02. ta phải học cách làm quen thế giới mới
Đôi chân lang thang vô định ở một nơi xa lạ, rõ ràng mọi thứ đều giống hệt thế giới mình đang sống nhưng lại chẳng phải như thế. Anh Khoa đi mãi, đến khi đôi chân tê rần, cơ thể bủn rủn chẳng còn chút sức lực, loay hoay đi tìm một chiếc ghế gần đó để nghỉ ngơi. Cậu không nhớ mình đã đi được bao lâu, chỉ nhớ rõ từ khi mặt trời đang phủ bóng hoàng hôn đến ở thời điểm hiện tại cũng là tối muộn rồi. Khu công viên ở một khu nhà nào đó không còn quá nhiều bóng người, Khoa tỉnh nhầm tầm này cũng phải mười, mười một giờ rồi.
Nằm dài trên chiếc ghế ở khu công viên, Khoa nghĩ xem bây giờ mình phải làm gì nhỉ. Không có cách nào để trở về, điện thoại không có, chẳng biết ai có thể liên lạc được bởi thế giới này đâu tồn tại một người tên Trần Anh Khoa hay Kay Trần nữa. Ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời dưới tán cây lớn, Khoa nghĩ xem phải làm gì ở thế giới này, không thể để cứ trôi qua như thế, bằng không cậu sẽ héo mòn mà chết đi khi chưa kịp quay lại thế giới của mình mất. Cho dù có chuyện gì cũng phải sống trong thế giới mới này, nhất định cậu phải sống để gặp lại Soobin.
Lại nghĩ đến chuyện Soobin từ chối mình, sống mũi bắt đầu cay lên. Cậu không trách người ấy, dù sao cũng là mình thích Soobin trước rồi tỏ tình, đối phương có quyền từ chối. Đó giờ Soobin có làm gì sai với cậu đâu, chỉ là tự bản thân mình cũng làm đứt gánh mối quan hệ của cả hai sau lời tỏ tình ấy. Tình cảm Khoa dành cho Soobin quá nhiều, giống như cơn sóng lặng lẽ dâng cao, rồi bất ngờ nhấn chìm người ta trong biển tình bao la. Nhưng Khoa cũng biết ơn Soobin đã từ chối, bẳng không sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh mất. Những mũi rìu truyền thông nên nhắm vào Khoa là được rồi, cậu cũng không muốn thấy hình ảnh Soobin của năm 2019 bị vùi dập lần nữa đâu.
Quẩn quanh với những suy nghĩ trong đầu, thêm cả việc tốn quá nhiều sức lực khiến Khoa thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Tới khi mở mắt vẫn thấy bầu trời đen kịt bên ngoài, khắp nơi chẳng còn ai ở đây nữa rồi. Lọ mọ ngồi dậy, nghĩ xem bây giờ nên đi đâu, mình làm gì còn nhà để về. Rồi Khoa chợt nhớ ra mình luôn mang ví theo, vội vàng tìm ví trong túi của mình, may quá nó vẫn còn ở đây. Tìm được trong ví một chút tiền mặt mình vẫn hay cầm phòng hờ, và cả giấy tờ tùy thân, hy vọng có thể dùng được.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc, Anh Khoa nghĩ mình nên đi kiếm đồ ăn thôi. May mắn đi thêm một đoạn có một đoạn thấy một cửa hàng tiệm lợi 24/7. Có vẻ như ông trời còn thương, ngoại trừ việc không tồn tại bản thân mình ra, thì vẫn có thể mua được đồ ăn. Húp một miếng mì, thỏa mãn được chiếc dạ dày đói meo của mình. Anh Khoa lại nhớ đến cái thời mình hai mươi hai, hai mươi ba cũng từng ăn mỳ tôm qua đêm sau khi đi làm về. Cái hồi đó nghèo lắm, còn mới đi thi từ Hàn Quốc về, trong nhà chẳng còn gì nữa. Bản thân cũng đâu muốn ba má chịu cực nhọc, nên việc nào cũng làm miễn nó không vi phạm pháp luật và đạo đức là được. Bây giờ giống như được sống lại trong chính khoảnh khắc ấy, Trần Anh Khoa cũng tự cảm thấn bản thân sao có thể làm được kia chứ.
Ăn xong, lại tiếp tục hành trình lang thang đó đây. Và Khoa bắt gặp những lá cờ phớn quảng bá cho buổi diễn sắp tới của nghệ sĩ dương cầm Nguyễn Huỳnh Sơn và dàn khách mời. Khuôn mặt vẫn là của người đó, nhưng sao cũng quá đỗi xa lạ. Cậu đứng ngẩn nhơ ngắm nhìn nó thật lâu. Soobin từng nói mình gác lại sự nghiệp nghệ sĩ dương cầm của mình để theo đuổi đam mê ca hát, khi ấy Khoa cảm thấy hơi tiếc vì mình chẳng thể thấy nghệ sĩ dương cầm Huỳnh Sơn biểu diễn ở thính phòng. Nhưng ở thế giới này, người ấy là nghệ sĩ dương cầ, còn mình không tồn tại dể ngắm nhìn hình ảnh ấy một lần. Nhưng dù ở bất kỳ thế giới nào, Anh Khoa vẫn luôn tự hào về người ấy, luôn cố gắng nỗ lực không ngừng trên con đường mình đã chọn.
Thì ra thế giới của tôi và của người luôn xa vời đến thế. Chỉ có thể gặp nhau ở một điểm rồi lại tách đi trên con đường khác nhau, hoặc không tồn tại một trong hai.
