Chương 78: Người Còn Nhớ Và Người Đã Bước Tiếp
Lyra Arkwright trượt vòng tuyển chọn cận vệ hoàng gia.
Cô không buồn. Không thất vọng. Không khóc.
Vì cô đã làm hết sức. Vì cô đã đứng trên sân đấu, cầm kiếm bằng chính đôi tay từng yếu ớt. Và vì... cô đã kết bạn được với một người.
Trong những ngày huấn luyện, Lyra quen một cô gái cùng nhóm – Aeris, tóc đen, ánh mắt lạnh như băng, ít nói, nhưng kiếm pháp sắc như gió lốc.
Ban đầu, họ không nói chuyện. Nhưng rồi, sau một lần cùng bị phạt vì đánh sai thế, họ bắt đầu cười với nhau.
Lyra chưa từng nghĩ mình sẽ thân với một người như Aeris. Nhưng hóa ra, sự im lặng cũng có thể là một ngôn ngữ.
"Cậu đánh kiếm như đang viết nhạc," Lyra từng nói. Aeris chỉ nhún vai. "Còn cậu đánh như đang chạy trốn khỏi bệnh viện."
Và họ cười. Như hai người bạn thật sự.
Sau khi trượt tuyển, Lyra không bỏ cuộc. Cô nộp đơn vào Học viện Quý Tộc Hoàng Gia, nơi chị cô từng học – nhưng chọn chuyên ngành khác: Đấu kiếm hoàng gia.
Không phải để trở thành cận vệ. Mà để trở thành người có thể tự bảo vệ mình.
"Em không muốn ai phải đi cùng em nữa," cô nói với Celeste. "Em muốn là người đi cùng người khác."
Celeste không nói gì. Chỉ ôm em gái thật chặt.
Một buổi sáng, Rein được mời đến học viện để phụ trách vòng đánh giá kỹ thuật cho các học viên năm nhất.
Anh bước vào sân đấu, cầm bảng tên, mắt lướt qua từng gương mặt.
Và rồi... anh thấy cô.
Lyra.
Tóc ngắn. Áo đấu kiếm. Đứng cạnh Aeris, cười hớn hở, tay múa kiếm gỗ như đang chơi đùa.
Rein đứng sững. Tim khựng lại.
Nhưng Lyra thì không nhìn thấy anh. Không nhận ra. Không có ánh mắt nào dành riêng cho anh.
Khi anh đọc tên cô, cô chỉ gật đầu, lễ phép, không một chút bối rối.
"Lyra Arkwright – có mặt."
Giọng cô rõ ràng. Mắt nhìn thẳng. Không một chút dao động.
Với cô, anh chỉ là người giám sát. Một người trong danh sách. Một người không hơn gì khác.
Rein đứng bên sân, nhìn Lyra luyện tập. Cô không nhìn anh. Không cười với anh. Không có gì trong ánh mắt ấy gợi lại cô gái váy xanh năm nào.
Và anh hiểu.
Có lẽ... tình cảm ấy đã mờ đi trong cô. Có lẽ... anh là người duy nhất còn giữ lại. Có lẽ... cô đã bước tiếp. Còn anh thì vẫn đứng yên
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top