Thất Bút Chương 3
Điều này thật nực cười, tôi là người cuồng anh ấy nhất trên đời, tôi là một tín đồ chân thành của cái đẹp, tôi học kỹ năng của anh ấy, điểm số không tồi, nhưng tôi bị Sae từ chối, tôi không thể nói chuyện với anh nữa. Sae thậm chí còn chọn bình luận về tranh của Isagi, và mặc kệ tôi sang một bên!
Lúc đó, tôi thực sự muốn ăn thịt và hút máu của anh ta! Tôi sẽ cắt nhãn cầu của Sae, nuốt vào bụng rồi đưa mắt của mình cho anh, để mắt anh ở trong tôi, và tròng mắt màu ngọc lam có quay về hướng nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhìn tôi,được không? Nó sẽ chỉ nhìn tôi,nó không bao giờ được nhìn thẳng vào người khác nữa!
Về phần Isagi, tôi nghiến răng và coi hắn ta như kẻ thù không đội trời chung của mình. Kể từ khi nhập học, tôi chưa từng để Isagi vào trong mắt, tôi nghĩ hắn ta chỉ là một tân binh với kỹ năng viết non nớt, nhưng lúc này tôi này đây tôi lại thấy vui mừng,toàn thân tôi căng thẳng, tôi đã sẵn sàng để đi! Tôi muốn đánh bại hắn, đánh bại Isagi bằng một kiệt tác, và bỏ xa hắn ta, để chứng minh rằng tôi giỏi hơn hắn rất nhiều! Và Sae đã nhầm, lẽ ra lúc đó anh ấy nên nhìn tôi!
Trong xưởng sơn, tôi lại đụng phải Isagi, thật là xui xẻo, hắn bước đến chỗ tôi và chào tôi bằng một nụ cười ngu ngốc. Khi tôi bước ra khỏi cửa hàng mang theo sơn và vải lanh, hắn vẫn kiên trì đuổi theo và hỏi tôi vẻ đẹp là gì.
——Thật nực cười, trên đời này có bao nhiêu cái đẹp! Sắc đẹp đã bị lạm dụng từ lâu, từ Nữ Vệ Thần đến chiếc lá rụng, từ bức tranh Chúa, từ ánh trăng vàng của bờ biển nước Anh đến tấm lụa trong suốt rẻ tiền, sắc đẹp là vô giá trị! Tôi đã học hội họa và tôi hiểu rằng hội họa không phải là nghệ thuật theo đuổi cái đẹp, mà là tâm hồn của người theo đuổi cái đẹp, đó là hình dáng của một linh hồn hùng vĩ và vô tận, không thuộc về với thế giới thực và không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ, đó là một bản nhạc tâm hồn lang thang trong góc của vũ trụ. Người thường nếu chỉ nghe và chạm vào nó thì không bao giờ có thể phát hiện đó là một thực thể đẹp đẽ, một tâm hồn trong sáng và mầu nhiệm, trái lại sẽ cảm thấy sợ hãi và run sợ, bởi vì nó là một cái gì chưa từng xuất hiện và vượt khỏi tầm thường. Cho nên mỹ nhân vẫn luôn một mình một mình bước đi, cô đơn chịu đựng tra tấn trên tháp, giống như một ẩn sĩ trong sa mạc Thebes.
Biến đi. Tôi chỉ nói hai từ này với Isagi.
Hắn ta thất vọng cúi đầu, nhưng vẫn đi theo bước chân của tôi, ngay lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, định túm cổ áo ném hắn ra ngoài, hắn đột nhiên nói: “Rin, tôi nghĩ tôi nên nói cho cậu biết.”
Hắn hắng giọng: "Tôi nhìn thấy gì đó trong bức tranh của cậu."
“Cái gì?” Tôi khinh khỉnh nói.
