trang 24
Nhìn vào mắt hắn cậu mới thấy ánh mắt hắn kiên định nhường nào, hoàn toàn không phải tùy tiện nói mà là chắc chắn có thể làm chỗ dựa cho cậu. Càng nghĩ cậu càng khó xử nhưng không cách nào tránh đi ánh mắt hắn được. Chỉ có thể bối rối cụp hàng mi.
"Không có!"
Kim Taehyung không biết từ đâu cái thói đa nghi, nghĩ đến việc cậu không tin tưởng làm hắn lập tức thấy khó chịu. Cậu vì sợ mà lên tiếng chối ngay.
"Tôi tin anh mà... Mà cho dù có tin anh thì tôi vốn dĩ đã không đủ sức lực, cũng không đủ bản lĩnh để ngẩng mặt mà nói có anh chống lưng..."
Từ trước đến giờ, cậu vốn dĩ bị chê cười điểm này nhiều nhất. Hồi nhỏ bị đám trong xóm trêu là thằng nhóc yếu ớt, lên cấp hai bị nói là thằng nhát cấy, lên cấp ba thì bị gọi là thằng ẻo lả, lên đại học thì không chỉ bị chê yếu mà còn bị lôi hoàn cảnh khó khăn làm trò cười. Thể lực cậu bẩm sinh yếu ớt như vậy mà, còn rất hay bệnh nữa.
Kim Taehyung nghiêm túc lắng nghe cậu nói, bao nhiêu ủy khuất khi hồi tưởng lại đều hiện rõ trong đôi mắt trong veo. Hắn chậc lưỡi, quả thật đêm ở LA hắn chỉ làm một chút cậu đã ngất xỉu. Cậu chỉ được cái hay mắng hắn thôi, còn lại cái gì cũng không dám.
Tâm tình hắn càng khó chịu hơn. Hắn chau mày, cuối cùng cũng chịu buông cậu ra. Hắn đập mạnh lên vô lăng một cái làm cậu giật bắn mình, cứ tưởng mình nói sai điều gì chọc hắn giận. Hắn đúng là đáng sợ thật mà!
Kim Taehyung bỗng giữ im lặng triệt để không nói thêm lời nào từ khi bắt đầu lái xe đi. Hắn không có ý để cậu đến trường nữa, trực tiếp chở cậu về kí túc xá.
Đến nơi, hắn chậm rãi cất giọng, là ra lệnh chứ không phải hỏi ý kiến cậu.
"Nghỉ ngơi đi. Tối tôi đến."
"Sao ạ? A-Anh đến làm gì..."
Sắc mặt tối sầm của Taehyung giống như có sức mạnh vô hình đẩy bao nhiêu tò mò lẫn lo lắng của cậu nén lại vào trong, Jungkook không dám hỏi nữa.
"Tôi vào đây. Cảm ơn anh vì chiếc áo..."
Chỉ kịp nghe bấy nhiêu hắn đã phóng ga đi mất.
Tâm trạng hắn bây giờ khó chịu lắm. Đó là sự đan xen giữa tức giận, căm phẫn, bất mãn, lo lắng, thật sự làm cho tâm trí lẫn cảm xúc hắn lộn xộn không nghĩ được gì.
Bên ngoài chợt nổi gió mạnh, nghiêng ngả những hàng cây. Mây đen kéo đến và mưa đổ ầm xuống. Mắt hắn tối lại, tất cả mọi thứ, kể cả tạo hóa cũng đang chống lại hắn. Chiếc xe hắn như con báo dữ, lao vun vút không thèm nhìn gì. Hắn cũng nương theo tốc độ ấy mà xả giận.
Hắn thầm nghĩ, mưa to như vậy, bây giờ sinh viên khác đều đang đi học, Jeon Jungkook chỉ ở kí túc xá có một mình, hắn lo không biết cậu có tự giác mặc ấm, đóng cửa đàng hoàng không nữa. Ban nãy vừa dính nước, bây giờ trời lạnh, bất cẩn cậu sẽ dễ đổ bệnh.
Trời mưa xối xả suốt cả buổi chiều, không khí mát mẻ cùng hương đất nhè nhẹ dễ chịu đã giúp Jungkook đánh một giấc ngủ ngon đến tối. Giấc ngủ ấy phần nào làm cậu xua tan đi mệt mỏi, muộn phiền dường như gác ra sau đầu hết. Mấy chuyện uất ức cậu cũng không để ý nữa, một phần là do ngủ nên quên hết, một phần là cậu quen rồi.
Khoảng sáu giờ rưỡi, khi cậu tỉnh giấc cũng là lúc đám bạn cùng phòng kéo nhau về. Bọn nó có vẻ như vừa đi tập về, trông đứa nào cũng mồ hôi nhễ nhại hết. Nhưng vừa nhìn thấy cậu bọn nó liền tức tốc ném ba lô, ùa đến chỗ cậu với vẻ mặt lo lắng.
"Jungkook! Hồi chiều cậu có sao không?"
"Xin lỗi cậu... Lúc đấy bọn mình đã chứng kiến mọi chuyện nhưng vì cô ta là con nhà giàu nên không dám động đến." Còn đám sinh viên ở kí túc xá của trường đương nhiên nếu làm phật ý cô ta chắc chắn sẽ khó mà học hành tốt, hoặc tệ hơn là liên lụy đến gia đình.
Jeon Jungkook rất hiểu nên không trách, cũng không buồn. Cậu biết ơn tụi nó lắm, ở ký túc xá này cậu bao giờ cũng được cưng chiều nhất.
