Xin anh một chút thời gian

Tôi và cô ấy kết hôn vì ép buộc của Bà tôi, sống với nhau cũng đã gần 3 năm rồi nhưng tôi chẳng chút nào động lòng cả, cô ta thì khác, luôn một lòng yêu tôi. Tôi thì khác, tôi luôn có hết người này đến người khác ở bên ngoài mà chẳng thèm để ý người ta dị nghị như thế nào cả.

Tôi nhớ hôm đó cô ấy nói muốn ngồi xuống nói chuyện với tôi. Cô ấy nói là biết tôi có tình nhân bên ngoài rồi. Lúc đó tôi còn bình thản đáp lại như chẳng có chuyện gì, tôi thừa nhận là tôi không yêu cô ấy. Tôi rất chán ghét cô ấy. Cô ấy chỉ cười nhẹ nhàng rồi nói với tôi

" Vậy thì chúng ta sẽ kết thúc, nhưng em muốn xin anh một điều kiện "

Tôi nghe tới tất nhiên là đồng ý vì sẽ ly hôn được cô ta

" Em xin thời gian của anh một tuần, sau đó em sẽ tự giải quyết chuyện của chúng ta "

Cô ấy sao lại xin thời gian của tôi ? Làm gì chứ ?

" Anh chỉ cần nghe theo em 1 tuần thôi, chỉ 1 tuần thôi "

Dù sao cũng chỉ có 1 tuần, cố gắn chịu một chút rồi sẽ khoẻ cái thân này thôi.

Ngày 1

Sáng ra cô ấy đã làm đồ ăn sáng xong xuôi, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến.

" Anh lại ăn sáng rồi hãy đi làm "

Tôi định không lại nhưng nhớ đến lời hứa hôm qua với cô ta nên miễn cưỡng ngồi lại ăn. Có chút bất ngờ, cô ấy nấu ăn ngon đến vậy sao ?

Ăn xong còn tiễn tôi đi làm, đây là lần đầu tôi mới thấy như vậy.

Cả buổi sáng hôm đó tôi không cảm thấy đau dạ dày nữa, bình thường chỉ uống chút cafe rồi làm việc đến trưa, nhưng hôm nay ăn món cô ấy nấu nên đã không bị đau nữa.

Cô ấy nhắn tin kêu tôi về sớm, cô ấy chờ cơm tôi. Tôi đang vui vẻ bên người mình yêu thì bị điện thoại cô ấy quấy nhiễu, dù bực mình nhưng vẫn phải để người tình mình ở lại mà về nhà.

Thì ra cô ấy đợi cơm tôi thật, dù trời cũng đã rất trễ rồi, cái giờ nay ai lại chờ cơm người khác chứ. Thấy tôi vừa về thì cô lật đật chạy đi hâm nóng thức ăn lại. Tôi cũng gắp vài ba miếng rồi bỏ lên phòng, cô ta thật phiền phức, nếu không phải do cô ta thì đêm nay tôi đã được vui vẻ với người mình yêu rồi.

Ngày 2

Hôm nay cũng vậy, vẫn là buổi ăn sáng đó, tôi cũng đã tự động ngồi vào bàn ăn mà không cần cô ấy kêu. Hôm nay khi ăn xong, cô ấy đưa một phần cơm cho tôi để ăn trưa. Cô ấy nói cơm ở căn tin sẽ không đảm bảo nên đã làm cho tôi, sau đó đứng ở trước cổng tiễn tôi đi làm.

Ngày hôm nay vì công việc nhiều quá nên tôi đã quên đi phần ăn đó, đến chiều thì mới nhớ lại. Tôi đem vứt nó bỏ mà không thèm xem đến.

Tôi còn phải nói với cô người tình là gán chờ đợi hết 1 tuần này thì tôi sẽ quang minh chính đại mà công khai cô ấy nên cô ấy mới ngừng nhõng nhẽo với tôi.

Hôm nay cô ấy không điện tôi về ăn cơm nữa nhưng vẫn đợi tôi về. Vẫn hâm nóng lại thức ăn cho tôi. Bữa cơm tối này rất ngon, chắc do bản thân tôi thấy hơi đói thôi.

" Anh thấy ngon không ? "

Tôi buộc miệng nói cũng tạm, trên vẻ mặt cô ấy liền hiện một nụ cười vui vẻ.

" Anh muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ nấu cho anh "

" Không cần đâu "

Dù sao thi qua hết tuần này cũng không còn gì nữa, tốt nhất là đừng thân thiết thì hơn.

Ngày 3

Tôi hôm nay thức hơi sớm, lúc bước xuống thì cô ấy vẫn đang dọn thức ăn lên. Ngồi đó nhìn bóng lưng làm việc của cô ấy, tôi thấy cô ấy có chút nhỏ nhắn, nhìn có lẽ đến nổi hơi ôm đi hơn lúc trước.