Isagi thở ra: "Tôi rất nhạy cảm với những bức tranh của người khác, có lẽ bạn không tin,nhưng tôi có thể nhìn thấy cảm xúc của họa sĩ hoặc suy nghĩ từ nét vẽ và màu sắc ... Rin, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những bức tranh của cậu, tôi cảm thấy đó là một tâm hồn đẹp và buồn, kỹ năng vẽ tranh của cậu rất tinh tế, người xem có thể chìm vào đó, nhưng theo tôi, trong đó vẫn ẩn chứa một tâm hồn đau đớn và méo mó. Không nơi nương tựa, bị giam cầm trong khung, gào thét điên cuồng, ngày đêm buồn bã lang thang, suýt chút nữa phát điên."
“ Mày chỉ đang nói về thứ viễn tưởng nhàm chán này thôi sao?” Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn: “Thật sự rất ngu ngốc.”
Isagi cau mày, như thể đang tức giận: "Rin, cậu nên chú ý đến vấn đề tâm lý của mình, những bức tranh của cậu ... (lúc này hắn im lặng một cách kỳ lạ) Có lẽ cậu sẽ chế giễu những lời này, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu, có thể cậu đang bị mắc kẹt giữa một thế lực nào đó, cậu đang cố gắng hết sức để thoát khỏi xiềng xích, nhưng thế lực này là gì, và cậu thoát ra bằng cách nào, tôi không biết, tôi chỉ nói những gì tôi cảm nhận được thôi Rin, cậu và tôi đều là những cá thể đơn độc, và mỗi sinh mệnh đều là một cơ thể đơn độc. Nếu mọi người từ khi sinh ra đã bị nhốt vào một ngọn tháp cao chót vót, và để họ phát minh ra cách giao tiếp của riêng mình, thì những biểu tượng mà họ tạo ra và ngôn ngữ nhất định không thể truyền đạt, không có giá trị, chúng ta trao đi kho tàng tâm hồn của mình cho người khác, nhưng họ lại không thể tiếp nhận, nên chỉ có thể bước đi một mình,tuy bên cạnh nhau, nhưng không thực sự cùng nhau, và ta không hiểu người khác, và cũng sẽ không được người khác hiểu.
"Cậu là một nghệ sĩ với thiên phí bẩm sinh, cậu được số phận ưu ái, tôi có thể cảm thấy rằng cậu đã xâm nhập vào trạng thái linh hồn của vũ trụ tại một thời điểm nhất định, mở ra một cánh cửa bí ẩn nào đó và háo hức thể hiện nó, kỹ năng của cậu thật tuyệt vời.Tôi có thể mô tả nhanh một hai bức, nhưng tôi còn do dự, những biểu tượng và màu sắc đó làm tôi bối rối, bởi niềm đam mê chứa đựng trong đó, tôi không thể thờ ơ. Nhìn những bức tranh ấy, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi có một cảm giác khiến tôi rùng mình. Tôi không có ý coi thường cậu, tôi chỉ nói ra cảm xúc của mình một cách trung thực, tôi là một người cuồng nghệ thuật! Rin! Tôi sẽ không bao giờ nói dối cậu !
“Không hiểu sao trong lòng tôi có một cảm giác, lúc đó tôi cảm thấy tội nghiệp cho người vẽ những bức tranh đó, tôi không thể tưởng tượng được họ đã trải qua những gì. Tôi nghĩ, bây giờ tôi đã hiểu, linh hồn của cậu đã nhường chỗ cho cơ thể yếu đuối của cậu, và có một đứa trẻ yếu ớt sống trong trái tim cậu, vì vậy cậu đã mất đi dũng khí. Tôi không biết, vẻ đẹp nào đang nắm chặt lấy trái tim cậu, buộc cậu như một kẻ khổ hạnh, dấn thân vào con đường cô đơn dài và nguy hiểm này,và cậu sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ dừng lại! Cậu nghĩ rằng mình có thể giải thoát khỏi sự vô tận sao, tâm hồn mệt mỏi của cậu đang muốn được yên nghỉ, cậu đã tiêu xài hoang phí cuộc sống của mình như một kẻ điên ngã xuống bức tranh như một con thú hoang, nhặt cây cọ vẽ, lúc này cậu như đã mất trí,cậu gần như phát điên! Tuy nhiên, cậu sẽ không có được sự bình yên như tưởng tượng mà còn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy những gì mình vẽ. Cậu không được tạo hóa giải thoát, cậu muốn phá hủy nó! Cậu không hề trân trọng bất cứ thứ gì mà cậu tạo ra, bởi vì cậu thậm chí còn không trân trọng chính bản thân mình! Cậu không thể thoát khỏi nguy hiểm, vì vậy cậu đang phải lang thang trong đống đổ nát do chính cậu tạo ra, bất lực như một đứa trẻ yếu ớt, Rin, cậu có biết không? Đó là một mảnh linh hồn của cậu đang bị thiếu! Điều này sẽ giết chết cậu!"
