26. Quán Rượu Đêm Đen (BLHxPQA)

Mùa hạ ở thị trấn nhỏ ven sông không ồn ào như phố thị, nhưng nặng nề theo cách khác: oi bức, đặc quánh, và chậm chạp. Những buổi chiều, ánh nắng xiên qua mặt nước loang lổ, kéo thành dải vàng như một vết thương đang mưng mủ. Và trong căn nhà hai tầng ở cuối dãy phố, người ta thường nghe những âm thanh dội ra: tiếng cửa đập, tiếng đồ vật rơi vỡ, đôi khi là tiếng quát, tiếng chửi rủa. Rồi tất cả bị nuốt chửng trong một khoảng lặng ngột ngạt.

Quỳnh Anh sống ở đó. Người ngoài nhìn vào, nàng có đầy đủ: một mái nhà, một người chồng, một cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Nhưng thực chất, nàng giống như con chim bị nhốt trong lồng. Mỗi tối, sau những cái tát, những câu rít vào tai như mũi dao cùn, nàng lại co người bên mép giường, nghe tiếng nhịp tim mình nện loạn, còn cơ thể thì mệt mỏi như vừa bị rút hết máu.

Nàng không khóc nữa. Nước mắt lâu ngày cũng khô như con sông mùa hạn. Thứ còn lại chỉ là cái rỗng hoác trong lồng ngực.

Và thế là những đêm muộn, khi bước chân người đàn ông kia đã say lịm trong men rượu, nàng lặng lẽ mở cửa. Thị trấn nhỏ, chẳng có nhiều nơi để đi. Con đường ven sông trải dài, loang lổ ánh đèn, dẫn nàng đến một góc phố mới mở: một quán rượu không biển hiệu rõ ràng, chỉ có tấm kính đục ánh sáng vàng hắt ra, như một lời mời.

Chủ quán tên là Lan Hương. Người đàn bà ấy mới chuyển về, chẳng ai biết rõ gốc gác. Người ta chỉ đồn, cô đẹp, cao, giọng nói trầm lạ, và đôi mắt thì tối như mặt sông đêm. Quỳnh Anh chẳng quan tâm những lời bàn tán. Điều nàng cần chỉ là một nơi trú ngụ, nơi mà tiếng ly va chạm, tiếng nhạc khàn đục có thể át đi sự ồn ã trong lòng.

Cánh cửa kẽo kẹt mở, mùi rượu hòa với mùi gỗ cũ, dìu nàng bước vào. Trong quán không nhiều người, chỉ có vài kẻ lạ mặt ngồi gục đầu bên ly thủy tinh. Ở cuối quầy, Hương đứng, tay cầm bình thủy tinh, ánh đèn hắt xuống bờ vai thẳng và mái tóc rối. Khi ngẩng lên, ánh mắt ấy chạm vào nàng, như thể đã biết nàng từ lâu.

Quỳnh Anh thoáng giật mình, nhưng cũng lạ thay, chẳng quay đi. Có một thứ gì đó trong mắt cô nó vừa dữ dội, vừa bình thản khiến nàng đứng lặng, như thể cuối cùng cũng tìm thấy một nơi mà mình không cần che giấu.

Đêm đó, nàng không nói nhiều. Chỉ ngồi, uống, lắng nghe. Nhưng bàn tay khẽ run khi vòng quanh ly đã lọt vào mắt Hương. Người đàn bà kia không hỏi, cũng không an ủi. Chỉ rót thêm rượu, đặt xuống trước mặt, và đôi lúc, ánh nhìn lướt qua như chạm vào tận xương thịt.

Ngoài kia, sông vỗ nhè nhẹ vào bờ kè. Trong lòng, Quỳnh Anh nghe một nỗi sợ khác, không giống với nỗi sợ những trận đòn. Nó là thứ run rẩy ngọt ngào, như thể nàng đang đứng trên mép vực, chỉ cần một bàn tay đẩy nhẹ là sẽ lao vào vực sâu.

Khi kim đồng hồ quán rượu trôi qua khỏi con số mười hai, Quỳnh Anh khẽ chống tay đứng lên. Cơ thể nàng nặng như đá, từng bước chân chập chờn trên sàn gỗ cũ. Lúc cúi người nhặt chiếc khăn rơi, dải tóc đen trượt sang một bên, hở ra mảng da xanh tím nơi cổ. Nàng vội kéo áo che, nhưng ánh mắt kia đã kịp bắt gặp.

