Arc 2 Chap 12- Doki Doki

"Đ-Đứng lại đó lũ khốn!"

"Blehh!"

Rimuru vạch mí mắt và lè lưỡi thay cho câu trả lời. Điều này khiến hội trưởng máu dồn lên não, tổn thọ vài năm...

"KHỐN!!!!"

Hắn tung ra [Ngọn gió báo tử] nhằm tiêu diệt nhóm Rimuru, đòn tấn công nhanh và mạnh đến sởn gai ốc.

Nhưng...

"Lên đi, Bạo thực vương!"

Rimuru dùng kỹ năng tối thượng của mình, cậu sẽ nuốt trọn tất cả đòn tấn công của hội trưởng hội học sinh. Đồng thời, cậu cũng sẽ chuyển hóa nó thành nguồn năng lượng bổ sung cho chính mình.

"NGU NGỐC, các ngươi có thể chặn được hiệu ứng thao túng xác suất trong đòn tấn công của ta sao?"

Nhưng đáp lại...

Veldora mỉm cười.

"Dĩ nhiên là được chứ! Kích hoạt, [Hỗn độn đế Chaodis]!!!!!!!!"

Và đây chính là con bài tủ của Veldora.

Ngay lập tức, xác xuất hóa giải được [Bạo thực vương Beelzebuth] từ đòn tấn công tụt xuống thành con số 0 tròn trĩnh. Điều này khiến Rimuru thuận lợi nuốt toàn bộ [Ngọn gió báo tử] mà không gặp chút trở ngại nào!

"Grrrrr!"

Hắn tức lắm. Đường đường là một con Bạo long mà lại bị xoay nhưng chong chóng. Thế này thì đến cả chong chóng tre cũng không làm hắn hạ hỏa nổi. L-Lũ khốn đó dám làm hắn tổn thương vì bị công kích, giờ lại còn thản nhiên chọc tức hắn khiến hắn chẳng làm gì được.

Tung bộ cánh to lớn của mình ra, hắn định phóng đến chỗ nhóm Rimuru bằng tốc độ tối đa để đuổi kịp. Chưa biết có chiến thắng được hay không, nhưng hắn sẽ cho lũ khốn đấy biết thế nào là bài học.

"Hãy coi đây..."

"Đợi đã, Veldo!"

Bỗng, có tiếng ai đó gọi to.

"S-Shuna?"

"Ngài không thể đi, ngài không thể thắng được bọn chúng."

Đó là Shuna, công chúa của một quốc gia thuộc liên minh do Veldora bảo hộ, cũng là quốc gia nắm quyền lớn nhất trong liên minh.

Và cô là người có địa vị cao nhất...

Tuy mọi chuyện đã là quá khứ cả rồi.

"Nếu ta không đi, thì tất cả chúng ta sẽ..."

Veldo bắt gặp ánh mắt của cô gái ngồi bên cạnh Shuna, liền lảng đi vội vàng.

Đúng. Anh là một Long Chủng.

Anh bất tử.

Không thể chết, dù có bị giết bao nhiêu lần anh vẫn sẽ tái sinh. Nhưng tàn dư của Nhật quốc như Shuna, Benimaru, Souei, Shion lại yếu ớt và mỏng manh, không thể hồi sinh.

Nghĩa vụ của anh là kẻ bảo hộ cho các đời công chúa, cũng là thành lũy cuối cùng của liên minh quái vật đã tồn tại cả ngàn năm. Ấy thế mà anh lại để tất cả bị hủy diệt, chỉ trong phút chốc.

Anh không thể cản phá được chị của mình...

Bất lực.

Đó là cảnh bất lực khi bị giam trong lồng nóng rừng rực, nhìn những con người mà anh biết từ hồi họ mới sinh ra, cũng đã theo dõi quá trình trưởng thành của họ dần chết đi.

Đúng, ma vật sinh ra âu cũng phải chết đi. Đó là quy luật của thế giới, vậy nên đáng lý ra sẽ chẳng có gì phải buồn.

Ấy thế mà... Đối với anh, Liên minh rừng đại ngàn Jura là nơi đầu tiên anh sinh ra, cũng là mối gắn kết anh với "kẻ đó."

Vậy nên, khi chứng kiến cảnh Liên minh rừng Jura bị hủy hoại, trái tim anh thấy như bị mất đi những thứ quan trọng.

Quả thật...là rất quan trọng.

Vậy nên, với những người còn lại là anh, cùng tàn dư của Nhật quốc. Anh sẽ bảo vệ họ đến cùng, vậy nên không thể thua.

Phải thu phục được tên Winddedora đó bằng mọi giá.

Shuna có ngăn cản cũng vô ích. Bởi đó chính là...

"Đủ rồi."

Một âm thanh thanh cao cất lên, cùng với một chất giọng lạnh như băng khiến anh khẽ rùng mình.

"Ta đã thấy đủ thực lực của các ngươi rồi."

