trang 29
Hết tiết, Jeon Jungkook tuy không muốn nhưng cậu cũng không thể tránh được Choi Dongwoo đến chỗ mình thảo luận về việc làm bài tập nhóm kia.
Cậu phải gác lại sự khó xử của mình mà ngồi đó nghe cho xong mặc dù đó là nói chuyện trong sự ngượng nghịu. Với thái độ không kiên nhẫn của cậu thì Dongwoo cũng không lắm lời, biết thân biết phận chỉ dám nói về chuyện học.
"Deadline cũng còn khá xa. Vậy từ đây đến đó chúng ta cứ làm xong bài tập riêng, khi nào giáo sư yêu cầu báo cáo thì anh với em tổng hợp kết quả lại."
"Vâng ạ."
"Cho nên hiện giờ có lẽ cũng chưa cần làm nhóm. Em cứ làm phần em, anh làm phần anh nhé."
Dongwoo biết cậu không muốn gần gũi với mình, cũng biết bản thân tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều với cậu. Anh sợ mình không đủ bản lĩnh chấm dứt tình cảm của mình. Thế nên tốt nhất là từ đây đến khi trình bày kết quả, mỗi người tự làm bài tập riêng.
Cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi ra ngoài trước. Cậu không muốn nói chuyện với Dongwoo lâu thêm.
Rõ ràng là chuẩn bị về và tránh mặt Dongwoo, nhưng ra đến cửa, nhìn vào lớp thấy anh vẫn đang chật vật dọn dẹp với cánh tay chưa khỏi của mình làm cậu chợt thấy có lỗi.
Lần trước giúp anh, cậu đã nói đó sẽ là lần cuối. Sau đó không nhìn thấy cảnh tượng này nên lòng đinh ninh là đã cắt đứt với anh rồi. Đột nhiên hôm nay nhìn thấy, cảm giác tội lỗi lại dâng lên.
Nghe nói sau hôm đánh nhau ấy, sau khi được Jungkook dẫn đến phòng y tế, Dongwoo đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị mẻ xương nên mới băng bó cứng hơn. Đến tận giờ trông vẫn còn cồng kềnh.
Cậu không suy nghĩ nhiều nữa bước đến giúp anh một tay, dọn dẹp sách vở rồi xách ba lô hộ anh.
"Jungkook em..."
"Những gì cần nói em đã nói rồi. Anh cũng nên hiểu là bây giờ em chỉ đang chuộc lỗi với anh."
Nghe vậy anh không nói gì nữa, hoàn toàn im lặng lủi thủi theo sau cậu. Cho dù là cậu chủ động giúp đỡ thì bức tường ngăn cách do chính cậu dựng nên vẫn còn đó, Choi Dongwoo không dám bước qua, cũng không thể phá vỡ.
Hai con người cùng đi giữa sân trường, cái nắng chiều nhàn nhạt trải dài lên vai. Gió thổi làm tóc cậu bay trông rất đẹp, Dongwoo cứ ngẩn ngơ nhìn mãi. Cảnh tượng quả thực lãng mạn, nhưng người trước mắt lại không dành cho mình. Cùng lắm thì Dongwoo chỉ biết tự mình khắc ghi khoảnh khắc thơ mộng này cho riêng bản thân, bởi trong lòng Jungkook vốn dĩ không còn chỗ cho anh.
Ra đến cổng, cậu trả lại ba lô cho Dongwoo. Cậu lễ phép cúi đầu chào một cái rồi đi, không muốn nói nhiều tức là không muốn gây thêm hiểu lầm và tổn thương cho anh.
Cậu trong lòng đã có người khác để mỗi ngày mong nhớ rồi. Ngay bây giờ trong đầu cũng chỉ có mỗi hình bóng người ta. Cậu đứng trước cổng trường ngó nghiêng tìm chiếc xe và dáng người thân quen, trên môi bất giác lấp ló nụ cười xinh.
Cuối cùng cũng thấy, Kim Taehyung đứng bên cạnh cây cổ thụ lớn, khoanh tay, mắt hướng về phía cậu.
