trang 19
Khoảng chín giờ, đồng hồ báo thức reo. Kim Taehyung đang ngủ cũng chỉ vì nó mà thức giấc.
Hắn chau mày, mắt thấy hơi mỏi và toàn thân thì nóng ran, một cảm giác rất uể oải. Nếu hắn nhớ không lầm thì là hắn bị sốt.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ là bên cạnh hắn, Jeon Jungkook đang ngồi ngay bên cạnh hắn ngủ. Một tay cậu vẫn nắm chặt tay hắn, một tay thì gối đầu ngủ.
Rồi hắn phát hiện trên trán mình có khăn ướt, trên bàn có thuốc và cháo. Bấy giờ hắn mới ngờ ngợ, có lẽ là Jungkook đến đây chăm sóc hắn và cậu ngủ quên.
Nghĩ đến đây hắn thấy trong lòng chợt râm ran khó tả, không tự chủ bật cười ngây ngốc. Taehyung đưa tay lên ngực, thầm hoang mang vì hôm nay nó không nghe lời chủ mà đập mạnh quá. Hắn thật sự rất cảm động, đã rất lâu rồi hắn mới có cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc thế này.
Kim Taehyung cũng không biết hiện giờ ánh mắt mình nhìn cậu có bao nhiêu là say mê. Hắn ngắm cậu mãi, âm thầm khắc ghi thật kỹ gương mặt khả ái này vào tim.
Bàn tay đan chặt với cậu, hắn không có ý định buông ra. Nắm tay như vậy hắn thấy thật ấm áp, cứ như hắn và cậu có chút liên kết gì đó dù là nhỏ nhoi cũng đủ làm hắn vui.
Phải rồi, hắn hiện tại rất vui, cực kỳ vui!
Taehyung nằm đó nhưng cứ cười mãi, rồi hắn cứ nghiêng ngả để nhìn cậu. Cứ mỗi lần hắn cười, hắn lại cố đưa tay che miệng, ôm tim để giữ cho mình bộ dạng điềm đạm vốn có. Nhưng sao khó chống chọi lại quá!
Chính vì hắn cứ động đậy mà làm Jungkook tỉnh giấc. Cậu ngồi thẳng dậy, cảm thấy tay mình có hơi nhức nhưng vẫn là lo lắng cho hắn trước tiên.
"Anh dậy khi nào vậy? Tôi... Ban nãy tôi ngủ quên." Cậu là đang tự trách mình, có lẽ mấy ngày nay thiếu ngủ nên mới như thế.
Vì cậu đã tỉnh giấc nên hắn cố không cười nữa mà phải ra dáng giám đốc cao cao tại thượng.
"Tôi mới dậy thôi. Em đến đây làm gì?"
"Anh còn hỏi. Ban nãy trợ lý của anh nói anh bị sốt, trong lúc mê man còn gọi tên tôi mãi nên tôi đến xem. Rốt cuộc thấy anh sốt nặng như vậy phải ở lại chứ."
"Tôi... gọi tên em?"
"Phải. Lúc tôi đến đây rồi anh vẫn cứ gọi. Có việc gì sao?"
Kim Taehyung thẩn thờ hồi tưởng nhưng chẳng nhớ được gì. Hắn thật sự gọi tên cậu trong lúc mơ màng hay sao? Còn để cậu nghe được nữa... mất mặt quá!
"Không có gì. Cảm ơn em đã đến."
Hắn cảm ơn bằng âm giọng ôn nhu chưa từng có, thậm chí còn vươn tay xoa đầu cậu. Jungkook dĩ nhiên không chịu đựng nổi, khuôn mặt đỏ lên trông thấy. Cậu cúi đầu, chớp chớp mắt mấy cái vẫn không sao bình tĩnh được.
Sao mà nóng quá vậy nè? Tim còn đập rất nhanh nữa. Cậu bị hắn lây bệnh rồi thì phải?
Bệnh tương tư.
"M-Mà tôi còn thấy tay anh bị thương rất sâu nữa. Anh không đến bệnh viện đi?"
Taehyung nghiêng đầu, nhìn đến vết đạn cắt trên bắp tay cũng đã được Jungkook băng bó lại. Dù trong lòng thấy ấm áp nhưng hắn đương nhiên không dám cho cậu biết sự thật vết thương này từ đâu mà ra.
"Không sâu như em nghĩ đâu. Cái này... là tôi bất cẩn va vào vật nhọn."
Va vào vật nhọn? Cậu nhìn thế nào cũng thấy không giống nhưng ngoài ra không biết giải thích như thế nào. Cậu làm sao tưởng tượng được hắn bị bắn đâu chứ.
Thế nên Jungkook không hỏi nữa, muốn giúp hắn uống thuốc.
"A-Anh ngồi dậy đi. Anh phải ăn cháo rồi uống thuốc."
Jungkook cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, còn chu đáo kê gối đằng sau lưng cho hắn. Nhưng từ đầu chí cuối vẫn không dám ngẩng mặt nhìn hắn vì sợ mình sẽ ngại đến nổ tung mất.
Cậu quay sang lấy hộp cháo trên bàn. May mắn là ban nãy trợ lý dùng hộp đồ ăn giữ nhiệt mua nên bây giờ cháo vẫn còn nóng.
"Cháo gì đây? Lạ quá..." Cậu vừa khuấy nhẹ cháo vừa lẩm nhẩm vì chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, trông thì có vẻ giống mấy loại sò gì đó.
"Cháo bào ngư."
Mỗi khi hắn bệnh đều ăn món này, trợ lý xem ra cũng hiểu chuyện. Chỉ là món cháo bào ngư có thêm mấy loại hải sản đắt tiền đã làm Jungkook một phen sửng sốt. Thì ra đây là cháo của người giàu ăn... tủi thân quá...
