Chap 1


"Sakura...có điều này bố mẹ phải nói với con", người mẹ nhẹ nhàng lên tiếng khi đối diện với cô con gái mười bảy tuổi. "Cô chú cùng với em họ con sẽ đến chơi và ở lại nhà mình vài tuần".

Sakura nhăn mặt. Cô biết rằng tuy có là một gia đình thật đấy, nhưng cô chưa từng thích họ bao giờ, nhất là đứa em họ, nó là một trong những đứa con gái luôn thích khoe khoang mọi thứ gọi là tài năng. Cô chưa bao giờ thích nó khi cô còn nhỏ, cô cảm thấy mình như một thất bại xung quanh một đứa khoe khoang.

"Và bà nội con cũng tới cùng nữa". Mẹ cô nhìn bố cô vừa đi vào phòng bếp.

Chết tiệt, Sakura lầm bầm. Bà nội cô có thể nói gọn với hai từ: phàn nàn và nghiêm khắc. Bà sẽ phàn nàn về bất cứ thứ gì, từ màu sắc trên tường phòng khách nhà cô hay món tráng miệng quá ngọt đến việc Sakura không nên để tóc dài ra làm sao. Không chỉ có vậy, Sakura còn cảm thấy bà là người rất cổ hủ, điều này khiến cô không thể làm nhiều việc mỗi khi bà thấy cô. Mặc dù thế, đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô gặp bà.

Sakura thầm ước có nhiều nhiệm vụ với đội mình để cô có thể rời khỏi nhà.

"Nhưng", mẹ cô lại bắt đầu nói. "Có vài điều con nên biết về nhà Haruno. Con này...chúng ta là gia đình đầu tiên cho con cái mình học trường ninja. Và ở trong mắt gia tộc Haruno, việc làm ninja là...".

"Không chấp nhận được". Bố cô kết thúc, từ nhà bếp đi ra phòng khách nơi hai mẹ con cô đang nói chuyện.

"Gì cơ ạ?", Sakura hỏi. Cô thật sự không hiểu có điều gì sai khi làm ninja chứ.

"Nếu không phải do ninja bọn con, thì bọn họ đâu có được yên ổn như bây giờ!".

"Sakura, ăn nói cẩn thận", mẹ cô cảnh cáo. Và cô nhanh nhấp một ngụm trà.

"Dù sao thì", bố cô bắt đầu, "Con có thể giả vờ bình thường trong vài tuần chứ? Con vẫn có thể làm những việc thường ngày ở bệnh viện và gặp đội con, chỉ cần đảm bảo rằng họ không nhìn thấy và nghi ngờ bất cứ điều gì".

Sakura trút ra tiếng thở dài. "Vâng, con sẽ cố gắng".

XxXx

"Chào cháu!". Người cô nói khi vồ lấy cô gái trẻ, ôm chặt cô cho đến khi bố mẹ Sakura đi vào phòng. Người phụ nữ có mái tóc xoăn, ngắn, mặc chiếc áo len dài tay và mặc váy hoa - một hình ảnh rất không phù hợp đối với lứa tuổi của cô.

Sakura ngoan ngoãn chào cô và đi ra ngoài giúp người chú với đống hành lý.

"Cháu không cần phải mang chúng đâu", chú cô nói. Người đàn ông hói dịu dàng nhìn cô cháu gái và cầm lấy chiếc vali, rõ ràng là gặp khó khăn. "Nó nặng lắm".

Sakura lắc đầu. "Dạ không sao đâu chú". Cô cầm lấy quai vali, gạt tay chú ra và nhấc nó lên một cách dễ dàng, đem vào trong nhà. Sakura không gặp khó khăn gì khi cầm nó lên bậc thang trước cửa nhà và đi vào trong.

"Ôi trời ơi Sakura! Sao cháu có thể nhấc một vật nặng như vậy - với một tay cơ chứ!". Chú cô hét lên từ phía sau.

Sakura đông cứng. Cô cắn môi, nghĩ ra một cái cớ. "Cháu....luyện tập thường xuyên ở phòng thể dục ạ".

Chú cô nhìn cô chằm chằm và gật đầu, mang nốt hành lý lên phòng ngủ dành cho khách ở trên tầng.

Bỗng nhiên, một tiếng kinh ngạc thái quá thốt ra. "Trời ơi, Sakura yêu dấu! Tóc cháu làm sao vậy? Nó ngắn và khô quá". Có ý ghê tởm trong giọng điệu của bà khi miêu tả về tóc cô.

Sakura đảo mắt và quay lại, mang một nụ cười giả tạo và tới chỗ bà nội. "Cháu chào bà". Cô ôm bà và môi bà cô mím chặt lại khi cả hai ôm nhau. Dĩ nhiên là bà nhanh chóng thoát khỏi cái ôm, sau đó phủi mượt tay áo màu vàng của bộ kimono và vuốt vài sợi tóc xám màu ra sau tai khi chúng bị tuột khỏi búi tóc của bà.

"Sakura!". Mẹ cô gọi từ tầng trên. "Yuki ở phòng con được chứ?"