Cô không nói ngay. Chỉ đứng sau quầy, tay vẫn xoay nhẹ cái ly như đang cân đo độ trong của chất rượu. Đến khi Quỳnh Anh lảo đảo tìm đến cánh cửa, cô mới cất giọng trầm, khàn, dội vào không gian:

“Nếu muốn nương lòng, thì qua đây với tôi. Chịu roi không nổi thì cứ qua đây.”

Giọng nói không lớn, nhưng như thể cả căn phòng trống vang lên chỉ còn tiếng ấy.

Quỳnh Anh khựng lại. Toàn thân nàng cứng đờ, như bị đóng đinh xuống nền gỗ. Trong khoảnh khắc ấy, nàng biết cô đã thấy. Những vết bầm tím không che giấu được, đôi bàn tay run rẩy khi nâng ly, dáng vẻ co rút như chiếc lá mùa mưa… tất cả đã bị đôi mắt kia lột trần.

Nàng quay đầu, chạm vào ánh nhìn của Hương. Một đôi mắt không thương hại, cũng chẳng dò xét. Nó sáng lấp lánh, như ngọn lửa ẩn dưới đáy sông, vừa dịu dàng vừa sẵn sàng thiêu rụi.

Cổ họng nàng khô rát. Nàng muốn nói một điều gì đó – cảm ơn, hay chối bỏ, hay đơn giản chỉ là một cái gật đầu. Nhưng môi run lên, chẳng thoát nổi một chữ. Cuối cùng, Quỳnh Anh chỉ im lặng, đôi mắt hoang hoải nhìn cô một thoáng, rồi quay lưng đi.

Cánh cửa kẽo kẹt khép lại, bỏ lại phía sau mùi rượu nồng và hơi ấm mơ hồ. Ngoài kia, gió đêm thổi hun hút, con sông gợn sóng như đang thì thầm điều gì bí mật.

Cô đứng lặng một hồi, ngón tay vẫn kẹp ly thủy tinh nhưng chẳng còn xoay nữa. Cô nhìn về phía cửa đã đóng, ánh sáng vàng từ đèn chụp hắt xuống gương mặt lạnh mà dâng lên một thoáng tiếc nuối. Nhan sắc ấy mảnh mai, xanh xao, khắc khổ lại đẹp đến đau lòng, giống như một đóa hoa bị vùi trong bùn đất, vẫn cố vươn lên để nở.

Cô bật cười khẽ, nhưng không vui. Cái cười ấy giống tiếng bật chốt của con dao, gọn và lạnh. Rồi Hương thẳng tay gom mấy ly còn dang dở, tống vào chậu nước rửa.

“Đêm nay đủ rồi.” Cô khẽ buông.

Một vài gã khách còn lảm nhảm cằn nhằn, nhưng rồi cũng phải lảo đảo rời đi, bởi chủ quán này vốn nổi tiếng khó ở. Ở thị trấn nhỏ, ai cũng biết: quán rượu ven sông của Lan Hương, rượu thì ngon, nhưng chẳng phải ai cũng được ngồi lâu. Người nào quá lời, bị nhìn khó chịu, hay đơn giản là không hợp mắt cô thì cửa quán sẽ đóng lại ngay, không thêm lấy một giọt rượu.

Đêm đó cũng thế. Sau khi đuổi khách, Hương gài then cửa, tắt bớt đèn. Không gian chìm trong thứ tĩnh lặng đặc sánh, chỉ còn mùi rượu và khói thuốc vương vất. Cô dựa lưng vào quầy, ngửa đầu, nhắm mắt lại. Trong bóng tối, gương mặt Quỳnh Anh cứ hiện lên, đôi mắt cam chịu nhưng ẩn một ngọn lửa yếu ớt, da thịt mỏng manh phủ những vết tím xanh…

Cô cắn nhẹ vào môi, mùi máu tanh dìu dịu hòa với mùi rượu. Một vẻ đẹp bị hành hạ như thế vừa khiến người ta xót xa, vừa khiến khao khát muốn chiếm giữ, muốn che chắn lại muốn bóp nát.

Ngoài kia, gió đưa hơi ẩm từ sông vào, lạnh và nồng. Trong lòng Hương, ngọn lửa âm thầm bắt đầu bén.

