TẬP 3: RIN NHẬN RA GÌ ĐÓ?
Rin nhức nhức cái tai khi phải tiếp nhận một đống thông tin về cậu trai nào đó tên Bachira, anh đặt bút xuống cầm ngay quyển đề tiếng Anh mà phang thẳng vào đầu Karasu.
"Im mồm ngay cho tao thằng chó"
Karasu: "Con mẹ mày dám đánh tao à" - Hắn không chịu thua, thụi ngay một đấm vào bụng Rin.
"Không thích thì nói, mồm mày để dưới đít hay gì?"
R: "Ngậm mõm mày vào trước khi tao xúc vỡ mồm mày"
K: "Ồ? Tao lại sợ mày quá cơ? Thích thì nói mẹ đi bày đặt làm giá?"
R: "Để bố nói luôn thằng ong vò vẽ đấy ngoài cái đẹp mã, dễ thương với cả nụ cười thì nó đéo còn cái gì cả‐‐" Anh bỗng im bặt, tay đang chỉ vào mặt Karasu cũng đơ luôn tại chỗ. Bởi vì anh với Karasu đấm nhau còn cãi nhau to nên cả lớp đều nghe thấy, rồi khi những lời ban nãy vừa được thốt ra khỏi miệng Rin, người xung quanh dường như im bặt, xong lại ồ lên một tiếng rõ to.
Karasu nghĩ thầm: "Tưởng đùa hóa ra làm giá thật à?"
Về phía Rin, anh cũng bị sốc bởi những gì mình vừa nói, lập tức chạy vụt ra ngoài, chạy đến lớp của khoa kính tế. Tại vì giờ không có tiết nên lớp trống và chỉ có mình anh, khá im lặng và có không gian riêng nên anh mới chọn nơi đây làm điểm đến.
"Ha..ha..Mình vừa làm cái gì vậy..." Rin ngồi thụp xuống đất, hai tay che đi gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang với chính bản thân.
Hiện giờ Rin đang rất rối, từ bao giờ "cái đuôi" đeo bám lại khiến anh chú ý tới vậy? Từ bao giờ mà anh nhận ra nhan sắc "người ấy" mang tuyệt đến cỡ nào? Có lẽ là trong vô thức vì chính anh cũng không biết từ bao giờ. Dòng suy nghĩ về Bachira cứ quanh quẩn trong đầu anh, cố nhắm chặt mắt lại và gạt nó ra nhưng bất thành. Tiếng nói "Rin-chan Rin-chan" vang lên liên hồi, cảm xúc bây giờ đang bị dày vò, đến đáng thương, còn tâm trí anh rối như tơ vò. Anh như người thợ lạc lối nhìn đống tơ một cách bất lực, cảm giác không thể gỡ rối thật khó chịu.
Và khi "người thợ" ấy đang lặng mình trong không gian tối thì "người ấy" bước đến, với tiếng gọi thân thuộc:
"Rin-chan, Rin-chan đâu rùi. Đi ăn cơm trưa với tui không?" Là Bachira, cậu đang đi dọc trên hành lang gọi tên anh, mỗi lần hai chữ "Rin-chan" xuất phát từ khuôn miệng của cậu lại khiến tâm anh mất bình tĩnh. Giọng nói ấy cứ văng vẳng bên tai, âm lượng bất đầu nhỏ dần, khoảnh khắc mà cậu sắp đi qua căn phòng đó thì anh đứng bật dậy. Trán ướt đẫm mồ hồi, anh chạy ra ngoài và bám vào cửa, chỉ tay vào cái người đằng trước.
"Cái tên kia im ngay! Bộ mày không chán khi gọi tên tao như thế à" Anh cáu, chẳng vì gì, đó chỉ là thói quen chửi bới, cơn giận tức thời với Bachira.
"Hả, Rin-chan hỏ" Cậu quay người lại, không để ý đến bộ dạng khổ nhọc của anh mà tươi cười nói tiếp.