Anh Khoa đi tiếp, khi đôi chân dừng lại trước một tòa nhà sang trọng. Cậu nhận ra đây là khu mà Soobin ở, trong lòng lại nghĩ có khi nào người nghệ sĩ dương cầm kia cũng xuất hiện ở đây hay không? Đứng ngẩn ngơ ở đó, bầu trời cũng đã dần sáng, Khoa nghĩ xem mình có nên đi đâu tiếp theo. Phải rồi, đi xin việc chứ. Phải học cách làm quen thế giới mới này thôi, đến kho có thể quay trở lại. Hy vọng là sớm thôi.
Chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước cửa tòa nhà ngay khi Anh Khoa định rời đi. Cậu vội vàng quay lại nhìn xem, thấy bóng người bước xuống xe. Huỳnh Sơn? Cậu thật sự gặp được đối phương ở thế giới này trong hoàn cảnh này.
Nghệ sĩ dương cầm Huỳnh Sơn buổi tối hôm trước có một bữa tiệc hậu sự kiện. Xong xuôi lập tức về phòng tập luyện đàn, chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp tới của bản thân mình. Đến khi luyện tập cũng đã ba, bốn giờ sáng mới chịu đi về nghỉ ngơi. Vậy mà chẳng ngờ ngay khi vừa bước xuống xe đã thấy có người đứng nhìn mình chằm chằm. Không biết có phải fan cuồng hay gì không, nhưng kẻ đó chẳng chụp ảnh, chẳng chạy lại phấn khích, chỉ đứng nhìn Huỳnh Sơn mà thôi. Lần đầu gặp trường hợp này, Sơn chỉ chọn làm ngơ, nhanh chóng đi lên nhà. Cũng chẳng ai bám đuôi theo, có vẻ không phải fan cuồng nhỉ. Nhưng Huỳnh Sơn chăng thể nào xóa được hình ảnh người đó đứng một góc, khuôn mặt có chút bất ngờ, lại pha thêm nét buồn, quyến luyến trên khuôn mặt. Cho dù chưa gặp lần nào, nhưng Huỳnh Sơn chẳng thể quên đi được nó.
Anh Khoa thấy bóng Huỳnh Sơn nhanh chóng đi vào mới giật mình, nghĩ lại hành động của bản thân cũng khiến người khác nghi ngờ âm mưu gì đó quá. Phải rời đi rồi, hy vọng có duyên gặp lại. Nhưng trước đó, Anh Khoa phải lo cho bản thân mình ở thế giới này đã.
Đợi đến khi trời sáng hẳn, bên ngoài những chiếc xe nối đuôi nhau trên đường để kịp giờ làm, Anh Khoa tìm tới một tiệm bán điện thoại, mua cho mình một chiếc máy đủ để nghe gọi, sau đó đi xin việc. Ông chủ thầu nhìn Anh Khoa ăn mặc sao số mà nghi ngờ, toan không tính nhận sợ tính cách công tử bột. Nhưng dù theo cũng thuê bốc vác theo ngày, trả lương trong ngày nên cũng phiên phiến nhận, miễn là có sức khỏe là được. Anh Khoa đâu lạ mấy công việc này, nhanh nhẹn đi thay đồ rồi bắt đầu một hành trình nuôi sống bản thân ở thế giới chẳng ai biết gì về mình này. Âu cũng phải cảm ơn những ngày tháng khó khăn mình từng trải qua, cho nên Anh Khoa chẳng ngại khó điều gì. Năng suất cũng vượt mức mong đợi của ông chủ công trình, đến khi nhận lương còn được thêm một khoản thưởng nhỏ.
Cuộc sống vẫn diễn ra, ta phải sống để trở về. Anh Khoa buổi sáng làm bốc vác theo ngày, buổi tối phụ bán hàng ở một tiệm ăn của hai ông bà lớn tuổi. Cũng nhờ có Khoa nên mấy cô cậu học trò hay rủ nhau đến đây ăn để ngắm anh nhân viên phục vụ. Hai ông bà cũng quý Khoa như cháu trong nhà, thi thoảng vẫn hay nấu đồ ăn cho cậu. Cứ thế ngày qua ngày, Anh Khoa đã dần quen với một cuộc sống mới ở nơi đây.
Ngồi trong một tiệm net nhỏ gần chỗ làm, Anh Khoa lập một tài khoản mạng xã hội để tìm kiếm thông tin. Cậu thử tìm hiểu về Huỳnh Sơn, lắng nghe từng bản piano mà người đó chơi được đăng tải. Mấy hôm trước buổi hòa nhạc diễn ra thành công, cậu đã mường tượng ra sự vui mừng của người đó. Nếu như Soobin biết được ở thế giới này, anh đã có một buổi hòa nhạc thành công với vai trò nghệ sĩ dương cầm sẽ thế nào nhỉ?
Lặn lội từng tương tác ở bài chúc mừng Huỳnh Sơn có một buổi biểu diễn thành công, ngón tay di chuyển chuột click vào một trang cá nhân bất kỳ. Mọi người vẫn đang làm công việc giống thế giới kia. Vậy là chỉ có Trần Anh Khoa không tồn và Huỳnh Sơn trở thành nghệ sĩ dương cầm, còn lại mọi thứ chẳng có gì thay đổi. Khoa chợt nghĩ có lẽ cách quay lại thế giới của chính mình có sự liên kết với Huỳnh Sơn ở thế giới này. Vậy nên Khoa phải nghĩ cách để có thể tìm được đường trở về cho mình.
Và ngay khi Anh Khoa định tắt máy đi về, cậu bỗng lướt được bài viết tuyển trợ lý của đạo diễn Neko Lê. Có lẽ mình không nên bỏ lỡ cơ hội ông trời dẫn đường mở lối cho mình như thế này được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top