Nàng về đến cửa, bóng tối trong căn nhà đã đặc quánh như khói. Vừa xoay chìa, cánh cửa bật mở thì vút — một chai rượu bay xẹt qua, va mạnh vào tường ngay sát đầu nàng. Mảnh thủy tinh vỡ tung, bắn thành những tia sáng lạnh lẽo. Nàng khựng người, tim dội lên tận cổ.

“Tao tưởng mày chết ngoài đường rồi?!” tiếng hắn, khàn và đục, rít qua kẽ răng. “Mở cửa cái kiểu gì mà ồn như thế, muốn tao đập chết không hả?!”

Nàng đứng im, hơi thở ngắt quãng, đôi mắt mở to nhưng lại trống rỗng. Đôi khi, những lời quát chẳng còn chạm được vào da thịt nữa. Mấy vết bầm tím trên vai, trên hông vẫn còn rát, so với đó thì tiếng mắng chửi chẳng khác gì muỗi vo ve.

“Xin lỗi.”  nàng khẽ buông, giọng nhỏ như tiếng lá chạm vào nhau ngoài hiên.

Hắn gục lại xuống ghế, men rượu đã dày đặc, chỉ lẩm bẩm chửi thêm vài câu rồi dần chìm vào cơn say. Quỳnh Anh cẩn thận bước qua mảnh thủy tinh, lặng lẽ lấy chổi, quét dọn từng mảnh vỡ. Tay nàng run, nhưng động tác vẫn đều đặn, nhẹ nhàng như đã quá quen.

Khuya ấy, khi hắn đã nằm vật ra, ngủ như chết, miệng ngáy, nàng mới từ từ ngồi bệt xuống nền gạch, lưng tựa vào vách. Cảm giác ngột ngạt siết chặt cổ họng. Trong ngực nàng, không còn là nỗi sợ thuần túy, mà là thứ trống rỗng dai dẳng, như vực sâu không đáy.

Và từ hôm đó, nàng bắt đầu một thói quen.

Cứ tầm mười một giờ, khi hắn đã uống đến mức vật vờ, nàng sẽ khẽ mở cửa, bước ra con đường ven sông. Thị trấn về đêm yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng loang loáng, mặt nước gợn sóng âm u. Tiếng côn trùng hòa lẫn tiếng gió. Nàng bước đi chậm rãi, chẳng cần mục đích rõ ràng, chỉ biết nơi duy nhất kéo nàng lại chính là quán rượu kia.

Và lần nào cũng vậy, Lan Hương vẫn ở đó.

Quán không đông. Mùi gỗ cũ, ánh sáng hắt vàng, tiếng ly chạm nhau. Mỗi khi thấy nàng xuất hiện, cô không tỏ vẻ bất ngờ. Chỉ lẳng lặng rót rượu, đặt trước mặt nàng. Thỉnh thoảng, đôi mắt trầm tối ấy dừng lại, quan sát bàn tay run khẽ, hoặc những vết bầm tím nàng không giấu được dưới cổ áo.

Ban đầu, Quỳnh Anh vẫn im lặng. Nàng chỉ uống, để men cay len vào máu, làm tê bớt sự quặn thắt trong tim. Nhưng dần dần, sự im lặng ấy nứt ra.

Một đêm, khi đã uống xong chén thứ ba, nàng buông một câu gần như thì thầm:
“Tôi từng nghĩ nếu cứ sống thế này, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất thôi.”

Hương không vội đáp. Cô nghiêng đầu, ánh đèn hắt qua sống mũi cao, làm gương mặt càng thêm sắc lạnh. Cuối cùng, cô chỉ nói:
“Người ta có thể chết, nhưng cái đẹp của một người đàn bà như chị… đáng tiếc quá.”

Quỳnh Anh ngẩng lên, thoáng chạm phải đôi mắt ấy. Cả người nàng run lên, vừa xấu hổ vừa nghẹn lại. Lâu lắm rồi, không có ai nhìn nàng như một con người, chứ đừng nói như một người đàn bà có giá trị.

Đêm sau, nàng lại đến. Rồi đêm sau nữa. Thói quen ấy dần trở thành một sự cứu rỗi âm thầm. Cứ khi đồng hồ điểm mười một giờ, khi hắn đã ngã gục trong men rượu, nàng sẽ len lén mở cửa, bước vào màn đêm, để tìm đến ánh sáng vàng hắt ra từ tấm kính mờ kia.