"Anh tự ăn được không?"
"Không, em đút tôi đi."
Trả lời dứt khoát ghê...
Jeon Jungkook không nghĩ nhiều, cậu liền cẩn thận múc từng thìa cháo đút hắn. Chỉ là bón ăn cho người bệnh thôi mà, cảm giác không giống như đối với người khác. Tự nhiên nhìn thấy mình đút hắn ăn mà cậu lại ngượng vô cùng, xấu hổ vô cùng. Tay đút cháo thì run còn tim thì đập mạnh. Lạ quá! Jungkook không biết đâu.
Trái lại với sự bối rối của cậu thì ai kia có vẻ rất tận hưởng điều này. Hắn thầm nghĩ mình đang được cậu đút cho ăn, quá sung sướng còn gì? Hắn vừa ăn vừa cười tủm tỉm, vừa ăn vừa nhìn cậu mãi. Hắn còn nghĩ mình sốt lâu thêm một chút cũng được, có Jungkook ở bên chăm sóc làm hắn rất vui.
"Em có muốn ăn thử cháo này không?"
"Hả? Không đâu, cái này của anh mà."
"Ăn đi, ăn cùng tôi. Để tôi đút em nhé?"
Động tác hắn nhanh nhẹn giành lấy cái thìa từ tay cậu, múc thật đầy cháo và bào ngư đưa đến trước mặt cậu. Vẻ mặt hắn phấn khích như trẻ con vậy. Là bởi vì hắn biết cậu cũng muốn thử ăn nhưng vì đây là của hắn nên cậu không được ăn là đúng rồi. Nhưng cũng vì đây là của hắn nên cậu cứ ăn thoải mái.
Jungkook có hơi chần chừ, song hắn cứ kiên nhẫn giữ nguyên thìa cháo ở đó, nét mặt thật sự muốn cậu cùng ăn. Rốt cuộc cậu cũng dám há miệng để hắn đút.
Đúng là bào ngư có khác, lần đầu cậu được ăn món cháo đắt tiền như vậy. Ngon thì có ngon, nhưng ngại nhiều hơn. Vì cậu nhận ra bản thân được hắn đút bằng chính thìa của hắn, cậu và hắn dùng chung thìa!
"Ngon không?"
"Ngon ạ."
"Vậy ăn cùng tôi."
Và cứ như thế cậu và hắn cùng nhau ăn hết hộp cháo. Cậu đút hắn một lần, hắn đút cậu một lần. Kim Taehyung rất thích còn Jeon Jungkook rất ngại.
Ăn xong rồi thì phải uống thuốc. Cậu bắt đầu lấy một gói được kê sẵn ra đưa cho hắn cùng một ly nước bảo hắn uống. Hắn uống xong thì chợt nảy ra một ý khá hay.
"Cái này đắng quá!"
"Đắng ạ? Anh uống thêm nước đi." Cậu rót thêm nước đưa cho hắn nhưng hắn thì lắc đầu không chịu.
"Phải ăn đồ ngọt vào mới hết đắng. Em có cái gì ngọt ngọt không?"
"Kẹo ạ? Tôi không có. Anh chịu khó chút, uống thêm nước đi."
"Em có mà."
Nói rồi còn chưa kịp để Jungkook định hình thì hắn đã vươn tay ôm chặt cậu, kéo vào một nụ hôn. Taehyung dường như đã quen thuộc với khuôn miệng nhỏ xinh, rất rành rọt vươn lưỡi chọc phá khắp nơi và biết cách làm thế nào để cậu dễ chịu.
Mút nhẹ môi dưới rồi môi trên, đưa lưỡi vào nghịch ngợm với lưỡi cậu, hai thứ mềm mềm cứ quấn lấy nhau như đang đùa giỡn. Hắn hôn cuồng nhiệt đến mức tiếng trao đổi dịch vị dần lớn hơn vang vọng khắp phòng. Và dường như hắn muốn cướp hết ngọt ngào bên trong mới hài lòng.
Hôn thôi còn chưa đủ, tay hắn từ sớm lần mò vào trong áo cậu, tìm đến da thịt trần trụi mà sờ nắn. Vòng eo thon nhỏ, da dẻ mịn màng, tay hắn chỉ cần xoè ra là có thể bao trọn lấy. Hắn cứ sờ tới lui vùng bụng làm cậu nhột, cộng thêm kích thích sẵn có mà nhỏ giọng rên rỉ. Cậu chỉ dám cất tiếng trong cổ họng, không dám phát thành tiếng vì xấu hổ. Nhưng hắn thì không có liêm sỉ còn muốn sờ thêm.
Tay hắn đưa lên cao một chút. Trong lúc môi lưỡi say sưa thì ngón tay hắn thon dài đã nghịch đến đầu ti hồng hào. Jungkook lập tức giật bắn mình tách khỏi hắn. Cậu để tay trên vai hắn muốn đẩy ra, cũng muốn gạt bỏ tay hắn khỏi ngực mình nhưng hắn chỉ cười. Hắn nhếch môi một cái rồi lại thoăn thoắt ôm lấy cậu tiếp tục hôn, sờ, nắn theo ý mình.
Hắn thích thú vân vê đầu ngực nhỏ như lời chào hỏi đã lâu không gặp. Vậy mà càng sờ nó càng cứng lên. Biểu hiện này một bên chọc cậu mất mặt muốn độn thổ, một bên làm hắn hài lòng không thôi.
"Ưm... Dừng, dừng được rồi ạ."
"Không muốn."
___
ý là hôm qua quên đăng =)) bữa nay em chòn ra mv mê quá nên đăng 2 chap nha =))
.20/6/23.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top