"Đi ăn cơm trưa với tui không, tui tìm Rin-chan nãy giờ á"
Anh quay đầu nhìn đồng hồ, thầm nghĩ: "Đã nhanh vậy sao..?". Rin thở hắt, vẫy vẫy tay ý muốn cậu đi theo mình khi anh bắt đầu quay người rời đi.
"Ể.., này là lần thứ 3 Rin-chan đồng ý đi ăn cùng tui à nhaaa" Cậu hiểu ý mà nhanh chân đi theo sau Rin.
Cả quãng đường, vẫn như mọi ngày, chỉ có mình cậu bắt chuyện và anh im im như thường. Rin đang tự giải thích cho hành động của anh, chính xác là lời mắng như khen của anh về cậu khi ở cái lớp kia - Q-3.
>>[Tại căn-tin]<<
"Mày ăn gì?"
"Một bánh bao nhaaa" Cậu cười, giơ tay lên biểu thị hài lòng với câu trả lời này còn anh, anh nheo mày.
"Hết?"
"Tui ăn vậy thôi, ăn nhiều béo lắm!"
Anh nghe vậy chỉ đành rời đi, tấm lưng ấy đối diện với cậu, thật cao cũng thật rộng, Bachira nghĩ nếu có thể ngủ trên đấy sẽ thật thích, và nếu được, cậu có thể ngủ cả ngày trên đấy luôn. Mạch suy nghĩ ấy cứ diễn ra như vậy, trôi chảy, nhưng một tiếng *tinh* - tiếng thông báo của điện thoại, đã phá vỡ nó. Là từ Isagi, Isagi gửi một bức ảnh Bachira đang ở căn-tin và góc chụp là phía sau kèm theo dòng tin nhắn "Bắt gặp thanh niên nào đó mê trai bỏ bạn, rủ rê cho lắm xong đi ăn cùng Itoshi Rin".
Cậu quay đầu nhìn, ngay cái bàn đằng sau là chỗ của Isagi đang ngồi đó, Isagi thấy cậu thì lại cắm mặt nhắn gửi dòng tin "Lũ kia đi với bồ hết rồi, haiz, có mình tao ở đây thôi. Em Kurona yêu dấu đi ăn cùng bạn ẻm rồi". Bachira nhận được liền reply: "Cừi cừi cừi". Cậu còn đang khúc khích với thứ mình gửi cho Isagi thì trên màn hình hiển thị
"_Bạn đã bị chặn bởi Isg Yoichii_"
B: "..." - Cậu nghệt mặt ra, chốc chốc đã không thấy Isagi đâu rồi. Nhưng chuyện này cũng không khiến cậu phải suy nghĩ nhiều vì ngay sau đó Rin đã đi đến với đồ ăn trên tay. Anh đưa cậu cái bánh bao như đã nói, và giữ cho mình một bát ochazuke.
"Chà, Rin-chan ăn nhạt quá" Cậu gặm cái bánh bao trong tay.
"Ăn xong rồi nói, đồ bất lịch sự"
"Hehe, Rin-chan muốn ăn thử của tui không??" Cậu chìa cái bánh ra trước mặt anh.
"Dính nước miếng mày rồi, không ăn"
"Hứ, không thì thui, mắc gì chê dữ vậy" Cậu tỏ ra giận dỗi, nhưng giận thật nha. Chê nước miếng của người ta bẩn thỉu thúi hoắc hay gì, ngày vẫn đánh răng đàng hoàng nên đừng coi thường. Anh thấy cậu như vậy cũng dành một phần thời gian lên ngắm nhìn đôi má phúng phính lên xuống theo nhịp nhai.
"Giống hamster..." Anh thầm nghĩ.
