Chương 1

Tóm lược:
Trong thế giới xác thịt và xương tàn, hai sinh thể bị ràng buộc bởi định mệnh và ký sinh, lao vào mê cung trứng ấp và cỗ máy cơ khí, để rồi cuối cùng hòa làm một khối huyết xác méo mó, nơi tình cảm và bản ngã chỉ còn là ảo ảnh vĩnh hằng không lối thoát.

Cảnh báo chi tiết: Bối cảnh dựa trên tựa game Scorn.







Một hơi thở... hay chỉ là cảm giác sống sót mơ hồ giữa hư vô?

Rin hơi hé hờ tròng mắt. Không gian trước xung quanh không hề thân thuộc; ánh sáng vàng rỉ qua khe nứt trên mái vòm, loang loảng trên nền đất trộn lẫn những khúc xương khô của ti tỉ các loài sinh vật khác nhau, mảnh kim loại gãy vụn, và những sợi gân cơ khô rũ xuống từ trần nhà được dựng lên từ máu thịt. 

Mỗi sợi gân uốn lượn, co giật, nhấp nháy trong ánh sáng léo nhéo, tựa những con rắn vô hồn, vẫn phảng phất hơi ẩm, như từng chứa máu và dịch nhầy sống. Mùi tanh nồng lan vào mũi Rin, hòa lẫn kim loại gỉ, thịt khô, xương vụn, và thứ gì đó ấm nhão, dính đặc quánh, làm cậu cảm giác toàn thân bị hút vào thứ hỗn mang sống – chết chồng chất lên nhau

Cát bụi bám vào từng khe khớp, dính đặc quánh lên da, len lỏi vào từng lỗ chân lông. Mỗi bước đi của Rin là một nỗ lực; đá vụn lạo xạo từ những cỗ máy quá mức chân thật, kim loại va vào nhau, rung lên những âm thanh xám xịt, một nhịp điệu vừa dị thường vừa ám ảnh, như cả công trình từ thịt này đã sống dậy để quan sát cậu. Cột chống kim loại gãy khúc, vòm đá nhô lên như những răng nanh khổng lồ, xen kẽ với những ống dẫn sinh học – gân cơ, dây thần kinh cơ khí khô rũ xuống từ trần – tất cả uốn lượn, rung rinh theo nhịp chuyển động vô hình, như thể nó biết thở.

Âm thanh không chỉ đến từ bước chân Rin. Dưới nền đất, các mảnh xương hóa vỡ vụn lạo xạo; từ các khe tường, tiếng léo nhéo của crawler vang lên, da sần sùi, nhiều chân, mắt lóe sáng yếu. Sinh vật bò loạn, biến mất vào bóng tối nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn tồn tại, quấn lấy từng giác quan. Những humanoid dị dạng lấp ló trong bóng tối: tay chân lệch lạc, đầu nghiêng, cơ thể méo mó, uốn éo vô thức. Chúng đứng im, rồi co giật, như bị điều khiển bởi nhịp điệu của khối thịt – xương – cơ khí khổng lồ xung quanh.

Rin chạm tay vào một trụ kim loại đổ nát. Bề mặt nhám, lạnh, và nhấp nháy nhịp điệu rung rung nhẹ, như nhịp tim của một sinh thể đang ngủ mê mệt. Mùi tanh nồng, pha lẫn khói kim loại và nhựa sinh học, len vào mũi, nhắc nhở cậu rằng thế giới này không dành cho kẻ yếu. Từng hạt bụi, từng mảnh xương, từng sợi gân cơ, như đang bám lấy cậu, kéo cậu xuống, nhưng cũng khơi dậy bản năng sinh tồn.

Ánh sáng từ khe trần chiếu lên từng lớp kiến trúc đồ sộ của khối thịt công trình: các khối xương ghép vào gân cơ, gân cơ uốn lượn thành vòm, xen kẽ ống dẫn màu đỏ thẫm, vàng óng, nâu sẫm. Chúng uốn lượn, chồng lên nhau, tạo thành hành lang dường như vô tận, hút mắt và gây cảm giác nghẹt thở. Mỗi bề mặt đều dính dịch nhầy, rỉ máu khô, hoặc dịch lỏng chưa kịp hóa cứng; ánh sáng lóe lên trên từng lớp màng mỏng như thủy tinh đỏ tía, phản chiếu hình ảnh méo mó của humanoid đang quan sát cậu từ bóng tối.