Cô gái tóc hồng nhìn đứa em họ đang ngồi thoải mái trên ghế sofa màu kem thay vì giúp mọi người giỡ đồ.

"Vâng", cô hét lên, nhưng lầm bầm "Tuyệt thật".

Cô chạy lên trên tầng, giúp bố mẹ dọn dẹp phòng cho khách. Mất vài giờ đồng hồ nhưng mà cuối cùng họ cũng xong. Cô thở dài khi gấp chăn.

"Sakura! Có một ninja tìm chị kìa!". Đứa em họ hét lên từ dưới nhà, đủ to để cho tất cả mọi người nghe thấy.

"Ninja à?". Cô nghe bà hỏi một cách kinh ngạc, tiếp theo là cả gia đình chạy hết xuống cầu thang.

"Chết tiệt", Sakura lầm bầm, đuổi theo họ.

Khi cô đến cuối cầu thang, gia đình cô đang vây quay Sasuke Uchiha.

Bà nội cô liếc nhìn băng trán cậu với biểu tượng làng Lá ở trên. "Cậu là ninja!".

Lại một lần nữa, Sakura có thể nghe thấy sự nhấn mạnh trong giọng điệu của bà. Nhăn mày, cô không chắc là mình phải làm gì. Tuy nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô và Sakura chạy nhanh đến chỗ cậu trẻ Uchiha và đặt môi mình lên môi cậu.

Cậu cố gắng đẩy cô đi, nhưng cô giữ quá chặt. Cuối cùng, nụ hôn của họ kết thúc và Sasuke đứng đó, yên lặng và bối rối.

"Sasuke...kun! Lâu lắm rồi mình mới thấy cậu đấy". Giọng nói của Sakura làm cậu nhớ đến lúc cô là fan của cậu. "Ôi, mình xin lỗi", Sakura nói. Cô quay sang họ hàng mình và hơi nghiến răng. "Đây là...bạn trai của cháu, Sasuke".

"Cái-", cậu bị ngắt lời bởi Sakura húc khuỷu tay vào xương sườn cậu.

"Bạn trai chị là ninja à?". Lần này là Yuki hỏi. Có tiếng kinh ngạc thốt lên sau đó - dĩ nhiên là từ bà nội cô.

Sakura gật đầu. "Vâng. Mẹ ơi, con đi chơi với Sasuke nhé?". Cô rời đi, kéo Sasuke ra khỏi cửa trước khi bất cứ ai có thể nói điều gì.

XxXx

Khi họ gặp những thành viên còn lại của đội 7, ngôi nhà đã ngoài tầm nhìn và Sakura, vẫn nắm lấy cánh tay Sasuke, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Sasuke giật nhanh cánh tay mình ra. "Chuyện quái gì vừa mới xảy ra vậy?". Cậu hét lên, mặt vẫn đỏ bởi nụ hôn.

"Còn cậu đang mặc gì thế kia?". Naruto tham gia, đến gần họ cùng với Kakashi.

Ba người nhìn vào cô. Cô đang đeo khuyên tai vòng, mặc một chiếc áo dài ngang thắt lưng với quần legging màu nâu, chẳng phù hợp chút nào với cách ăn mặc của ninja. Móng tay cô còn sơn nhiều màu sáng.

Sakura nhìn sang một bên, tránh con mắt của họ. "Họ hàng mình đến chơi. Họ đều nghĩ làm ninja là một điều tồi tệ và nghĩ rằng bố mẹ mình cho mình học trường bình thường".

"Vì vậy, hiện tại mình phải tỏ ra bình thường xung quanh họ". Cô trừng mắt nhìn Sasuke. "Cho đến khi cậu xuất hiện với cái băng trán đó, túi đầy vũ khí và cái kiếm ngu ngốc buộc ở thắt lưng!".

Cậu làm bộ mặt với cô. "Nên cậu mới hôn mình vì thế?".

Kakashi và Naruto mở to mắt, nét mặt thể hiện sự ngạc nhiên.

"Cậu...cậu hôn hắn ta?". Naruto lắp bắp.

Kakashi khẽ cười. "Ôi, bọn trẻ lớn nhanh quá".

Sakura khoanh tay. "Nghe này, đó là việc duy nhất mình nghĩ ra lúc đó để cho họ không phát hiện được". Cô vỗ tay và quay sang Sasuke. "Cậu làm ơn, làm ơn, làm ơn giả vờ làm bạn trai mình được không, Sasuke?". Cô van nài. "Dù sao đi nữa họ đều nghĩ cậu là bạn trai mình rồi".

"Đó là bởi vì cậu nói với họ thế!". Sasuke tuyên bố.

"Cứ làm thế đi, teme". Naruto nói với cậu. "Ý mình là, tất cả những gì cậu phải làm là đón Sakura khi chúng ta có nhiệm vụ và thay đổi thái độ của cậu khi nói chuyện với bạn ý trước mặt gia đình".

"...thôi được", Sasuke làu bàu. "Mình sẽ là bạn trai cậu trong vài tuần".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top