" Anh thức sớm thế, sao không ngủ thêm tí đi "

" Không cần đâu "

Rồi cô ấy quay lại làm việc, hình như cô ấy bị cảm nên có ho vài tiếng. Tôi ngốc đầu lên nhìn rồi thôi. Đó giờ không quan tâm nhau nên cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào.

Vẫn phần cơm trưa, vẫn đứng tiễn tôi đi làm. Có lẽ là do trước kia tôi không để ý nên mới không biết, cô ấy từ trước đến nay luôn tiễn tôi đi làm như thế.

Phần cơm trưa dù có hơi nguội nhưng hương vị vẫn rất tuyệt, cái bụng tôi 3 ngày nay chưa thấy có biểu hiện đau nữa, chắc là do ngoan ngoãn nghe lời cô ta ăn uống nên đã đỡ một chút.

Tối tôi lại về, nhưng hôm nay không thấy cô ấy chờ tôi ở bàn ăn nữa, thì ra cô ấy đã ngủ gật ở trên sofa rồi. Tôi không biết tại sao lại bế cô ấy lên phòng rồi còn đắp chăn cho cô ấy, tiếng ho của cô ấy làm tôi giật mình vì sợ cô ấy tỉnh dậy.

Sau đó tôi lại đi xuống nhà, lật đật hâm lại thức ăn rồi ngồi ăn một mình. Cảm giác có người chờ ở nhà cũng rất vui.

Ngày 4

Sáng ra tôi phải đi làm gấp nên không ăn sáng nhưng vẫn có phần ăn trưa của cô ấy đưa cho tôi. Sau khi công việc xong xuôi thì cũng đã trưa rồi, cái hộp cơm đó lại lôi kéo tôi. Hương thơm đó càng ngày càng không thể cưỡng lại được.

Cô người yêu thì mè nheo trước mặt đòi tôi chở cô ấy đi dạo, đi chơi nhưng tôi từ chối. Chỉ còn 3 ngày nữa là sẽ kết thúc rồi, tôi hình như đang không muốn bỏ mất đi một bữa ăn nào từ cô ấy.

Từ chối được người yêu thì trở về nhà, nó giống như một quỹ đạo đang đi vào hoạt động lập đi lập lại rồi.

" Ngày mai cô nấu canh rong biển được không ? Tôi muốn ăn nó vào buổi trưa "

Là tôi mở miệng nói chuyện với cô ấy trước, còn là xin cô ấy nấu cho mình ăn. Cô ấy cười tươi rồi gật đầu.

Ngày 5

" Hôm nay anh về sớm xíu nhé "

À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi, chắc có lẽ cô ấy muốn làm gì đó cho tôi thì phải, tôi lại không chần chừ mà đồng ý, còn hứa là 7h sẽ về tới.

Cô ấy vui lắm, hôm nay còn giúp tôi mặc áo khoác đi làm.

Cũng tầm 6h30 rồi, cái cô tình nhân lại đến tìm tôi, nói hôm nay là sinh nhật tôi, muốn đi chơi với tôi. Tôi thật sự chẳng thể từ chối được. Vậy là tôi đi với cô ấy, nhưng toàn là đi mua sắm cho cô ấy. Đi ngang qua một tiệm trang sức, tôi thấy một sợi dây chuyền nó mặt hình ngôi sao, ở giữa có một viên đá nhỏ nhìn rất xinh và tinh tế. Tôi mua nó nhưng giấu không cho cô người tình biết.

Đi với cô ta cũng đã 12h đêm rồi mới đi về, khi về đến nhà thì tôi thấy nhà tối đen, không thấy vợ tôi chờ tôi nữa. Tiếng xả nước làm tôi chú ý, bên trong nhà vệ sinh là cô ấy đang ho dữ dội cùng với tiếng nước xả lớn.

Tôi bước đến gõ cửa hỏi cô ấy có sao không, cô ấy khoảng chừng 10s sau mới trả lời tôi. Cô ấy nói không sao, còn kêu tôi ra ngoài nhắm mắt chờ cô ấy.

Tôi chạy ra ngồi ở sofa nhắm mắt như cô ấy nói.

" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you, chúng mừng sinh nhật anh, Kim Taehyung "

Cô ấy vừa cầm chiếc bánh kem vừa đi vừa hát, cái ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh làm ánh lên giương mặt cô ấy có chút nhỏ, có chút nhợt nhạt đó làm trong lòng tôi có chút động lòng.

" Sao không ngủ đi, khuya rồi mà còn thức vậy ? "

Là tôi hỏi cô ấy, còn là đang quan tâm cô ấy sao ?

" Anh mau ước rồi thổi nến đi, sắp qua 12h rồi "

Tôi cũng không biết ước gì nên đành để trống điều ước đó rồi thổi nến.

Cô cùng tôi cắt bánh, đó là chiếc bánh do chính tay cô làm, loại bánh có loại trái cây tôi yêu thích là dâu. Cô ấy rất chu đáo, không biết đã phải bỏ bao nhiêu công sức vào đây rồi.