Một humanoid khác nằm cong người trên sàn, tay chạm nhẹ nền, cơ thể méo mó, da biến dạng, như vừa được ghép từ xương – gân – cơ khí. Nó co giật, phát ra âm thanh léo nhéo kỳ dị, vang vọng dọc hành lang. Rin lặng lẽ đi qua, chân nặng trịch trên nền đá vụn. Từng nhịp thở nhọc nhằn, từng âm thanh kim loại va vào nhau, hòa cùng dịch nhầy dính trên nền, tạo thành bản nhạc sống – chết ghê tởm.

Mùi... mùi của thịt và xương trộn lẫn với máu khô vẫn còn sót lại, len vào từng kẽ mũi, như thấm vào máu, da và thịt của Rin. Như thể toàn bộ không gian này vừa là cơ thể sống, vừa là xác chết, vừa là công trình kiến trúc, vừa là mê cung sinh học – một sinh thể kinh tởm được bầy thể dựng nên, nhưng lại quá đỗi hút mắt. Rin chỉ vừa mới mở mắt, nhưng đã hiểu rằng từng nhịp đi, từng hơi thở, từng bước chân đều là sự trỗi dậy của bản năng sống còn, và rằng bóng tối cùng xác thịt sẽ nhấn chìm bất kỳ ai yếu đuối.

Cậu bước đi, mắt dõi theo các khe sáng và những chuyển động méo mó, bản năng nhắc nhở: đây là thế giới phi nhân loại, nơi mọi thứ đều sinh ra để tồn tại, để tiêu diệt, hoặc để bị nghiền nát. Và Rin, chỉ mới mở mắt, bước vào sa mạc không lối thoát này, bắt đầu nhận thức về định mệnh của mình: một cuộc sống vừa tàn nhẫn vừa mê hoặc, vừa ghê rợn vừa hút mắt, nơi bóng tối, xác thịt, và kiến trúc sinh học hòa làm một.

Khối thịt cong uốn chồng tầng như thể vừa là kiến trúc vừa là sinh vật, di chuyển nhịp nhàng theo nhịp rung cơ học bên trong. Humanoid biến dị bò rải rác giữa các khoang, thân hình méo mó, chi co quắp, mắt lóe sáng yếu ớt, phản chiếu hình dạng cậu trong dịch nhầy đỏ rực. Chúng phát ra tiếng rên khô khốc, xương cọt kẹt, thân mình giật co theo nhịp rung, xen lẫn âm thanh cơ khí như nhịp tim thứ hai của mê cung. Rin lặng lẽ quan sát, từng bước đi được tính toán phản xạ hoàn toàn theo bản năng: né humanoid, tránh trứng đang rung co giật, thích nghi với nền nhầy nhớp và ánh sáng đỏ lóe chập chờn.

Khoang Egg Incubators mở ra theo từng bước, hé lộ hàng trăm trứng phủ dịch nhầy, bên trong phôi thai rung giật theo nhịp sinh vật bên cạnh. Một humanoid lớn, thân hình gồ ghề, mắt sáng đỏ, đứng im giữa khoang như canh gác. Dịch nhầy dính đầy cơ thể cậu, ánh sáng đỏ lóe lên mạnh mẽ hơn khi cậu di chuyển, mỗi vệt dịch nhầy bám trên tay chân như nhắc nhở rằng môi trường này  chỉ những ai thích nghi mới có thể tồn tại.

Rin tiến sâu hơn, bước qua các tầng thịt cong uốn lặp đi lặp lại, âm thanh rên rỉ và xương cọt kẹt hòa cùng nhịp rung cơ học, tạo ra cảm giác mọi vật sống quanh cậu đều có ý thức riêng, dù hoàn toàn phi nhân loại. Từng rung động đi qua da thịt, cậu nhận biết humanoid đang bò đến gần, nép người, tránh chạm vào trứng rơi vỡ, quan sát ánh sáng lóe đỏ phản chiếu trên lớp nhầy phủ nền.

