Chương 2: Tôi xin lỗi

Trúc Vy từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh. Trước mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Thanh Nhã- nhóc lòe loẹt. Bên cạnh Nhã là gương mặt ngàn năm một biểu cảm, Thục Nghi.

Thấy người chị em thân thiết đã tỉnh, nhóc Nhã tiến sát lại gần Vy, gấp gáp nắm lấy tay cô nàng hỏi thăm:

"Tỉnh rồi sao? Hôm nay bệnh hả? Chị có chỗ nào không khỏe không? Đi bệnh viện kiểm tra luôn nha? Hay em dẫn...."

"Cậu ấy nghe cậu hỏi xong là bệnh nặng thêm nữa đó. Sao rồi?" Nghi vội ngăn Nhã đang luyên thuyên bên cạnh.

Vy cười nhẹ và trả lời rằng cô không sao cả. Nghe bảo Trúc Vy đã tỉnh, cô y tế vội vàng đi tới:

"Có phải sáng giờ em chưa ăn gì phải không? Nhớ ăn đủ bữa nha, không là sẽ ngất xỉu đột ngột như hôm nay nữa đó."

Cô nàng Trúc Vy lúng túng gãi đầu cười trừ, thầm nghĩ là do tiếp nhận quá nhiều thông tin lạ nên não mới đột ngột bị quá tải thôi chứ không phải do hạ đường huyết như cô giáo nói đâu.

"Dạ, em cảm ơn cô ạ. Sao chị không nói sớm, biết vậy thì em cũng xách chị đi ăn chứ không phải đi 'tâm sự tuổi hường' với con kia rồi." Dứt lời, Nhã liền nắm tay lôi Vy và Nghi đi đến căn tin. Trước khi rời khỏi phòng y tế, cả ba không quên chào tạm biệt cô y tế.

Con đường đi đến căn tin thật gian nan làm sao khi ai ai cũng nhìn chằm chằm vào ba người bọn cô. Đó không phải do cả ba nổi tiếng hay gì đâu. Chính xác mà nói thì chỉ có một người trong đây được lòng các chàng trai, cô gái trong trường thôi.

Người đó không phải Nhã hay Vy, mà là Nghi- người vốn mệnh danh là mỹ nhân học đường, hot girl khối mười một. Thục Nghi có dáng người cân đối, mái tóc đen dài ngang lưng óng ả, làn da trắng trẻo và mịn màng (nhưng không trắng bằng Ngọc, người có làn da khá xanh xao), khuôn mặt thon gọn với xương gò má có phần hơi cao so với nhiều người khác. Tuy vậy, cô nàng lại gây ấn tượng mạnh vào thị giác của mọi người với đôi mắt phượng và nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt trái của mình.

Khi mới nhìn vào nốt ruồi ngay khóe mắt ấy của Nghi, không hiểu sao Trúc Vy lại nghĩ đến một câu nói: "Người có nốt ruồi lệ, tình duyên thường rất lận đận."

Thấy ai cũng hướng mắt nhìn vào mình, cô nhóc Thanh Nhã liền hất tóc và quay sang Nghi nở nụ cười duyên:

"Đúng là quen với người nổi tiếng cũng ngại phết nhở. Bây giờ đi đâu ai cũng nhìn mình, làm tao ngại gần chết." Tuy nói là ngại nhưng thái độ đó thì lại giống như đang tận hưởng niềm vui vậy.

"Kệ bọn họ đi, mau đi nhanh kẻo hết giờ ra chơi thì khỏi ăn đó." Nghi nhàn nhạt nói.

Vy chỉ im lặng đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là một ngôi trường mang đậm kiến trúc của Pháp với màu vàng chủ đạo. Hàng ghế đá được xếp dọc theo hành lang dài, đây cũng là nơi mà học sinh thường ngồi chơi đùa, học bài.

Trên trần được trang trí bằng những dải ruy băng hoặc các vòng hoa đào, mai giả. Những chậu hoa nhỏ được treo dọc trên dãy cửa sổ, nào là trầu bà, sen đá, hoa thủy tiên, hoa đồng tiền,... Ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi từ cửa sổ chiếu vào càng làm cho khung cảnh nơi này thêm phần lãng mạn, thơ mộng.

Dưới sân, mấy cậu chàng mơn mớn xuân xanh đang cùng nhau chơi bóng rổ, đá cầu. Còn các cô nàng thì ngồi dưới gốc phượng, cây đa tám chuyện với nhau.

Ôi cảnh tượng này làm cô như cảm nhận lại hương vị của tuổi trẻ thêm một lần nữa- Vy thầm cảm thán.