Nhưng... trông hắn không vui.
Kim Taehyung mặt mày tối sầm, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau. Hắn đứng dựa vào xe mình, giương ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu. Cậu chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như lúc này dù vẻ mặt lạnh lùng của hắn cậu đã không ít lần thấy qua.
Jungkook lo sợ nuốt nước bọt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ liệu mình đã làm sai điều gì. Cậu chần chừ một lúc mới dám đến gần hắn, mặt cứ cúi xuống không dám nhìn.
"Ngẩng mặt!" Giọng hắn trầm chưa từng thấy, khác hắn với sự dịu dàng ngày ngày dành cho cậu, nó khiến cậu sợ hãi hơn.
Cậu rụt rè nhìn hắn mà không nói thêm gì.
"Tên nhóc đó là Choi Dongwoo?"
Nghe hắn hỏi cậu mới chợt hiểu ra mình đã phạm phải tội gì. Là tội khiến hắn hiểu lầm. Jungkook liền gấp rút giải thích.
"Đ-Đúng. Nhưng... Nhưng mà vì lần trước anh ấy đánh nhau với Kang Seunghyun bị đau tay nên tôi mới giúp xách ba lô, suy cho cùng cũng là vì tôi họ mới đánh nhau. Nên... Nên..."
"Nên em cảm động à?"
Cái tên này! Cậu không nghĩ là hắn suy diễn đến vậy!
"Không có..."
Kim Taehyung mặt lạnh như tiền, không cảm xúc nhìn cậu làm cậu càng thêm thấp thỏm. Jungkook mím chặt môi, đôi mắt long lanh mở to như sắp khóc chỉ vì cậu lo lắng chờ đợi phản ứng của hắn.
Tuy vậy hắn cư nhiên không trả lời cậu. Hắn mở cửa xe đẩy cậu vào, sau đó lái xe đưa cậu về ký túc xá chứ không đi ăn như hắn đã bảo trước đó.
Dĩ nhiên suốt chặng đường đi cậu không dám hó hé một tí, phải nhìn sắc mặt hắn mà điều chỉnh thở mạnh nhẹ. Ở cạnh Kim Taehyung cậu luôn phải đối mặt với rất nhiều cảm xúc thất thường.
"Ngoại trừ lúc ở trường và trước mặt bạn bè em, lúc khác tôi với em xem như là người lạ không quen biết. Nhớ chưa?"
Đó là lời cuối cùng Kim Taehyung nói với cậu trước khi cậu xuống xe. Chính câu nói đó đã khiến cậu sững sờ ngay trước mặt hắn, bối rối vô cùng. Thậm chí khi xuống xe đầu óc cậu vẫn nặng trĩu, bàng hoàng và có hơi thất vọng.
Dạo này được sống trong sự cưng chiều của hắn có lẽ đã khiến cậu quên bén đi con người thật của hắn đáng sợ đến nhường nào, và cậu cũng quên đi vị trí của mình là ở đâu.
___
Vốn dĩ hôm nay Kim Taehyung bội thu được mấy miếng đất, mấy lô hàng. Nhưng chỉ vì một lần nhìn thấy Jeon Jungkook thân mật với tên họ Choi mà tâm tình hắn liền xấu đi. Đã biết Choi Dongwoo thích mình mà Jungkook còn tiếp xúc như vậy, thực khiến hắn khó chịu.
Sau khi tắm xong cho nhẹ người, hắn lại bắt đầu lên bàn làm việc. Hắn vùi vào công việc ở tổ chức để tạm thời quên đi bực dọc.
Hắn nhận được tin báo từ đám thuộc hạ rằng gói ma tuý và ống tiêm lần trước hắn sai người đi xét nghiệm, hôm nay đã thu được kết quả. Đó quả thực là của lão, lão là người đã sử dụng thứ đó. Tin này tạo thêm một lợi thế cho hắn nên hắn phải cẩn thận suy nghĩ cách dùng sao cho tận dụng triệt để nó làm vũ khí chống lại lão Choi Seyeon.