Bởi bạn cùng phòng đều biết cậu thể lực kém, bản tính hiền lành, dễ bị ức hiếp nên đặc biệt quý cậu, luôn ra sức bảo vệ cậu. Thế nên biết chuyện cậu bị nữ sinh nổi tiếng hống hách ở trường ăn hiếp, công khai làm nhục giữa căn tin liền rất xót xa, lo lắng.
Cậu cười nhẹ: "Mình không sao. Chẳng qua mình hơi mệt nên về trước thôi, ngủ một giấc mình khỏe rồi nè!"
"Có thật không đấy? Có muốn đi đâu đó chơi không?" Một trong số đó lên tiếng, muốn giúp cậu xả stress cho khuây khỏa bớt, nếu không rất dễ bị ảnh hưởng tới tâm lý.
"Không cần đâu, mình có hẹn rồi. Mình ổn thật mà, đừng lo!"
Dẫu nghe vậy nhưng bọn nó vẫn lo lắng, cứ bĩu môi, hai mắt nặng trĩu nhìn cậu. Dáng vẻ đấy làm cậu buồn cười vì biết được nỗi lòng lo mà không giúp được gì của bọn nó.
Chợt một đứa reo lên: "A! Thôi tụi bây để Jungkook đi chơi đi, chắc là hẹn với người yêu đó."
"Hả?" Jungkook có tật giật mình, lớn tiếng.
"Đúng rồi ha! Hồi chiều người yêu đến ra mặt giúp cậu ấy luôn mà. Người yêu cậu oách xà lách luôn Jungkook ơi!"
"Lúc đó tao núp sau lưng mày mà thấy bộ vest của người yêu Jungkook là tao biết đại gia rồi."
"Như vậy bọn mình yên tâm rồi."
Jeon Jungkook xấu hổ không nói nên lời. Nhưng sự hiểu lầm của bọn nó cậu không dám giải thích. Trêu cậu đến đỏ mặt mãi bọn nó mới chịu thả cậu đi, cho cậu chuẩn bị đi chơi với người yêu.
Đồng hồ điểm bảy giờ tối, lúc cậu quần áo tươm tất là đã thấy mấy đứa cùng phòng ngồi thành một dãy trên giường, gương mặt hớn hở nhìn cậu.
"Mình đi đây, các cậu không cần đợi mình ăn cơm."
"Bái bai. Đi sớm về... À không đi tới sáng cũng được."
"Cậu nói gì vậy?" Jeon Jungkook nhăn mày, giả vờ lớn tiếng hung dữ với tụi nó nhưng dĩ nhiên là sự hung dữ của cậu trong mắt tụi nó chỉ toàn là đáng yêu thôi.
Jeon Jungkook xấu hổ đóng cửa cái "rầm", ra khỏi phòng còn nghe tiếng cười của bọn nó nữa, bực mình quá!
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, dưới cổng ký túc xá là một chiếc xe sang trọng màu đen, nhưng hình như hôm nay hắn lấy hãng mới.
"Xin lỗi đã để anh đợi."
Kim Taehyung gương mặt không biểu cảm nhưng trong lòng hắn sớm đã dậy sóng. Hắn tự hỏi vì sao bao nhiêu người trang sức đồ hiệu lộng lẫy hắn vẫn không thấy đẹp bằng con người mặc áo thun quần jeans trước mặt mình này đây. Chính là vì bản thân cậu xinh đẹp, bản thân cậu cuốn hút, quần áo không quan trọng.
Thấy hắn im lặng, cậu bèn hỏi: "Anh hẹn tôi làm gì?"
"Lên xe, đi ăn."
Nói xong hắn lên xe trước, cậu bĩu môi lẽo đẽo theo sau.
Ngồi trên xe cậu cứ thi thoảng lén lút nhìn hắn, muốn xem sắc mặt hắn còn giận hay không, sao mãi chẳng chịu nói chuyện gì hết. Rõ ràng người bị ức hiếp là cậu, nạn nhân là cậu, vậy mà hắn còn giận cậu!
Vì thế cậu sẽ giận ngược lại hắn!
Giận hắn... Có sao không?
Jungkook mà giận hắn, lỡ hắn không giúp cậu trả thù Kang Seunghyun nữa thì sao? Lỡ hắn dùng tiền dùng quyền lực uy hiếp cậu thì sao? Lỡ hắn lại lôi cậu lên giường thì sao?
Mãi nghĩ, còn chưa kịp giận cậu đã chuyển sang khó hiểu khi trước mắt mình hiện ra một căn biệt thự xa hoa.
"Đây là..."
"Nhà tôi."
"Khụ!" Jeon Jungkook vừa nghe đã ho sặc sụa, tưởng tượng nếu cậu đang uống nước thì thậm chí có thể phun cả nước ra ngoài vì tin sốc này.
Hắn thì vẫn trầm ổn lái xe từ từ tiến về phía cổng chính trong sự hoảng loạn của cậu.
"A-Anh đưa tôi đến nhà anh làm gì? Không phải nói đi ăn sao?"
"Tôi nói đi ăn chứ đâu có nói đi nhà hàng ăn? Đến nhà tôi ăn."
Jungkook như nghe tin sét đánh, bên ngoài thậm chí còn có gió mạnh thổi qua làm lá cây rơi xào xạc giống hệt như nội tâm đang hoảng sợ của cậu. Ở nhà hắn, địa bàn của hắn, ai biết được hắn sẽ làm gì cậu chứ!
___
.21/6/23.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top