Các khối thịt cong uốn phức tạp, nhiều tầng, liên tục rung co giật, bắn dịch nhầy lên không trung, mùi thịt thối và máu tanh xộc thẳng vào mũi, khiến từng hơi thở đều đậm đặc và áp lực. Humanoid bò khắp khoang, mắt lóe sáng như những viên ngọc bị vỡ, phản chiếu từng bước đi của Rin. Dịch nhầy loang trên nền và ánh lên sự phi thường của mê cung: mọi vật đều sống, nhưng sống theo cách chỉ sống sót hoặc chết, không có lựa chọn khác.

Từng bước đi, Rin tiếp xúc với các bề mặt nhầy nhớp, rung động cơ học len qua tay chân, cơ thể phản xạ tự nhiên, né humanoid, tránh các phôi thai chưa trưởng thành. Ánh sáng đỏ lóe lên mạnh hơn khi cậu bước vào khoang trung tâm, nơi humanoid dày đặc hơn, trứng rung giật liên tục, dịch nhầy phủ toàn bộ nền và tràn lên cơ thể cậu.

Một humanoid lớn hơn bình thường, thân hình méo mó, đứng im giữa khoang, mắt lóe sáng dữ dội. Rin nép sang một bên, cảm nhận nhịp rung khối thịt cong uốn, nhận ra mọi chuyển động xung quanh đều được định sẵn, phi nhân loại, hoàn toàn áp đảo giác quan. Dịch nhầy dính vào tay chân, ánh sáng đỏ chập chờn, mùi máu tanh, tiếng rên và co giật humanoid tạo ra một bản giao hưởng ghê rợn, ép cậu học cách phản xạ sống sót ngay lập tức.

Khoang mở ra thêm, humanoid co giật bò dày đặc hơn, trứng rung giật liên tục, ánh sáng đỏ dữ dội nhấp nháy. Dịch nhầy phủ nền, phủ cơ thể, xen lẫn mùi thịt thối và máu tanh. Rin tiến, hòa nhịp với nhịp rung, ánh sáng đỏ lóe mạnh, humanoid dày đặc, dịch nhầy phủ toàn bộ, chuẩn bị cho bước tiếp theo – nơi thử thách bản năng sống sót thực sự bắt đầu.

【Quan sát, thích nghi và tập tồn tại đi – em không có lựa chọn nào khác.】

Tâm trí cậu đột nhiên vọng lại một thanh âm quá đỗi quen thuộc - nhưng lại quá đỗi xa lạ. Nhưng bước chân cậu vẫn không ngừng bước đi, không có điểm kết thúc.

Rin đi qua một đường hầm khổng lồ, nơi mọi bề mặt dường như là sự kết hợp giữa thịt sống, mạch máu, và các ống dẫn dịch nhầy uốn lượn bất tận. Dịch nhớp đặc quánh phủ đầy nền, bám lên từng ngón chân cậu, tung lên khi bước đi thành những vệt nhầy lóe đỏ-tía trong ánh sáng chập chờn từ các tĩnh mạch xuyên qua các lớp thịt. Mùi máu tanh nồng lẫn với xương nghiền vỡ và thịt thối khơi dậy một cảm giác ngột ngạt, vừa ghê tởm vừa hấp dẫn, khiến bất cứ sinh vật nào không đủ bản năng sinh tồn sẽ lập tức bị đẩy vào trạng thái hoảng loạn.

Các humanoid biến dị nằm rải rác khắp khoang, thân hình méo mó, tay chân co quắp, da phủ nhầy, mắt lóe sáng đỏ rực theo từng nhịp rung của khối thịt trung tâm. Âm thanh xương kẽt cọt khô khốc, tiếng rên rỉ biến dị, xen lẫn tiếng dịch nhầy chảy, hòa cùng nhịp co giật của trứng khổng lồ rung lên liên tục tạo thành một bản giao hưởng của thịt và máu.