Nhưng chỉ vừa quên đi một chút thì rắc rối khác lại xảy đến. Cũng không hẳn là phiền, chẳng qua hắn biết trước được mẹ mình sẽ nói gì khi mẹ điện thoại đến.
"Mẹ chưa ngủ sao?"
Mẹ hắn ở đầu dây bên kia cất giọng dịu dàng: "Giám đốc Kim bận bịu làm ăn không có thời gian cho mẹ luôn rồi."
Hắn chợt nhận ra đã lâu mình chưa đến thăm mẹ. Tuy ở cùng một thành phố nhưng vì nhà mẹ ở ngoại thành, hắn mãi không sắp xếp được thời gian.
"Tháng sau con sẽ đến."
Vốn dĩ hắn xây nhà riêng cho mẹ, bản thân cũng ra biệt thự riêng là vì hắn muốn cho mẹ và người yêu được riêng tư.
Phải, mẹ hắn đã phải chịu đựng gã đàn ông tệ bạc là ba hắn suốt khoảng thời gian dài, chỉ vì công ty ông ngoại hắn phá sản mà ba hắn lập tức lộ rõ bộ mặt thật, cặp kè nhân tình.
Bạn trai mới của mẹ luôn đối tốt với mẹ, tôn trọng và hơn hết không phải đến với mẹ hắn vì tiền. Thế nên hắn ủng hộ mẹ mình đi thêm bước nữa. Hắn muốn mẹ được bù đắp và cảm nhận được tình yêu thương, điều mà ba hắn chưa bao giờ chân thành với mẹ.
Và theo dự định thì năm sau, hôn lễ của mẹ sẽ được tiến hành.
Mẹ sắp lấy chồng mới, vậy mà con trai vẫn chưa có người yêu. Đó là điều mẹ hắn trăn trở! Thậm chí, ý định của mẹ là để hắn kết hôn trước.
Thế nên dạo này cứ hễ nói chuyện với hắn mẹ đều thúc hắn kết hôn.
"Lần này đến có định dẫn người yêu ra mắt mẹ không?"
Kim Taehyung biết ngay mà! Hắn gác bút, tay xoa xoa thái dương.
"Mẹ lại thế nữa! Con đã bảo con rất bận. Với lại cho dù mẹ có kết hôn trước con cũng không vấn đề gì, như thế con càng có thời gian chuẩn bị hôn lễ của mẹ."
Dĩ nhiên là mẹ hắn không chịu, mắng ngay: "Không! Con đừng cãi mẹ! Nếu giờ con bận quá thì đi xem mắt theo sắp xếp của mẹ, con gái của bạn của dượng con..."
"Được rồi!"
"Con đi xem mắt sao? Mẹ gửi địa chỉ..."
"Đầu tháng sau con sẽ dẫn người yêu đến ra mắt mẹ."
Hắn thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, biết chắc mẹ mình đang bất ngờ và sốc lắm. Sốc là đúng rồi, chuyện con trai yêu quý suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công ty, vào tổ chức có người yêu là điều mà trong mơ mẹ hắn còn chưa nghĩ đến.
Sau đó hắn nghe tiếng mẹ reo lên mừng rỡ xen lẫn hoảng hốt hỏi đi hỏi lại liệu có thật không. Rồi nối tiếp là tiếng mẹ hớt hải gọi người yêu đến nghe tin động trời.
Hắn không chần chừ vội ngắt máy: "Vậy nhé. Con bận rồi. Con gửi lời hỏi thăm dượng."
Kim Taehyung úp điện thoại xuống bàn. Nghe giọng mẹ vui vẻ hắn biết mẹ vẫn khỏe, vì thế tâm tình nhẹ nhõm hơn. Nhưng đồng thời hắn cũng đau đầu vì chẳng biết kiếm đâu ra người yêu đem về ra mắt mẹ.
Hắn không nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho trợ lý. Trong mắt hắn trợ lý rất đa năng, rất được việc và cũng là người hắn tin tưởng.
___
hôm nay đăng sớm nèe
.21/6/23.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top