Cuối cùng cũng đã đi đến căn tin và ai nấy đều chọn cho mình những món ăn yêu thích, sau đó là đi lên tầng thượng. Trên sân thượng, Vy vừa cắn miếng bánh ngọt, vừa dựa trên lan can nhìn xuống con đường lớn tấp nập xe qua lại. Tuy vậy, lúc này tâm trí Trúc Vy đã trôi dạt tới nơi xa. Cô đang cố gắng nhớ lại những ấn tượng nhỏ nhoi của mình về quyển tiểu thuyết này. Nếu nhớ không lầm thì cuốn truyện này là tác phẩm đầu tay của Xuân An.

Đã qua bảy, tám năm gì rồi nên Trúc Vy cũng chả nhớ tiểu tiết lắm, đại khái thì này là câu chuyện tình yêu gà bông của nàng Bảo Ngọc và chàng Đức Bảo. Bảo Ngọc là một học sinh nghèo, sống trong gia đình theo chế độ cũ cho nên rất trọng nam khinh nữ. Còn Đức Bảo- cậu chàng sinh viên ngành tài chính có gia cảnh khá giả, trải qua tuổi thơ êm ấm trong tình yêu thương của mẹ cha.

Cả hai gặp nhau khi nào thì Vy không rõ, nhưng cô nhớ man mác là do cùng tham gia hoạt động ngoại khóa gì đó ở trường. Anh chàng lãng tử Bảo đó trúng tiếng sét ái tình ngay khi lần đầu trông thấy Ngọc. Từ đó bắt đầu một màn theo đuổi hết sức lãng mạn.

Làm gì có tiểu thuyết tình yêu nào mà lại suôn sẻ từ đầu đến cuối được chứ? Vì lẽ đó nên nhân vật Trúc Vy được ra đời, đây là một nữ phản diện thúc đẩy tình cảm đôi lứa. Cô nàng này từ trước đã không ưa gì cái tính nhút nhát, yếu đuối ấy của Ngọc. Bên cạnh đó, Vy lại còn đang yêu đơn phương anh hàng xóm đẹp trai- Bảo.

Thấy người mình yêu cảm mến người khác, Trúc Vy liền đùng đùng nổi cơn ghen, thành ra mới có việc cô nàng luôn tìm cách bắt nạt Ngọc để xả giận. Nhưng hình như bây giờ nam nữ chính còn chưa gặp nhau mà, vậy sao Trúc Vy lại đi kiếm chuyện với nữ chính vậy nhỉ? Thật kì lạ...

Nói qua thì cũng nói lại, nếu có người hỏi cô rằng nhân vật mà cô ấn tượng nhất là ai, Vy sẽ lập tức trả lời là ác nữ Trúc Vy kia. Không phải vì trùng tên, mà là cô ngưỡng mộ cái tình yêu cô ả dành cho nam chính. Nó sâu sắc đến mức méo mó, có thể vì nụ cười của chàng hoàng tử mà nguyện ý rút cả tim gan cho người ta, trong khi đó lại phớt lờ đi tương lai phía trước của mình.

Cô lại trái ngược hoàn toàn, lúc đi học thì cắm cúi học bài, luyện đề vì ước mơ trở thành lương y của mình. Đến khi lên đại học, Vy luôn nhốt mình trong thư viện chỉ để đối phó với các môn khó nhằn trên giảng đường. Cả quãng đường đại học, Trúc Vy đi đi về về ba nơi, đó là nhà trọ, trường học và bệnh viện. Ra trường, cô lại bận rộn với công việc. Cho nên là tình yêu là gì thì bản thân cô đến giờ cũng chả bao giờ nếm thử được.

Nhìn lại cái tuổi học cấp ba nhạt nhẽo của mình, Vy khẽ thở dài.

"Sao vậy chị? Hôm nay nhìn chị lạ lắm nha! Bình thường chị có bao giờ im như vậy đâu." Thanh Nhã nghiêng đầu tò mò nhìn người chị thân thiết đang chán nản đứng cạnh lan can.

"Chỉ là suy nghĩ chút việc linh tinh mà thôi." Vy quay mặt lại, hướng Nhã cười nhạt nhẽo.

Ngắm nhìn hai cô bạn ngây ngô đang ngồi phía trước, Trúc Vy cố nhớ xem là sao lại thành lập bộ ba quỷ cô nương này. Thật ra, Nhã với Vy vốn là cặp bạn thân, quen nhau từ hồi cấp hai, việc cô nàng kia luôn miệng gọi cô là chị chỉ đơn giản là Trúc Vy sinh trước mà thôi.

Còn Nghi gia nhập bang nhóm này giữa năm lớp mười, với lý do là muốn có một thời cấp ba oanh liệt!

