Mùa hè của chúng ta


Đức Duy đứng ở phía bục cùng các anh trai, em hướng mắt nhìn cái người đang đứng trên sân khấu phát biểu kia. Em khẽ mỉm cười, ánh mắt em tràn ngập sự trân quý và tự hào.

Người yêu em đấy, mọi người ạ!

Anh Tú đứng bên cạnh, quay sang nhìn thằng em mình đang mỉm cười hạnh phúc. Anh tự hỏi, rõ ràng người được Á Quân là Quang Anh, tại sao Đức Duy lại vui vẻ như thể mình mới là người được giải như vậy. Bởi lẽ anh thừa biết đứa trẻ đang đứng bên cạnh anh đây là một nhóc con hiếu thắng lắm, tuổi trẻ ấy mà. Thế mà nhìn xem, ánh mắt em của bây giờ lại chẳng thấy được tia buồn bã hay thất vọng nào cả, ngược lại ánh mắt lấp lánh sao trời ấy lại thể hiện rõ tự hào khi nhìn cậu trai đang đứng trên sân khấu đang gửi lời cảm ơn đến từng người kia.

Nhưng mà Anh Tú lại không biết rằng. Tình yêu của hai người họ vốn dĩ là như vậy đấy. Sẽ luôn có một Quang Anh dù biết bản thân đã vào vòng trong nhưng vẫn buồn và hụt hẫng khi nghe tin bé con của mình bị loại. Và cũng sẽ có một Đức Duy nhảy cẫng lên ăn mừng khi nghe tin anh lớn của mình là Á Quân. Có một Rhyder hay chê em nhõng nhẽo nhưng luôn chiều theo ý em nhỏ. Có một Captain dám đứng trên sân khấu to lớn mạnh mẽ bảo vệ anh lớn của mình.

Họ đều đang ở độ tuổi mà ai cũng đều muốn theo đuổi đam mê, cháy hết mình vì tuổi trẻ. Nhưng khi họ ở cạnh nhau, họ bỗng dưng quên đi đam mê của chính mình mà chỉ nghĩ đến đối phương mà thôi. Một tình yêu thật đáng ngưỡng mộ nhỉ?

" Gớm không? Vui đến vậy à? "

Anh Tú lên tiếng trêu ghẹo thằng em mình, khi thấy em đứng trồng cây si tại chỗ nãy giờ. Cứ đừng nhìn cái cậu trai tóc trắng nào đó đang phát biểu trên sân khấu.

" Vui chứ ạ. Quang Anh của em đấy "

Đúng rồi, Quang Anh của Đức Duy đấy. Rhyder của Captain Boy đấy. Anh lớn của bé em đấy. Là của em đấy.

Vừa kết thúc buổi trao giải, Quang Anh đã vội đi tìm cái hình bóng ai kia. Anh đảo mắt xung quang sân khấu. Lướt qua từng người, để tìm một người trong tim.

" Quang Anh ơi, em đây này "

Đây rồi, người trong tim đang đứng trước mặt anh rồi này. Quang Anh nhìn về phía em nhỏ đang đứng vẫy vẫy tay ngay dưới sân khấu. Anh khẽ mỉm cười, từng bước đi lại phía em.

Vừa tới nơi, anh lớn đã kéo em vào lòng mình. Em nhỏ vui vẻ cười hì hì, dựa cằm vào vai anh.

" Chúc mừng Á Quân của em nhé "

" Duy ơi anh làm được rồi! "

" Đúng rồi, Quang Anh của em làm được rồi. Quang Anh của em siêu giỏi luôn. "

Nãy giờ Quang Anh đã nghe nhiều lời khen và chúc mừng lắm, nhưng chẳng hiểu sao tâm trí anh lại chỉ nhớ mỗi lời nói của bé con nhà mình thôi. Anh dụi dụi mặt vào vai em như một thói quen, khẽ hít hít mùi hương quen thuộc để lấy lại bình tĩnh.

" Bé có buồn không? "

" Dạ? "

" Vì bé... "

" Sao lại buồn chứ ạ? Người yêu em là Á Quân mà "

Em cong mắt cười trả lời anh lớn. Nhưng mà Quang Anh vẫn lo lắng nhìn em, anh thật muốn biết cái đồ ngốc hay cười này thật sự đang nghĩ gì. Bé con của anh thường ngày nghịch ngợm, năng động vậy đấy. Mà cứ hễ buồn hay tủi thân lại lén lút giấu nhẹm đi thôi. Đức Duy biết anh lớn lo cho mình, em giữ lấy gương mặt của anh, nhẹ nhàng xoa xoa má anh trấn an.

