tôi đi công tác, mẹ thì có bữa tiệc xã giao, chắc gần sáng mới về".

Tuổi thơ của Điền Chính Quốc tất cả đều là Kim Thái Hanh, ngược lại, tuổi thơ của Kim Thái Hanh tất cả cũng đều là Điền Chính Quốc, bởi vì bố mẹ hắn luôn bận rộn, mỗi người đều có công ty riêng, chỉ có ngày nghỉ lễ bố mẹ mới dẫn Kim Thái Hanh ra ngoài chơi, phần lớn thời gian còn lại Kim Thái Hanh đều ở cạnh Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh cũng thường xuyên sang nhà Điền Chính Quốc ăn chực, có qua có lại.

Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế, chỉ có thể ngẩng đầu lên để nhìn Kim Thái Hanh: "Ông lại cao thêm rồi à?"

Hôm nay lúc chơi bóng rổ, cậu phát hiện Kim Thái Hanh đã khó đối phó hơn xưa, tay dài chân dài, lúc nào cũng có thể đoạt bóng của mình.

Kim Thái Hanh nói: "Ừm, một mét tám mốt, thỉnh thoảng đi ngủ còn cảm thấy đau xương."

Điền Chính Quốc đưa tay ra muốn sờ đầu Kim Thái Hanh, nhưng lại với không tới: "Thật thê thảm, tôi không gặp phải nỗi khó khăn này.

Bố mẹ ông đều rất cao, chắc là ông có thể cao hơn 1m85 rồi."

Kim Thái Hanh đồng ý với cậu, giơ tay đè lên đầu cậu, mái tóc mới gội xong bồng bềnh, mềm mại: "Bây giờ ông cao bao nhiêu rồi."

"Đừng ấn đầu, sẽ không cao được thêm nữa đâu." Điền Chính Quốc không hài lòng lắm với chiều cao của mình, "Lúc kiểm tra sức khoẻ hồi khai giảng thì là1m75."

Kim Thái Hanh cười cười, bỏ bàn tay trên đầu cậu ra: "Có thể cao tới một mét tám."

"Chắc chắn là vậy." Điền Chính Quốc lôi máy chơi game trên giá sách của Kim Thái Hanh xuống, "Tôi chơi cái này, ông làm bài tập đi."

Dựa theo phong cách lười biếng của cậu, cậu không thích chơi game online trên điện thoại cho lắm.

Vừa phải lập đội, vừa phải nói chuyện với người khác, còn phải chờ đợi, thế thì chơi game offline còn hơn.

Điền Chính Quốc trả lại ghế cho Kim Thái Hanh ngồi học, còn cậu thì tự nhiên trèo lên trên giường của Kim Thái Hanh.

Trên giường có một chiếc gối dựa, Điền Chính Quốc dựa lên nó ngồi chơi game, muốn bao nhiêu dễ chịu liền có bấy nhiêu.

Bây giờ cậu bỗng hối hận sao mình lại giận Kim Thái Hanh những hai tuần chứ, nếu không giận hắn thì cậu đã sớm được hưởng thụ cuộc sống như bây giờ từ hai tuần trước rồi.

So với chiếc giường mét rưỡi kia của cậu, chiếc giường hai mét của Kim Thái Hanh chính là chiếc giường trong mơ!

Cho dù chơi game offline hay game online, Điền Chính Quốc đều có thể vừa chơi vừa ngủ, quả nhiên giường quá có sức hấp dẫn với cậu.

Kim Thái Hanh đọc sách một lúc, đánh dấu trang, quay lại nhìn thì đã thấy Điền Chính Quốc ngã lệch lên giường mà ngủ.

Điền Chính Quốc gần đây rất thích ngủ, hắn chưa từng gặp ai ngủ tốt hơn cậu, mỗi ngày tối thiểu phải ngủ mười hai, ba tiếng trở lên, thế nhưng lúc đi học thỉnh thoảng vẫn ngủ gà ngủ gật.

Đúng là không ai có thể ngủ giỏi bằng cậu.

Kim Thái Hanh rửa mặt xong mới lên giường đi ngủ, còn Điền Chính Quốc lúc này đã đem cả đầu vùi vào giữa hai cái gối, chỉ lộ gáy ra ngoài.

Đây là thói quen ngủ của Điền Chính Quốc từ bé, không sao sửa được.