Ở đó, có Hương chờ.

Cô không hỏi, không khuyên, không dò xét. Chỉ lắng nghe. Và đôi khi, chỉ một ánh mắt, một chén rượu đặt xuống, cũng đủ khiến trái tim Quỳnh Anh dịu lại.

Từ những mảnh vụn rời rạc, nàng bắt đầu dám thốt ra lời. Kể về những trận đòn, những cơn thịnh nộ vô lý, về nỗi sợ dai dẳng. Và Bùi Lan Hương thay vì tỏ ra thương hại chỉ ngồi, đôi môi hơi cong lên, ánh mắt sâu như mặt nước đêm.

Cái cách Hương nhìn nàng không phải như kẻ tội nghiệp, mà như một điều gì đẹp đẽ, khao khát khiến Quỳnh Anh vừa sợ, vừa thấy mình được hồi sinh.

Cứ thế, từng đêm, họ ngồi lại gần nhau hơn. Từng câu chuyện, từng vết thương, từng lần chạm khẽ khi trao ly… tích tụ thành một thứ căng thẳng khó gọi tên, như dòng sông ngầm chảy dưới lòng đất, chờ ngày bùng nổ.

Càng về những ngày sau, mối dây giữa Quỳnh Anh và Lan Hương dần trở nên chặt chẽ hơn. Nàng không còn chỉ uống trong im lặng. Thỉnh thoảng, nàng kể nhiều hơn: vài mẩu chuyện vặt, đôi hồi ức đứt gãy, hay đơn giản là một cái thở dài. Hương thì lắng nghe, ánh mắt dường như không bao giờ rời nàng.

Nhưng trong lòng cô, có thứ nặng trĩu. Mỗi khi thấy những vết tím mới loang trên cánh tay, mỗi khi nghe giọng nàng khẽ run khi nhắc đến “người chồng”, trong lòng cô lại dấy lên một ngọn lửa âm ỉ. Cô muốn nắm lấy nàng, muốn kéo nàng ra khỏi cái địa ngục ấy. Nhưng đồng thời, cô biết: nàng là đàn bà có chồng, bước qua ranh giới này đồng nghĩa với hủy diệt. Vậy mà, càng muốn giấu lòng, ánh mắt cô dành cho Quỳnh Anh lại càng cháy bỏng.

Rồi đến một đêm định mệnh.

Trong căn nhà tối om, mùi rượu xộc nồng nặc, hắn loạng choạng bước về phía nàng. Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vằn vện. “Mày làm vợ cái kiểu gì? Suốt ngày lầm lì, không biết hầu hạ!” hắn gầm gừ, rồi bất ngờ đẩy mạnh, ép nàng ngã xuống giường.

Quỳnh Anh thót tim, hơi thở dồn dập. Cơ thể nàng bị đè nặng, đôi tay hắn như gọng kìm ghì chặt. Mùi rượu, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá quện vào nhau khiến nàng buồn nôn.

Ngày trước, nàng từng cam chịu. Đau đớn thì cắn răng, nước mắt thì nuốt vào, miễn là qua đi nhanh chóng. Nhưng dạo gần đây, từ khi những buổi tối ở quán rượu bắt đầu, có một điều đã thay đổi. Lòng nàng bỗng nổi lên sự kháng cự dữ dội. Chỉ cần hắn chạm vào, da thịt nàng co rút, cảm giác ghê tởm như bị côn trùng bò dưới lớp da.

“Đừng… đừng chạm vào em.”  nàng gằn giọng, đẩy hắn ra.

Hắn sững lại một thoáng, rồi cơn giận bùng lên. “Mày chống tao?!”

Bàn tay hắn vụt xuống mặt nàng. Cái tát rát buốt, hằn đỏ một bên má. Nàng choáng váng, tai ù đặc, nhưng khi thấy hắn đang vụng về giật tung nút áo trên ngực mình, một luồng sức mạnh khác bật ra.

“Không…!” nàng hét, dùng hết sức vùng khỏi vòng tay. Cú hất bất ngờ khiến hắn mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía sau.