Isagi thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt, như thể hắn đang bị bệnh phổi.
Có một cơn đau rát trên má tôi, như thể ai đó đã tát tôi rất mạnh. Chết tiệt, tôi thực sự muốn giết hắn. Tôi nén giận, nghiến răng không chịu hé răng nửa lời, như người bị tra tấn đến chết. Tôi cố gắng hết sức bình tĩnh nói chuyện với Isagi:
"Xong việc thì đi đi."
Isagi thẳng thắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như mũi kim:
"Đã bao lâu rồi cậu không tạo ra tác phẩm của riêng mình, Rin."
Tôi không thể chịu đựng được nữa, nắm chặt tay và nhìn hắn với ánh mắt u ám, một lúc sau, tôi lặng lẽ quay người bỏ đi. Isagi không bắt kịp lại, hắn ta hiểu rằng tôi đã cạn lời.
Tôi trở về căn nhà thuê chật chội một mình, thu dọn sơn và vải lanh mang về. Isagi là một tân binh ngu ngốc, nhưng tình cảm của hắn đối với cái đẹp là điều không cần bàn cãi, tôi không tin một lời nào của hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng vào giây phút cuối cùng, tôi đã cảm thấy trái tim mình dường như nhói lên, giống như bị ngàn mũi kim đâm.
Tôi lấy cọ ra và vẽ, gần như là vẽ nguệch ngoạc mà không cần suy nghĩ, suy nghĩ của tôi đã bay lên trời, tôi nghĩ đến những ngọn núi nối tiếp nhau, dòng nước chảy róc rách, mặt trời, mặt trăng...
Tôi lẩm bẩm những từ và đung đưa cây cọ một cách ngẫu nhiên - những ngọn đồi thoai thoải, dòng nước nhỏ giọt, mặt trời, mặt trăng. Nhưng sau một thời gian dài, hình mẫu khó thành hình dưới ngòi bút của tôi, nét vẽ thì run run, đầu bút loay hoay như khắc trên kim cương, tôi nghiến răng dốc sức khắc họa - những ngọn đồi trập trùng!mặt trời! mặt trăng!
Càng cố vẽ tôi càng đau! Tôi lại càng cố vẽ, vắt kiệt mọi kỹ năng của mình, tôi càng không thể vẽ được gì! Tôi cảm thấy nhức đầu, trước mắt là một cảnh tượng xa lạ, bên tai còn vang lên tiếng sáo. Mãi một lúc lâu sau tôi mới biết mình đã ngã xuống đất, nằm ngửa cứng đờ như một cái xác không hồn, giá vẽ đã bị lật tung, sơn vẽ vương vãi khắp nơi, xung quanh cũng vậy. Tôi đã ở trong một mớ hỗn độn.
Tôi ngẫu nhiên nhặt một tấm bạt lên, và trên đó là gò má của Sae. Tôi ngồi dậy ngay lập tức, như một chiến binh anh hùng,tôi xé tấm bạt ra từng mảnh ngay lập tức, sau đó tôi nhận ra rằng Sae không có ở đây—cho đến lúc này tôi mới thả lỏng, toàn thân yếu ớt như thể cơ bắp và xương cốt của tôi đã bị lấy đi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay không có ánh trăng, bầu trời tối đen như mực. Tôi đã im lặng trong một thời gian dài và phải đối mặt với một sự thật.
Tôi không thể vẽ bất cứ thứ gì ngoại trừ Sae Itoshi.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top