Khối thịt trung tâm cao chót vót, uốn lượn cong vênh, bề mặt phủ đầy các ống dẫn dịch nhầy, nhánh mạch máu to như cột trụ, từng nhịp co giật khiến không gian chập chờn như thể đang sống. Ánh sáng đỏ-tía từ mạch máu xuyên qua từng khe hở, chiếu lên trứng khổng lồ phủ nhầy, làm lộ hình hài những phôi thai rung giật bên trong. Humanoid biến dị bò qua bò lại, cơ thể méo mó, mắt đỏ rực lấp lóe trong ánh sáng chập chờn, rên rỉ khô khốc theo nhịp co giật.

Rin phải bước đi cẩn trọng, tránh để dịch nhầy văng lên cơ thể humanoid hoặc trứng rung giật. Mỗi bước đi đều dội lại âm thanh khô khốc của xương, dịch nhầy bắn lên khắp nền. Cậu cảm nhận rõ từng nhịp rung, từng độ nhớp của dịch nhầy, từng mùi tanh nồng của máu thịt, xương nghiền vỡ, thúc ép bản năng sinh tồn phải bùng lên, tập trung mọi giác quan để quan sát, né tránh, và tồn tại.

Các trứng khổng lồ rung giật liên tục, nhầy nhớp loang lên nền và bám dính khắp cơ thể Rin. Một humanoid cao lớn, thân mình méo mó, mắt đỏ rực, đứng im giữa khoang như một tảng thịt sống thở dồn dập, phản chiếu ánh sáng đỏ-tía vào toàn bộ khu vực. Các nhánh mạch máu co giật theo từng nhịp cơ học, dịch nhầy văng lên, ánh sáng lóe lên chập chờn. Rin cảm nhận từng rung động cơ học này như một áp lực sinh tồn: mỗi bước sai lầm có thể dẫn đến cái chết.

Rin đi sâu hơn, len lỏi giữa các khoang, dịch nhầy dính đầy chân, nhầy loang trên người, trứng rung giật, humanoid biến dị dày đặc hơn, mắt đỏ rực lóe lên, cơ thể co quắp và phát ra âm thanh rên rỉ. Khối thịt trung tâm co giật mạnh, ánh sáng đỏ-tía chập chờn, nhánh mạch máu rung dồn dập, trứng rung giật liên tục, hòa cùng âm thanh dịch nhầy bắn, rên rỉ humanoid.

Rin tiến sát khối thịt trung tâm, nơi các lớp kiến trúc thịt giao nhau, uốn lượn cong vênh, ánh sáng đỏ-tía lóe chập chờn mạnh mẽ, dịch nhầy văng lên khắp cơ thể cậu. Humanoid biến dị xung quanh dày đặc, co quắp, mắt đỏ rực dữ dội, trứng rung giật liên hồi. Cậu cảm nhận rõ từng rung động, từng ánh sáng, từng âm thanh, từng mùi máu thịt và xương hòa quyện trong không gian. Tất cả như một sinh vật khổng lồ duy nhất, dõi theo từng bước Rin, ép cậu phải thích nghi với môi trường ghê rợn đến tận cùng, nơi tồn tại hay chết chỉ cách nhau trong khoảnh khắc.

Những nhánh mạch máu to như cột trụ quấn quanh trứng khổng lồ, co giật liên tục theo nhịp rung của khối thịt trung tâm. Ánh sáng đỏ-tía xuyên qua nhánh mạch, chiếu lên humanoid biến dị, làm lộ từng chi tiết méo mó ghê tởm, từ mắt đỏ rực lóe sáng, cơ thể co quắp, tay chân méo mó, đến các vết nhăn thịt rung giật theo nhịp co giật. Dịch nhầy phủ đầy nền, bám vào chân Rin, tung lên từng vệt nhầy lóe đỏ-tía trong ánh sáng chập chờn, mùi máu tanh và xương nghiền vỡ trộn lẫn.

Rin dừng lại giữa khoang, đứng im trong một giây, quan sát mọi nhánh mạch, lớp thịt, humanoid và trứng rung giật xung quanh. Bản năng như muốn mách bảo cậu hãy nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này đi, nhưng cớ sao tâm trí cậu lại không muốn.