Sau đó thì kêu tôi đến bàn ăn, trên bàn là bát canh rong biển siêu to. Chỉ có một bát canh nhưng sao lại làm tôi vui đến bật cười, có lẻ là một chút gì đó đã sưởi ấm cho tôi.

" Anh ăn đi, đây là quà sinh nhật của em đó "

Tôi ăn

" Ngon không ? "

" Ừm, rất ngon đó ". Tôi khen cô ấy

Một hồi tôi nhớ ra sợi dây chuyền, định đưa cho cô ấy nhưng lại ngại không dám.

" Taehyung nè, anh thấy mấy ngày hôm nay như thế nào ? "

" Tại sao lại hỏi vậy ? "

" Em chỉ muốn biết, anh đã có chút nào rung động với em chưa ? "

"..."

" Em muốn biết câu trả lời đó nhưng có lẻ thời gian còn lại cũng chẳng kịp rồi "

"..."

Cô ấy như muốn khóc, nhưng rồi lại vuốt nước mắt trở lại như cũ.

" Sau này anh phải tìm được người yêu anh hơn em đó " Cô ấy vừa cười vừa nói

Tôi muốn nói nhưng nghẹn lời, không dám thốt ra.

" Cảm ơn em "

Tôi cảm ơn cô ấy vì ... Vì sao lại cảm ơn cũng chẳng biết.

" Không có gì đâu "

Ngày 6

Sáng hôm nay cô ấy vẫn nấu cho tôi, hôm nay còn có chút hoành tráng, không biết đã phải vất vả thế nào mới được như vậy.

" Cứ nấu đơn giản là được rồi, như vậy rất mất thời gian đó "

Tôi vừa nói vừa ngồi vào bàn.

" Anh ăn đi, cả tâm huyết của em đó "

Em ấy bỏ cả tâm huyết của mình để chỉ nấu cho tôi một bữa ăn. Lúc nào cũng phải dậy sớm để làm như vậy.
Tôi quyết định tôi nay về sẽ tặng cô ấy sợi dây chuyền đó.

" Hôm nay tôi sẽ về sớm, nhớ chờ tôi về rồi cùng ăn tối nhé "

Tôi bước ra xe rồi quay lại nói với cô ấy. Có lẽ cái cảm giác có người chờ mình ở nhà thật sự rất ấm áp.

Cả ngày đó, tâm trạng tôi rất tốt, còn có chút mong mau được về nhà.

Hôm nay về nhà tôi vui lắm, phải nói là cười toe toét cả ngày rồi mà không mệt. Bước vào nhà, đèn không bật, cả căn nhà yên tĩnh đến lạ. Mới có 7h thôi mà sao không thấy cô ấy ngồi chờ tôi. Còn không thấy cả mâm cơm nào nữa

Tôi đi một vòng, gọi tên cô nhưng không một âm thanh nào đáp lại. Có chút sốt ruột, bắt đầu chạy toáng loạn đi kiếm cô.

Mở cửa vào phòng, trước mắt tôi là cô ấy, thân thể nhỏ bé nằm trên chiếc giường, miệng cô ấy đã dính đầy máu, trên tay cũng là máu, ga giường dính máu, dưới sàn lại càn nhiều, nhưng miếng giấy đầy máu của cô, tôi hốt hoảng chạy lại ôm cô. Kêu mãi nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Tôi gấp gáp đưa ngay vào bệnh viện. Tâm trí của tôi lúc này chẳng dám dao động, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến phải cứu cô ấy.

Bác sĩ mới chỉ có 10 phút đã bước ra ngoài.

" Xin lỗi chúng tôi đã cố gắn hết sức "

Ông ấy nói gì vậy chứ, tại sao lại xin lỗi tôi, sao không cứu cô ấy.

" Vợ anh vì bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, do mới phát hiện nên không kịp chữa trị mà đã bùng phát "

" Ông nói gì vậy chứ, em ấy...em ấy làm sao lại bệnh được chứ ? "

" Xin anh bớt đau buồn "

Làm sao mà không đau chứ, tôi làm sao là không đau đây ?

Tại sao, tại sao tôi lại bỏ tôi như vậy chứ ? Tại sao lại giấu tôi căn bệnh như vậy ? ...
Tôi còn chẳng kịp tặng cho em sợi dây chuyền đó, còn chẳng kịp nói xin lỗi em vì thời gian qua, chẳng kịp cảm ơn em đã luôn bên tôi, chẳng kịp làm gì cả mà em đã bỏ tôi đi.

Em nói xin thời gian 1 tuần của tôi mà, thời gian còn chưa hết sao em dám bỏ tôi đi...

Nhưng rồi cũng phải chấp nhận sự thật đó, trên tay là sợi dây chuyền mà tôi muốn tặng em. Tôi tặng em rồi, chính tay đeo nó lên cho em, em sẽ thấy nó đẹp như thế nào, nó sáng như thế nào.

Ngôi sao nhỏ đó rất giống em, dù cho có nhỏ bé nhưng vẫn rất sáng chói trong mắt tôi...

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top