Chương 18: Change.

Tôi mở cửa, bước vào trong. Căn nhà trống trơn, im như thóc, và tối, và lạnh. Tôi ngồi xuống một góc nhà, nơi nắng vương trên tường qua khung cửa sổ. 

Tôi nghĩ về buổi đi chơi của mình, lòng cứ mãi cảm thấy khó chịu. Tôi nhớ về những khoảnh khắc chúng tôi nắm tay nhau đi dạo, ngồi ăn phở vô cùng vui vẻ. Lúc đó mình đã cảm thấy thế nào nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân mình, khóe miệng không tự chủ được, cười vui vẻ.

Tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng thấy nghi ngờ thế giới này nữa.

Có lẽ tôi là một kẻ đa nghi, chỉ có ti tí hành động khác lạ của Nagumo liền cảm thấy bản thân đã hụt chân, rơi xuống hố sâu vạn trượng. Tôi không thể ngăn được những suy nghĩ của mình, cứ thấy trong tim trĩu nặng dẫu bản thân biết đó là sai lầm.

Nagumo chắc chắn bận rộn lắm... Và với giới sát thủ như anh, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, thậm chí là mất đi ai đó...

Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy đôi mắt của Nagumo nhuộm trong nỗi buồn lớn đến như thế. Quen biết với anh, tất thảy những gì tôi nhận thấy ở anh đến hiện tại chỉ là một con người dễ tính, vui vẻ nhưng cũng có chút đáng sợ. Và tôi đột nhiên cho rằng: bản thân hình như đã quên mất, ai trong cuộc đời này cũng biết buồn cả.

Điện thoại của tôi chợt reo trong cái lặng im đáng sợ. Tôi mở máy ra, nhìn thấy cái tên ''Nagumo'' xuất hiện ở ngay đầu tiên cùng với dòng chữ [Em nhớ tới đón Yuuto nhé].

Tôi cũng chẳng biết trả lời sao nữa. 

Nếu là bình thường hẳn là tôi có thể dễ dàng trả lời tin nhắn này rồi... Nhưng... Tôi cảm thấy khó chịu. Cứ như khi vươn tay sắp chạm đến một điều gì đó, thì điều ấy bỗng bay xa hơn, làm ta mất hết hy vọng vậy...

Lưỡng lự một hồi, tôi liền quyết định nhắn [Ừ] một cái và cả dòng chữ [Anh nhớ cẩn thận nhé].

Nagumo gửi một biểu tượng hình mặt cười. Và chúng tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện như thế.

Sau đó, tôi cũng đứng dậy để đi đón bạn nhỏ Yuuto. Giờ mới nhớ ra có lẽ hơi muộn, nhưng chắc vẫn kịp.

Tôi nhắn tin cho Aoi, bảo rằng một lát nữa mình sẽ sang đón bé con Yuuto.

Đường từ nhà tôi tới nhà của Aoi nói gần cũng không nhưng nếu đi bộ, tầm hai mươi phút là đến. Vừa đúng lúc tôi đang cảm thấy mỏi mệt, liền quyết định đi bộ để tận hưởng một chút cái không khí man mác dễ chịu này, tiện thể suy nghĩ một xíu.

Tôi đi ngang qua một cửa tiệm gần đó, có bán một vài chiếc ô màu đó. Chúng nổi bật được treo ở ngoài. Tôi lại nhớ về Nagumo, thầm thở dài. Tôi bước nhanh hơn để trí nhớ không quay cuồng về cái tên đó nữa.

"Yuuto!"

Khi tôi đến, Yuuto đang ngoan ngoãn ngồi nghịch ngợm cùng Hana. Lông mi thằng bé rất dài, cụp xuống, dịu dàng không khôn tả.

Thấy tôi, nó không vội vàng đứng dậy ngay lập tức mà chỉ ngước nhìn.

Tôi áy náy vô cùng, vội dừng lại. Yuuto là đang giận tôi, đúng chứ?

"Mẹ à,"

Chữ "Mẹ" của thằng bé đánh tôi trở về với hiện tại. Tôi vui mừng vô cùng, cười thật tươi nhìn nó.