Không chờ thêm một giây, Quỳnh Anh lao ra ngoài. Bước chân trần giẫm lên nền gạch lạnh buốt, rồi rầm rập trên con đường vắng. Hơi thở đứt quãng, trái tim nện dữ dội, vừa chạy vừa cảm thấy phía sau vẫn còn tiếng quát mắng vọng theo.

Bóng đêm nuốt lấy nàng, nhưng thay vì sợ, nàng chỉ còn một mục tiêu duy nhất: ánh sáng vàng hắt ra từ ô cửa kính quen thuộc. Nơi duy nhất nàng cảm thấy mình không bị xiềng xích.

Trong khi đó, ở quán rượu, Hương đang dọn nốt mấy chiếc ly cuối. Đồng hồ điểm mười một giờ. Cô ngẩng lên, nhìn ra ngoài, sông mù mờ dưới ánh trăng. Lạ thật, mọi khi giờ này Quỳnh Anh đã đến.

Một thoáng lo lắng len vào mắt Hương. Cô cầm chiếc khăn lau ly, nhưng bàn tay bất giác dừng lại. Tim cô đập nhè nhẹ trong lồng ngực, có dự cảm chẳng lành.

Cô đang định ra ngoài thì tiếng cửa bật mạnh. Quỳnh Anh lao vào, tóc rối, áo xộc xệch, má vẫn hằn dấu đỏ, hơi thở đứt gãy. Nàng dựa vào cửa, toàn thân run lên, đôi mắt ướt mờ vì hoảng loạn.

Hương đứng sững một giây, rồi ánh mắt cô lập tức tối lại, bùng lên tia lửa. Cô buông vội cái ly, bước nhanh đến.

“Này…” giọng Hương khẽ nhưng sắc, vừa như hỏi, vừa như ra lệnh.

Quỳnh Anh mở miệng, nhưng chỉ bật ra được mấy tiếng thì thào: “Tôi không thể ở đó nữa…”

Nàng run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, cả người dường như sắp ngã quỵ. Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào vai nàng. Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Quỳnh Anh co rút, như một con chim bị thương hoảng hốt. Nhưng khi nhận ra cái chạm ấy dịu dàng và vững chắc, nàng mới gục xuống, để mặc hơi thở hỗn loạn trút vào bờ vai kia.

Cánh cửa quán khép lại, khóa chặt. Ngoài kia, gió từ sông thổi hun hút. Trong này, giữa ánh sáng vàng, lần đầu tiên cô để bản thân không còn giấu lòng.

Ánh mắt cô nhìn người đàn bà trước mặt, người vừa chạy thoát khỏi địa ngục, mệt mỏi, rách nát nhưng vẫn đẹp đến đau nhói. Và trong đáy mắt ấy, không còn chỉ là lửa ngầm, mà là quyết tâm chiếm giữ.

Quán rượu thường ngày vốn đã yên ắng, nhưng đêm nay lại có vài gã nán lại muộn. Họ ngồi trong góc phòng, men đã ngấm, cười nói ngả nghiêng, không mấy bận tâm đến việc cửa vừa bật mở và một người đàn bà vừa xộc xệch, run rẩy lao vào.

Cô thoáng liếc qua. Ánh mắt cô lạnh xuống, đôi vai khẽ căng, nhưng vẫn kịp giữ giọng đều khi dìu Quỳnh Anh đến một chiếc ghế gần quầy:
“Ngồi đây.”

Nàng gần như khuỵu xuống, hơi thở đứt gãy. Cô đặt nhẹ bàn tay sau lưng, giữ cho nàng không ngã. Cái run rẩy truyền qua làn da mỏng khiến trái tim cô co thắt. Nhưng cô không để lộ ra, chỉ quay người, đẩy mạnh cánh cửa, sải bước đến bàn nhậu trong góc.

“Đi về.” giọng cô dứt khoát, không cần vòng vo.

Mấy gã ngẩng lên, cười nhạt:
“Ơ, còn sớm mà, chị chủ. Mới tí men thôi…”

Lan Hương không cãi. Đôi mắt cô chĩa thẳng vào chúng, ánh nhìn đen đặc, lặng lẽ mà lạnh ngắt. Một giây, hai giây, sự im lặng đè nén. Mấy gã đang cười cũng nghẹn dần, rốt cuộc chửi thề vài câu nhỏ, rồi lục tục đứng lên, lảo đảo bước ra ngoài.