" Quang Anh nghe em nói nhé. Em không buồn đâu. Em cảm thấy bản thân đi được đến vòng này là em đã quá may mắn rồi. Được cùng người yêu em sánh vai vào vòng chung kết, đã thế người yêu em lại còn giành được Á Quân nữa. Tại sao phải buồn chứ? Vui còn không hết luôn nè. "

Đức Duy lần nữa nở nụ cười để cho anh lớn yên tâm. Quang Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm khi nghe em nói, như thể gạt đi được nỗi muộn phiền trong lòng. Chỉ cần em không nghĩ nhiều là anh nhẹ nhõm đi phần nào rồi. Quang Anh nắm lấy tay đang xoa xoa má mình, khẽ hôn lên tay em những nụ hôn nhẹ nhàng như muốn gửi tới em sự trân quý của anh.

" Sao lại may mắn, bé đứng ở đây chính bằng thực lực của bé mà! Em bé của anh làm tốt lắm, anh tự hào về em. "

" Em cũng tự hào về Quang Anh lắm luôn "

Cả hai nhìn nhau mỉm cười. Không chung một cơ thể, mà sao trái tim lại chung nhịp đập vậy này?

" Thôi thôi, hai ông tướng ra kia chụp ảnh đi. Đến tận giờ này vẫn còn phát cơm được nữa à. "

Negav cùng mấy anh lớn nãy giờ chạy đi tìm đôi chích bông này khắp nơi. Hoá ra lại lôi nhau ra một góc dưới sân khấu tâm tình thế này. Negav thật sự á khẩu đấy. Cuối cùng vẫn phải lôi đầu hai con người này đi lại chỗ các anh trai.

---

Kết thúc chương trình, các anh trai lại rủ nhau đi ăn mừng. Hôm nay có lẽ đặc biệt lắm, vì lâu rồi mới có mặt đầy đủ 30 anh trai. Thế mà lạ lắm à nha, không khí không còn náo nhiệt như những lần tụ họp trước. Mấy anh trai hay bị anh Thành trêu là "ồn ào" nhất hôm nay cũng trầm hơn mọi ngày rất nhiều.

Có lẽ ai nấy cũng đều đang tiếc nuối. Nhanh quá nhỉ? Mới ngày nào vẫn còn cùng nhau chạy deadline của chương trình, bây giờ đã kết thúc rồi. Chẳng còn những ngày anh em ăn nằm nhà nhau làm nhạc, chẳng còn những ngày tập nhảy đến một hai giờ sáng nữa. Chẳng còn những cái ôm, những lời cổ vũ giữa các anh trai mỗi khi chuẩn bị lên sân khấu nữa. Chẳng biết bao giờ họ mới tụ họp đầy đủ như này nữa nhỉ?

Tuy chỉ mới mấy tháng mà họ dường như đã coi nhau như một đại gia đình rồi. Ai nấy đều tiếc nuối lắm.

" Nhanh nhỉ? Thế mà đã quay xong rồi đấy. "

Anh Sinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm ổn này. Thôi thì cũng là những khoảnh khắc cuối cùng rồi, phải vui lên chứ.

" Đúng rồi, nhanh thật. Thế là tôi không được nhìn bản mặt già khó ưa của anh mỗi ngày nữa rồi. "

ATus lên tiếng mà ai cũng bật cười. Đấy, dù trong hoàn cảnh nào thì vẫn chọc ghẹo nhau cho bằng được.

" Thế em cũng không được nghe Tút Tút gáy trên sân khấu nữa rồi "

Đức Duy lên tiếng ngay khi thấy anh ATus trêu ghẹo cụ Luân của em. Kết quả lại bị anh Tút Tút lườm cho một cái. Anh nhìn sang cái cậu trai tóc trắng bên cạnh thằng em mình vẫn đang cặm cụi bóc tôm bỏ vào bát ai kia, khoé môi anh nhếch lên nói.

" Anh cũng không còn thường xuyên được nhìn em với Quang Anh tíu ta tíu tít mỗi ngày nữa rồi ha. Nào là đút nhau ăn cơm, nào là ôm ôm ấp ấp, xong lại còn lén lút thơm má nhau chứ. Tưởng anh đây không biết à. "

Tất cả mọi người ồ lên một cái. Em nhỏ bị anh chọc thì ngại lắm, hai vành tai đỏ ửng hẳn lên. Em khẽ kéo kéo vạt áo Quang Anh cầu cứu.

" Anh ơi, anh Tút Tút trêu em kia "

Mấy anh trai thấy cảnh tưởng trước mặt mà cười khúc khích. Trông em đáng yêu mà muốn nựng lắm luôn ý chứ. Quang Anh nghe em nhỏ mách tội thì không nhịn được mà khoé môi cong lên một chút. Anh bỏ một con tôm được anh bóc vỏ cẩn thận vào bát em, lấy giấy lau tay của mình.