"Ấy chết, đến giờ rồi!" Cậu kêu lên khi nhìn vào đồng hồ của căn-tin, chính xác là 12h30 - đây là khung giờ mà cậu cần lên khóa thiết kế nội thất học - một ngành có ích cũng như thích hợp cho ngành chính là kiến trúc của cậu. Bachira vội vàng chào tạm biệt Rin rồi ngậm theo cái bánh bao chạy lên lớp.
Khi không còn thấy Bachira, khi dáng người qua lại của những học sinh khác che khuất tầm nhìn, lúc đó, một cậu trai tóc trắng cùng dáng người cao ráo tiến đến, nằm gục xuống bàn đối diện anh xuất hiện.
R: "Bồ mày đâu, đến đây làm gì"
S: "Đi chơi với bạn rồi"
R: "Bồ bỏ thì nói mẹ đi"
S: "Thích con nhà người ta mà cứ làm giá"
R: "?"
S: "Ngu thật hay giả vờ thế? Cả trường này biết, mình mày không biết"
Rin định cầm khay đựng đồ đi cất thì khựng lại.
R: "Biết cái gì?"
S: "Chịu, tự tìm hiểu" Nói rồi cậu hạn ấy nằm ra bàn mà ngủ tiếp. Phía Rin, anh đặt nghi vấn cho có chứ không có ý định nghe câu trả lời nên đã đi luôn từ lúc hỏi xong. Giải quyết được bữa trưa, năng lượng đầy hẳn.
Rảo bước trên hành lang, thứ gì đó không rõ hình dạng đang thúc đẩy anh đi đến cái lớp mà anh M họ B đang học một cách kịch liệt.
Bachira ngồi trong góc, sát cửa sổ hành lang, và ngay khi anh đi qua đã bắt gặp cậu đang nằm ngủ. Tự dưng, khó chịu vì cậu không học đàng hoàng. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, Rin không nán lại lâu, ở đấy đâu đó tầm hai phút rồi nhấc bước đến phòng hội học sinh nhận tài liệu về xử lý.
Thật ra Bachira không có ngủ, cậu giả vờ khi anh đi đến mà thôi. Thấy anh dừng lại nhìn mình lâu như vậy khiến cậu sướng run hết cả người mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
"Hể, có khi nào Rin-chan cũng thích mình không ta?"
"Thấy lạnh lùng như vậy mà công nhận cũng "tình cảm" phết"
"Hay đi tỏ tình luôn cho nóng? Khéo Rin-chan thích mình thật thì sao!"
Cậu tập trung xem xét đến mức giáo viên gọi mà không thèm nghe, phải để cậu bạn ngồi kế nhắc nhở thì mới chú ý đến vị cao quý đang gọi tên mình.
"Bachira? Bachira? Ồ, em mệt sao?"
"Dạ, em xin lỗi. Em mải suy nghĩ mà không chú ý"
"Lần sau không vậy nữa nhé"
Vị giáo viên ấy thật dịu dàng, nhưng chỉ dịu dàng với mình Bachira. Học tốt, ưa nhìn, trung thực, bảo sao không cưng cho được?
Tiết học diễn ra suôn sẻ, giọng nói của hội trưởng vang lên qua mic và nó đã cắt đứt dây mạch của lớp học.
"Mời các thành viên của hội học sinh lên phòng họp hội"_
Nhận được tín hiệu, Bachira cúi người xin giáo viên rồi đi đến phòng họp hội theo chỉ định. Trên đường còn gặp tên lớp trưởng BTMC nữa chứ. Hắn ta liên tục mỉa mai cậu không đến được với Rin, không như hắn, dễ dàng có Ness Alexis trong tay. Cậu nghe mà đến phát ngán luôn, từ cách hắn khen Ness dễ thương như nào khi được hắn xoa đầu, tặng đồ cho đến quyến rũ như nào khi đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu đành bịt hai tai lại, tránh những âm thanh khó nghe đó lọt vào đôi tai chỉ nghe tiếng Rin.
"Im hộ cái trời ơi...Tui không có Rin-chan đã là một cực hình rồi.."
_______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top