Khối thịt trung tâm co giật mạnh, ánh sáng đỏ-tía lóe liên tục, dịch nhầy loang khắp khoang, humanoid biến dị dày đặc, trứng rung giật liên hồi. Mọi rung động, ánh sáng, âm thanh, mùi máu thịt và xương ép Rin phải hòa nhịp, thích nghi, hoặc đối diện cái chết. Cậu bước đi cẩn trọng, né tránh humanoid và trứng, tiếp tục tiến về trung tâm khoang, nơi nhịp co giật và ánh sáng đỏ-tía đạt cực điểm, khiến môi trường trở nên áp đảo mọi giác quan của Rin.

Rin chạy thật nhanh vào khu trung tâm, cái cơ thể người không ra người, ngợm không ra ngợm này khiến từng bước chân đau nhói đến chết đi sống lại. Nơi trứng khổng lồ và humanoid biến dị dày đặc nhất. Mùi máu thịt, xương nghiền vỡ và dịch nhầy đặc quánh phủ khắp nền khiến cậu phải di chuyển cẩn trọng. Từng bước đi, dịch nhầy bắn lên mắt cá chân, nhấp nháp vào da thịt, hòa cùng ánh sáng đỏ-tía chập chờn từ mạch máu xuyên qua khối thịt trung tâm. 

Các humanoid biến dị xung quanh rung giật, cơ thể méo mó, mắt đỏ rực lóe lên theo nhịp co giật của khối thịt trung tâm. Một số humanoid vừa bò vừa phát ra âm thanh rên rỉ khô khốc, xen lẫn tiếng nhầy bắn lên, hút mọi ánh nhìn về trung tâm. Rin quan sát kỹ từng chi tiết, từng rung động của môi trường, từng ánh lóe đỏ-tía phản chiếu trên da humanoid, và từng nhánh mạch máu co giật, như một sinh vật non mới thức tỉnh, hoàn toàn trống rỗng nhưng đầy bản năng sinh tồn.

Trứng khổng lồ rung giật liên tục, nhầy nhớp tràn ra nền, bám dính chân Rin khi cậu bước qua. Một số trứng rung mạnh, làm phôi thai bên trong lóe lên ánh sáng đỏ mờ, humanoid biến dị xung quanh co quắp, phát ra âm thanh rên rỉ theo từng nhịp rung. Rin quan sát, né tránh, từng bước tiến gần khối thịt trung tâm, nơi nhịp co giật đạt cực điểm. Cậu nhận ra rằng mọi rung động, mọi ánh sáng, mọi âm thanh đều là cơ chế kiểm soát sinh tồn, ép bất cứ sinh vật nào xuất hiện phải thích nghi, hoặc bị tiêu diệt.

【Rin... em phải đi xuống, tìm tận đáy...】

Một âm thanh vọng lại, mơ hồ nhưng rõ ràng, vang lên từ khối thịt trung tâm. Rin không hiểu nó tới từ đâu, nhưng bản năng khiến cậu hướng mắt về phía tầng dưới, nơi các lớp thịt và mạch máu quấn chặt, ánh sáng đỏ-tía chập chờn yếu hơn, như một lời nhắc rằng có một con đường khác, dành cho kẻ tìm kiếm sức mạnh cuối cùng.

Cậu bắt đầu tác động tới các trứng rung giật. Một trứng nứt vỏ, phôi thai lóe sáng đỏ, nhầy nhớp tràn ra nền. Rin né tránh, dịch nhầy bắn lên chân, nhấm nháp mùi tanh nồng của máu thịt và xương nghiền vỡ. Humanoid biến dị xung quanh rung giật, cơ thể co quắp, mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng chập chờn, rên rỉ khô khốc.

Một nhánh mạch máu to như cột trụ quấn quanh khối thịt trung tâm co giật, ánh sáng đỏ-tía chiếu xuyên qua trứng, làm lộ humanoid biến dị với cơ thể méo mó, mắt đỏ rực, tay chân co quắp. Dịch nhầy văng lên khắp người Rin, mùi máu thịt và xương ép cậu hòa nhịp với môi trường, nhận thức về sinh tồn trỗi dậy. Cậu lặng lẽ bước qua, né tránh trứng, humanoid, dịch nhầy, ánh sáng lóe chập chờn, mỗi bước đều là một kiểm chứng bản năng sinh tồn.