" Anh lớn rồi mà cứ trêu em bé nhà em hoài thế ?"

" Cục vàng cục bạc nhà em gây sự với anh trước mà "

Mới chỉ mấy câu nói đùa mà không khí đã bắt đầu nào nhiệt hơn rồi. Họ ăn uống no say liền lôi nhau ra hát karaoke. Hôm nay em nhỏ nhà mình lại không nghịch ngợm như mọi khi, chỉ ngồi một góc nhìn các anh lớn hát hò với nhau thôi. Làm anh cứ lo em nhỏ vẫn buồn vì kết quả ấy.

" Bé sao thế? "

Quang Anh nãy giờ cứ nhìn em miết. Cứ sợ em bị làm sao. Đức Duy nhìn gương mặt lo lắng của anh thì phì cười. Rõ ràng hôm nay là ngày vui của anh, thế mà nhìn gương mặt anh bây giờ xem. Người ngoài nhìn vào tưởng anh mất sổ gạo ý chứ.

Nói em không buồn là nói dối. Lúc out top 10 em cũng buồn lắm chứ. Nhưng mà buồn một thì tiếc mười, tiếc vì không thề cùng anh lớn vào top 5. Nhưng mà ngay khi công bố anh lớn nhà em là Á Quân, chả hiểu sao em lại cảm thấy nhẹ nhõm đi hẳn. Nói tật đó. Em cũng chẳng thấy buồn chút nào nữa.

Bởi lẽ em cũng chính là người chứng kiến Quang Anh đã cố gắng như thế nào, kết quả này thật sự xứng đáng với anh lớn của em. Còn em thì mới chỉ 21 tuổi thôi mà, em vẫn còn nhiều cơ hội, có nhiều thử thách trong hành trình này lắm. Em tin với tình yêu em dành cho âm nhạc của mình, em sẽ làm được nhiều hơn hiện tại. Và cũng tin rằng Quang Anh sẽ mãi là ngọn đèn toả sáng rực rỡ ở hiện tại và tương lai.

" Thôi nào, em ổn mà. Đừng có cau mày như thế, nhanh già lắm đó. Em chỉ là đang nghĩ vài chuyện thôi. "

" Chuyện gì thế? "

" Chỉ là em nghĩ, cánh cửa nay lại sắp đóng lại rồi. Sắp không được làm nhạc cùng các anh, được tập luyện rồi ăn ngủ cùng các anh nữa rồi. Nhanh quá đi, em vẫn muốn tận hưởng thêm chút nữa cơ. "

" Gì chứ? Bé vẫn ở cạnh anh mà, vẫn làm nhạc, tập luyện cùng anh này. Và tất nhiên cũng ăn ngủ cùng anh nữa. "

Nhìn cái nụ cười trêu ghẹo của Quang Anh kìa, trông có ghét không chứ. Đang nghiêm túc mà cứ trêu em hoài. Em lại dỗi cho đấy nhé. Em nhỏ khẽ búng nhẹ lên chán Quang Anh một cái.

" Ai nói anh, em nói mọi người mà. "

Quang Anh xoa xoa chán, bĩu môi khi nghe em nói. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy em nhỏ mỉm cười rồi.

" RhyCap ra đây hát chung với tụi anh đi. Cứ dính nhau miết thôi. "

Wean Lê thấy hai đứa nhỏ chui vô một góc tâm tình cũng thành quen rồi. Cứ ở chung một chỗ là hai đứa lại dính lấy nhau rồi ở một thế giới riêng của hai đứa luôn. Nhiều lúc anh cũng tự nghĩ, hai cái đứa này bám nhau như vậy không chán sao?

Quang Anh nghe Wean gọi, liền kéo tay em nhỏ đi đến phía mọi người đang hát hò nhảy nhót mà nhập hồi.

---
Cả hai chào tạm biệt mọi người xong cũng nhanh chóng quay trở về nhà nghỉ ngời. Quang Anh nắm tay em nhỏ đi xuống bãi gửi xe, nơi mà chị trợ lí đang đợi cả hai.

" Anh ơi, mùa hè thứ hai chúng mình bên nhau rồi đó. "

" Ừm, nhanh nhỉ? "

Quang Anh nắm chặt lấy tay em nhỏ, cả hai không hẹn mà cùng nhau ngẩng mặt lên nhìn lên bầu trời đầy sao rồi lại vô thức mỉm cười.

Mùa hè năm 2024, Rhyder là Á Quân của Anh trai say Hi. Còn Captain là quán quân trong lòng Quang Anh.

Mùa hè năm ngoái, cả hai cùng cháy hết mình vì đam mê. Mùa hè năm nay, anh và em toả sáng trên ngọn lửa đam mê ấy.

End
---
💚💚💚

Vậy là kết thúc thật rồi. Nhanh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top