Lúc đi học nhà trẻ, trường chuẩn bị cho mỗi học sinh một chiếc giường nhỏ, nhưng Điền Chính Quốc luôn chen vào gối đầu của Kim Thái Hanh, lúc đến nhà trẻ phải phân giường, cậu không có nơi để chen, mỗi khi ngủ trưa chắc chắn sẽ ngã xuống đất.

Về sau, giáo viên không còn cách nào, chỉ có thể đặt giường Kim Thái Hanh sát vào bên cạnh giường cậu, có Kim Thái Hanh nằm ngoài, Điền Chính Quốc mới không rơi xuống đất nữa.

Kim Thái Hanh xa cách Điền Chính Quốc gần bốn năm, không còn cùng nhau đến trường, không còn cùng nhau ngủ trưa, hắn không biết Điền Chính Quốc bây giờ còn lăn xuống đất nữa không, chắc là không nhỉ, dù sao giường này cũng rất rộng.

Hắn hơi dịch gối đầu lùi ra một chút, để Điền Chính Quốc không bị khó thở.

Cách Điền Chính Quốc càng gần, Kim Thái Hanh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt như có như không của cậu.

Thực ra Beta cũng có pheromone, nhưng mùi vị không quá nồng.

Bây giờ cũng đã có thuốc ức chế dành cho Beta, uống xong thì mùi hương gì cũng không còn.

Có lẽ đó là mùi của sữa tắm hoặc dầu gội đầu, mùi cũng khá thơm.

Kim Thái Hanh tiến lại gần thêm một chút, đến gần gối đầu của Điền Chính Quốc, chìm vào trong mùi thơm nhàn nhạt.

Cứ vô cùng đơn giản như vậy mà cùng nằm trên một chiếc giường, quan hệ giữa hai người họ vẫn như cũ không hề thay đổi, hai người họ vẫn là những người bạn tốt.

Một tấm hơi mỏng đắp trên cả hai người, lại dường như đang quay lại khoảng thời gian còn bé họ vẫn thường ngủ trưa với nhau.

Mí mắt Kim Thái Hanh nặng trĩu, vô thức đi vào mộng đẹp.

Hôm sau.

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh gọi dậy, mắt cậu không mở nổi ra, cố gắng kéo chăn lên che kín đầu.

Cậu còn đang mơ thấy mình đang nằm trên đám mây mềm mại, không muốn dậy, không muốn tỉnh!

"Quốc Quốc, dậy đi!"

Điền Chính Quốc trở mình, sống chết không chịu dậy.

Kim Thái Hanh lại tiếp tục gọi: "Quốc Quốc, Điền Chính Quốc, ông không dậy thì tôi sẽ đi học trước đấy."

Điền Chính Quốc cảm thấy chăn trên người bị kéo đi mất, sau đó bỗng nhiên không còn ai gọi cậu nữa, nhưng chỉ lát sau, trên mặt tiếp đón một trận lạnh buốt.

Là Kim Thái Hanh làm, hắn đem khăn mặt vắt khô, đắp lên mặt Điền Chính Quốc, đây chính là chiêu cũ hắn dùng để gọi Điền Chính Quốc rời giường.

"Tỉnh rồi..." Điền Chính Quốc ném khăn mặt trả lại hắn, "Đã nhiều năm thế rồi, sao ông còn dùng cách này đánh thức tôi chứ, không có gì mới mẻ cả."

Kim Thái Hanh cất khăn mặt đi: "Thủ đoạn không xem cũ mới, chỉ xem tính hữu dụng, tôi vẫn nghĩ mãi không hiểu bình thường ông rời giường thế nào đấy."

Điền Chính Quốc vừa xuống giường vừa nói: "Nếu ông có một bà mẹ ồn ào, còn có hai chị em suốt ngày cãi nhau ông sẽ hiểu thôi."

Cậu đứng ngay trước mặt Kim Thái Hanh cởi áo sơ mi và quần đùi xuống, lộ ra thân hình trắng mềm mảnh mai của thiếu niên.

Một người lười như thế mà vẫn có chút cơ bụng.

Điền Chính Quốc mơ màng mặc quần đồng phục vào.

Chờ khi cậu đứng lên chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt mới phát hiện cái quần này hơi rộng.

Cậu đứng trước tấm gương soi, sờ sờ cổ áo: "Hanh bảo, tôi đang mặc đồng phục của ông à."

Kim Thái Hanh nói: "Ừ, hôm qua đồng phục của ông dính nước dưa hấu, sáng này tôi giặt giúp ông rồi."