Các trứng rung giật mạnh hơn khi Rin tiến lại gần khối thịt trung tâm. Phôi thai bên trong lóe sáng đỏ, humanoid co quắp phát ra âm thanh rên rỉ, dịch nhầy bắn tung, hòa cùng nhánh mạch máu co giật. Rin khẽ cúi người, tay chạm nhẹ trứng, cảm nhận nhịp rung từ bên trong, như thể nếu không thận trọng, sẽ bị nuốt chửng trong chu kỳ sinh tồn vinh viễn này.

【Rin... cẩn trọng, kẻ yếu sẽ bị nuốt chửng...】

Lời nhắc này vang lên rất mơ hồ, chỉ đủ để Rin hướng mắt xuống tầng dưới, nhận thức được hướng đi khác so với phần trên, nhưng vẫn chưa hiểu mục đích thực sự. Cậu tiếp tục di chuyển, né tránh humanoid biến dị, quan sát trứng rung giật, dịch nhầy loang khắp nền, ánh sáng đỏ-tía chập chờn, tiếng rên rỉ khô khốc, tiếng xương kẽt cọt, tất cả phối hợp tạo thành môi trường sinh tồn khủng khiếp, ép Rin hòa nhịp hoặc bị tiêu diệt.

Một humanoid biến dị lớn hơn bất cứ kẻ nào xung quanh đứng im giữa khoang, cơ thể méo mó, mắt đỏ rực lóe sáng, tay chân co quắp, phát ra âm thanh rên rỉ khô khốc theo nhịp co giật của khối thịt trung tâm. Ánh sáng đỏ-tía xuyên qua nhánh mạch máu chiếu lên humanoid, làm lộ từng chi tiết méo mó ghê tởm. Rin khẽ cúi người, né tránh, dịch nhầy văng lên chân, mùi máu thịt và xương nghiền vỡ tràn ngập không gian.

Cậu dừng lại giữa khoang, đứng im quan sát. Trứng rung giật liên tục, humanoid biến dị co quắp, nhánh mạch máu co giật, ánh sáng đỏ-tía chập chờn mạnh mẽ, âm thanh rên rỉ humanoid xen lẫn tiếng xương kẽt cọt khô khốc. Mọi thứ ép Rin phải hòa nhịp, thích nghi, hoặc đối diện cái chết.

Tại trung tâm khoang, một khối thịt đồ sộ uốn lượn cong vênh, bề mặt phủ đầy dịch nhầy, nhánh mạch máu co giật, trứng rung giật liên hồi. Rin bước tới, cảm nhận từng rung động, từng ánh sáng, từng âm thanh, từng mùi máu thịt/xương hòa lẫn, ép cậu phải thích nghi, tồn tại, và chuẩn bị cho mục tiêu xuống tầng đáy – nơi bản năng sinh tồn đạt cực hạn.

Rin lồm cồm bò qua những mảng thịt co giật, dịch nhầy vương vãi khắp mặt và cơ thể, cảm giác như từng lớp da thịt, từng khe xương nhão nhoẹt đang dính chặt vào từng bước chân. Mùi máu tanh, xương vụn, và dịch nhầy hòa lẫn bốc lên đặc quánh, dày đặc đến mức hít vào là cảm nhận từng sợi cơ bắp, từng giọt máu loang lổ trong cổ họng. Ánh sáng đỏ-tía từ các lớp gân và khối thịt trung tâm nhấp nháy dữ dội, phản chiếu lên các xúc tu quái dị và các humanoid méo mó, tạo thành một cảnh tượng vừa hút mắt vừa kinh tởm, khiến Rin phải nhíu mày, cơ thể run rẩy theo nhịp tim dồn dập.