Cánh cửa sập mạnh. Âm thanh vọng lại trong quán như dập tắt nốt nhạc cuối cùng. Cô gài then, khóa chặt. Cô đứng một nhịp, hít sâu, rồi quay lại phía Quỳnh Anh. Người đàn bà ấy vẫn ngồi run rẩy, hai bàn tay nắm chặt vạt áo, mắt ươn ướt.

Hương bước tới, khom xuống, giọng trầm mà chắc:
“Vào trong với tôi.”

Nàng hơi khựng. Ánh mắt mờ mịt nhìn lên, thoáng do dự. Nhưng rồi, một ý nghĩ như nhát dao vụt qua: ‘Đời mình còn gì đâu mà sợ người ta lừa dối nữa’. Bờ vai nàng thõng xuống, buông xuôi.

Cô đỡ nàng đứng dậy. Nàng để mặc bàn tay kia vòng qua eo, dẫn mình đi dọc hành lang nhỏ dẫn vào phòng trong. Mùi gỗ cũ, mùi rượu lắng lại, và tiếng giày của Lan Hương vang đều trên nền sàn.

Phòng riêng của cô nằm phía sau quán, nhỏ, giản dị: chiếc giường gỗ, bàn gọn gàng, ngọn đèn vàng hắt sáng mềm mại. Cô dìu nàng ngồi xuống mép giường.

“Ngồi vững đi.” cô nói, rồi xoay lưng lại, bước đến chiếc tủ gỗ. Ngăn kéo mở ra, tiếng sột soạt, rồi cô lấy ra một hộp cứu thương màu trắng bạc đã sờn.

Quỳnh Anh ngồi yên, mắt nhìn theo bóng lưng ấy. Một cảm giác lạ len vào lòng: lần đầu sau nhiều năm, có người không nhìn nàng như một thứ để xả giận, để đòi hỏi, mà như một thân thể cần được chữa lành.

Khi cô quay lại, hộp thuốc trong tay, đôi mắt cô thoáng dừng lại nơi gò má nàng – vệt đỏ rát vẫn còn hằn rõ. Gương mặt Hương không thay đổi, nhưng ngọn lửa trong đáy mắt thì bùng lên.

“Để tôi xem.” giọng cô khẽ, nhưng cứng rắn.

Quỳnh Anh run, khẽ cúi đầu. Rồi nàng buông vạt áo, để mặc đôi bàn tay kia tiến lại gần.

Trong khoảnh khắc ấy, không khí đặc quánh. Một người ngồi chờ đợi, một người đứng cầm hộp cứu thương, nhưng khoảng cách mỏng manh giữa họ dường như chứa cả sự cấm kỵ, cả sự khao khát bị dồn nén lâu ngày.

Hương ngồi xuống mép giường, đặt hộp cứu thương bên cạnh. Ngón tay cô mở lọ thuốc mỡ, mùi hăng hăng cay nồng lan tỏa. Rồi cô nghiêng người, ngón tay khẽ chạm vào gò má Quỳnh Anh.

“Ngẩng lên.” giọng cô trầm, không cho phép chối từ.

Quỳnh Anh hơi run. Nàng chậm rãi ngước mắt, hàng mi còn vương nước, đôi đồng tử đen ánh sáng lấp lóa. Bàn tay cô chạm vào da nàng, lạnh lúc đầu, rồi nóng dần khi áp lâu. Ngón tay di chuyển, thoa thuốc lên vệt đỏ in hằn.

Cảm giác rát buốt tan đi, thay vào đó là hơi tê dịu, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến nàng run hơn. Nàng không nhớ lần cuối cùng có người chạm vào mình bằng sự nhẹ nhàng là khi nào. Có lẽ đã nhiều năm, từ rất lâu trước khi hôn nhân biến thành một cái lồng sắt.

Nàng khẽ nhắm mắt, hít sâu, nhưng trái tim lại đập dồn. Trong đầu, một cảm giác lạ dấy lên: vừa biết ơn, vừa ngại ngùng, vừa như có ngọn lửa nhỏ bập bùng.

Hương cũng im lặng, chỉ tập trung vào từng vết thương. Khi đã thoa xong, cô lùi lại một chút, quan sát kỹ. Và chính lúc ấy, ánh mắt vô tình trượt xuống.