Điền Chính Quốc tràn đầy cảm động, đột nhiên dán cả người vào lưng Kim Thái Hanh, vòng tay ôm eo hắn: "Ai dà, Hanh bảo có thể đi làm vợ người khác rồi, thật hiền lành."

Kim Thái Hanh trong lúc vô tình ngửi thấy mùi hương từ trên người Điền Chính Quốc truyền tới, nhẹ nhàng đẩy cậu ra: "Đừng lộn xộn nữa, đi đánh răng đi." Thân thể của hắn bị ôm nóng đến sắp bốc khói rồi.

"Sao lại giống mấy cô vợ nhỏ hay xấu hổ thế này, sờ chút cũng không cho." Điền Chính Quốc nghiêng người ló đầu ra nhìn mặt Kim Thái Hanh, không vui khi Kim Thái Hanh đẩy mình ra.

Kim Thái Hanh giơ tay che mặt cậu: "Đừng ví dụ linh tinh." Mặt của Điền Chính Quốc nhỏ, tay hắn giơ ra liền che hết, cho nên cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Kim Thái Hanh lúc này.

Kim Thái Hanh thu lại tâm trạng của mình, tiện tay cầm một cuốn sách bên cạnh bỏ vào cặp, "Tôi đến phòng khách chờ ông."

"Ừ." Điền Chính Quốc xoay người đi rửa mặt, ầm ĩ một hồi cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hai người ăn sáng trên đường đi học, tới trường học thì vẫn còn mười phút mới đến giờ truy bài.

Có Kim Thái Hanh giám sát, Điền Chính Quốc muốn đi trễ cũng khó.

Các ban học đến lớp sớm lại một lần nữa nhìn thấy Kim Thái Hanh xuất hiện cùng Điền Chính Quốc, bắt đầu cảm thấy quen thuộc, còn có người đánh cược, tình hữu nghị plastic này của họ rất nhanh sẽ tan vỡ.

Họ cho rằng Điền Chính Quốc vì muốn theo đuổi hoa khôi mới thân thiết với Kim Thái Hanh.

Dương Tú cũng đến khá sớm, còn năm phút nữa chuông vào lớp mới kêu, gần như tất cả các bạn học đều đã ở trong phòng học, cậu ta chạy đến bục giảng, hắng giọng một cái.

"Xin hỏi lớp chúng ta có bạn học nào biết đánh đàn piano không? Lớp mình có một tiết mục hợp tấu violin và piano, lớp trưởng chúng ta sẽ chơi violin, còn thiếu một người đánh đàn piano."

Cậu ta vừa lên tiếng, mọi người trong lớp đều náo loạn.

Nhóm Omega lớn gan giơ tay tự tiến cử chính mình với Dương Tú.

"Tớ tớ tớ, Dương Tú chọn tớ nè!"

"Piano của tớ đạt cấp 12 rồi!"

"Tớ chơi piano từ năm ba tuổi, khúc nhạc nào cũng chơi được!"

Dương Tú bắt đầu ghi lại tên từng bạn học một.

Cho đến khi cậu ta ghi tên người bạn học giơ tay lên cuối cùng: "Hả? Điền Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc dựa trên ghế, cả người như không thể ngồi thẳng, nhìn qua vừa lười biếng, vừa lưu manh: "Không nhất định phải là bạn học Omega phải không."

Dương Tú ghen tị không nói nên lời, thật xấu hổ, những bạn học biết đánh piano kia cậu ta đều biết, nhưng cậu ta không biết Điền Chính Quốc có thể đánh piano.

Nếu cậu ta biết đánh piano thì đã tự mình xuất trận từ lâu, việc gì phải lo nghĩ thế này.

Khóe môi Kim Thái Hanh cong lên, nói: "Dương Tú, hay là để Điền Chính Quốc hợp tấu với tớ đi."

Lớp trưởng đã tự mình quyết định, Dương Tú chỉ đành đồng ý: "Vậy được rồi, tan học chiều nay hai người ở lại một lát nhé."

Dứt lời, Điền Chính Quốc liền nhận được vô vàn ánh mắt hâm mộ của các bạn học Omega, cậu hào hứng hẳn, nháy mắt với Kim Thái Hanh một cái.

Đám Alpha và Beta đằng sau không hẹn mà cùng cười ha ha, khiến nhóm Omega tức giận không thôi.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, hóa ra ngăn chặn Kim Thái Hanh yêu sớm lại vui vẻ đến vậy.

Còn tai của Kim Thái Hanh thì lặng lẽ nóng bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top