Một humanoid xuất hiện từ khe nứt giữa các lớp cơ bắp, thân hình méo mó, các xúc tu dài co giật, đầu biến dạng không xác định, mắt tròng trắng nổi bật trong bóng tối đỏ-tía. Rin bật người sang bên, trượt chân trên dịch nhầy loang lổ xương vụn, từng nhát xúc tu chạm vào vai, tay, đẩy tung dịch nhầy lên mặt. Hơi thở hổn hển vang lên, nhịp tim dồn dập, toàn thân run rẩy trong cơn hoảng loạn. Mỗi cú vung, mỗi cú co giật của humanoid đều khiến da thịt Rin cảm nhận như bị cắt, dính từng sợi thịt và dịch nhầy nhão nhoẹt.

Rin lao tới, tránh một xúc tu khác từ trần, chân trượt trên lớp dịch nhầy loang lổ, vướng mảnh xương vỡ, nhịp tim đập dồn dập, cơ thể run rẩy, mắt mở to. Từng nhịp rung của khối thịt trung tâm vang lên như nhịp tim khổng lồ, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy qua các khe hở, chiếu lên humanoid, gân cơ, và lớp xương lộ ra, tạo cảm giác chúng sống dậy, theo dõi từng bước đi của cậu. Cậu cúi thấp, bật người sang bên, dịch nhầy văng tung, máu lẫn xương vụn bắn ra khắp nơi, ấu trùng bò ra từ các trứng nứt vùi vào khe thịt, co giật, tạo nên một mảng hỗn loạn sống động đến mức hút mắt.

Một humanoid khác từ phía sau lao tới, miệng rỉ máu, xúc tu quấn chặt, mắt đỏ rực nhìn thẳng cậu. Rin hốt hoảng nhảy sang bên, dịch nhầy bắn lên mặt, mùi tanh hăng nồng xộc thẳng vào mũi, khiến cổ họng như muốn nôn ọe. Nhưng cậu không dừng lại, nhịp tim dồn dập, cơ thể run rẩy, phản xạ sinh tồn trỗi dậy cực độ, mỗi bước đi đều là cuộc chiến sinh tồn tột cùng. Khối thịt trung tâm rung lên mạnh, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy dữ dội, dịch nhầy và xương vụn bay khắp nơi, khiến mê cung sống động đến mức ghê rợn.

Rin trượt chân trên dịch nhầy loang lổ, va phải mảnh xương vụn sắc nhọn, đau rát dọc sống lưng. Hơi thở khan khàn, mắt mở to, nhịp tim rung dồn dập, cơ thể run rẩy theo từng cú chạm, từng nhát vung của humanoid. Cậu lao tiếp, né, cúi người, bật nhảy, gạt dịch nhầy văng ra, từng nhát xúc tu va vào da thịt, bắn máu và xương vụn lên không gian. Mỗi lần tránh né đều gần như sát cánh với sinh tử, cậu cảm nhận sự căng thẳng dày đặc trong từng mạch máu, từng cơ bắp.

Ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy liên tục, chiếu lên các lớp gân, cơ bắp, và khối thịt trung tâm, làm nổi bật từng humanoid quái dị với xúc tu quấn chằng chịt, đầu méo mó, mắt đỏ rực, miệng rỉ máu. Dịch nhầy bắn tung khắp không gian, mùi hăng tanh bao trùm, xương vụn vỡ dưới chân, ấu trùng bò ra từ trứng nứt, lắc lư trên lớp dịch nhầy, chạm vào da thịt Rin, tạo cảm giác vừa kinh tởm vừa sống còn. Rin nhảy, bật người, né tránh, cơ thể run rẩy, tim dồn dập, hơi thở khan khàn vang lên trong không gian ghê rợn.

Giữa cơn hoảng loạn, hình bóng một người hiện lên mơ hồ trong tiềm thức cậu: mái tóc ngắn màu hạt dẻ đỏ, đôi mắt phẳng lặng, gương mặt gần như không cảm xúc. Cậu không nhận ra đó là ai, chỉ cảm thấy nhịp tim như bị kéo chậm lại một nhịp, cơ thể run rẩy, hơi thở nặng trĩu, một cảm giác vừa an toàn vừa lạ lẫm xen vào cơn hoảng loạn. Hình bóng ấy thoáng hiện, biến mất, chỉ để lại mùi hương nồng nặc, ánh sáng đỏ-tía phản chiếu trên các lớp gân cơ và humanoid ghê rợn xung quanh.