Cô gái đó vắt chân lên ghế, dùng quạt để che đi nụ cười ghê rợn. Bộ áo tôn lên đường cong của cơ thể lấp lánh những họa tiết, cùng với mái tóc bạc ánh xanh óng ả của cô càng khiến cô trở nên lộng lẫy và nguy hiểm bội phần.

"Quả nhiên, đối thủ không phải hạng xoàng. Đích thân ta sẽ ra thăm dò bọn chúng."

Thế rồi, cô mỉm cười.

Và cô phẩy mạnh cái quạt, mái tóc bay phấp phới.

Chứng kiến cảnh đó, Shuna và Veldo không khỏi rùng mình.

___________

<<Cấp báo, có sự biến dạng không gian>>

"Cái gì?"

Rimuru thốt lên ngạc nhiên. Nhận thấy thái độ bất thường của người bạn thân, Veldora hỏi.

"Chuyện gì thế, Rimuru?"

"C-Có sự biến dạng không gian..."

"CHẾT TIỆT!"

Veldora hét lên. Liền sau đó, cậu thô bạo tóm lấy Rimuru và cúi xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

"C-Cái..."

Ngay tíc tắc sau, một đòn tấn công từ chiều không gian khác xuyên thẳng, sượt ngang qua hông Rimuru một cách suýt soát.

Ngay khoảnh khắc nó không chạm được vào mục tiêu, nó liền biến mất như chưa từng tồn tại. Trong khi đòn tấn công đó...vốn có thể cày nát cả một tiểu hành tinh đó...lại có thể dễ dàng biến mất.

"Đòn tấn công xuyên không gian ư?"

Rimuru cảm thán, trong khi cơ thể nhỏ bé của cậu vẫn đang được người bạn xách đi như một món hàng.

"Đúng, nó là của Velgrynd! Dính một phát thì tiêu."

"Sao tự nhiên chị của cậu lại ở đây!?"

"Làm sao tôi biết được?! Nhưng làm thế nào để thoát được đây...??"

Veldora cũng luống cuống chẳng kém gì Rimuru. Cậu ta chỉ biết dồn hết sức chạy, với mong muốn thoát được khỏi bà chị của mình.

Ừ thì cũng khó trách được, căn bản là bởi cậu ta vẫn còn ký ức bị những bà chị của mình hành lên hành xuống cơ mà...

"R-Rimuru, làm ơn nghĩ cách nhanh lên!"

"Vậy thì...Mà thả tôi xuống cái đã!"

Nhận ra bản thân đang trong vòng tay của Veldora, Rimuru uốn éo người.

"A...xin lỗi."

Nhận ra bản thân mình đang vòng một tay ôm lấy Rimuru, Veldora cũng "e hèm" vài tiếng rồi thả cậu xuống.

"Biến thái."

"T-Tôi có cố ý đâu!"

Đáp lại lời nói lạnh như băng của Rimuru, cậu vội lên tiếng thanh minh. Nhưng khi nhớ lại độ nhỏ nhắn của cơ thể Rimuru, chính bản thân cậu cũng phải tự "e hèm" lại bản thân mình.

Tội lỗi, tội lỗi quá.

Trong lúc Veldora bị lạc vào những suy nghĩ miên man, Rimuru tranh thủ phủi quần áo như phủi một thứ gì ghê tởm lắm. Rồi cậu hắng giọng.

"E hèm, nghe đấy Veldora..."

"Cúi xuống!"

"Biết rồi, không phải nhắc.

Ngay khoảnh khắc Rimuru đứng lại nói chuyện, lại một đòn tấn công nữa từ góc chết lao tới. Nhưng vì đã biết trước một phần năng lực của đối phương, nên Rimuru có thể tránh được đòn tấn công vừa rồi một cách dễ dàng.

"...Nếu muốn thoát khỏi những đòn tấn công kia, chỉ còn 1 cách duy nhất."

"Là gì?"

Veldora thẳng người, nghiêm túc lắng nghe.

"Tôi phải "ăn" được đòn tấn công đó."

"Ồ...ý tưởng không tồi. Mà cúi xuông!"

"Biết rồi."

Veldora và Rimuru cùng nhảy qua vị trí khác để tránh đòn tấn công, và cậu cũng tiện thể giải thích luôn mục đích của mình.

"Nếu tôi ăn được đòn tấn công, tôi sẽ biết kết giới nào phù hợp để chống lại đòn tấn công đó. Hiện tại, tôi chỉ còn tàn dư của [Thệ ước vương Uriel], nên không thể chống lại hoàn toàn thứ sức mạnh đó mà chưa phân tích."

"Vật thì, triển thôi!"

"Yes, cậu nhớ bảo trợ cho tôi nhé!"

"OK!"

Được rồi, chỉ cần chờ đòn tấn công tiếp theo thôi!

________________

Ship tý làm giề căng:))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top