Chiếc váy của Quỳnh Anh, bị giằng xé lúc nãy, phần ngực bung ra, vải lệch lạc. Da thịt trắng xanh, mỏng manh, hằn vết bầm… nhưng trong sự lộn xộn ấy lại phơi bày một vẻ đẹp khó cưỡng. Không tô vẽ, không cố ý, mà lại quyến rũ đến nhói tim.

Ánh mắt Lan Hương thoáng sẫm lại. Một nhịp, hai nhịp, như có sức hút ghim chặt. Trái tim cô đập thình thịch, ý nghĩ chiếm hữu bùng lên dữ dội: ‘Người đàn bà này… là của mình.’

Nhưng ngay sau đó, Hương cắn nhẹ vào môi. Cô biết nếu để ánh nhìn liếc thêm, nàng sẽ nhận ra. Và người đang run rẩy trước mặt sẽ sợ hãi, sẽ khép chặt lại, sẽ bỏ trốn. Cô không muốn thế.

Vội quay mặt đi, cô đứng dậy, mở tủ, lục tìm một chiếc áo sơ mi rộng và chiếc quần ngắn cotton. Giọng cô cất lên, khàn khàn nhưng cố giữ bình thản:
“Mặc cái này đi. Váy chị rách rồi.”

Quỳnh Anh thoáng ngập ngừng. Nàng nhìn món đồ trên tay cô – chiếc áo có mùi rượu thoảng, mùi gỗ, và… mùi của Lan Hương. Một cảm giác kỳ lạ tràn dâng, ấm áp nhưng khiến tim nàng loạn nhịp. Nàng khẽ gật đầu, giọng nhỏ đến mức như gió lướt:
“Cảm ơn…”

Nói xong, nàng ôm lấy áo, bước về phía phòng tắm cuối phòng. Tiếng cửa gỗ khẽ khép lại.

Trong phòng, Lan Hương đứng bất động. Tai cô vẫn còn nghe văng vẳng tiếng “cảm ơn” ấy, nhẹ mà nặng như một cái găm vào tim. Cô hít sâu, ngả đầu ra sau, cắn môi, bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm.

Bóng dáng nàng trong bộ váy xộc xệch, đôi mắt run rẩy nhưng vẫn nhìn thẳng, sự dịu dàng yếu đuối lẫn vẻ đẹp quyến rũ bất ngờ… tất cả xoáy vào cô như cơn sóng ngầm. Cô muốn lao tới, muốn cắn vào bờ môi ấy, muốn chiếm lấy thân thể ấy ngay trên chiếc giường kia. Nhưng lý trí lại gầm lên: ‘Chưa phải lúc. Không được làm nàng sợ.’

Ngoài kia, tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, róc rách như một khúc nhạc ướt át. Hương nhắm mắt, nghe từng giọt nước rơi mà trong lòng dấy lên cơn bão.

Còn Quỳnh Anh, đứng trong không gian hẹp, ôm bộ đồ lạ trên tay, khẽ chạm vào làn vải. Nàng hít sâu, mùi của cô phả lên mặt, khiến ngực thắt lại. Đôi má nàng nóng bừng. Chưa bao giờ nàng nghĩ mình lại có thể cảm thấy an toàn khi khoác lên người thứ thuộc về một kẻ khác. An toàn và ngọt ngào đến kỳ lạ.

Trong phòng tắm, hơi nước phủ mờ tấm gương. Quỳnh Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng, vạt áo che vừa ngang đùi, quần ngắn mềm mại ôm hờ hững. Chất vải lạ lẫm nhưng lại mang mùi của Bùi Lan Hương – mùi gỗ, mùi rượu, và thứ gì đó rất riêng tư, nồng nàn mà lạ ikhông gắt.

Nàng đứng lặng, soi bóng mình trong gương. Làn da trắng xanh hằn loang lổ vết bầm tím. Nhưng đôi mắt nàng, dưới lớp mi che ướt, lại sáng lạ thường.

"Mình vẫn đẹp.” nàng tự nhủ.

