Chương 56: Một Buổi Tối - Một Chiếc Khăn
Tối hôm đó, sau khi đưa Elise và Theo về nhà, Vivian trở lại cung điện. Kael đang ngồi trong thư phòng, tay cầm ly trà, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi.
Vivian ngồi xuống cạnh anh, tháo giày, thở nhẹ. "Hôm nay em gặp Celeste."
Kael ngẩng lên. "Cô ấy sao rồi?"
Vivian kể lại chuyện gặp Celeste và bé Mira – con của anh trai Celeste. Kael nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng mỉm cười.
"Ba đứa nhỏ ăn bánh kem với nhau," Vivian nói. "Em nghĩ... chúng ta đang thật sự trưởng thành."
Kael nhìn cô. "Em là người trưởng thành từ lâu rồi. Chỉ là hôm nay em mới thừa nhận."
Vivian cười. "Em vẫn chưa giỏi chuyện làm vợ."
Kael đáp: "Anh vẫn chưa giỏi chuyện làm chồng. Nhưng anh đang học."
Vivian đứng dậy, lấy đồ đi tắm ở phòng bên cạnh. Cô không quen tắm chung, dù đã cưới. Cô vẫn giữ thói quen riêng tư – như một chiến binh không quen để người khác thấy mình lúc không phòng bị.
Kael cũng đi tắm – ở phòng khác. Nhưng anh vào muộn hơn cô, và... tắm lâu hơn.
Vivian ra trước, tóc còn ẩm, mặc áo ngủ đơn giản, ngồi xuống ghế gần giường, chờ Kael.
Cô nhìn đồng hồ. "Anh ấy vào muộn hơn mình. Chắc đang gội đầu."
Cô không ngờ... mình sắp phải đối mặt với một tình huống khiến tim đập nhanh hơn cả lúc đấu kiếm.
Cửa phòng tắm bật mở.
Kael bước ra, tóc ướt, chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông, để lộ cơ bụng săn chắc, vai rộng, và ánh mắt... không còn ngại ngùng như lần trước.
Vivian quay đi theo phản xạ. "Anh... mặc áo vào đi."
Kael không đáp. Anh bước tới gần. Rồi... bế cô lên khỏi ghế, nhẹ như không.
Vivian giật mình. "Kael!"
Anh đặt cô xuống giường, tay vẫn giữ lấy cô, ánh mắt không rời.
"Em từng bế anh giữa lễ đường," Kael nói. "Giờ đến lượt anh."
Vivian đang... chạm thẳng vào cơ bụng của anh. Cô đỏ mặt. "Anh đang làm gì vậy?"
Kael cúi xuống, thì thầm: "Anh muốn giúp em... có một gia đình thật sự."
Vivian đặt tay lên ngực anh, ngăn lại. "Không phải hôm nay."
Kael nhìn cô. Một lúc lâu. Rồi gật đầu. "Anh hiểu."
Anh buông cô ra, lấy áo khoác lên người, rồi nằm xuống cạnh cô – không nói gì thêm.
Vivian quay sang. "Anh không giận chứ?"
Kael đáp, giọng nhẹ: "Anh không giận. Anh chỉ... đang học cách chờ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top