Các humanoid từ mọi hướng lao tới, xúc tu vung loạn, đầu méo mó, mắt trắng nổi bật, miệng rỉ máu, từng cú va chạm bắn tung dịch nhầy, máu và xương vụn. Rin lao mình qua từng khe hở, cúi người, nhảy chồm, né tránh, gạt dịch nhầy vương vãi trên mặt, cảm nhận từng nhát chạm, từng cú quét của humanoid, từng rung động từ khối thịt trung tâm như đang sống, theo dõi từng bước chân. Mỗi bước đi là một cuộc chiến sinh tồn tột cùng, cơ thể run rẩy, nhịp tim dồn dập, hơi thở hổn hển vang lên trong không gian ghê rợn, nhão nhoẹt, kinh dị.

Rin tiến sâu vào trung tâm mê cung, khối thịt đồ sộ co giật từng nhịp, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy, từng lớp cơ bắp, gân, mạch máu nổi bật như đang sống, tạo nên một cảnh tượng vừa kinh tởm vừa hút mắt. Dịch nhầy và xương vụn văng tung, ấu trùng bò ra từ trứng nứt vùi trong khe thịt, co giật, chạm vào da thịt cậu. Cậu lao tiếp, bật người, né, cúi thấp, tránh các cú vung của humanoid, nhịp tim rung dồn dập, cơ thể run rẩy từng nhịp, hơi thở khan khàn vang lên liên tục.

Một khe hở khổng lồ hiện ra ở cuối mê cung, ánh sáng đỏ-tía yếu dần, khối thịt trung tâm rung lên dữ dội như mời gọi, mùi dịch nhầy, máu thịt, xương tanh hăng bốc lên đặc quánh. Rin dừng một nhịp, nhìn vào khoảng trống mở ra, cơ thể run rẩy, dịch nhầy vương vãi, mắt mở to, nhịp tim dồn dập, hơi thở hổn hển. Các humanoid co giật xung quanh, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn, vừa hút mắt vừa ghê rợn, vừa đe dọa vừa thôi thúc cậu bước tiếp.

Cậu hít một hơi dài, cúi thấp, lao thẳng vào khe hở. Dịch nhầy văng tung, xương vụn vỡ dưới chân, mùi máu tanh dày đặc bốc lên xộc vào mũi, humanoid co giật từng nhịp, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy phản chiếu trên các lớp gân cơ, cơ bắp và mắt humanoid đỏ rực, tạo thành một mê cung sống động ghê rợn. Cậu bật người, né cú vung cuối cùng, dịch nhầy và máu bắn tung lên mặt, ấu trùng bò vùi vào khe thịt, co giật, chạm vào da thịt cậu. Nhịp tim dồn dập, hơi thở hổn hển vang lên liên tục, cơ thể run rẩy, phản xạ sinh tồn trỗi dậy tối đa.

【Rin... chạy đi..】

Cuối cùng, Rin nhìn thấy tầng đáy mở ra trước mắt, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy yếu ớt, các lớp cơ bắp, gân, mạch máu co giật, humanoid biến dạng dần co lại theo các khe hở, dịch nhầy, máu, xương vụn vương vãi khắp nơi, tạo ra một khung cảnh kinh dị cực độ. Cậu bước tới, từng nhịp tim, từng hơi thở, cơ thể run rẩy, dịch nhầy bám đầy, mắt mở to, lao xuống tầng sâu, chuẩn bị đối mặt với những sinh vật và kiến trúc kinh dị tiếp theo. Khối thịt trung tâm rung lần cuối, ánh sáng đỏ-tía nhấp nháy dữ dội, mùi dịch nhầy, máu và xương tanh hăng bốc lên đặc quánh, humanoid co giật xung quanh, tạo nên một cảnh tượng hết sức kinh tởm.

Kẻ vừa xuất hiện trong tâm trí mình— là ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top