Nói vậy thôi chứ cô nương đó chả thích ăn hiếp bạn bè gì đâu. Có lần "Trúc Vy" kia còn bắt gặp cô nàng Nghi này lén đưa thuốc mỡ cho Ngọc sau khi cả hai kiếm cô nhóc đó xả giận nữa cơ mà. Vì cũng không quá thân nên Trúc Vy quá khứ cũng chẳng buồn nói đến. Cho nên là cô thêm phần chắc chắn phải có thêm lý do gì đó nữa nên Thục Nghi mới muốn chơi cùng với bọn cô.

Im lặng suy ngẫm vu vơ một hồi lâu, chắc có lẽ cô sẽ không gây loạn hay xen vào tình cảm của đôi uyên ương Bảo-Ngọc kia đâu. Điều này không chỉ giúp Ngọc và Bảo có thể dễ dàng bên nhau hơn, mà còn giúp cô có thể an tâm mà tận hưởng cuộc sống học đường này.

"À mà, tự nhiên tao không muốn 'tâm sự' với Bảo Ngọc nữa rồi. Chúng ta không nên làm điều ác đâu. Ông bà có câu 'ác quả ác báo' mà." Trên gương mặt xinh đẹp của Trúc Vy xuất hiện một nụ cười nhẹ.

Thanh Nhã trố tròn mắt nhìn Vy, trong đầu nghĩ là đây là ai, sao có thể lại dễ dàng buông tha cho bao cát của mình vậy chứ. Còn Nghi gật gù với lời của cô:

"Đúng vậy, mình đồng ý với cậu. Chỉ là sao hôm nay cậu lại có thể sáng suốt vậy?"

"Chắc do sáng hôm nay tao lỡ đập đầu vô bàn học đấy."

"Mà cậu lo ăn nhanh đi, nãy giờ ăn chưa xong cái bánh nữa. Sắp hết giờ nghỉ rồi đó."

"Rồi rồi, tao biết mà." Vy cười trừ rồi nhanh chóng giải quyết bữa ăn của mình.

Sau đó, cả ba vui cười nói chuyện với nhau. Thanh Nhã phũng phịu ngồi bên cạnh Trúc Vy, bĩu môi hỏi tại sao cô lại khác với mọi khi quá. Vy không trả lời mà chỉ chọc má phúng phính, đáng yêu của cô nhóc. Nhã vốn dĩ là người khá lương thiện, chỉ là hơi ham vui, với bây giờ nhóc cũng đang là độ tuổi dậy thì. Cho nên việc hùa theo Trúc Vy bắt nạt Bảo Ngọc là chuyện rất bình thường.

Tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ học đã đến. Vy tạm chia tay Nghi, Nhã, sau đó nhanh chóng chạy về lớp học. Cả ba thật ra không học cùng một lớp, Thục Nghi học lớp 11A1- lớp chọn duy nhất của khối mười một. Trúc Vy với Thanh Nhã thì lại học cạnh nhau,11A5 và 11A6.

Vào lớp, Vy đi đến bàn của mình, cô ngồi bàn thứ hai ngay dãy sát cửa ra vào. Cách cô một bàn là bàn giáo viên, coi bộ sau này khó mà gian lận rồi.

"Này Vy ơi, Vy học bài Văn chưa? Chút cô trả bài đó." Đây là Như Ý, bạn cùng bàn của Vy.

Cô nhóc Ý này hay được lũ bạn trong lớp trêu là báu vật của 11A5. Giống như A1 có Nghi thì A5 cũng có Như Ý làm "linh vật". Ý là một cô bé rất xinh xắn. Trái ngược với Bảo Ngọc, người có đôi mắt biếc lúc nào cũng long lanh ánh nước, Như Ý lại sở hữu riêng cho mình cặp mắt nai luôn hiện nét vui cười. Ngoài ra cô nhóc này còn có khuôn miệng rất đẹp, cười lên là lúm đồng tiền bên má phải sẽ lấp ló xuất hiện. Cho nên nói không ngoa khi cả lớp bảo Như Ý có nụ cười rực sáng cả bầu trời đâu.

"Chưa nữa, mà tao cũng có điểm miệng rồi nên chắc cô cũng không gọi đâu. Còn mày thì sao?" Trúc Vy như ngất ngây trước nụ cười đó.

"Dân tự nhiên như tao sao có thể tụng được Văn chớ. Tao học cả ngày mà ngay cả tên tác giả còn không nhớ nổi, chứ nói chi là luận điểm, luận cứ từng phần chứ." Cô nàng lắc đầu, ngao ngán thở dài.

Cô Lan- giáo viên bộ môn Văn đương kiêm luôn chức chủ nhiệm quyền lực 11A5 từ từ bước vào lớp, vẫn như mọi hôm, cô lấy danh sách lớp ra và gọi vài ba cái tên dễ thương nào đó lên trả bài.