Ánh mắt Yuuto lại dời sang phía Hana và Aoi đang ở đó.

"Mẹ à, con muốn đi tới Okinawa!"

Tôi ngẩn người, không hiểu nổi tại sao thằng bé lại đột nhiên muốn làm thế.

"Để cuối tuần sau nhé?"

Nhưng tôi sẽ không từ chối thằng bé đâu. Yuuto ắt hẳn phải có lí do gì đó. Và nó thì thầm vào tai tôi: "Con muốn đi du lịch cùng nhà chú Sakamoto."

Tôi đột nhiên nghĩ rằng, Yuuto biết yêu rồi. Chỉ có thể là biết yêu mà thôi.

Aoi xen vào, cũng phụ họa theo Yuuto.

"Đúng đó! Tớ cũng muốn đi du lịch cùng cậu nữa!"

Tôi bắt đầu thấy ngờ vực. Kì lạ thật đấy? Đây là Aoi đang cố tình à?

Lại một tiếng "ting" từ điện thoại vang lên, buộc tôi vô thức xem thử. Lại là Nagumo.

[Đi chơi vui vẻ nhé]

Trong chốc lát tôi đã hiểu ra tất cả chuyện này đều là Nagumo sắp đặt.

[Vì em, vì Yuuto]

Đôi mắt xinh đẹp của Nagumo vẫn nhìn tôi, như cầu mong, như nức nở. Tôi xâu chuỗi lại tất thảy sự việc đã diễn ra. Hẳn là có một tên tội phạm nào nguy hiểm đang muốn bắt Yuuto đi, nên Nagumo nhân chuyến này kéo chúng tôi ra xa ư? Không, chưa đúng. Nếu thế Yuuto nên được bảo vệ ở cái mà anh ta từng gọi là tổng cục chứ nhỉ...

Song tôi tuyệt đối tin vào Nagumo. Tin rằng anh ta sẽ không kéo chúng tôi vào nguy hiểm.

Tôi gật đầu đồng ý cùng Yuuto và Aoi.

"Được-"

Chợt, tôi khựng lại trong giây lát. Còn một vấn đề nữa. Đó là công ty của tôi. Người chủ khi biết tôi sẽ nghỉ việc vào một ngày trong tuần không biết sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Có khi nào trừ sạch sẽ tiền lương của tôi không? Nghĩ tới đây, tôi lại lắc đầu cười trong lòng. Không có khả năng đâu. Ừ thì... thú thật tôi cũng thấy có chút tội lỗi nhưng, nhưng như Nagumo đã từ nói ấy,

"Càng tốt đẹp thì lại càng khổ sở."

Hẳn là Nagumo sẽ nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn là thế. Tôi ngửa đầu, nhìn lên tràn nhà của tiệm tạp hóa. Thế thì sao? Ai quan tâm. Tôi sẽ không quan tâm mấy điều vụn vặt như thế đâu. Chúng không hề đáng chút nào cả. Dẫu sao... Dẫu sao tôi cũng bị hành hạ bởi công việc nhiều rồi. Để cho bản thân được khuây khỏa cũng tốt mà nhỉ?

Vì tôi đang muốn học một điều mới mà.

_____

Đôi lời:

Bạn [Tôi] đang bắt đầu thay đổi. Mình không rõ là theo hướng tích cực hay tiêu cực, nhưng mình vui vì bạn ấy đã dần buông bỏ được cái "tốt tới không nên" của mình.

Tiện thể, tự nhiên nghĩ tới trio của Ama - Hana - Yuuto mình lại thấy vui vui. Kiểu:

Ama - con trai của cựu số 2 The Order.

Hana - Con gái của huyền thoại Sakamoto.

Và Yuuto - "Họ hàng" cụ Takamura, con trai hờ thằng láo nháo Nagumo!

Tiện thể, hê hê, tui đã đăng bộ "Hai bảy về lại mười lăm" rồi ó-

Mong mọi người ghé qua nho-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top