Nàng từ đầu. Vẫn biết rõ mình đẹp theo cách khiến đàn ông phải thèm khát, phải trừng mắt, phải giằng giật. Từ lâu ta đã hiểu ánh nhìn dục vọng. Chẳng còn xa lạ với nó…

Nàng chạm ngón tay lên gò má đỏ ửng, nơi vừa được Hương bôi thuốc. Hình ảnh đôi mắt ấy bỗng trở lại trong tâm trí. Không phải là ánh mắt hèn hạ, nhơ nhớp của gã chồng mỗi khi say rượu. Cũng không phải ánh nhìn thương hại. Mà là thứ ánh nhìn sâu, nén, dữ dội, muốn chiếm hữu, nhưng lại cố kiềm chế để không làm nàng sợ.

Lạ thay, thay vì kinh tởm, nàng lại thấy an toàn.

Một ý nghĩ táo bạo lóe lên. Nếu thử thì sao? Dù gì cũng còn hơn để mặc cho gã chồng bẩn thỉu kia vấy bẩn.

Nàng hít sâu, mở cửa, bước ra. Cô đang ngồi ở bàn, hộp cứu thương chưa kịp cất đi. Khi ngẩng lên, ánh mắt cô thoáng sững lại.

Chiếc áo rộng thùng thình phủ trên cơ thể mảnh mai kia, nhưng từng đường nét vẫn lộ rõ: đôi chân trần trắng muốt, cổ áo mở hờ, lộ vệt bầm tím loang xuống vai. Và chính vì chiếc áo không vừa vặn, từng dấu tích đau đớn lại phơi bày nhiều hơn.

Trái tim cô siết chặt. Cô chưa từng thấy thân thể nào vừa khiến mình khao khát, vừa khiến mình xót xa đến vậy. Ánh mắt cô tối lại, nhưng miệng vẫn mím chặt, cố dằn cơn bão đang dâng trào.

Trong khoảnh khắc ấy, Quỳnh Anh dừng bước, ánh mắt lặng lẽ khóa lấy cô. Rồi, giọng nàng vang lên, nhỏ thôi, nhưng từng chữ rõ ràng, như nhát dao rạch toạc khoảng không:
“Cô… có muốn làm tình với tôi không?”

Không gian sững lại.

Hương chết lặng. Tai cô ù đi một thoáng, máu dồn lên thái dương. Cô đã tưởng mình nghe nhầm. Người đàn bà trước mặt – vốn yếu ớt, vốn run rẩy, vốn vừa thoát khỏi địa ngục – lại bình thản buông ra một câu như thế.

Đôi mắt Quỳnh Anh không né tránh. Nàng nhìn thẳng, ánh sáng trong đó không chỉ là khiêu khích mà còn là một sự buông xuôi: ‘Nếu cô muốn, hãy lấy tôi đi. Vì tôi không còn gì để mất.’

Hương khẽ nuốt khan, bàn tay trên đùi siết lại, khớp trắng bệch. Bao nhiêu ngày cô giam mình trong kiềm chế, bao nhiêu lần cố quay mặt đi, bao nhiêu đêm tự nhủ không được phép… giờ đây, chính nàng lại tự mình mở toang cánh cửa.

Trong ngực, tim đập thình thịch như trống trận. Cô khẽ há miệng, nhưng không thốt nổi lời. Ánh mắt tối sầm, dao động dữ dội giữa khao khát và lý trí.

Quỳnh Anh vẫn đứng đó, mỉm một nụ cười nhạt, pha chút run rẩy. Nàng biết rõ mình vừa ném một hòn đá xuống hồ tĩnh lặng, và đang chờ cơn sóng cuộn lên.

Câu hỏi vừa buông ra chưa kịp tan trong không khí thì cô đã bật dậy. Ghế nghiến rít dưới sàn. Chỉ trong chớp mắt, cô đã lao đến trước mặt nàng, hai cánh tay siết lấy thân thể mảnh mai kia, bế thốc lên như thể nàng nhẹ chẳng khác gì một nhành cây gãy.

Quỳnh Anh khẽ giật mình, hơi thở tắc lại trong cổ. Nhưng trước khi nàng kịp nói gì, cả cơ thể đã bị đặt xuống giường. Hương lao theo, bóng cô phủ trùm, hơi thở nóng hầm hập phả xuống làn da trắng xanh.

Ngay khi môi cô chỉ còn cách đôi môi ấy một khoảng nhỏ, Hương khựng lại. Toàn thân gồng siết, bờ vai run nhẹ. Cô chống tay hai bên, giọng khàn đặc, như gằn ra từ sâu trong ngực:

“Chị… có chắc không? Tôi là con gái.”

_còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top