Hôm nay, cô nhóc Ý này có vẻ trúng số rồi, được cô chủ nhiệm gọi tên khảo bài cũ cơ mà. Như Ý đứng cạnh cô Lan, run lẩy bẩy, mồ hôi chảy đầy trán. Thấy thế, cô giáo trẻ dịu dàng nói:

"Cô không có làm gì em đâu mà em sợ. Yên tâm đi, cô hỏi dễ lắm. Có học bài là có điểm mà. Vậy Ý nói cho cô biết, tác phẩm Hai đứa trẻ được sáng tác tại thời điểm nào nè?"

"Dạ... em không nhớ ạ..." Ý ngập ngừng trả lời. Nụ cười xinh xắn giờ đã tắt ngúm đi.

"Vậy em cho cô biết tác giả bài này là ai?" Cô Lan đen mặt gượng cười, nhìn Như Ý hỏi.

"Dạ... Thạch Lan ạ..."

"Rốt cuộc là em có học bài không vậy? Tôi biết em ghét Văn, cơ mà cũng không nên như vậy chứ? Học hành như thế là có thể năm sau tôi dạy em lại bài này đó." Đôi mày của cô Lan đã nhíu lại từ thuở nào, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như thường ngày.

"Em xin lỗi cô ạ, em..."

"Thôi được rồi, Như Ý 0 điểm, em về chỗ đi, cuối giờ em ở lại nói chuyện với tôi."

Vy nhìn gương mặt mếu máo của bạn, chỉ biết cười mỉm rồi vỗ vai Ý an ủi. Cô Lan tiếp tục gọi Ngọc lên trả bài, Bảo Ngọc vốn dĩ là học sinh toàn diện của lớp và của khối, cho nên việc khảo bài miệng này với cô nhóc đó cũng chỉ là chuyện bình thường như ở huyện. Ngọc cứ thế lấy cây mười một cách dễ dàng.

Cô Lan bắt đầu lấy sách giáo khoa, dạy bài mới. Giọng nói của cô du dương như đàn piano, âm thanh lúc bổng lúc trầm như đưa mọi người đến với thế giới văn chương. Tuy vậy, với cô nàng Ý mà nói thì đây là lối vào vương quốc của những giấc mộng.

"Hồ Như Ý! Tôi hỏi em là tôi giảng tới đâu rồi?" Cô Lan cầm quyển sách gõ vào đầu Ý.

"Dạ.... cô giảng tới khúc Huấn Cao là quản ngục ạ." Ý mơ màng dụi đôi mắt nai, cười trừ mà trả lời câu hỏi.

"Em thật là, chút nữa tôi sẽ điện thoại cho cha mẹ để trao đổi thêm về môn Ngữ Văn của em." Cô Lan bất lực vỗ trán.

Cô nhóc Như Ý đó nghe cô giáo nói thế, liền xụ mặt rưng rưng nước mắt nhìn cô chủ nhiệm. Cô Lan vờ như không thấy, tiếp tục giảng bài.

Hai tiết Văn nhẹ nhàng chậm rãi trôi qua, tiếng chuông báo hiệu vang lên, cô Lan dừng giảng, ra hiệu cho cả lớp tan học và uyển chuyển ra khỏi lớp. Bóng dáng mảnh mai của cô chủ nhiệm càng xa dần và sau đó biến mất trong góc khuất hành lang.

Như Ý từ nãy tới giờ vẫn luôn không ngừng than thở, khóc lóc bên tai Vy. Thật sự bây giờ cô chỉ muốn lấy tay bịt miệng cô nhóc này lại thôi. Nói lắm ghê hồn.

Liếc mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Ngọc đang cặm cụi dọn sách vở vào cặp, Vy dự định cuối giờ sẽ đến chỗ cô bạn kia xin lỗi về những việc đã làm trước đây, đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại cả. Nghĩ là làm, Trúc Vy đi đến chỗ Ngọc:

"À này... Ngọc, tao có điều muốn nói..." Bình thường gặp Ngọc thì cô nàng phản diện kia không hét cũng là gào, nay lại nhẹ nhàng nói chuyện vậy thì cũng hơi "lạ lùng".

Nghe giọng nói của Vy ở kế bên vang lên. Theo phản xạ có điều kiện, Ngọc vội cúi tròn người lại, rụt rè trả lời:

"Mình nãy giờ không hề làm gì cậu cả. Cậu tìm mình làm gì? Vụ môn Hóa mình đã xin lỗi rồi mà..."

"Không... không phải... tao... tao tới đây để xi..." Chưa nói hết câu, một giọng nói chua chát phía sau Vy thốt lên:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top